Cẩm Hy sau đó cư nhiên bị cha mình cho người bắt về nhà. Đem cấm túc cô ở trong ngôi biệt thự. Hứa Minh cũng không dám nói giúp cho cô, chỉ lẳng lặng nói với Cẩm Hy. " Em biết chị không thích việc cha tự ý quyết định chuyện của chị. Nhưng mà chị hai, cha dạo này sức khỏe rất yếu lại rất dễ ngã bệnh. Cha đã già rồi. Chị đừng chọc giận cha nữa, ông ấy cũng chỉ vì lo cho tương lai của chị, tương lai của gia đình chúng ta. Chuyện tập đoàn một mình em gánh vác không đủ để cha yên lòng, vậy nên chị hãy hiểu cho ông ấy " Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Suy nghĩ điều gì đó rất lâu. Hồi lâu sau, mới xoay người nhìn em trai mình. " Chị sẽ đồng ý kết hôn cùng Thiệu Chính Uy " Phải, có lẽ cô nên thuận theo ý kiến của cha. Thiệu Chính Uy nói không sai. Như vậy cũng tốt, mọi người như vậy cũng thuận lợi. Mà cô cũng sẽ thuận lợi làm việc mình thích. Nhưng trong lòng cô cứ có một chỗ nhói đau. Cảm thấy trống trải nơi lồng ngực không thể lấp đầy. Hứa Minh an tĩnh nhìn cô - " Chị đồng ý là tốt rồi " Đột nhiên cậu thở dài. " Sao vậy? " Cô hỏi. Cậu liền lắc đầu - " Không có gì. Chỉ là tự dưng hai hôm nay Thiệu Chính Uy không đến công ty làm việc. Nghe thư ký Diệp nói điện thoại cũng không liên lạc được " Tim Cẩm Hy khẽ đập nhanh một nhịp. " Anh ta bị làm sao? " " Em không biết. Hiện tại không liên lạc được " •••••••••••••••••••••••••••••••• Sáng sớm Diệp Thần đến công ty đã nhìn thấy Lệ Tương Giao từ phòng phó tổng đi ra. " Vẫn chưa liên lạc được sao? " Tương Giao lắc đầu. Thiệu Chính Uy rốt cuộc có thể đi đâu được? Cô làm trợ lý của hắn suốt gần ba năm, chưa từng thấy hắn nghỉ làm ngày nào. Ngay cả nghỉ phép cũng không. Vậy mà lần này cứ như vậy mà mất tích hai ngày liền. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Bất ngờ, điện thoại di động của Diệp Thần vang lên, nhìn màn hình điện thoại ánh mắt anh có chút ôn nhu. " Anh nghe đây " Diệp Thần thấy người kia đang nhìn nên đi ra ngoài nghe điện thoại. " Anh nghe nói chủ tịch đã biết chuyện. Tổng giám đốc chỉ trách mắng anh rồi trừ lương thôi nên em đừng lo. Em không sao chứ? " Anh lo lắng hỏi. " Em không sao. Nhưng mà em sắp kết hôn rồi " Cô thỏ thẻ nói trong điện thoại. Diệp Thần sửng sốt, vội hỏi - " Em kết hôn? Với ai? Sao lại nhanh vậy? " Cẩm Hy thở dài - " Vì cha em biết chuyện em nói dối nên bắt em sớm kết hôn với người mà cha chỉ định. Ngày cũng đã định rồi. Người đó là Thiệu Chính Uy..." " Em nói gì? Chính là phó tổng sao? " Người bên kia gật đầu. Anh nắm chặt điện thoại, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Anh biết cô là một tiểu thư cao quý ngàn vàng. Vậy nên cô sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối với mình. Còn với một kẻ bình thường như anh, tuyệt đối không thể. Nhưng anh vẫn hy vọng, chẳng lẽ cô đối với anh không chút động tâm nào sao? Diệp Thần định mở miệng nhưng người bên kia đã nói tiếp. " Em nghe nói Thiệu Chính Uy hai ngày nay mất tích sao? " Anh nhíu chặt mày. " Phải, em lo lắng cho phó tổng? " " Không có, em làm sao phải lo lắng cho hắn ta. Em chỉ tò mò mà thôi " Cô khẩn trương phản bác. " Cẩm Hy, anh có chuyện muốn hỏi em " " Có chuyện gì, anh hỏi đi " Cô tò mò nói. Người bên kia im lặng một hồi lâu. Anh nhỏ giọng nói vào điện thoại. " Cẩm Hy em có từng thích anh không? " Cẩm Hy kinh ngạc, trong phút chốc cô không biết phải đáp lại thế nào. " Diệp Thần... " " Cẩm Hy, anh rất thích em, lần đầu tiên gặp mặt đã thích, nhiều năm rồi vẫn thích em " Từng câu từng chữ đều chân thành đến tận đáy lòng. Anh sợ rằng nếu bây giờ anh không nói, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì cô sắp kết hôn với một người khác. Cô cầm chắc điện thoại trong tay, rất rất lâu sau đó mới lên tiếng. " Diệp Thần, cám ơn anh. Cám ơn vì đã thẳng thắn nói cho em biết " " Cẩm Hy, thứ anh cần không phải là lời cám ơn của em " Giọng người đàn ông trở nên não nề. " Nhưng em cũng sẽ thật lòng thẳng thắn trả lời cho anh. Diệp Thần, đối với em anh là một người anh trai em rất quý trọng. Em từ trước đến nay chưa từng có một chút tình cảm nam nữ nào với anh " Cô cực kỳ thẳng thắn trả lời. Hứa Cẩm Hy biết mình tàn nhẫn. Nhưng cô không muốn gieo rắc cho anh hy vọng rồi để anh thất vọng. Bởi vì cô hiểu rõ lòng mình chưa từng rung động trước Diệp Thần. " Một chút cũng chưa từng sao? " " Một chút cũng chưa. Em xin lỗi, Diệp Thần " - Cô cảm thấy không mấy dễ chịu khi từ chối anh. " Anh biết rồi. Cám ơn em " Anh buông điện thoại xuống. Ánh mắt tràn đầy bi thương. Diệp Thần thầm cười nhạo bản thân. Mình đã thất tình rồi sao? ••••••••••••••••••••••••• Sang đến ngày thứ tư, lòng của Hứa Cẩm Hy như sắp sửa bị lửa đốt. Thiệu Chính Uy rốt cuộc đã đi đâu chứ? Tại sao không nói không rằng đã bỏ đi. Cô nhớ đến lần cuối gặp hắn. Là cô đã lạnh lùng nói hắn cút đi. Nói hắn phải biến khỏi tầm mắt của cô. Hứa Cẩm Hy nhịn không được thử gọi điện cho hắn nhưng Thiệu Chính Uy đã khóa máy. Cho nên cô quyết định rời khỏi nhà. Lúc xin phép Hứa Gia Lâm, vốn ông ấy còn giận không muốn để cô ra ngoài. Nhưng sau khi Cẩm Hy nói muốn đến nhà tìm Thiệu Chính Uy, ông ngay lập tức đồng ý với điều kiện tài xế của gia đình sẽ chở cô đi. Người cho phép Cẩm Hy đi lên tầng áp mái là vị quản gia. Cô vừa ra khỏi thang máy thì vị quản gia ấy cùng hai người hầu ra cung kính chào cô. Cô có chút ngạc nhiên vì hai lần trước đến đây cô đều không có gặp họ hay có thể cô không hề để ý vì lúc đó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. " Hứa tiểu thư.... " " Ông biết tôi? " Cẩm Hy ngạc nhiên nhìn ông. Vị quản gia già khẽ cười - " Cứ gọi tôi là quản gia Lý. Hai lần trước cô đến đây tôi đều biết. Hứa tiểu thư, mời vào " Cô không đi vào mà khẩn trương bước đến hỏi - " Tôi muốn hỏi, Thiệu Chính Uy có ở nhà không? " Quản gia thở dài. " Thưa, bốn ngày nay cậu chủ không có về nhà. Ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được. Nhưng mà... " " Nhưng mà thế nào? Ông mau nói đi " Cẩm Hy cực kỳ sốt ruột. " Đêm hôm trước khi cậu chủ bỏ đi. Cậu ấy đi đâu đó rồi về nhà rất khuya, hình như đã uống rất nhiều rượu. Còn vào phòng ngủ đập phá đồ đạc. Khiến tất cả người làm trong nhà sợ hãi một phen. Sau đó liền rời đi " Quản gia Lý cẩn thận kể lại. " Đập phá đồ đạc? Tôi có thể vào trong xem không? " Cô đột nhiên hỏi. " Vâng tất nhiên là được nhưng chúng tôi vẫn dọn dẹp chưa xong. Đồ dùng có vài cái hư hỏng " Ông nói liền dẫn đường cho cô. " Mời tiểu thư đi theo tôi " Bên trong căn phòng ngủ rộng lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tuy nhiên, Cẩm Hy vẫn nhìn thấy màn hình tivi bị đập vỡ. Hai cây đèn ngủ trên tủ đầu giường không biết đã bị đem đi đâu. Cô nhớ rõ chúng nằm ở đó. Bỗng dưng, cô ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ thoáng qua mũi cô, ngay trong căn phòng này. Mùi hương này rất quen thuộc. " Mùi hương này... " " Ý tiểu thư nói đến hương thơm trong căn phòng này? " Quản gia cung kính hỏi. Cô gật đầu. Lần thứ hai thức giấc ở đây, cô có nghe thấy mùi hương này nhưng không hề chú ý. Vì mùi hương này rất nhẹ. " Thưa, mùi thơm này xuất phát từ máy khuếch tán tinh dầu được đặt ở góc phòng phía bên kia, là tinh dầu hoa anh đào " Quản gia nhẹ giọng giải thích. " Hoa anh đào? " Cô không khỏi ngạc nhiên. Người bên cạnh liền gật đầu - " Vâng, đây là mùi hương cậu chủ yêu thích nhất. Ngay cả trong phòng tắm cũng đặt một cái để cậu chủ thư giãn khi ngâm mình. Cậu chủ dặn dò mỗi ngày chúng tôi đều phải đổ nước và nhỏ tinh dầu thêm vào để bất cứ lúc nào căn phòng này cũng tràn ngập mùi hương hoa anh đào thoang thoảng " Trái tim Hứa Cẩm Hy đột ngột chạy loạn. Có thứ gì đó dâng lên cuộn trào trong lòng ngực cô. Cô tự nói với mình, nếu chỉ là trùng hợp thôi thì sao? "Quản gia, ông có biết Thiệu Chính Uy có thể đi đâu không? " Cô lại sốt ruột hỏi. " Thưa thường ngày, ngoài công ty ra cậu chủ rất ít khi đến nơi nào khác. Chỉ đi làm rồi về nhà, cậu chủ cũng không bao giờ đi đâu đó giải trí. Bạn bè cũng hiếm, hầu như không có, tất cả chỉ là xã giao công việc " Ông thành thật trả lời. Cẩm Hy nghe vậy lại càng nóng lòng hơn. Một người như vậy không phải quá cô độc sao? " Quản gia Lý không thực sự nhớ ra chỗ nào sao? " " Thực ra có một nơi... " " Là nơi nào? " Cô vô cùng gấp gáp. " Cũng không phải cậu chủ thường xuyên lui tới. Chỉ khi nào tâm trạng không tốt mới đến đó. Nơi đó là nhà thờ Thiên Ngân, cũng rất gần đây " " Nhà thờ? " Cẩm Hy lại kinh ngạc. Quản gia Lý nhẹ nhàng nhìn cô. " Tuy cậu chủ không phải người theo đạo nhưng cậu ấy nói đến đó nghe giảng kinh thánh khiến cho cậu ấy cảm thấy rất bình yên. Cậu chủ cũng hay đến đó để cầu nguyện, nghe nói nơi đó có một bức tượng Đức Mẹ rất lớn, rất linh thiêng " Hứa Cẩm Hy rất nhanh chóng di chuyển đến nhà thờ đó. Nhà thờ Thiên Ngân không lớn, kiến trúc cổ kính nằm trong một khuôn viên đầy hoa. Cô chạy vào phía trong nhà thờ, nhưng chỉ có vài người già đang ngồi bên trong, nhìn hoài cũng không thấy bóng dáng người đàn ông kia. Cẩm Hy lại chạy khắp khuôn viên phía bên ngoài, cũng chẳng thấy đâu. Cô có hỏi qua các sơ nhưng các cô ấy không thấy ai như cô vừa tả. Cuối cùng, Cẩm Hy đi đến tượng đài Đức Mẹ nằm ở phía sau nhà thờ, nơi đây nổi tiếng vì rất linh thiêng. Cô nhìn thấy có vài người đang đứng trước bức tượng cầu nguyện. Cẩm Hy nhìn đâu cũng không thấy hắn, cô tiến đến gần nhìn bức tượng Đức Mẹ xinh đẹp dịu dàng kia. Con là kẻ ngoại đạo, niềm tin là một món quà mà con chưa nhận được trọn vẹn. Nhưng nếu người có thể nghe lời thỉnh cầu của con. Con xin người hãy để hắn xuất hiện. Cô cầu nguyện xong lại thở dài, nhìn xuống bức tường sau lưng tượng đài Đức Mẹ có chi chít rất nhiều chữ. Hình như đây là mọi người viết lên lời cầu nguyện. Cẩm Hy nhìn lướt qua sau đó định xoay lưng đi nhưng bất thình lình cô dừng lại. Có phải cô nhìn nhầm không, cô vừa nhìn thấy tên mình. Ngay lập tức Cẩm Hy quay lại xác nhận. Cô nhìn bức tường chằng chịt chữ một hồi mới tìm thấy dòng chữ đó. Cẩm Hy kinh ngạc đến nỗi không nói lên lời, tay cô đặt lên miệng mình. Mọi cảm xúc trong lòng đều muốn vỡ ra. " Muốn trở thành người Hứa Cẩm Hy yêu thích nhất " Dòng chữ nguệch ngoạc, không to không nhỏ nằm ở giữa hàng ngàn lời cầu nguyện ở đây. Vậy mà cô vẫn có thể nhìn thấy. Đó là... lời ước nguyện của Thiệu Chính Uy sao? Trái tim cô nghẹn ngào lại cuồn cuộn như bão tố. Lấp đầy sự trống rỗng bao ngày nay của cô. ..... ... " Tiểu thư, chúng ta tiếp theo đi đâu? " Người tài xế hỏi cô. Hứa Cẩm Hy vẫn ngồi yên bất động ở hàng ghế phía sau. " Tiểu thư... " " Sao? " - Cô giật mình đáp. " Chúng ta đi đâu, tiểu thư? " Cẩm Hy gấp gáp lên tiếng - " Đến căn hộ của tôi " " Tiểu thư chủ tịch đã dặn phải đưa người trở về biệt thự Hứa gia " Người tài xế dè dặt đáp. " Anh yên tâm, tôi chỉ đến đó tìm Thiệu Chính Uy, sau đó sẽ về biệt thự " Cô nhỏ giọng nói. Chiếc xe rất nhanh đưa cô tới trước khu chung cư. Cẩm Hy rất nhanh đi thang máy lên phòng mình, nhanh tay bấm mật mã. Cô sốt ruột, lại nóng lòng rất nhanh mở cửa ra nhưng bên trong vẫn tối om. Cô giơ tay bật điện, xung quanh vẫn trống vắng như lúc cô rời. Đôi mắt xinh đẹp giờ đây tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Cửa nhà cô vẫn chưa đổi mật khẩu. Cô còn nghĩ rằng hắn sẽ đến đây. Cẩm Hy rời đi, tắt đèn, khóa cửa. Cô đã đi tìm hắn gần cả một ngày trời. Lý do khiến cô chạy loạn khắp nơi như vậy là gì? Cẩm Hy đứng dựa vào tường, cả người đều mệt mỏi. Bên ngoài trời cũng bắt đầu tối. Cô chậm chạp rời khỏi tòa nhà chung cư nhưng khi vừa ra khỏi cửa lại nghe thấy có hai người phụ nữ trung niên đi vào, to nhỏ bàn tán gì đó. Họ đều là dân ở đây. " Mấy hôm nay có một chiếc xe rất sang trọng cứ đậu ở góc phố bên kia, nhưng mà trong xe lại có một tên trông rất nhếch nhác lại còn uống rượu, hút thuốc. Đã ba ngày rồi đấy " " Tôi cũng thấy, mỗi lần đi siêu thị mua đồ ở khu bên kia, đều bị cái tên ngồi trong xe đó dọa cho hết hồn. Đi xe sang, quần áo cũng đắt tiền không hiểu sao lại nhếch nhác như mấy tên đầu đường xó chợ vậy " Cẩm Hy ngay lập tức, gấp gáp chạy đến hỏi hai người phụ nữ kia. " Chúng tôi thấy hắn ở góc phố bên kia, kế bên cửa hàng tiện lợi " Cô gật đầu cám ơn lại nhanh chân chạy đến chỗ đã được chỉ. Cô dùng hết sức lực của mình chạy rất nhanh. Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một con hẻm tối, Cẩm Hy đứng trước con hẻm đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Cô trong lòng không khỏi vui mừng. Cả người vội vàng thở gấp. Bởi vì chạy quá nhanh nên làm cô khá mất sức. Cô bước tới, liền thấy thân ảnh cao lớn ngồi trong xe. Hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc rời khỏi nhà cô. Thiệu Chính Uy gục mặt vào tay lái, trên miệng còn ngậm điếu thuốc. Hứa Cẩm Hy gấp gáp gõ cửa xe. Người bên trong nghe thấy tiếng động bất ngờ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy cô, đôi mắt hẹp dài u tối dường như có chút lóe sáng. Hắn quăng điếu thuốc trong tay, mở cửa xe. Vừa mở ra, Cẩm Hy đã nghe ngửi thấy mùi rượu bên trong, còn có mùi thuốc lá. " Anh làm sao ra nông nổi này? " Râu cũng đã dài ra, quần áo nhếch nhác, trên người hắn còn có chút mùi hôi. Có thể đoán ra hắn mấy ngày rồi đều không có tắm. " Cẩm Hy... " Thiệu Chính Uy muốn bước đến chạm vào cô nhưng đột nhiên hắn ngừng lại, xoay lưng đi. " Em về đi " Cô ngạc nhiên nhìn hắn. " Xin lỗi. Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây. Em sẽ không cần nhìn thấy tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước tầm mắt của em " Lời nói của Thiệu Chính Uy không phải là giận dỗi mà chính là hắn đang cảm thấy có lỗi, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ ưu thương nhàn nhạt. Tại sao hắn lại phải cảm thấy có lỗi với cô. Cẩm Hy bước tới bực bội nói - " Anh đang lảm nhảm cái gì! Mau đi theo tôi " Cô không đợi người kia đáp liền kéo tay hắn đi. Thiệu Chính Uy cũng tùy ý để cô kéo đi, hắn chỉ chau mày. " Em đang làm gì vậy? " " Dẫn anh về nhà " Cô hung hăng nói. " Làm gì? " " Tắm rửa. Người anh hôi quá " •••••••••••••••••••••••••••• Trong lúc Thiệu Chính Uy tắm rửa trong phòng, Hứa Cẩm Hy gọi một cuộc điều thoại cho cha nói rằng đã tìm được Thiệu Chính Uy, muốn ở lại với hắn một chút, bảo tài xế về trước. Xong rồi cô lại đi ra ngoài, mua một bộ quần áo, mua thêm dụng cụ cạo râu cho hắn. Quay trở về nhà liền đưa cho hắn. Thiệu Chính Uy tắm rửa sạch sẽ bước ra ngoài. Vẻ đẹp trai thường ngày lại được khôi phục. Trên người mặc chiếc áo thun trắng còn có quần thun thể thao dài cô mua cho. Vì mua gấp nên Cẩm Hy cũng chẳng có thời gian để lựa. Hắn dùng khăn tắm của cô tùy ý lau khô tóc mình. Cẩm Hy nhìn thấy nhưng cũng không nói gì. " Anh vì sao mấy hôm nay lại không đến công ty làm việc? " Cô chậm chạp hỏi hắn. Thiệu Chính Uy lau tóc xong, lãnh đạm nói - " Tôi bỏ rồi. Tôi sẽ không làm phó tổng nữa. Cũng sẽ không làm kinh doanh nữa " " Tại sao? " Cô kinh ngạc đến nỗi đứng lên. " Tôi không có hứng thú nữa " Hắn lạnh lùng đáp. Cẩm Hy lại bắt đầu tức giận - " Này Thiệu Chính Uy sao anh có thể dễ dàng từ bỏ mọi thứ như vậy chứ. Chẳng lẽ đối với anh đạt được mọi thứ quá dễ dàng nên việc từ bỏ cũng nhẹ nhàng như vậy sao? Anh chẳng phải đã từ bỏ cả Mori để trở về nước làm việc cho Hứa thị? Tuy tôi không biết lý do anh vì sao muốn giúp cho cha tôi nhưng mà chẳng phải anh cũng đã bỏ công sức ra, còn không phải xem trọng? " Thiệu Chính Uy không nhìn về phía cô mà xoay người đến gần cửa sổ, nhìn xuống thành phố ban đêm hoa lệ với những ánh đèn mờ. Bóng lưng của hắn chìm trong khoảng không tịch mịch. " Tất cả cũng đâu còn ý nghĩa gì nếu em không yêu tôi... " Giọng của hắn rất trầm lại rất nhỏ giống như đang nói với chính mình, có chút đau thương. Nhưng Hứa Cẩm Hy nghe rất rõ, không sót một chữ. Cô bất động nhìn hắn. " Vậy nên em không cần phải bận tâm " Hắn xoay người trở lại. Bất thình lình, thân ảnh bé nhỏ nhào tới vòng tay lên cổ hắn. Đôi môi anh đào chủ động chạm đến đôi môi lạnh, có chút nhạt màu của hắn. Thiệu Chính Uy bị làm cho kinh ngạc, trơ mắt nhìn cô. Nhưng ngay lập tức hai tay ôm chặt lấy cô. Cúi xuống điên cuồng hôn lấy cánh môi hồng, biến bị động thành chủ động. Bởi vì hắn rất nhớ, rất nhớ cơ thể này, nhớ hương thơm ngọt ngào này. Một chút đều khắc sâu vào tâm can hắn, khiến hắn không ngừng si mê, không ngừng nhung nhớ. " Nói cho em biết..." Cô khó thở trước sự tấn công dồn dập của Thiệu Chính Uy. Rõ ràng người chủ động hôn là cô cơ mà. " Em muốn biết cái gì? " Hắn mê muội siết lấy môi người con gái mà gặm cắn. Hứa Cẩm Hy mặc hắn làm loạn trong miệng mình, cô khó khăn lắm mới tìm được một chút không khí để thở. " Lời nói của anh là như thế nào? " Phải, cô thực sự muốn xác nhận rõ ràng. " Cẩm Hy, em còn không hiểu hay sao? " " Không, em không hiểu. Em muốn mọi thứ phải rõ ràng. Em không muốn sự mập mờ " Cô nhìn hắn, rất thẳng thắn nói. Thiệu Chính Uy lại cúi xuống hút hết hương thơm trong miệng cô. Nhào nặn cánh hoa căng mọng dường như muốn sưng đỏ. " Người phụ nữ vô tâm, em còn không biết rằng tôi thật lòng thật dạ yêu em sao? " Hắn mở miệng trách mắng cô. Trái tim Cẩm Hy nhảy nhót loạn xạ trong lồng ngực. Trong một giây, mọi cảm xúc trong tim cô đều muốn bung ra ngoài. Cô cảm động, thực sự rất cảm động. Cô ôm lấy hắn, lại chủ động mở miệng để hắn dễ dàng đi vào bên trong. Thiệu Chính Uy xông đến, công thành đoạt chiếm khoang miệng cô. Dùng lưỡi của mình quấn quýt với lưỡi của cô. Mặc sức hôn lấy. Hắn rất nhanh ôm cô tới trên giường. Gấp gáp lột bỏ toàn bộ quần áo của cô. Thiệu Chính Uy không nhịn được cúi đầu dùng môi quyến luyến hôn lên làn da trắng mịn khắp cơ thể người con gái. Hắn tấn công rất nhanh, mạng mẽ quấn chặt người con gái dưới thân. Bàn tay xấu xoa nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực trắng sữa. Lại dùng miệng ngậm lấy thật mạnh mà trêu đùa. Nghe tiếng kêu ái dục nho nhỏ của cô càng thêm vạn phần kích thích máu trong người Chính Uy. " Chính Uy... " Cô khẽ gọi tên, không chịu được sự trêu chọc của hắn. Âm thanh này là của hắn, thân thể này là của hắn, người con gái này cũng là của hắn. Thiệu Chính Uy đã phải đánh đổi rất nhiều thứ mới có thể giành được sự yêu thích của cô. Trở thành người phù hợp với cô, trở thành người mà cô yêu thích nhất. Hắn từ trước đến nay, bất cứ khi nào làm việc gì hay đạt được cái gì, đối với hắn mà nói, hắn đều không cảm thấy mình có nỗ lực hay cần thiết để hắn nỗ lực. Hắn cảm thấy rất nhạt nhẽo và trống trãi. Cuộc đời hắn không có gì là ý nghĩa. Cũng không có thứ gì trên thế giới này khiến hắn cảm thấy hứng thú. Riêng chỉ duy nhất một người là mục tiêu sống của hắn. Khiến cho mọi thứ hắn làm đều trở nên có ý nghĩa. Với Thiệu Chính Uy, việc trở thành người phù hợp nhất để cùng cô ở cùng một chỗ, trở thành người Hứa Cẩm Hy yêu thương nhất trên cuộc đời này làm hắn gặp rất nhiều khó khăn. Thậm chí hắn không biết nên làm thế nào. Con người hắn rất ích kỷ muốn chiếm dụng toàn bộ sự yêu thương của cô. Để trong lòng Hứa Cẩm Hy chỉ có một mình hắn. Lại nhìn xuống người con gái dưới thân, hắn không kiềm được hôn lên cánh môi mềm. Thèm khát được nuốt nó. Lại gắt gao cắn mút làm cánh môi đáng thương bắt đầu sưng lên. Hơi thở của hắn nặng nề và thô ráp lướt trên da thịt cô. Thiệu Chính Uy rất nhanh chóng tiến sâu vào bên trong hang động chật hẹp. Nơi đó của cô co thắt, siết chặt lấy thứ trướng đau của hắn. Thiệu Chính Uy điên cuồng ra vào theo bản năng. Ôm chặt thân thể nhỏ nhắn phía dưới, gặm cắn cái cổ nhỏ của cô làm nơi đó hiện lên những dấu vết hồng hồng. Hứa Cẩm Hy chịu không nổi mà nức nở trong lòng hắn. " A... Chính Uy... " Hắn vẫn liên tục xâm lược bên trong cơ thể người con gái. Nơi non mềm phía dưới cũng liên tục phun ra nuốt vào tinh hoa nam tính của người đàn ông. Tấm lưng rộng của người đàn ông chảy xuống từng giọt từng giọt mồ hôi. Cẩm Hy hai tay bám trên vai hắn, từng ngón tay khảm sâu vào da thịt bánh mật. Thiệu Chính Uy như một con ngựa thoát cương, một chút rồi lại một chút xông tới. Vuốt ve thân thể run rẩy của cô. Hắn ngậm lấy vành tai mềm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô. " Cẩm Hy, Cẩm Hy của anh " Cẩm Hy chỉ có thể chịu đựng sự tấn công liên hồi của hắn. Cô bây giờ đã bị rơi xuống bể tình ái, bị ma quỷ xâm chiếm, khoái cảm là thứ thuốc độc gặm nhấm cơ thể. Cô nằm trong lòng hắn chỉ có thể rên rỉ. Lại chịu không nổi sự to lớn của Thiệu Chính Uy, liền cắn lấy vai hắn cầu xin. " Chính Uy, chậm một chút... " Cô quấn chặt lấy hắn, tùy ý để hắn giày vò cơ thể mình. Không khí trong đêm nóng bỏng đến mờ ám. Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, cùng hòa vào hoan lạc, cô đã biết mình không thể rút lui được nữa rồi. Cẩm Hy cô đã động tâm mất rồi. Rất, rất lâu sau người đàn ông thúc từng cái mạnh mẽ, ngay lập tức một làn nước ấm đi đến tận cùng cơ thể cô. " Chính Uy... " Cô không nhịn được mà kêu to. Hắn gầm nhẹ. Hôn xuống cánh môi đã sưng tấy lên, mải miết hôn. Thiệu Chính Uy hồi lâu mới từ từ rút ra khỏi cơ thể cô.