Trời đã về chiều. Ánh hoàng hôn rực rỡ khẽ buông những tia nắng yếu ớt cuối ngày xuống mặt đất. Cả một vùng chân trời thoáng chốc bị nhuộm đỏ, mang theo màu sắc cháy bỏng của mặt trời.  Châu Uyển Đồng giật mình tỉnh dậy, đưa tay che mắt để tránh tia nắng ngoài cửa sổ. Cô liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ để ở chiếc bàn nhỏ cạnh giường, thấy đã năm giờ hơn, vội vàng ngồi dậy. Dì Liêu ở bên ngoài đang hút bụi, dọn dẹp lại phòng khách. Thấy cô bước đến liền mỉm cười hỏi: "Cháu đã đỡ mệt chưa? Dì đi lấy ly sữa ấm cho cháu uống nhé?" Châu Uyển Đồng xua tay, lắc đầu bảo: "Cháu không sao ạ! Chỉ là tâm trạng không tốt lắm." Dì Liêu tiến lại gần cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, ôn tồn bảo: "Dì không biết trước kia cậu chủ và cô gái kia có mối quan hệ như thế nào, nhưng dì thấy rõ, cậu ấy rất quan tâm cháu. Người phụ nữ kia đến đây rõ ràng là cố ý chia rẽ hai đứa, nếu như cháu buồn bực, chẳng phải là cô ta đã thành công rồi sao?" Dì cười hiền hậu, ánh mắt đầy thương cảm mà nói tiếp: "Uyển Đồng, những chuyện trong quá khứ không nên nhớ đến làm gì, cứ để nó trôi qua đi. Cháu chỉ cần biết, cậu chủ rất yêu cháu, cháu phải trân trọng nó." Châu Uyển Đồng rơm rớm nước mắt, tiến tới ôm chặt người phụ nữ trung niên trước mặt. Bà vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi. Hình như đây là người phụ nữ thứ hai, sau bà vú ở cô nhi viện, thật sự xem cô như con cháu trong nhà. Cảm giác này thật tốt.  Bảy giờ tối. Cô đang ngồi ở phòng khách xem tivi, hai mắt lại dán ra ngoài cửa, mong ngóng anh trở về.  Khiêm Dạ Hiên vẫn còn đang bận họp với đối tác, đến giờ vẫn chưa xong. Ở công ty có quá nhiều việc, trong một đêm là làm không xuể. Anh đang tập trung cao độ, hầu như quên hết mọi chuyện bên ngoài, cũng vô tình quên luôn cả thời gian.  Chín giờ mười phút. Châu Uyển Đồng đợi đến mức muốn ngủ gật luôn rồi. Khi nãy vì được dì Liêu khuyên bảo nên cô mới ăn cơm trước, nhưng lại cố ý ăn rất chậm để chờ anh. Trong lúc ăn, cô còn không ngừng hỏi dì Liêu về sở thích ăn uống của anh, về cách sinh hoạt lẫn giờ giấc. Hầu như tất cả mọi thứ mà dì Liêu biết về Khiêm Dạ Hiên đều bị cô khai thác sạch.  Lúc nghe thấy tiếng xe bên ngoài, cô liền vội vã chạy ra. Khiêm Dạ Hiên bước xuống, mệt mỏi nới lỏng cà vạt. Thấy cô đứng ngay trước cửa, dường như sự bất mãn trong cuộc họp khi nãy liền bay biến, anh cong môi cười, từ từ tiến về phía cô.  Châu Uyển Đồng cười nhẹ, lên tiếng: "Mừng anh về nhà!" Khiêm Dạ Hiên ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, nói thầm trong cuống họng: "Đã khỏe chưa?" Cô đỏ mặt, khẽ gật đầu. Việc cô mệt chỉ là cái cớ bịa ra để chạy trốn thôi, cô vẫn đang rất khỏe mà. Khiêm Dạ Hiên nắm tay cô, cùng đi vào nhà.  "Anh vào ăn cơm đi. Thức ăn nguội hết cả rồi đây này." Anh không dừng bước, chỉ qua loa đáp lại: "Khi nãy trên công ty, anh đã ăn rồi." Khiêm Dạ Hiên kéo thẳng cô vào phòng mà đóng cửa lại. Anh cởi áo khoác trên người ra, vứt sang chiếc ghế nhỏ trước cửa sổ, nói: "Anh đi tắm. Lát nữa chúng ta nói chuyện." Châu Uyển Đồng chớp chớp mắt, hai tay bấu chặt vào váy. Anh có chuyện muốn nói với cô sao? Không phải là trách mắng chuyện cô vô cớ giận dỗi lúc chiều đấy chứ? Châu Uyển Đồng cốc lên đầu mình một cái, nhỏ giọng nói: "Mày lại gây chuyện rồi đấy!" Khiêm Dạ Hiên vào phòng tắm, mở vòi sen cho nước chảy trên người. Tiếng nước vang trong phòng tắm kín, đập thẳng vào màng nhĩ của cô. Châu Uyển Đồng đi đi lại lại trong phòng, hai tay bóp chặt vào nhau, mạnh đến mức làm cho đầu khớp trắng bệch.  Đến lúc anh bước ra, trên người mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản màu tối, mái tóc ẩm ướt dính chặt vào trán khiến anh trông càng quyến rũ hơn. Tim cô không chịu được mà đập mạnh một cái, đưa máu nóng dồn thẳng lên não. Châu Uyển Đồng ngượng ngùng hỏi: "Anh, anh có muốn sấy tóc không? Để đầu ướt đi ngủ không tốt đâu." Chưa kịp để anh trả lời, cô đã nhanh chân đi tìm máy sấy. Khiêm Dạ Hiên cười, tùy ý để cô giúp mình. Anh ngồi trên giường, hai tay thoải mái buông thõng giữa đùi. Châu Uyển Đồng giúp anh sấy tóc, không vì điều gì mà mặt cũng đỏ ửng.  Anh khẽ ngước mắt lên, khàn giọng nói: "Bảo bối, em còn giận không?" Cô cười gượng, cố giữ nét mặt bình tĩnh, đáp lại: "Em có giận gì đâu. Không giận, không giận." Động tác của cô càng nhanh hơn, lại không tuân theo trật tự nào, khiến anh lập tức nhìn ra vẻ bối rối kia. Khiêm Dạ Hiên vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ một cái. Châu Uyển Đồng giật mình, tay liền khựng lại, ấp úng nói: "Sao, sao thế?" Anh áp má vào bụng cô, cọ nhẹ, trông như một chú mèo con đang làm nũng vậy. Châu Uyển Đồng đờ người, không dám giãy giụa gì, chỉ đứng im cho anh ôm.  Khiêm Dạ Hiên đưa tay cầm lấy máy sấy của cô mà tắt đi, vứt sang một bên. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, vuốt ve mái tóc dài màu đen tuyền của cô, khẽ nói: "Bảo bối, anh không giỏi dỗ phụ nữ, càng không biết khi nào em giận. Cho nên, sau này nếu em thấy khó chịu hay buồn bực gì đó, cứ trực tiếp nói với anh, có được không?" Châu Uyển Đồng nhìn anh, đáy mắt thâm tình.  "Anh không làm gì sai cả. Chỉ là em không chấp nhận được bản thân mình. Trịnh Hâm Đình nói đúng, em quả thực là không biết gì về anh..." Khiêm Dạ Hiên rướn người hôn cô, chặn lại những lời nói sắp tuôn ra trên đầu môi. Anh hôn rất lâu, sau đó mới chịu dời đi.  Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, đôi mắt sâu trầm tĩnh, tựa như mặt nước mùa thu, không chút gợn sóng.  "Không biết thì sau này sẽ biết. Quãng đời còn lại đủ cho em tha hồ tìm hiểu. Còn thói quen lúc trước, cái nào cũng có thể sửa được. Em không ăn được cà rốt, anh sẽ ăn giúp em. Em muốn ăn tôm, anh bóc giúp em. Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi." Châu Uyển Đồng ôm lấy anh, vùi đầu vào sâu trong hõm cổ, nũng nịu nói: "Dạ Hiên, anh chiều em như vậy, không sợ em sẽ hư sao?" "Hư nhưng không hỏng là được. Anh cho phép!" Cô bật cười, khẽ đánh yêu vào lòng anh. Khiêm Dạ Hiên đột nhiên xoay người, ôm cô ngã xuống giường, còn mình nằm đè lên trên. Châu Uyển Đồng còn đang chưa hiểu gì, hai tay vẫn đang ngăn trước ngực để giữ khoảng cách với anh.  Khiêm Dạ Hiên nhếch mày, khàn giọng bảo: "Bây giờ em hư đi, anh thương." Rõ ràng là giọng điệu vô cùng mờ ám, còn thêm cả đôi mắt sáng rực kia nữa. Châu Uyển Đồng cảm thấy đầu óc sắp nổ tung rồi!!!