Đội khảo sát tìm hướng dẫn viên mới, bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng. Trước khi đi, Lâm Cẩm Viêm gọi Chu Dao đến để làm công tác tư tưởng, muốn thuyết phục cô đi cùng mọi người, nhưng Chu Dao đã quyết lòng quyết dạ, nói thế nào cũng không chịu đi. Lâm Cẩm Viêm thở dài thườn thượt, cuối cùng bỏ cuộc, chỉ dặn dò một mình cô ở lại khách sanh nhớ chú ý an toàn. Sau khi bạn bè rời đi, Chu Dao quét dọn phòng ốc, giặt một đống quần áo rồi tắm rửa sạch sẽ. Loay hoay cả buổi không còn gì để làm nữa, thế là một mình cô ngồi thừ trong căn phòng trống trải hồi lâu. Dưới sân chợt vọng lên mấy tiếng cười đùa của mấy người đàn ông, Chu Dao thính tai nghe thấy có cả tiếng cười trầm ấm của Lạc Dịch pha lẫn trong đó, bèn nhanh chân trèo lên giường, nhoài người ra cửa sổ, cúi đầu ngắm nhìn. Nhóm nhân viên khách sạn đang cười nói ở ngoài sân, nam nữ đều có. Lạc Dịch bỏ một tay vào túi, đứng bên cạnh hút thuốc lá, xem bọn họ đùa vui. Đám con gái đang vây quanh trêu Trát Tây. Hôm nay, cậu ấy mặc trang phục truyền thống của người Tạng, trông rất long trọng. Những người còn lại cũng ăn bận vô cùng chỉn chu, hình như định rủ nhau ra ngoài làm việc quan trọng gì đó. Chu Dao lẳng lặng nhoài người trên bệ cửa sổ xem họ nô đùa. Lạc Dịch vô tình ngước mắt liếc qua cửa sổ phòng cô, thấy cô tóc xoã nghiêng đầu với vẻ mặt buồn chán. Anh vừa trông theo cô vừa từ từ nhả khói thuốc. Lúc đội cô xuất phát, anh cũng ở đó. Bạn bè cô đi hết, chỉ còn lại mình Chu Dao. Chu Dao thấy anh nhìn mình liền tò mò: “Ông chủ Lạc, mọi người định ra ngoài à?”. Lạc Dịch gật đầu: “Dự đám cưới anh trai Trát Tây”. “Đám cưới tổ chức theo phong tục người Tạng hả?” Cô vươn thẳng đầu lên, mắt sáng rỡ. “Muốn đi à?” Lạc Dịch mỉm cười. Chu Dao gật đầu lia lịa. Lạc Dịch vẫy tay: “Xuống đây”. Chu Dao nhanh chóng trượt xuống giường, lục tìm trong va li. Cuối cùng, cô thay sang chiếc áo len màu trắng, phối với chiếc quần culottes* màu xanh biển, sau đó còn soi gương chải đầu tỉ mỉ. Khi xác định bản thân đã sửa soạn xinh đẹp, cô nhoẻn môi cười với mình trong gương, mặt vui phơi phới chạy xuống lầu. (*) Culottes : Quần lửng ống rộng. Mọi người hớn hở kéo nhau vào làng. Lạc Dịch đi cuối cùng, hỏi Chu Dao: “Sao không mặc chiếc váy kia?”. “Đi dự đám cưới không nên mặc màu đỏ.” Chu Dao chun mũi đáp. Lạc Dịch khẽ cười: “Ở đây không có tục lệ đó”. Chu Dao nghĩ ngợi rồi chạy tới trước mặt anh, dang hai tay cho anh ngắm: “Tôi mặc bộ này không đẹp à?”. “...” Anh không trả lời, vòng qua cô tiếp tục đi về phía trước. Nhà Trát Tây trong làng Á Đinh, là một chòi canh kiểu Tạng rất lớn, hệt như toà thành vậy. Bên cạnh nhà là ruộng vườn hoa trái, kết hợp sắc xanh sắc hồng xinh đẹp vô ngần. Bởi vì có đám cưới nê mái nhà và những ngọn cây gần đó đều treo cờ nguyện lungta muôn màu muôn sắc để đón phước lành từ từ trời cao ban tặng. Từng lá cờ tung bay phấp phới trong gió. Ngẩng đầu trông lên, bầu trời trong xanh cao vời vợi được chia thành từng mảnh, hệt như miếng ngọc bích. Trát Tây là em trai của chú rể, đương nhiên phải đi đón dâu. Lạc Dịch hỏi Chu Dao có muốn góp vui không, Chu Dao đã nôn nóng muốn tham gia từ lâu rồi. Trong đám cưới có gì khiến người ta phấn khích hơn là xem cô dâu chứ! Cô dâu là người cùng làng, nhà cách đó không xa, chú rể vui như tắm gió xuân cưỡi ngựa đi đón. Bạn bè người thân phía nhà trai múa hát vui tươi theo sau. Đến cửa nhà gái, không khí rộn rã đã lên tới cao trào, chú rể xuống ngựa, được cả đám người vây quanh đẩy vào nhà. Chu Dao cũng vui vẻ chạy theo nhưng bị Lạc Dịch kéo cổ áo lại. Một giây sau, đám trẻ con đứng trên mái nhà xách thùng nước dội xuống, cả đám ướt như chuột lột. Bọt nước bắn lên mặt Chu Dao, cô sử g sốt giây lát rồi lập tức cười khanh khách. Đội ngũ đón dâu ướt nhẹp, thế là càng nhiệt tình xông vào nhà. Họ nhà gái đồng loạt ngăn cản, bảo phải hát ca nhảy mua ngoài sân trước đã. Đây không phải là vấn đề khó khăn, mọi người đều vui vẻ, đám đàn ông con trai hắng giọng cất tiếng ca, còn đám co gái thì xoay người múa điêun dân tộc. Chu Dao đứng bên hớn hở trông theo thì bị một cô gái kéo vào đội. Cô không hề ngại ngùng, cũng học theo động tác của các cô gái, cùng nhảy múa hân hoan. Lạc Dịch đứng bên cạnh lẳng lặng ngắm nhìn, trong đám người da ngăm ngăm, trông cô vô cùng nổi bật. Nước da cô vốn trắng, lại được chiếc áo len trắng hắt sáng lên khuôn mặt nên càng trắng hơn. Chiếc quần rộng và dài giống như chiếc váy màu xanh biển, trong lúc cô nhảy mua, nó bay lượn theo gió như sóng biển dập dềnh. Những người xung quanh xoay tròn, ánh mắt Lạc Dịch nhìn thẳng vào cô, ngắm nụ cười rạng rỡ hệt đoá hoa tươi nở rộ trên núi ấy. Mọi người nhanh chóng kết thúc điệu múa, tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Rời khỏi đội hình, cô liếc đôi mắt sáng ngời tìm vị trí của anh trong đám đông rồi chạy ngay đến đứng bên cạnh anh. Cô vỗ ngực thở hổn hển, nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi phớt hồng. Anh nhìn cô một lúc rồi mới từ từ cất lời: “Kiềm chế một chút, đừng để bị phản ứng cao nguyên”. Chu Dao thở khẽ, trách móc anh: “Tôi ở đây bao lâu rồi, sao còn bị phản ứng cao nguyên được nữa?”. Anh vừa định mở miệng thì lại nghe tiếng mọi người hô hào: “Chụm củi, chụm củi!”. Chu Dao lập tức rướn cổ lên xem, lay lay cánh tay Lạc Dịch, hỏi: “Ông chủ Lạc, chụm củi là gì?”. Lạc Dịch nhìn ngón tay mảnh dẻ của cô bám trên tay áo mình, thờ ơ nói: “Cô sẽ biết ngay thôi”. Một đống củi được mang ra giữa sân, đám bạn thân khiêng chú rể lên. Chu Dap đang ngỡ ngàng thì thấy mọi người thình lình ném chú rể lên không trung rồi để chú rể rơi xuống đống củi. Chu Dao kinh hoàng, lập tức quay đầu đi. Phút chốc sau, tiếng cười nói vui vẻ của mọi người lại truyền đến, Lạc Dịch vỗ nhẹ bả vai Chu Dao trấn an. Mặt Chu Dao không còn vẻ hưng phấn, nhỏ giọng thở phào: “Trò này nguy hiểm quá!” rồi lại lẩm bẩm: “Nếu là đám cưới tôi, còn lâu tôi mới cho bọn họ tung chú rể lên như thế, nhỡ rơi ngã bị thương thì sao?”. Lạc Dịch nói: “Đên khi cô kết hôn thì tất nhiên sẽ có những trò vui khác ở chỗ cô”. Chu Dao không đồng ý, hất cằm: “Dù thế nào tôi cũng không cho phép họ làm loạn. Đứa nào dám quậy tôi sẽ đuổi đứa đó đi!”. Lạc Dịch trêu cô: “Nếu chú rể đầu têu thì sao? Cô cũng đuổi anh ta đi à?”. “...” Chu Dao lườm anh. Vào nhà, mọi người đang đứng quanh cô dâu xinh đẹp. Cô dâu mặc trang phục Tạng màu đỏ cam, tóc tết thành từng bím nhỏ, đính đầy đá san hô, đá sáp ong và ngọc lam rực rỡ. Ba mẹ cô dâu và họ hàng vừa đeo khăn khata* vừa gửi lời chúc phúc cho cô ấy. Loáng một cái, trên cổ cô dâu đã quàng đầy khăn khata trắng. Các trưởng bối nắm lấy tay cô dâu dặn dò đôi lời, Chu Dao nghe không hiểu nên rời đi trước, lúc đi còn len lén bốc một nắm hạt dưa và lạc đem theo ăn trên đường. Lạc Dịch cùng cô trở về, suốt quãng đường, cờ lungta muôn màu muôn sắc tung bay trong gió. Ven đường xếp đầy những chồng đá được vẽ những kí hiệu nhiều màu sắc, đó là loai đá mani** cầu phúc. Lạc Dịch đi ngang qua, thấy một viên nằm chơ vơ một bên bèn khom người nhặt lên đặt vào đống đá. Chu Dao hiếm khi thấy anh như vậy, khá bất ngờ: “Anh đang cầu phúc à? Anh có tâm nguyện gì sao?”. “Không có, thuận tay nhặt lên thôi.” Lạc Dịch phủi bụi trên tay, hỏi: “Còn cô? Khách du lịch đến đây đều đến núi Thần để cầu nguyện”. (*) Khăn Khata là khăn quàng truyền thống của người Tây Tạng, thường làm bằng lụa trắng. Chiếc khăn được tặng trong các buổi chúc tụng và nghi lễ như sinh em bé, tốt nghiệp, đám cưới... để thể hiện lời chào cũng như lời chúc tốt đẹp. Tuy nhiên cũng có thể sử dụng trong lêc tang để thể hiện sự chia buồn và cảm thông. (**) Đá Mani là những phiến đá và những viên đá được khắc các lời kinh cầu nguyện hay các câu thần chú của Lạt-ma giáo, hoặc là những biểu tượng thiêng liêng khác của Phật giáo Tây Tạng. Chúng thường được đặt dọc theo hai bên đường đi hoặc hai bên bờ sông, hoặc chất thành đống lớ hay là những bức tường dài. “Đã là tâm nguyện thì phải thì phải tự mình thực hiện mới có ý nghĩa.” Chu Dao ngẩng đầu cười rạng rỡ. “Cầu Phật làm gì? Tôi đến đây với mục đích là khảo sát và lấy số liệu chứ không phải đi dã ngoại, ngày ngày đi cầu phật có ích gì chứ?”. “Vậy cũng đúng.” Lạc Dịch khẽ cười. “Không đi chung với bạn bè cũng không sao à?”. Nụ cười trên mặt Chu Dao chợt tắt. “Dự án tôi nghiên cứu khác với họ. Hơn nữa... bạn bè thật sự của tôi cũng không ở đây”. Lạc Dịch lại khon lưng nhặt một viên đá rồi đặt lên đống đá mani khác, thuận miệng hỏi: “Ồ? Vậy ở đâu?”. Chu Dao chỉ lên bầu trời xanh ngắt. Lạc Dịch nhíu mày. Ngọn gió thu mơn man ve vuốt, ánh mặt trời mỏng manh chiếu rọi. Chu Dao nở nụ cười, giọng dịu dàng: “Anh từng nghe nói về Hội chứng Asperger* chưa? Đó là một dạng bệnh tự kỉ. Nhưng cậu ấy là một thiên tài, thậm chí còn giỏi hơn cả ba tôi nữa. Dự án tôu đang làm do chính cậu ấy đặt nền móng và được đặt theo tên của cậu ấy”. “Về sau thế nào?” “Đang trong quá trình nghiên cứu thì cậu ấy... xảy ra chuyện bất trắc. Sau đó, dự án của cậu ấy được chúng tôi tiếp nhận. Đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi hiện giờ. Tôi mong sớm ngày thành công nhưng điều này không thể cầu xin Phật được.” Lạc Dịch “ừ” một tiếng gọn lỏn, dường như không có hứng thú với chuyện của cô. Vì thế, Chu Dao không kể tiếp nữa. (*) Hội chứng Asperger (tiếng Anh: AS, Asperger disorder hau Asperger’s ) là một dạng hội chứng bệnh rối loạn phát triển. Tỉ lệ nam giới có Asperger’s so với nữ giới, dao động từ 1:2 - 1:16. Những có người hội chứng Asperger này sẽ gặp bất lợi trong cuộc sống chủ yếu do kỹ năng giao tiếp kém, đặc biệt là ngôn ngữ cơ thể Đi được một đoạn đường nữa, cô ngẩng đầu nhìn cờ lungta bay phấp phới trên không trung, bỗng bồi hồi: “Người bạn kia của tôi có một cái tên rất hay. Chữ ‘La’ ghép từ bộ ‘Tứ’ trên ‘Tịch’ dưới, ‘Dự’ trong câu ’vang danh khắp thiên hạ’ - La Dự. “Quả thật là cái tên rất hay.” Lạc Dịch cất giọng đều đều. ... Cô dâu được đón về nhà chú rể, hôn lễ chính thức bắt đầu. Nhóm Lạt Ma tụng kinh cầu phúc, cô dâu chú rể thành tâm cầu nguyện, tay họ khẽ nhúng rượu lúa mì Thanh Khoa, vẩy lên trời và đất như tỏ lòng kính trời đất, cảm ơn cha mẹ. Chu Dao ngồi trên ghế, chống cằm nhìn hồi lâu mới quay đầu hỏi Lạc Dịch: “Ông chủ Lạc, anh nói xem, con người ta đột nhiên muốn kết hôn vào lúc nào nhỉ?”. Lạc Dịch nhìn cô dâu chú rể tay trong tay, mỗi khi nhìn nhau sóng mắt luôn chứa chan tình cảm, dáng điệu thắm thiết khiến người bên cạnh ao ước. Anh dời mắt: “Lúc họ cảm thấy có thể chung sống với một người đến hết cuộc đời”. Chu Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nhưng anh không cảm thấy cả đời là quãng thời gian rất dài ư? Làm sao mà họ chắc chắn được?”. Tay Lạc Dịch vân vê một hạt lạc, kiên nhẫn đáp: “Chẳng qua là hết một đời thôi,không ai có thể dám chắc. Hồi trẻ luôn miệng nói đã chắc chắn rồi, nhưng phần nhiều là xúc động nhất thời. Vì thế mới muốn mau chóng kết hôn, chứ để đến khi nghĩ kĩ rồi thì sẽ không muốn kết hôn nữa đâu”. Chu Dao hỏi: “Vậy bây giờ anh đã nghĩ kĩ chưa?”. Mắt anh lấp lánh, hỏi ngược lại: “Cô cho rằng thế nào?”. Mắt Chu Dao hơi buồn, ỉu xìu nói: “Nghĩ kĩ rồi”. Lạc Dịch bỏ hạt lạc vào miệng nhai tóp tép, khoé môi cong cong, không trả lời cô là đúng hay sai. Chu Dao uể oải gắp mấy hạt bắp ăn cho đỡ buồn miệng, hỏi tiếp: “Ông chủ Lạc, anh đã từng muốn kết hôn với ai chưa?”. Anh nhìn người quen đi đến mời rượu, thuận miệng đáp: “Đã từng”. Lòng Chu Dao khẽ nhói đau nhưng vẫn mỉm cười: “Cảm giác đó chắc rất thần kì nhỉ? Tôi chưa từng có”. Lại một người nữa đến mời rượu, Lạc Dịch vui vẻ uống một chung rồi đặt xuống, vừa bóc vỏ lạc vừa thản nhiên nhận xét: “Cô còn trẻ mà”. Chu Dao cố chấp hỏi: “Nếu anh đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn thì sao lại thôi?”. Câu hỏi này bị tiếng ồn ã nói cười của mọi người xung quanh át đi. Người Tạng thích uống rượu, vào ngày vui càng uống nhiệt tình hơn. Hễ ngồi chung một nhà, không cần biết có quen hay không đều nâng chén uống cạn. Lạc Dịch bị người xung quanh mời vài lần liên tiếp nên không rảnh chú ý đến Chu Dao nữa. Chu Dao thõng vai, dẩu môi, nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình chốc lát liền quyết định đưa lên uống cạn. Người lớn cười nói, trẻ con nô đùa, đám cưới náo nhiệt đến tận đêm. Nhân viên khách sạn đã chạy đi đằng nào không biết, có mấy người uống say mèm. Chu Dao cũng uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chân bước liêu xiêu. Lạc Dịch xách cô ra cửa, trách mắng: “Cô đi xem đám cưới thôi chứ uống rượu làm gì?”. Chu Dao trợn trừng mắt, không biết có phải rượu vào lá gan to hơn hay không mà giọng nói cũng có vẻ lớn hơn: “Chỉ mình anh được phép uống thôi à? Tôi mới uống một chút thôi, chưa bằng một phần mười của anh nữa kìa”. “Còn cãi cố à?” Lạc Dịch nhăn mày, lôi tay cô đi về khách sạn, bước được vài bước lại cẩn thận hỏi lại: “Có đi được không?”. Chu Dao hất tay anh ra, tức tối: “Anh khinh thường tôi quá rồi đấy! Nhưng đôi mắt cô lập tức xoay chuyển, cười tươi roi rói, kề mặt đến sát phía anh. “Nếu tôi không bước nổi, anh có cõng tôi về không?”. Lạc Dịch nhìn cô: “Tôi đi gọi Trát Tây”. Chu Dao nghiến răng nghiến lợi lườm anh một cái sắc lẻm. Màn đêm bao phủ, không khí trên núi lành lạnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Gió núi thổi hiu hiu, Chu Dao đã tỉnh táo đôi phần. Cô vừa ngắm trời khuya vừa bước đi với nụ cười trên môi. Lạc Dịch nhắc nhở: “Chú ý nhìn đường, đừng để ngã”. Chu Dao vừa ngắm sao vừa nói: “Anh nhìn giúp tôi đi!”. Lạc Dịch im lặng, nhìn con đường phía trước. Tối nay trăng rất sáng, hai người đi song song cách nhau một khoảng tương đối. Chu Dao kể: “Tôi đã từng ở Ấn Độ một năm, cũng từng tham gia đám cưới của dân bản xứ. Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất không phải là nghi lễ, mà là sau đám cưới, bầu trời cũng đầy sao như bây giờ. Con gái út của ông chủ khách sạn đi chân trần đến đón tôi. Cô ấy nắm tay tôi, đi trên con ngõ lát đá giữa đêm khuya”. Nghe cô miêu tả, Lạc Dịch như được thấy hình ảnh sống động ngay trước mắt. “Ôi, tôi muốn đi chân trần quá!” Chu Dao nói rồi cười lên, bất chợt cởi giày, để đôi chân được tự do thoải mái tiến về phía trước. Chiếc quần lửng xanh biển của cô như áng mây bồng bềnh, đôi chân trắng ngần giẫm trên bùn đất để lại dấu chân nhàn nhạt, ngay cả năm ngón chân nhỏ nhắn cũng hằn rõ dấu vết. Có lẽ do đêm đen quấy phá, lòng Lạc Dịch thấy ngưa ngứa như có sợi lông vũ phất qua, như thể bàn chân trần bé nhỏ kia đang bước vào linh hồn anh. Anh đi sau lưng cô, lẳng lặng nhìn hàng dấu chân phía trước, không nói một lời. Đi được nửa đường, ánh sao mờ dần, chỉ một lát sau, cơn cuồng phong kéo đến, trời bỗng đổ cơn mưa. “Chạy mau!” Chu Dao quay người lại nắm lấy tay anh, kéo anh chạy như bay trong cơn mưa. Suốt quãng đường, cô cười khanh khách nhưng vẫn không hiểu nổi mình đang vui vẻ vì chuyện gì. Trở về khách sạn, đêm đã khuya, mọi người đang say giấc nồng. Toàn thân Chu Dao đẫm nước mưa, nụ cười trên mặt vẫn dạt dào. Bên ngoài, gió giật mưa giông. Lạc Dịch điềm tĩnh thả tay Chu Dao ra, kiềm chế bắt mình phải kéo giãn khoảng cách với cô, dặn: “Lên lầu ngủ sớm đi!”. Chu Dao ăn vạ không chịu đi: “Ông chủ Lạc, tôi muốn uống sữa”. Khu sinh hoạt chung mờ tối, chỉ có hai ngọn đèn treo trên quầy bar toả sáng. Lạc Dịch từ tốn rửa sạch tay dưới vòi nước rồi mở hộp sữa, rót vào nồi. Anh cầm muôi gỗ khuấy, vô thức nhớ đến vành tai và mắt cá chân trắng nõn của cô dưới ánh trăng. Có mùi nguy hiểm đang chầm chậm đến gần. Anh biết cô đang ngắm nhìn mình nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, tập trung hâm nóng sữa, rót vào cốc thuỷ tinh rồi đặt lên quầy bar. Cô đang chống má, khẽ buông tay ra, đầu cúi xuống thổi phù một hơi. Hơi nước nóng bỏng phả lên đầu ngón tay anh. Lạc Dịch lén rút tay lại, nghiêm khắc nói: “Uống nhanh đi!”. Lần này, anh không đợi ở quầy bar mà đi ra khu tập thể sắp xếp gọn lại tấm nệm bừa bộn trên ghế, cố ý kéo dài thời gian. Đến khi dọn xong quay trở lại, Chu Dao đã uống được nửa cốc sữa. Vết sữa vẫn dính trên môi, cô ôm chiếc cốc nhay đi nhay lại, không chịu ngoan ngoãn uống hết. Hàm răng đã không nghe lời rồi nhưng đến cả mông cũng không chịu yên, cứ xoay qua xoay lại trên chiếc ghế cao. Nhìn mông cô cứ xoay mãi, Lạc Dịch chợt cảm thấy bực dọc khó hiểu. Anh đi qua giữ chặt chiếc ghế, Chu Dao không chuyển động được, quay đầu sững sờ nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”. “Đừng xoay ghế nữa.” Anh cau mày. “Ghế đổ, ngã ra đây thì ai chịu trách nhiệm?”. Chu Dao dẩu môi: “Yên tâm đi, sẽ không bắt anh đền đâu”. Nói xong, cô định xoay ghế tiếp theo thói quen thì bị bàn tay Lạc Dịch giữ chặt. Chu Dao sức yếu không đấu lại liền bĩu môi kháng nghị: “Anh buông ra!”. Lạc Dịch hạ thấp âm thanh, giọng nói có phần nguy hiểm: “Tôi nói cô đừng xoay nữa, có nghe không?”. Hơi thở anh phủ xuống, da đầu Chu Dao tê rần, mông ngồi yên, răng cũng không cắn cốc thuỷ tinh nữa. Lạc Dịch thúc giục: “Uống một hơi cho hết rồi lên lầu đi!” Chu Dao nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên phụng phịu: “Uống một hơi không hết”. Đôi mắt Lạc Dịch đen thẳm, anh cúi đầu nhìn cô hồi lâu, đột nhiên cười kỳ quái. Nụ cười này khiến Chu Dao hơi chột dạ. Anh kề sát vào, nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua môi, bọt sữa đã được lau sạch. Chu Dao dần trợn tròn mắt, nín thở nhìn anh. “Chu Dao!” Lạc Dịch khẽ giọng hỏi cô. “Hài lòng chưa?”. Tim Chu Dao như ngừng đập, cô bị anh nắm cằm, đầu ngẩng lên mà không thốt nổi một lời. “Không phải cô muốn thế này sao?” Lạc Dịch nhếch môi. “Vẫn chưa hài lòng à? Muốn như thế nào mới hài lòng? Như vậy sao?”. Anh cúi đầu xuống hôn môi cô, đầu lưỡi thẳng tiến, mút vào thật mạnh. Bá đạo,mạnh mẽ, dày xéo không hề dịu dàng. Đầu óc Chu Dao mụ mị, chỉ cảm thấy không khí của cô bị anh cướp đoạt trọn vẹn. Cô khó thở, choáng đầu hoa mắt, bỗng dưng cảm thấy bủn rủn. Người mà anh ôm sát ngực đã mềm nhũn, Lạc Dịch cũng đột ngột nhận ra mình đã tự châm lửa, nhưng nhất thời không dập được. Ban đầu cô còn ngơ ngác, dần dần bắt đầu vụng về đáp lại anh. Anh nếm được hương sữa thoang thoảng trên lưỡi cô, chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng buông cô ra. Chu Dao má đỏ hây hây, mắt long lanh nhìn anh không chớp. Lạc Dịch bình tĩnh, ổn định lại hơi thở, anh vốn chỉ định trừng phạt cô thôi, nhưng hiện tại không ngờ ngọn lửa kia đã dần dần khiến anh mất khống chế. Anh vẫn xem như tỉnh táo, lùi về sau vài bước quan sát cô, cười khẩy: “Ngây ngốc rồi à?”. Chu Dao chậm chạp lắc đầu, cô hít vào thật sâu rồi thở hắt ra, sau đó lắp bắp nói: “Ông chủ Lạc, tôi không... thở... được. Hình như tôi... bị... phản ứng cao nguyên... thật rồi”. Lạc Dịch kinh ngạc. Tay anh vô thức gõ lên bàn quầy bar, ra lệnh: “Đưa tay đây!”. Chu Dao ngoan ngoãn đưa tay ra, anh ấn vào huyệt vị giữa các ngón tay cô với lực vừa chuẩn rồi nhẹ nhàng kéo từng ngón tay mảnh khảnh. Chu Dao được anh xoa bóp vô cùng thoải mái, cô sáp lại gần: “Làm cách này có thể chữa khỏi phản ứng cao nguyên thật à?”. Lạc Dịch nhướng mắt nhìn vẻ phấn chấn bừng bừng của cô. Phản ứng cao nguyên cái quái gì? Anh hất tay cô ra. Chu Dao cuống lên, nói đớt: “Tôi thật sự bị phản ứng cao nguyên mà, ngay lúc nãy đấy!”. Anh cau mày: “Nói bình thường đi!”. Chu Dao thành thật biện minh: “Tại hồi nãy anh cắn trúng đầu lưỡi tôi”. Lạc Dịch á khẩu. Anh nhìn đi chỗ khác, hất cằm lên: “Cô còn uống sữa nữa không?”. “Uống chứ!” Chu Dao vội vàng ôm cốc sữa, ngửa cổ uống ừng ực hết sạch. Khu sinh hoạt tập thể tối đen như mực. Chu Dao trở về phòng, cuộn mình trên giường, bây giờ mới bắt đầu hồi tưởng lại nụ hôn thắm thiết và nồng nhiệt khiến cô giờ phút này nhớ lại vẫn thấy nóng tai ấy. Cô cười khúc khích, vui vẻ lăn qua lăn lại, không ngừng vỗ mạnh vào ván giường. Còn ở dưới lầu, Lạc Dịch đi vào phòng, đóng cửa lại. Anh đứng ngay giữa cửa, ngẩng đầu nghĩ ngợi một hồi rồi cau mày: “Chậc!”.