Buổi sáng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng hai con người vẫn biếng nhác nằm trên giường. Trên cơ thể người con gái thoảng một mùi hương dịu nhẹ của hoa anh đào kích thích tâm tình của Thiệu Chính Uy.
Cẩm Hy nằm trong lồng ngực hắn, mấy ngón tay cọ cọ lên cơ ngực rắn chắc. Cô sáng nay trên dưới hai lần đã nhắc nhở hắn nên đến công ty. Vì hắn mất tích tận bốn ngày rồi, trên dưới công ty đều rất khẩn trương. Mà cha cô cũng không vui cho lắm.
Nhưng mà hắn biếng nhác trả lời.
" Không vội. Buổi chiều anh sẽ đi. Anh đã gọi điện cho trợ lý Lệ rồi "
Nhắc tới Lệ Tương Giao cô không thoải mái lắm. Nhưng cô cũng cảm thấy mình không nhất thiết phải quan tâm đến cô ta. Cô thực sự rất tin tưởng Thiệu Chính Uy.
Người đàn ông bên cạnh lại bắt đầu vuốt ve đường eo của cô. Không biết xấu hổ mà sờ soạng cơ thể của cô. Cẩm Hy bị một trận đỏ mặt, bức bách mắng chửi hắn.
" Đại sắc lang "
Người đàn ông kia lại còn cười giễu cô. Sau đó, Thiệu Chính Uy nhắc đến chuyện kết hôn.
Cô mới nhớ ra một chuyện, tò mò hỏi hắn - " Cha mẹ anh hiện tại đang ở đâu? "
Hắn nhìn cô, thấp giọng trả lời - " Cha mẹ anh đều mất cả rồi "
Hứa Cẩm Hy không khỏi ngạc nhiên, trong thâm tâm không khỏi dâng lên một cảm giác đau lòng. Vậy mà cô từng nghĩ hắn là một đại thiếu gia. Hóa ra còn rất nhiều chuyện cô không biết về hắn.
" Em xin lỗi. Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì không cần nói "
Thiệu Chính Uy ôm chặt lấy cô trên giường, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.
" Không cần phải xin lỗi. Anh cũng không phải cảm thấy không thoải mái. Nếu em muốn biết, anh đều sẽ nói tất cả cho em biết. Lúc anh còn nhỏ, họ không may mắn gặp tai nạn giao thông nên đã qua đời "
Hắn dịu dàng kể cho cô.
" Vậy sau đó anh sống cùng ai? "
" Ông nội anh. Em cũng biết ông ấy "
Hắn nhìn cô, khẽ nói.
Cẩm Hy ngạc nhiên ngẩng đầu, cảm thấy khó hiểu - " Anh nói em có quen biết với ông nội anh? "
Thiệu Chính Uy gật đầu.
" Em còn nhớ khi em còn nhỏ. Trong Hứa gia có một vị quản gia già không? Người ta thường gọi ông là Thiệu quản gia "
Cô hồi tưởng, cố gắng lục lại trong trí nhớ mình. Một hồi cũng nhớ ra, thì ra vị quản gia ấy là ông nội của Thiệu Chính Uy. Vậy tất cả là trùng hợp sao?
Hắn lại ôm cô nhỏ giọng giải thích - " Hứa gia có ơn cưu mang ông nội và cả cha anh khi còn nhỏ nên ông nội đã trở thành quản gia của gia đình em suốt mấy chục năm trời "
" Đây cũng là lý do anh trở về nước đến Hứa thị làm việc, là để trả ơn Hứa gia? "
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, mở miệng hỏi.
Thiệu Chính Uy lần này lắc đầu - " Không phải, nếu anh nói là vì em. Em có tin không? Anh làm tất cả việc này đều là vì em, vì để trở thành người phù hợp với em, trở thành một người xứng đáng với em "
Hứa Cẩm Hy không nói lên lời, nghẹn ngào nhìn hắn. Cô rướn người về phía trước hôn hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Thiệu Chính Uy siết chặt lấy cô. Mạnh mẽ hôn đáp trả. Rất lâu sau mới chịu buông ra.
Cô nằm trên ngực hắn khẽ thở gấp, sau đó chậm chạp lên tiếng.
" Nhưng mà em có một chuyện rất tò mò, anh thích em từ lúc nào? "
" Không nhớ "
Hắn biếng nhác trả lời.
Cô hờn dỗi không vui - " Sao lại không nhớ? "
Thiệu Chính Uy nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà thích thú. Đưa tay vén tóc cho cô.
" Anh thực sự không nhớ, chỉ nhớ lúc nhìn thấy em giương cung trông rất xinh đẹp, còn có lúc em tập trung học bài trong thư viện cũng đều rất xinh đẹp. Sau đó, chính là kiềm lòng không đậu mà thích em "
Cô trừng mắt nhìn hắn để giấu đi sự xấu hổ của mình.
" Hồi đó anh theo dõi em sao? Sao lại biết em hay học bài trong thư viện? "
Hắn cười, giọng cười trầm trầm mị hoặc - " Phải, anh theo dõi em. Đã theo dõi em từ rất lâu rồi. Em đến thư viện học bài anh cũng sẽ đến thư viện đọc sách. Em thích bắn cung, anh cũng sẽ tham gia câu lạc bộ bắn cung chỉ để có thể ở cùng em một chỗ. Em nói mẫu người em thích là một người đàn ông thành đạt, có sự nghiệp, anh liền biến mình trở thành người như em mong muốn "
Hứa Cẩm Hy lại một lần nữa không nói nên lời. Cô nhớ cô từng ngồi trong lớp với Diệp Ái Linh, bàn về mẫu người đàn ông lý tưởng. Cô nói mình thích một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, có sự nghiệp riêng cho bản thân. Lúc ấy, Ái Linh còn trêu đùa cô nói cô đọc ngôn tình quá nhiều rồi. Đương nhiên, thiếu nữ mới lớn ai mà chẳng mơ mộng, cô cũng vậy. Chỉ là sau này trưởng thành rồi mới biết trên đời này không tồn tại đàn ông như vậy. Không ngờ những lời này bị hắn nghe thấy.
Cô ôm chặt hắn, vùi mặt vào cổ hắn khẽ dụi dụi như một chú mèo con. Chính Uy có chút nhột, lại bật cười.
Hắn nhanh tay đè cô xuống, hạ thân phía dưới đã sớm bừng bừng phấn chấn, lại bị cô cọ tới cọ lui thật sự không chịu thêm được. Rất nhanh chóng gắt gao hôn cô. Thân thể di chuyển một cách chậm rãi.
•••••••••••••••••••••••••••••••
" Hứa Cẩm Hy, mình giận cậu. Mình không thèm nói chuyện với cậu! "
Diệp Ái Linh giận dỗi tuyên bố.
Cô ngồi ở ghế sopha bên kia vội vàng đi sang năn nỉ - " Diệp tiểu thư, cô đừng giận nữa có được không? Mình mang cho cậu bánh kem mà cậu thích nhất đây "
Cô nàng vội quệt mũi - " Hừ, đừng tưởng có thể lấy đồ ăn ra dụ dỗ được mình "
" Thật không? " - Cô nghi hoặc nói.
Hứa Cẩm Hy liền mở hộp bánh ra, bên trong là một cái bánh kem đầy socola được trang trí rất đẹp. Người bên cạnh nhịn không được mà liếc qua. Bị cô bắt gặp rồi hừ một tiếng xoay người.
" Mình cho cậu biết, cậu dám giấu giếm mình qua lại với Thiệu Chính Uy, bây giờ còn dám kết hôn trước mình. Mình chưa hận chết cậu là may lắm rồi "
Lúc nhận được thiệp cưới từ tay cô, Diệp Ái Linh bị làm cho cả kinh, còn tưởng cô đang đùa.
" Được rồi, được rồi, là lỗi của mình, có được chưa? Nhận lời xin lỗi của mình đi mà, Ái Linh cô nương "
Cô đeo theo Diệp Ái Linh mà năn nỉ hết cả hơi.
Một hồi lâu, Diệp Ái Linh cũng hừ lạnh - " Nể tình cái bánh kem mình tha mạng cho cậu "
Cẩm Hy lắc đầu, xem ra cô so với một cái bánh kem còn không bằng.
" Cậu có mang xe theo không? "
Cô nàng vừa ăn bánh kem vừa hỏi.
Cô liền gật đầu, cục cưng của cô vừa mới được đi sửa sang về hôm qua.
" Vậy ăn xong chở mình đi mua đồ "
" Đồ gì thế? "
Cô tò mò.
" Đến đó rồi biết "
Hai người buổi chiều rời khỏi cửa hàng thời trang của Diệp Ái Linh. Cô nàng vừa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đen quen thuộc của Hứa Cẩm Hy ngay lập tức ngồi vào ghế phụ, nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
" Oa thật thoải mái, đúng là ngồi trong xe đắt tiền thì ngửi thấy mùi tiền, tâm trạng cũng thật cao hứng "
Cô ngồi vào ghế lái khẽ lắc đầu trước bộ dạng trẻ con của cô nàng.
Hứa Cẩm Hy lái xe đến một khu phố mua sắm sầm uất nhất thành phố. Cô tìm chỗ đỗ xe, rồi đi theo Diệp Ái Linh.
Cô nàng dẫn cô đến một cửa hàng bán váy ngủ, Hứa Cẩm Hy ngạc nhiên - " Cậu tính mua váy ngủ à? "
Diệp Ái Linh vỗ vỗ vai cô - " Vào trong đi, mình mua quà mừng tân hôn cho cậu "
Nhìn ra ý xấu xa trong mắt cô nàng, cô liền xấu hổ mắng - " Cứt, bà đây không cần "
" Uầy, mình không biết Hứa tiểu thư cậu lại dễ đỏ mặt như vậy nha "
Cô nàng lại trêu chọc cô.
Cẩm Hy bức bách đi nhanh vào trong. Diệp Ái Linh cười trộm cũng vào theo sau.
Cô vào trong cửa hàng cũng chỉ ngồi một bên lật tạp chí ra xem. Diệp Ái Linh đi qua đi lại một hồi gọi nhân viên đến, chỉ vào một chiếc váy ren màu xanh đen khoét sâu xuống ngực.
" Gói cho tôi cái này "
Cô nàng chỉ xong còn nhìn cô cười ẩn ý.
Cẩm Hy nhìn thấy cái cô nàng chọn, có một chút hốt hoảng. Cô muốn ngăn người nhân viên lại nhưng Diệp Ái Linh chặn họng.
" Cậu mà không nhận, mình tiếp tục giận cậu "
Cô đành miễn cưỡng nói - " Có thể đổi cái khác không? Cái váy đó thực sự rất hở "
" Không được "
Diệp Ái Linh liền gạt bỏ lời cô.
Hứa Cẩm Hy chỉ biết khóc không ra nước mắt.
Hai người mua đồ xong có chút đói bụng liền ghé qua nhà hàng Ý bên cạnh. Vì Ái Linh vừa mới mua quà tặng cho cô nên bữa ăn này Cẩm Hy giành trả. Nghe vậy, cô nàng cũng không nể nang gì, gọi hết mấy món ngon nhất trong nhà hàng.
Lâu lâu được tiểu thư nhà giàu đãi, cô nàng đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.
Cẩm Hy chỉ khẽ lắc đầu - " Cậu gọi nhiều như vậy, liệu có ăn hết không? "
" Không hết thì mình đem về, Hứa tiểu thư cậu yên tâm đi "
Diệp Ái Linh cao giọng nói.
" Không ngờ, hoa khôi của chúng ta cũng đến đây dùng bữa nha "
Diệp Ái Linh đang ăn liền bị nghẹn quay đầu nhìn người đang nói kia. Đúng là đang ăn ngon mà cũng gặp quỷ.
Cẩm Hy vẫn từ tốn ăn món súp của mình. Không cần ngước lên cũng biết kẻ đang nói kia là ai.
Lý Phương Ngọc nhìn hai người, trên mặt lộ vẻ giễu cợt. Phía sau còn có Lăng Nhã Tình và Lưu Phi.
" Nghe nói nhà hàng này là nhà hàng Ý gần như cao cấp nhất thành phố, chỉ chuyên đón tiếp tầng lớp thượng lưu. Không hiểu sao lại để những kẻ tầm thường cũng bước chân vào đây được "
Giọng nói lảnh lót lại vang lên.
Cẩm Hy nghe cô ta nói xong, không nhịn được lắc đầu cười lại tiếp tục ăn.
" Cậu cười cái gì? "
Lý Phương Ngọc nhíu mày.
" Bạn học Lý à, bạn nói nơi này chỉ đón tiếp giới thượng lưu, vậy sao bạn cũng xuất hiện ở đây? Hình như mình nhớ bạn không thuộc một trong số đó nha "
Diệp Ái Linh nhếch miệng cười.
Nếu không phải có Lưu Phi, cô ta được vào nơi này không?
Lý Phương Ngọc thẹn quá hóa giận, trừng mắt thẳng tới hai người.
" Phương Ngọc, đủ rồi "
Lăng Nhã Tình từ phía sau bước đến.
" Cậu sao có thể nói năng kiêu ngạo như vậy? Người ở tầng lớp thượng lưu hay trung lưu đều cũng là người, người làm công cũng là người, người nấu ăn trong nhà bếp nhân viên cũng là người, đến ăn mày cũng là người. Cậu sao có thể xem thường mọi người như vậy? "
Cô ta nhẹ giống trách mắng Phương Ngọc nhưng thực chất là mượn lời giễu cợt cô. Giọng điệu chanh chua đến phát tởm.
Khi còn học trung học, vì Lăng Nhã Tình là lớp trưởng nên lúc nào cũng cao giọng, rất thích điều khiển người khác. Thế nên có rất nhiều nữ sinh trong lớp không thích cô ta.
Cẩm Hy cười một tiếng rất nhỏ.
Lý Phương Ngọc nhìn qua - " Thật không hiểu sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy "
" Này cô nói ai không biết xấu hổ hả? "
Diệp Ái Linh bực tức nói.
Lưu Phi nhìn mấy người phụ nữ sau bao nhiêu năm vẫn cứ đấu đá nhau, cảm thấy có chút phát chán. Hồi còn trẻ, anh ta còn cảm thấy hứng thú hùa theo nhưng bây giờ bắt đầu cảm thấy phiền.
" Được rồi, chúng ta mau đi ăn thôi. Nhã Tình, không cần để ý đến bọn họ "
Lưu Phi bước tới vỗ vai cô.
Lăng Nhã Tình cũng đồng ý liền kéo Lý Phương Ngọc ra xa. Bọn họ đến một cái bàn gần cửa sổ đã được Lưu Phi đặt trước để dùng bữa.
" Cẩm Hy "
Diệp Ái Linh kêu.
Cô ngồi đối diện từ tốn ăn - " Thế nào? "
" Cậu còn dư thiệp cưới không? "
Cô nàng nhướng mắt hỏi.
" Làm gì?"
Cẩm Hy nhíu mày.
" Cho mình đi, mình đi quăng thiệp cưới vào mặt bọn người đó. Để Lăng Nhã Tình kia thấy cậu kết hôn với Thiệu Chính Uy mà tức chết! "
Diệp Ái Linh hậm hực nói.
Cô nhìn cô nàng, nghiêm túc nói - " Mình không thích như vậy đâu "
Cô nàng nhìn thấy vậy, liền bặm môi - " Được rồi, mình biết Thiệu Chính Uy kia là cục kim cương của cậu "
Cô khẽ cười. Hai người nhanh chóng dùng bữa xong để rời đi, Diệp Ái Linh phải quay về cửa hàng, còn cô phải đến nhà hàng của mình.
Hứa Cẩm Hy đã mở một nhà hàng cho riêng mình với số tiền mà cô có. Từ sau khi đồng ý kết hôn, cha đã tùy ý để cô làm mọi việc. Nên ngay lập tức Cẩm Hy đã mở một nhà hàng tây nhỏ. Đặt tên là Mộc Điền.
Thiệu Chính Uy có ý muốn giúp cô mở một nhà hàng sang trọng cao cấp hơn nhưng cô đã từ chối.
Lăng Nhã Tình vừa ăn lại vừa nhìn thấy phía bên kia Hứa Cẩm Hy đã dùng xong bữa định ra về.
" Nhã Tình, cuối tuần này cậu rảnh chứ, gia đình mình có một buổi tiệc nhỏ mừng thọ bà nội mình. Cậu đến cùng mình có được không? "
Lưu Phi hỏi người kia.
Nhưng cô ta lại lạnh nhạt trả lời - " Xin lỗi, mình bận rồi "
Lưu Phi có chút cứng nhắc.
" Một nhân viên nhà bếp nhỏ bé, lấy đâu ra tiền để đến nhà hàng cao cấp thế này dùng bữa? Nhã Tình, cậu nói xem cô ta chắc chắn là lại kiếm được lão già có tiền nào rồi " - Lý Phương Ngọc khinh bỉ nhìn bàn phía bên kia nói.
Người bên cạnh nhếch miệng nói - " Bản chất dơ bẩn đương nhiên có xinh đẹp một chút cũng không thể sạch hơn được "
" Hứa tiểu thư, mong người cảm thấy ngon miệng với bữa ăn hôm nay. Để tôi tiễn hai người ra cửa "
Hai người thanh toán bữa ăn xong, muốn đứng lên đã nhìn thấy người quản lý nhà hàng đi tới, cung kính chào.
" Hôm nay chúng tôi dùng bữa rất ngon miệng, cám ơn quản lý Hoàng "
Cô khẽ nở nụ cười.
Ít ai biết được rằng nhà hàng này cũng thuộc về gia đình cô. Nó được mở từ khi cô còn rất nhỏ, đến hôm nay cũng là mấy chục năm rồi. Mẹ cô khi đó cũng có đam mê với việc nấu nướng và thức ăn vậy nên bà ấy quyết định mở một nhà hàng, còn là nhà hàng Ý. Tuy không thể thực hiện ước mơ nấu nướng của mình nhưng bà cũng muốn có một chút thành tựu. Sau khi du học về, cô rất hay thường xuyên đến đây dùng bữa.
" Hứa tiểu thư, mời "
Người quản lý trực tiếp tiễn bọn cô ra đến cửa, mở cửa cho cô.
Ba người ngồi bên kia nhìn thấy không khỏi thấy làm lạ.
Cẩm Hy và Diệp Ái Linh vừa ra cửa thì xe của cô đã được nhân viên nhà hàng lái đến. Anh ta ra khỏi xe, cung kính chào mở cửa cho cô và Diệp Ái Linh.
Lý Phương Ngọc ngồi bên trong nhà hàng nhìn thấy chiếc siêu xe đã nhất thời kinh ngạc. Người bên cạnh cũng vì thế mà mắt không khỏi mở to hơn một chút.
" Đó chẳng phải chiếc Ferrari F12 Berlinetta phiên bản giới hạn sao? "
Lưu Phi rất thích xe cộ nên khá rành về lĩnh vực này.
Hai người kia đồng loạt nhìn anh ta.
Anh ta khẽ nhíu mày rồi vuốt cằm nhìn siêu xe bóng loáng ngoài kia.
" Xem ra Hứa Cẩm Hy không đơn giản là làm tình nhân cho lão già có tiền nào đó đâu "
" Ý cậu là gì? "
Lý Phương Ngọc quay phắt lại.
" Cậu không cảm thấy sao? Nhìn cách quản lý nhà hàng này tiễn cô ấy ra tận cửa lại còn rất cung kính. Xem ra bản thân Hứa Cẩm Hy cũng không phải tầm thường như chúng ta nghĩ "
Lăng Nhã Tình cảm thấy buồn cười - " Cô ta làm sao có thể? "
Lưu Phi nhìn cô không nói gì.
•••••••••••••••••••••••••••••
" Bếp trưởng chị về rồi, sáng giờ chị đi đâu thế? "
Cậu bếp phó từ trong phòng bếp nhà hàng đi ra, cả người chảy đầy mồ hôi.
" Vất vả cho cậu rồi, chị sáng nay có việc bận một chút. Được rồi chị đi thay đồ đây "
Cô vội đi vào phòng thay đồ đầu bếp vào, buộc tóc gọn gàng rồi quay trở ra.
" À vừa nãy Thiệu Chính Uy có đến đây "
Doãn Hảo nói.
Cô ngạc nhiên - " Anh ấy có đến sao? Sao anh ấy không gọi điện cho chị "
Cẩm Hy ngay lập tức kiểm tra điện thoại mới phát hiện điện thoại mình đã hết pin từ lúc nào. Vội đem đi cắm sạc. Cắm vào mới thấy ba cuộc gọi nhỡ của hắn.
" Anh ấy có nói gì không? "
Cô lại hỏi cậu.
" Thiệu Chính Uy đáng lẽ đến đây dùng bữa trưa nhưng lại không có chị ở đây, sắc mặt anh ta không được vui lắm "
Từ lúc Hứa Cẩm Hy mở ra nhà hàng Mộc Điền này, Thiệu Chính Uy thường xuyên ghé qua đây ăn trưa, có khi dùng luôn bữa tối nếu công việc không quá bận. Bởi vì nơi đây khá gần công ty, chỉ chừng năm phút lái xe. Hắn dường như đã quen với thức ăn cô nấu. Rất hiếm khi nào ăn ở nơi khác.
Mà sáng hôm nay Cẩm Hy không có đến nhà hàng vì gấp rút phải đi năn nỉ cô nàng Diệp Ái Linh kia nên không có trở về kịp buổi trưa. Từ sau khi ở bên cạnh hắn, cô phát hiện Thiệu Chính Uy là người rất dễ giận. Nếu cô lơ là không quan tâm hắn một chút, tên đàn ông ấy liền giận.
Hứa Cẩm Hy gấp gáp gọi điện cho người kia, chuông reo được một tiếng hắn liền ngay lập tức bắt máy. Cô chưa kịp lên tiếng thì người kia đã thấp giọng nói.
" Lúc nãy em đi đâu vậy? "
Cẩm Hy nhanh chóng đáp.
" Em đi cùng Diệp Ái Linh một chút, tiện thể gửi cô ấy thiệp cưới của chúng ta "
" Ừ "
" Anh giận à? "
Cô cắn môi hỏi.
" Không có "
" Thế tối nay anh có tăng ca không? "
" Có, hôm nay anh rất bận "
Thiệu Chính Uy thực sự rất bận rộn, vậy nên buổi trưa mới tranh thủ một chút đến chỗ Mộc Điền ăn trưa cùng cô. Nhưng cuối cùng lại không gặp được.
Nghe ngữ giọng của Thiệu Chính Uy, nói không giận có quỷ mới tin.
" Vậy tối nay anh không ghé sao? "
Cô dò hỏi.
" Ừ, tối nay anh phải đi gặp đối tác. Không thể đến chỗ em ăn tối được "
Hắn nói.
Cẩm Hy lại phải làm việc đến mười một giờ đêm cho đến khi nhà hàng đóng cửa.
Cô chắc chắn hắn giận rồi.
Tuy chỉ còn một tuần nữa là đến đám cưới nhưng cô và hắn lại rất bận rộn. Thiệu Chính Uy vốn dĩ muốn cô dọn đến nhà hắn ở nhưng Cẩm Hy không chịu. Dù gì một tuần nữa là kết hôn, không cần phải vội vàng như thế.
Cẩm Hy lại tiếp tục làm việc trong nhà hàng đến tối khuya. Sau khi đóng cửa nhà hàng, cô lấy xe quay về nhà. Nhìn điện thoại trong tay, từ chiều đến giờ không có tin nhắn hay cuộc gọi nào của hắn. Có vẻ như Thiệu Chính Uy thực sự rất bận.
Cô quay về căn hộ của mình cũng đã là gần 12 giờ. Cô mệt mỏi đi vào quăng giỏ xách qua một bên, ngã xuống ghế sopha. So với lúc làm ở nhà ăn, công việc của một bếp trưởng nhà hàng còn áp lực hơn rất nhiều.
Đang muốn đi tắm đột nhiên chuông cửa vang lên làm Cẩm Hy lật đật ra mở cửa. Vừa mở ra đã nhìn thấy Thiệu Chính Uy đứng bên ngoài. Cô bị làm cho bất ngờ.
" Chính Uy "
Hắn cả người cao lớn xuất hiện ngay cửa, thần thái có phần mệt mỏi. Thiệu Chính Uy kéo tay cô, nhét cô vào trong lồng ngực mình. Hít lấy mùi hương từ cơ thể cô.
" Cẩm Hy, anh nhớ em... "
Cả ngày hôm nay, hắn đều không gặp được cô.
" Chính Uy, anh uống rượu sao? "
Cô nghe được mùi men từ người đàn ông.
Hắn càng ôm chặt cô hơn - " Ừ vì công việc nên anh có uống một chút "
" Anh đã ăn tối chưa? "
" Không ăn được nhiều lắm "
Thiệu Chính Uy xoay đầu lần tìm cổ cô, hôn hôn lên đó.
Cẩm Hy mặt hơi nóng vội lôi hắn vào trong nhà. Hắn ngồi xuống ghế tiện thể kéo cô ngồi xuống cùng.
" Để em đi nấu đồ ăn cho anh. Anh đi tắm đi đã "
Cô nhẹ giọng nói.
Hắn lắc đầu, kéo tay cô - " Tắm với anh "
.....
...
Trong phòng tắm, hơi nước tỏa ra đầy ấm áp. Còn có mùi tinh dầu dịu nhẹ khiến tâm trạng người ta thoải mái. Cẩm Hy ngồi trong bồn tắm tùy ý để người đàn ông kia tắm rửa cho mình còn thuận tay sờ soạng cơ thể cô.
Không biết từ lúc nào kỳ cọ đã biến thành vuốt ve.
Cẩm Hy nóng mặt, khẩn trương lên tiếng - " Anh đừng như vậy "
Thiệu Chính Uy còn không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào cơ thể cô. Cô thực muốn che mắt hắn lại. Cánh tay to lớn lại kéo cô đến gần, cúi đầu xuống tấn công cô. Từng chút từng chút một nhấn chìm cô xuống bể tình. Hắn cắn cắn cánh môi mềm như viên kẹo dẻo trong miệng. Dùng sức mà mút lấy. Hơi thở nam tính rất bao vây lấy hô hấp của cô.
Cẩm Hy chống tay lên ngực hắn, đề phòng bị hắn hôn đến mức thiếu khí.
" Chính Uy, buổi trưa, anh giận sao? "
Lúc hắn buông cô ra, Cẩm Hy nhỏ giọng hỏi.
Hắn ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
" Ừ "
Thiệu Chính Uy không phủ nhận. Hắn thực sự có giận một chút. Tuy rằng sắp kết hôn rồi nhưng cô và hắn đều bận rộn với công việc. Muốn hẹn hò cũng không có thời gian. Hắn chỉ có thời gian ăn trưa dùng để gặp cô.
Cô vuốt ve gương mặt hắn, hôn nhẹ lên môi mỏng nhạt màu - " Anh đừng tức giận. Em xin lỗi vì về không kịp. Lát nữa em sẽ nấu thật nhiều món ngon cho anh ăn nhé "
Thiệu Chính Uy mím môi, một lát sau mở miệng - " Anh muốn ăn cái khác "
" Anh muốn ăn cái gì? "
Cẩm Hy đột nhiên ngây thơ hỏi.
Ngẩn người một hồi lâu mới phát hiện ra ý tứ của hắn. Gò má phiếm hồng tức giận trừng mắt.
" Không cho "
Hắn cười thấp - " Em không cho được sao? "
Ngay lập tức, Thiệu Chính Uy nhích người đến bắt lấy cô mà triền miên quấn quýt. Cẩm Hy muốn né tránh nhưng không nhanh bằng hắn. Không lâu sau bị hắn quấn chặt đến mức không thể thở.
Nửa đêm cô nằm trên giường tùy ý để hắn ôm lấy mà ngủ. Rốt cuộc là cô không chịu dọn đến nhà hắn, Thiệu Chính Uy lại mò sang đây qua đêm.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
87 chương
66 chương
20 chương
10 chương
11 chương