Lúc Châu Uyển Đồng gần như sắp ngất đi thì cần cổ bỗng được thả lỏng.  "Này cô ơi, cô làm gì vậy? Mau buông tay đi, nếu không cô ấy sẽ chết mất." "Đừng xen vào! Cút ra ngoài!" "Không được, cô ơi, mau buông tay ra đi. Này, có ai không, giúp tôi một tay đi!" Thật may mắn, bây giờ vừa đúng giờ uống thuốc nên y tá đẩy cửa đi vào. Bắt gặp cảnh tượng này, cô y tá hốt hoảng, vội vàng lao tới kéo Trịnh Hâm Đình ra. Ả ta như phát điên, liên tục gào thét. Hai nhân viên điều dưỡng nam ở phòng bên cạnh nghe ồn ào bèn qua xem, thấy cảnh này thì nhanh chóng vào giúp một tay, lôi cô ta ra khỏi phòng. Trịnh Hâm Đình lên tiếng dọa nạt, giọng the thé: "Mau buông tôi ra, các người có quyền gì mà xen vào chứ?" Hai người đàn ông kia phải rất khó khăn mới lôi được cô ta ra khỏi phòng, trả lại sự bình yên vốn có.  Y tá lại gần cô, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ? Nếu cô có chuyện gì thì tôi thật không biết nói sao với Khiêm tổng nữa." Châu Uyển Đồng thoát ra được thì liên tục ho, từ cổ đến mặt đều đỏ gay. Cô cố hít thở để đền bù cho lúc nãy, hai hàng nước mắt không tự chủ lại rơi xuống. Y tá vỗ nhẹ lưng cô, nhíu mày nói: "Tôi lập tức đi gọi bác sĩ, cô đợi một chút nhé!" Nói rồi, y tá nhanh chân rời đi. Châu Uyển Đồng vẫn còn sợ, toàn thân co quắp lại, trông đến là tội nghiệp. Vết thương sau lưng bị rách ra, dội lên cảm giác đau dữ dội, cả một mảng lưng bị thấm ướt màu đỏ chói mắt. Cô thở dốc, nói trong nước mắt: "Dạ Hiên, em...đau quá!" Cô bỗng òa lên khóc, chẳng biết vì khó chịu ở cổ hay vì cơn đau sau lưng nữa. Cô cứ thế nức nở hồi lâu, vì mệt mỏi mà thiếp đi mất.  Y tá dẫn bác sĩ tới phòng cô, gấp gáp nói: "Nhanh đi, nếu cô ấy có chuyện gì thì chúng ta không yên đâu." Lúc hai người đến bên giường thấy cô nằm bất động thì càng hốt hoảng. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra toàn bộ cơ thể, xác định vết thương cho cô, sau đó liền sơ cứu. Tình hình không phải quá nghiêm trọng, chỉ là vết thương bị rách khá lớn, nếu chậm trễ có thể gây nhiễm trùng. Lúc bọn họ băng bó, trong vô thức cô liền nhăn mày, trán rịn mồ hôi.  \*\*\* Khiêm Dạ Hiên nhấn mạnh chân ga, chiếc xe xé gió lao thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc, anh đã có mặt tại Trương gia. Khiêm Dạ Hiên bước xuống, đôi mắt sắc lóe lên tia lạnh lẽo, cả người bị khí chất cao ngạo bao phủ. Anh bước vào nhà, hướng thẳng đến phòng Trương Hứa. Không ngần ngại, anh giơ chân đạp thẳng vào cửa khiến ổ khóa không chịu nổi lực mà bung ra. Trương Hứa đang đọc sách trong phòng, nghe tiếng động lớn thì nhíu mày nhìn lên, khó chịu nói: "Mới về đã nổi nóng cái gì?" Khiêm Dạ Hiên tiến tới trước mặt ông ta, hỏi thẳng: "Tại sao lại làm thế?" Ông ta linh cảm có chuyện không lành, bèn gấp sách lại, tựa ra sau hỏi: "Làm cái gì?" "Tại sao lại giết ba mẹ tôi?" Trương Hứa nghe xong thì đen mặt, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt. Ông ta đảo mắt, hỏi vặn lại: "Là ai nói với con?" Khiêm Dạ Hiên dường như đã mất hết kiên nhẫn với câu hỏi này, lạnh mặt nói, giọng điệu lãnh đạm: "Chuyện đó còn quan trọng sao?" Trương Hứa im lặng hồi lâu, hai tay đan lại để trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Anh nheo mắt nhìn, tỏ vẻ khinh bỉ. Lúc lâu sau, ông ta mới đứng dậy, đi vòng ra kệ sách đối diện, với tay lấy tấm ảnh được đóng khung cẩn thận, chậm rãi lên tiếng: "Khi ta mười tuổi, lần đầu tiên được gặp Mai Giản, cô ấy rất đáng yêu, đôi mắt trong sáng, đẹp đẽ. Khi cô ấy cười, quả thực khiến ta mê muội." Trương Hứa đưa tay chạm vào bức ảnh, khóe mắt cay xè.  "Năm ta hai mươi ba tuổi, rất muốn cùng cô ấy kết hôn, xây dựng một gia đình thật hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc thì sao, một người đàn ông lạ lẫm từ đầu tới cướp mất trái tim mà ta nâng niu suốt mười ba năm. Con nói xem, có đau không?" Khiêm Dạ Hiên nắm chặt hai tay. Người phụ nữ trong câu chuyện bi đát kia của ông ta chính là mẹ anh. Năm bà hai mươi ba tuổi đã cùng ba anh lên xe hoa. Đây chẳng phải là từ yêu hóa hận như người ta nói sao? Nực cười thật!  "Cô ấy sống vui vẻ như vậy, tao không cam tâm. Tại sao chứ? Dựa vào cái gì mà ba của mày có được cô ấy? Tao vì cô ấy mà tương tư cả đời, cô ấy vì ba của mày mà quên mất người cùng cô ấy trải qua thanh xuân đẹp đẽ. Tao không muốn họ được hạnh phúc. Mai Giản phải chết, để cô ấy mãi mãi chỉ tồn tại trong tim tao mà thôi. Ha ha ha!!!" Trương Hứa cười, vung tay đập vỡ bức ảnh đã theo ông ta hơn hai mươi năm. Mảnh thủy tinh rơi vãi trên sàn nhà, tình cảm mà ông ấy chôn chặt bao nhiêu năm cũng theo đó mà vụn vỡ. Hóa ra, con người tàn bạo đến thế nào rồi cũng sẽ muốn được yêu. Ông ta năm đó bị tình yêu che mắt mà hành động mù quáng.  Trương Hứa gục xuống sàn, nước mắt đua nhau lăn dài.  "Mai Giản, em vì hắn ta mà phụ anh, anh yêu em như vậy, anh yêu em như vậy!!!" Khiêm Dạ Hiên đanh mặt, đôi mắt ngọc tối đen lại, rút từ trong túi ra một cây súng lục, chĩa thẳng vào ông ta. Anh nhướng mày nhìn Trương Hứa, lạnh giọng nói: "Ông vì thế mà giết ba mẹ tôi? Ông có từng nghĩ mẹ tôi sẽ cảm thấy ra sao không? Yêu? Ông chính là muốn chiếm hữu." Trương Hứa đưa mắt nhìn anh, nói: "Mày có biết vì sao tao nhận nuôi mày không? Bởi vì một nửa dòng máu của mày là của Mai Giản. Tao phải hành hạ mày, để mày chịu cảm giác đau đớn đến tột độ." Ông ta cười, một nụ cười man dại.  "Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày cũng dám bắn sao? Hả? Có giỏi thì nhắm thẳng vào đây này!" Trương Hứa lại hỏi, hàm ý khiêu khích anh. Khiêm Dạ Hiên cười nhạt, nhếch mép nói: "Tôi dùng một mạng già của ông để đổi lấy hai mạng, còn đắt sao?" Vị quản gia già đứng bên ngoài từ nãy đến giờ đã chứng kiến toàn bộ, thấy anh giơ súng ra thì hốt hoảng chạy vào, cầm lấy tay anh, nói: "Cậu chủ, mong cậu nghĩ lại, dù sao ông chủ cũng đã…" Khiêm Dạ Hiên không thèm liếc người kia một cái, dùng lực hất mạnh khiến ông ngã ra sàn. Anh kéo cò, tiến thêm một bước nữa, dí thẳng họng súng vào đầu của Trương Hứa. Anh gằn giọng nói lớn: "Năm đó, tôi mất đi tất cả. Ông có từng nghĩ đứa trẻ sáu tuổi như tôi phải trải qua quãng thời gian sau này như thế nào không?" Trương Hứa nhắm mắt, khóe môi miễn cưỡng cong lên, khẽ thì thầm: "Mai Giản, anh tới tìm em." "Đoàng!" Khiêm Dạ Hiên bắn dứt khoát, trong phút chốc ghim một viên đạn vào đầu ông ta. Trương Hứa ngã ra sau, máu từ lỗ nhỏ trên đầu không ngừng chảy ra, hòa lẫn với nước mắt.  Anh cúi xuống nhặt tấm ảnh bị rơi ra, đút vào túi. Khiêm Dạ Hiên liếc mắt nhìn sang vị quản gia đang run rẩy đằng kia, cất tiếng: "Biết làm gì rồi chứ?" Giọng điệu lạnh như băng của anh khiến ông ta khẽ run lên, vội vàng gật đầu. Anh lạnh lùng bước đi, không xoay đầu lại nhìn Trương Hứa thêm lần nào. Con người anh chính là như vậy, máu lạnh và vô tình.