Khiêm Dạ Hiên lại tiếp tục cuộc dạo chơi của mình trên cơ thể trắng nõn trước mặt. Anh cúi đầu hôn cô, hai tay mơn trớn trên làn da mịn màng, mang theo xúc cảm thật dễ chịu.  Châu Uyển Đồng mím chặt môi, không cho những âm thanh mê hoặc thoát ra khỏi miệng. Anh thấy thế liền lên tiếng động viên cô, nghe vô cùng dâm mỹ: "Nào bảo bối, đừng cắn môi. Gọi tên anh đi." Khiêm Dạ Hiên vỗ nhẹ vào hông cô, cười khàn. Nụ cười này trông rất dụ hoặc, rất xấu xa, không hề giống với bộ dạng nghiêm túc cấm dục của anh thường ngày. Hóa ra, anh lại còn một bộ mặt mà chỉ cô mới nhìn thấy này nữa.  Châu Uyển Đồng cong người đón nhận khoái cảm mà anh mang lại, đưa tay bấu chặt vào lưng anh.  "Dạ Hiên...ha…" Anh dần dần lùi người về phía sau, cúi xuống nơi tư mật của cô. Theo bản năng, Châu Uyển Đồng liền khép chân lại, nhưng việc này trong mắt một người đang hứng tình như anh lại càng thêm phần quyến rũ. Khiêm Dạ Hiên cong môi cười, đưa tay tách chân cô ra.  Anh từ từ khám phá nơi sâu nhất của cô, từng chút một khiến cô rũ bỏ hết phòng hộ của mình, cất giọng nói: "Dạ Hiên, em...anh đừng nhìn nữa. Ngứa quá…" Khiêm Dạ Hiên lại cười, đáp: "Anh không nhìn nữa. Anh giúp em hết ngứa, được không?" Giọng nói trầm ấm của anh vô cùng mê người, khiến đầu óc mụ mị của cô ngày càng quay cuồng. Châu Uyển Đồng gật đầu trong vô thức, môi vẫn cắn chặt, hai mắt long lanh.  Anh cẩn trọng chỉnh lại tư thế của mình, chậm rãi tiến vào bên trong. Cô giật mình, cong người la một tiếng: "A, Dạ Hiên, không được. Trướng quá! Ha!" Cô trợn tròn mắt, hô hấp trở nên khó khăn. Khiêm Dạ Hiên kiên nhẫn kiềm chế dục vọng của mình, cúi xuống cắn nhẹ vành tai nóng bỏng của cô, thì thầm: "Rất nhanh thôi. Ngoan, cố thêm chút nữa nhé, bảo bối!" Phía dưới của cô co rút lại, tạo thành một vòng thịt bao vây anh. Cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Khiêm Dạ Hiên lại rút ra, sau đó dùng sức đẩy mạnh hông về phía trước. Châu Uyển Đồng há hốc miệng, chưa kịp bật ra tiếng đã bị môi anh chặn lại.  Anh ở trong cơ thể cô một lát, cảm nhận rõ ràng cảm giác chật khít, ấm nóng kia, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại mới tiếp tục. Khiêm Dạ Hiên đẩy hông nhẹ nhàng, từ từ luận động để cô quen dần với cảm giác này.  Châu Uyển Đồng nhắm chặt mắt, hai dòng lệ nóng chảy ra. Cô lắc đầu nguầy nguậy, nói với anh: "Dạ Hiên, không dễ chịu chút nào. Hức, anh mau, mau lấy ra đi...hức!" Khiêm Dạ Hiên nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối xõa dài trên ga giường của cô, giọng nuông chiều: "Ngoan, sắp thoải mái rồi." Anh vừa dứt lời đã đẩy hông liên tục. Dần dà, cảm giác đau rát ban nãy không còn nữa, cô cảm nhận được khoái cảm tuyệt vời mà anh mang lại. Khiêm Dạ Hiên ôm lấy cô, hôn thật lâu. Hai người giờ đây đang hòa làm một, cả trái tim lẫn thể xác.  Khiêm Dạ Hiên sức khỏe vô cùng tốt, một đêm làm hơn bốn lần, khiến cô sống không bằng chết. Châu Uyển Đồng nhiều lúc mệt đến thiếp đi nhưng vẫn bị anh hung hăng dùng hông gọi dậy. Cô khóc đến cạn nước mắt, luôn miệng cầu xin anh nhưng không thành. Tận gần ba giờ sáng anh mới buông tha, để cô yên tâm đi ngủ. Anh tự mình tắm rửa một lượt, sau đó giúp cô lau người. Thật không ngờ, chỉ nhìn cô một lát đã khiến "thú tính" trong người anh lại lần nữa bộc phát nhưng không dám phá rối giấc ngủ của cô, bèn tự mình giải quyết.  Sáng hôm sau. Khiêm Dạ Hiên có cuộc họp lúc chín giờ nên không ngủ tiếp cùng cô được, buộc phải thức dậy. Anh vừa tắm rửa xong đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhanh chóng bắt máy.  Kính Phong ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Cậu chủ, em phát hiện ra, hai hôm trước Trịnh Hâm Đình có đến tìm một nhóm thanh niên chuyên đâm thuê chém mướn ở khu ổ chuột. Nghe chúng nói cô ta đến đó để nhờ xử một người, em có xem qua ảnh, không ai khác chính là cô Châu. Cậu chủ định thế nào ạ?" Khiêm Dạ Hiên mặt lạnh tanh, đôi mắt bắn ra hàng vạn mảnh băng vụn. Anh lãnh đạm nói: "Gậy ông đập lưng ông!" "Rõ!" Nói rồi, anh tắt máy ngay lập tức, quăng sang một bên. Kính Phong đương nhiên hiểu rõ lời nói của anh, nhanh chóng rời đi.  Khiêm Dạ Hiên xoay người, nhìn cô gái đang nằm ngủ ngon giấc trên giường kia, mỉm cười tiến lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh, ngả lưng tựa vào thành giường, chăm chú nhìn cô. Châu Uyển Đồng ngủ rất say, có lẽ là vì đêm qua quá mệt rồi. Anh nghiêng đầu ngắm nghía hồi lâu, chợt nhìn thấy dấu hôn hơi bầm ngay cổ mà cô lỡ để lộ ra, đáy mắt liền tối sầm lại. Khiêm Dạ Hiên cúi người hôn cô, khiến cô mệt mỏi mở mắt.  Châu Uyển Đồng cảm thấy có chút khó thở, liền nhíu mày, cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu kia ra xem. Kết quả là, gương mặt cỡ lớn đầy góc cạnh của anh hiện ra trước mắt, khiến cô vội vàng đẩy ra. Châu Uyển Đồng buồn bực nói: "Anh, anh, anh không phải đã làm cả đêm rồi sao? Mới sáng sớm… Em còn đau lắm!" Hai mắt cô rơm rớm nước như thể sắp khóc tới nơi. Khiêm Dạ Hiên bật cười, lập tức dỗ dành cô: "Anh biết rồi. Anh xin lỗi mà. Chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thôi." Châu Uyển Đồng dụi mắt vài lần liền nhìn ra anh đang mặc âu phục, chắc chắn là có việc phải đi, bèn kéo chăn che kín nửa mặt, nói bằng giọng ngái ngủ: "Anh có việc thì mau đi đi. Em buồn ngủ lắm rồi." Khiêm Dạ Hiên bất lực nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chiếc chăn lớn kia, cười tươi đáp: "Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh đi trước, lát nữa sẽ về với em." Cô ngoan ngoãn gật đầu, không chịu được mà nhắm nghiền mắt, mơ màng chào tạm biệt anh. Khiêm Dạ Hiên trước khi rời đi còn hôn trên trán cô một cái rồi mới lưu luyến ra khỏi phòng. Hình như, anh bắt đầu thèm hơi cô rồi.