Tối hôm ấy, Châu Uyển Đồng thao thức mãi không ngủ được, bèn ngồi dậy mà đi ra vườn. Cô đi dạo một vòng lớn, sau đó mới dừng chân, ngồi lại ở xích đu. Trời đêm đen như mực, điểm thêm vài điểm sáng hiếm hoi. Trong lòng cô trống trải đến lạ, cô chẳng biết bản thân đang buồn rầu vì điều gì.  Châu Uyển Đồng ngước mắt nhìn ô cửa sổ còn sáng đèn ở phòng anh. Chiếc bóng đen hằn rõ lên tấm rèm phía sau lưng, bất động. Có lẽ Khiêm Dạ Hiên lại đang làm việc rồi. Anh vẫn cần mẫn như thế, chiếc bóng cô đơn lâu lâu khẽ cử động vì mỏi. Cô ngắm nhìn chăm chú rồi lại tự nở một nụ cười chua xót.  Khiêm Dạ Hiên đứng dậy, vơ lấy bình thủy tinh trên bàn, rót một ly nước đầy rồi uống hết. Dạo này công việc khá bận rộn khiến anh thường xuyên thức đêm, thêm cả việc của Hắc Bá bang nữa. Khiêm Dạ Hiên sau khi nghỉ Tết thì hầu như không còn ngày nghỉ nào khác. Trương Hứa đang chủ trương nghỉ hưu, không còn tham công tiếc việc như trước. Sắp tới nếu không có gì thay đổi, ông ta định sẽ sáp nhập Trương Thị vào với Khiêm Thị để anh quản lí, ở bang Hắc Bá cũng sẽ nhường chức bang chủ cho Khiêm Dạ Hiên, khiến anh một bước trở thành bá chủ ở cả hai giới hắc bạch.  Anh vươn tay lấy bao thuốc lá trên bàn, tùy tiện châm một điếu. Những lúc căng thẳng, anh vẫn hay nhờ thuốc lá để lấy lại bình tĩnh. Khiêm Dạ Hiên mở cửa sổ, hít thở chút khí trời. Đôi mắt đen khẽ quan sát xung quanh rồi lại chợt khựng lại, phát hiện dáng người nhỏ bé đang ngồi dưới xích đu kia. Lâu rồi anh mới lại ngắm nhìn cô thế này. Đôi vai gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái kia phút chốc làm trái tim anh run lên vài nhịp.  Trăng đêm nay không sáng, lòng người đầy rối ren... Ba tuần sau, tại căn cứ của Hắc Bá bang, rất đông người cùng tụ tập lại khiến căn phòng nhỏ như muốn nổ tung. Trương Hứa từ đằng xa bước tới, tiếng gậy gỗ gõ xuống đất đầy uy nghiêm khiến cho đám người ồn ào ban nãy liền im bặt. Khiêm Dạ Hiên đi phía sau, mặt thờ ơ, đôi mắt đen tỏa ra hơi lạnh buốt người.  Trương Hứa ngồi xuống ghế da, đưa mắt nhìn một lượt phía dưới. Đám đàn em đứng ngay ngắn, chắp tay sau lưng. Ông ta trầm giọng nói: “Trương Hứa tôi lăn lộn trong giới hắc đạo này đã nhiều năm, đến giờ cảm thấy đã nếm trải đủ rồi, muốn lùi về phía sau mà an hưởng tuổi già. Cho nên hôm nay tôi triệu tập mọi người đến là vì muốn tất cả cùng chứng kiến việc tôi nhường chức vị bang chủ cho Khiêm Dạ Hiên – con trai tôi.” Khiêm Dạ Hiên đứng bên cạnh, tay đút vào túi, ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Anh không quan tâm đến chức vị này, có nhường lại cho anh hay không không quan trọng, dù sao hiện tại Khiêm Dạ Hiên đã có chỗ đứng trên thương trường, những đồng tiền kiếm được từ việc buôn bán vũ khí khiến anh ghê tởm.  Trương Hứa đứng dậy, tháo chiếc nhẫn đầu rồng mà mình vẫn hay mang đưa cho anh. Ông bảo: “Ba trao lại cho con chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực, hi vọng con sẽ giúp bang Hắc Bá chúng ta ngày càng phát triển.” Anh nhìn chiếc nhẫn lớn đặt trong lòng bàn tay, nhếch môi nhưng đáy mắt không hiện rõ ý cười. Khiêm Dạ Hiên cất nó vào túi, xoay mặt đối diện với đám đông, cất tiếng: “Mong được giúp đỡ.” Phía dưới vỗ tay hô hào, đám đàn em thân thiết dưới trướng của anh càng mạnh miệng, hớn hở gào lên: “Lão đại, thật sự quá ngầu rồi!” “Đại ca, có anh lãnh đạo, bang của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển vững mạnh.” Khiêm Dạ Hiên không nói thêm lời nào, từ từ bước xuống. Giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, không nhanh không chậm mà tiến về phía cửa. Kể từ nay, anh chính là người lãnh đạo tối cao của Hắc Bá bang, càn quét mọi trận địa.  Từ ngày anh lên cầm đầu, càng ngày càng nhiều người trong thế giới ngầm muốn làm ăn với bang Hắc Bá. Kính Phong thường thay anh giải quyết một số phi vụ lớn nhỏ, riêng những đơn hàng có số lượng quá lớn, Khiêm Dạ Hiên sẽ tự mình ra mặt. Ví dụ như chuyến hàng tối nay. Một băng đảng ở Nam Phi đặt vũ khí số lượng lớn, tiền giao dịch không dưới hai trăm triệu tệ cho nên anh phải đích thân xử lí. Nhưng điều khiến anh trực tiếp nhận vụ này chính là Hoàn Khải Luân đang bật ngắm rồi, hắn ta nhất định không bỏ qua con mồi béo bở này. Thời gian chuẩn bị là một tuần lễ, anh đương nhiên phải thật cẩn thận.  \*\*\* Châu Uyển Đồng vừa nhận được điện thoại của anh, bảo cô lập tức đem tập tài liệu họp đến công ty. Chẳng là, Kính Phong hôm nay có buổi huấn luyện cùng bang Hắc Bá, không đi làm. Cô tắt máy xong liền chạy lên lầu, vội vàng tìm tài liệu đưa đến cho anh.  Trước đây cô đã từng đưa cơm tới một lần, được đích thân Kính Phong xuống đón nên xem như bảo vệ đã biết mặt cô, nay còn cầm thêm tập hồ sơ nữa nên không dám ngăn lại, cứ thế để cô đi qua. Châu Uyển Đồng giao tài liệu cho cô thư kí, sau đó lại lủi thủi ra về. Thật ra cô không muốn làm phiền người khác, tự mình đem lên cho anh cũng được, có điều, cô không muốn chạm mặt với anh. Vừa đúng lúc bước ra tới cửa, giọng nói quen thuộc lại vang lên phía sau lưng: "Vội về vậy sao?" Cô đứng sững lại, nghe ra là ai đang nói thì liền quay đầu nhìn. Khiêm Dạ Hiên đứng chắn trước mặt cô, hỏi: "Sao lại im lặng rồi?" Anh nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn trưa, bèn nói với cô: "Đi ăn trưa." Khiêm Dạ Hiên nói xong liền bước đi, không hề cho cô thời gian suy nghĩ, càng không cho cô cơ hội từ chối. Châu Uyển Đồng vội nói: "Cậu chủ, tôi, tôi phải về nhà…" Anh nhìn cô, đôi mắt đen xoáy thẳng vào tận tâm can. Cô lập tức mím môi im bặt, lật đật đi theo sau anh.