Vì đôi ta là của nhau, thế thôi!
Chương 19
Tôi không nghĩ là tôi sẽ hạnh phúc đến thế khi nhận được cuộc gọi từ cô ấy.
Chính tôi cũng thấy lạ trước hành động của chính mình.
Trước đó,tôi cứ ôm cứng lấy cái điện thoại không rời,và mong chờ…tiếng chuông báo tin nhắn quen thuôc.Chờ mãi,chờ mãi mà không thấy gì,khi tôi đã bắt đầu thấy nản thì nó chợt rung lên,tôi mừng húm cứ như khi sắp chìm giữa biển khơi thì thấy 1 cái phao được ném xuống kịp lúc.
Tôi hồi hộp mở tin nhắn.Nhưng,cái cảm giác hồi hộp háo hức ấy không ở lại với tôi lâu hơn,tôi đãnhanh chóng cảm thấy thất vọng.Giống như chưa kịp mừng vì thấy phao cứu sinh thì lại phát hiện ra cái phao ấy đã bị…xì hơi.
Vì…đây không phải là người tôi cần.Mà là Gia Nghi.
-Anh à,anh đã mua sách cho em chưa thế?
-Anh mua rồi,để mai anh đem qua cho em nhé_Tôi uể oải bấm bàn phím 1 cách vô thức.haizzz,tại sao tôi lại có cảm giác thất vọng đến thế này cơ chứ?Tự nhiên thấy mình không còn sức lực để làm việc gì nữa.
-Cảm ơn anh zai iu quý của em nhìu nhìu nhak.Em là em yêu anh nhất nhất lun.Mumoahhhhhh.
Tôi bất giác cũng phải phì cười.Cái con bé lóc cha lóc chóc này,đúng là chịu hết nổi với cái tính nhõng nhẽo và miệng lưỡi ngon ngọt của nó mà.Nếu nó muốn,có cả 1 dãy dài đứng xếp hàng tình nguyện đi mua giúp nó,mà nó đâu có chịu,cứ nằng nặc kì kèo với tôi.Nó lí lẽ: “vậy mới chứng minh được tình cảm của anh dành cho em”.Tôi đành phải chịu thua(nói thế thôi,chứ thương Gia Nghi nhiều lắm,tính ra người chiều chuộng nó nhất không ai khác ngoài tôi.Sau này ai đã muốn tiến tới với nó thì phải bước qua…xác của tôi.Keke,giỡn thui,nhưng nhất định tôi phải thông qua thí mới ok được >
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
67 chương
23 chương
116 chương
24 chương
10 chương
34 chương