Vì em mà tương tư
Chương 49
Đi được nửa đường, xe của cô liền bị chặn lại. Phía trước đã bị một chiếc xe khác chắn ngang, cửa sổ xe mở hé, đủ để Châu Uyển Đồng nhìn thấy bên trong là một cô gái trẻ tuổi. Cô cảm thấy chút bất an, liền vỗ vai anh tài xe đang không ngừng nhấn còi xe, bảo:
"Hay anh để tôi xuống hỏi xem sao!"
Nói rồi, cô nhanh chóng mở cửa bước xuống. Châu Uyển Đồng e dè tiến lại gần chiếc xe trắng kia, gõ nhẹ vào cửa kính, hỏi:
"Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ toàn bộ gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Trịnh Hâm Đình. Cô ta nhìn cô, cười thật tươi, nói:
"Không biết tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?"
Châu Uyển Đồng nhìn cô ta, chớp mắt. Trịnh Hâm Đình tự nhiên vẫy chào tài xế, sau đó ra hiệu cho cô lên xe. Cô cũng không phản kháng gì, quay đầu nhìn chiếc xe của mình đang dừng gần đó rồi ngồi vào trong. Chiếc xe trắng khởi động, rẽ sang phải đến bờ hồ.
Cả hai dừng lại trước một công viên nhỏ, cách biệt thự Trương gia vài trăm mét. Trịnh Hâm Đình bước xuống, chậm rãi tiến tới ngoài lan can, tựa người vào đó. Gió từ hồ thổi vào mát lạnh, khẽ lùa vào từng kẽ tóc, khiến chúng tự nhiên bay lượn. Không thể phủ nhận rằng, tiểu thư nhà họ Trịnh vô cùng xinh đẹp, là kiểu dễ gây thiện cảm với người đối diện. Châu Uyển Đồng bước tới cạnh cô, hỏi nhỏ:
"Không biết cô Trịnh có điều gì muốn nói với tôi vậy ạ?"
Thái độ của cô có chút dè dặt, dù sao người nhà giàu, tốt hay xấu đều không dễ động vào, ở Lâm Thành này cô không biết dựa vào ai, tốt nhất không nên nói năng thô lỗ.
Trịnh Hâm Đình ra vẻ lịch sự, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, mỉm cười hỏi:
"Nhìn qua thì chắc cô đây nhỏ tuổi hơn tôi, vậy tôi xin phép xưng chị nhé!"
Châu Uyển Đồng gật đầu, mắt không dám nhìn thẳng mặt cô ta. Trịnh Hâm Đình lại lên giọng:
"Chị hỏi cái này, em đừng ngại nhé. Em...thích anh Dạ Hiên sao?"
Cô tròn mắt, hai tay xoa mạnh vào nhau, đáp lại:
"Dạ không, tôi, tôi không có. Trịnh tiểu thư, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé!"
Trịnh Hâm Đình nghe lời xác nhận của cô xong thì đắc ý mỉm cười, lại mân mê lọn tóc dài của mình, thản nhiên nói:
"Em không thích thì tốt rồi. Chị chỉ sợ, lỡ như em với anh ấy có tình cảm với nhau, chị đây chắc sẽ mất cơ hội mất."
Cô ta làm ra vẻ đáng thương, nắm lấy tay cô mà tâm sự:
"Lúc trước em cũng nghe rồi đó, chị với Dạ Hiên là người yêu cũ. Năm đó chị bị ép phải rời xa anh ấy, nhưng chị còn yêu nhiều lắm và chị nghĩ anh ấy cũng vậy. Em sẽ tác hợp cho chị và Dạ Hiên chứ?"
Trịnh Hâm Đình ngước đôi mắt long lanh lên nhìn cô. Châu Uyển Đồng cười mỉm, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi, cô gật đầu lấy lệ, nhỏ giọng đáp:
"Chắc chắn, chắc chắn rồi…"
Trịnh Hâm Đình ôm cô, vờ sụt sùi vài cái nhưng thực chất đang mỉm cười xảo quyệt. Châu Uyển Đồng đương nhiên không biết bản thân đang ở cạnh một con cáo, lại còn thương xót cho cô ta mà vỗ về.
Trịnh Hâm Đình khóc lóc xong thì đưa cô về nhà, trước khi rời đi còn diễn cảnh chị chị em em vô cùng thân thiết khiến Châu Uyển Đồng không nghi ngờ gì. Tâm trạng lúc nãy lại càng thêm trĩu nặng. Cô thiểu não bước vào nhà, không để ý đến lời dì Liêu hỏi thăm, đi liền một mạch về phòng.
Cô nằm trên giường, úp mặt vào gối. Những suy nghĩ mông lung cứ thay nhau chạy ngang dọc trong đầu cô.
"Hóa ra, anh đã từng yêu sâu đậm một người."
"Hóa ra, sự ấm áp của anh chỉ dành cho người xứng đáng. Kẻ như mình chỉ thấy được bộ mặt lạnh tanh kia mà thôi."
"Hóa ra, là tự mình đa tình…"
Châu Uyển Đồng thiếp đi lúc nào không biết, đến lúc bị dì Liêu đánh thức đã là hơn tám giờ tối rồi.
"Uyển Đồng, con mệt sao? Ra ăn cơm đi chứ?"
Cô mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay đỡ trán. Cô cất giọng khản đặc như còn đang ngái ngủ mà nói:
"Dì cứ ăn đi ạ. Con chưa đói."
Dì Liêu thở dài, tặc lưỡi.
"Bọn trẻ bây giờ chẳng biết lo cho sức khỏe gì cả."
Dì buông một câu khiển trách rồi lắc đầu ra ngoài. Châu Uyển Đồng từ từ bước xuống giường, mở cửa bước ra ngoài. Bây giờ anh vẫn chưa trở về, có lẽ là bận việc rồi.
Tại công ty. Khiêm Dạ Hiên vừa thay một chiếc áo thun cổ lọ và quần tây ôm người, nguyên cả cây đen khiến khí chất của anh càng được bộc lộ rõ. Kính Phong ở ngay bên cạnh, lên tiếng báo cáo:
"Cậu chủ, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát được rồi."
Anh ừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đen lóe lên tia sắc lạnh. Kính Phong lái xe, chở anh đến điểm tập trung của bang Hắc Bá. Hơn hai mươi chiếc xe bọc thép đã sẵn sàng, hàng được chất đầy trên xe, chỉ còn chờ lệnh của anh mà thôi. Kính Phong theo lời mà phân cho Tư Lang dẫn đầu đội một, còn mình cùng anh trực tiếp đi theo đội hai. Đúng tám giờ bốn mươi lăm phút, hai đoàn xe cùng lăn bánh, đến ngã tư trước mặt lại phân ra hai nhánh khác nhau. Đường đất phía dưới theo gió mà bay mù trời, khiến trong bóng tối khó nhìn lại càng loạn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
15 chương
73 chương
21 chương
39 chương
9 chương
59 chương
51 chương