Khiêm Dạ Hiên ngồi ở hàng ghế trước phòng cấp cứu, im lặng đến đáng sợ. Anh một mình ở đó, bóng dáng cô đơn. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh Châu Uyển Đồng nằm trong lòng anh mà thều thào nói chuyện, nụ cười nhẹ trên môi khiến anh đau lòng. Sau lưng cô chảy rất nhiều máu, nhiều đến mức thấm ướt cả chiếc áo thun đen, lan ra cả bàn tay lớn của anh.  Khiêm Dạ Hiên đưa hai tay ôm đầu. Cảnh tượng năm ấy lại một lần nữa ùa về. Ba và mẹ bị người ta bắn chết, trước khi ra đi còn nhìn anh bằng ánh mắt ám ảnh ấy. Nhiều năm qua, quá khứ đen tối ấy vẫn là cái bóng đeo bám anh. Khiêm Dạ Hiên chưa một lần thoát ra được khỏi nó, luôn khao khát tìm ra được sự thật. Nhưng giờ đây, anh còn lại gì?  Tiêu An nghe tin thì lập tức chạy vào bệnh viện. Cậu ta nhìn thấy anh ngồi ở hành lang, đôi mắt u buồn, hai tay vẫn đặt ở thái dương. Làm bạn với anh nhiều năm, nhưng Tiêu An quả thực chưa từng thấy dáng vẻ bi quan của anh như hiện giờ. Cậu ta từ từ tiến tới, bước chân cũng theo tâm trạng anh mà nặng nề hơn.  "Sao thế? Ông chủ mặt lạnh của tôi cũng có ngày tàn tạ như vậy sao?" Tiêu An nói như đang trêu chọc, nhưng thật ra chỉ muốn vực dậy tinh thần anh đôi chút, cậu không muốn anh quá đau buồn. Khiêm Dạ Hiên không động đậy, đến cả mắt cũng không ngước lên nhìn Tiêu An lấy một lần. Cậu ta thở dài, ngồi xuống cạnh anh, vỗ vai mà nói: "Đây là bệnh viện lớn nhất rồi, cô ấy nhất định sẽ không sao. Người đáng lo hơn chính là cậu đấy. Nhìn xem, áo quần lấm lem hết cả, trên mặt còn dính vết máu, trông không giống ngày thường chút nào." Khiêm Dạ Hiên im lặng, đôi mắt vô hồn vẫn dán chặt xuống đất. Tiêu An chẳng còn cách nào khác bèn ngồi yên ở đó theo dõi anh. Đợi đến lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng điệu trầm khàn yếu ớt: "Cô ấy đã tỏ tình với tôi, tôi còn chưa trả lời, cậu nói xem, liệu có còn kịp hay không?" Anh thốt ra từng chữ một, chậm chạp và đau đớn. Tiêu An nhíu mày nhìn anh, trong lòng vô cùng khó chịu.  "Thôi nào, cậu trở nên yếu đuối như thế từ bao giờ vậy hả? Mau tỉnh táo lại cho tôi!" "Cạch!" Cậu ta vừa dứt lời, tiếng cửa mở liền vang lên. Anh đưa mắt lên nhìn, vội đứng dậy hỏi: "Cô ấy sao rồi?" Bác sĩ gỡ khẩu trang và bao tay y tế ra, ôn tồn nói: "Chúng tôi đã tiến hành gắp đạn cho bệnh nhân. Vì trúng đạn ở lưng nhưng may mắn không chạm đến nội tạng bên trong nên tình trạng có thể xem là ổn định. Bây giờ chúng tôi chuyển cô ấy sang phòng vô trùng, khoảng một ngày nữa là có thể vào thăm." Bác sĩ vừa rời đi, anh cảm thấy như mình vừa được sống lại lần nữa vậy. Khiêm Dạ Hiên nhanh chóng rời khỏi khu vực cấp cứu, chạy thẳng đến khu vô trùng.  Châu Uyển Đồng nằm trong phòng, xung quanh là các thiết bị hỗ trợ, trên tay cô không biết đeo bao nhiêu dây nhợ chằng chịt. Tiếng máy móc vang lên đều đặn, mùi khử trùng bay khắp không gian. Anh tựa đầu vào cửa kính nhìn cô, đôi mắt đầy dịu dàng. Tiêu An đứng bên cạnh cũng chăm chú quan sát, sau lại cười nói: "Cô ấy an toàn rồi, khỏi lo nữa nhé! Xem cậu đi, si tình thật đấy. Tớ về trước đây, có gì cứ gọi." Khiêm Dạ Hiên chỉ gật đầu nhẹ một cái, tâm trí chưa từng đặt lên người Tiêu An. Cậu ta xem như quen rồi nên không phàn nàn gì. Thấy anh vui vẻ trở lại, cậu ta cũng vui lây.  Kính Phong sau khi giải quyết xong chuyện của Hoàn Khải Luân thì lập tức chạy tới đây, bộ dạng vô cùng gấp gáp. Cậu ta vừa thấy anh đứng ở hành lang đã vội lao tới, hỏi: "Cậu chủ, anh không sao chứ?" "Ừ!" Anh lại đáp một chữ cụt ngủn. Kính Phong đưa mắt nhìn vào trong, thấy cô nằm trên giường bệnh, mặt mày tái xanh thì nói nhỏ: "Cậu chủ, là lỗi của em, do em lơ là nên mới xảy ra chuyện như vậy, anh…" Khiêm Dạ Hiên đưa ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo cậu ta im lặng rồi khoác tay đuổi cậu ta đi. Kính Phong hiểu ý, bèn lùi ra sau rồi nhanh nhẹn biến mất. Anh vẫn đứng đó chờ đợi, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.  Châu Uyển Đồng đang mơ một giấc mơ thật dài. Những hình ảnh trong quá khứ dường như là một cuốn phim về cuộc đời nhỏ bé của cô vậy. Cô nhìn thấy một Châu Uyển Đồng bất hạnh, vừa sinh ra đã không còn cảm nhận được tình cảm gia đình. Cô lại thấy một Châu Uyển Đồng kiên cường, bị bọn trẻ trong cô nhi viện bắt nạt mà không hề kêu khóc, bởi lẽ cuộc sống ngay từ đầu đã không công bằng với cô rồi. Nhưng trong mơ, cô vẫn thấy bóng dáng đơn độc của chính mình… Dòng lệ nóng bất chợt tuôn trào, vùng vẫy thoát khỏi khóe mắt mà chầm chậm lăn xuống. Anh lấy tay lau đi, khẽ thì thầm: "Uyển Đồng, em đừng khóc. Có tôi đây rồi!" Hình như cô thấp thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc của ai đó, tựa như gần sát, tựa như mơ hồ. Cô cứ chới với mãi, muốn thoát khỏi giấc mơ nhưng không tài nào mở mắt nổi.  Khiêm Dạ Hiên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đáy mắt chứa đầy sự kiên nhẫn.  "Em mau tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa. Tôi vẫn đang đợi em…" Châu Uyển Đồng từ từ mở mắt, hàng mi cong khẽ động đậy. Ánh sáng trong phòng làm cô khẽ nhíu mày. Khiêm Dạ Hiên tinh tế nhận ra, liền đưa tay che trước mặt cô. Châu Uyển Đồng yếu ớt đưa mắt nhìn xung quanh, cử động cơ thể một chút. Anh cong môi cười mãn nguyện, liền gọi bác sĩ.  Bác sĩ kiểm tra tổng quát xong thì kết luận: "Bệnh nhân đã khôi phục ý thức, điều trị thêm vài tuần cho đến khi hồi phục hẳn là có thể xuất viện rồi." Khiêm Dạ Hiên gật đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười lịch sự. Anh ngồi xuống cạnh cô, bảo: "Không sao rồi, đừng lo nữa." Châu Uyển Đồng rưng rưng nhìn anh. Hóa ra, cảm giác hạnh phúc chính là thế này. Khi mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh, hơn nữa còn được nắm tay chặt như vậy, cô cảm giác tim như sắp nhảy ra ngoài rồi. Cô cất giọng, mang theo chút run rẩy: "Cậu chủ…" Anh đặt tay lên môi cô, khẽ đáp lại: "Đừng nói. Sau này, cũng đừng gọi tôi bằng hai từ khách sáo này nữa." Anh cúi người, để trán mình chạm vào cô, thì thầm: "Cảm ơn em đã quay lại." Cô cười, giọt lệ lăn dài…