Vì chúng ta là 1 đôi
Chương 15 : người thật cũng đủ hổ báo
“Cây đàn này phải có tên mới được.”
Mắt tôi dõi theo bàn tay to của cậu ta thò vào túi snack, lấy một miếng bỏ vào miệng. Cậu ta đang cúi người, tỉ mẩn sắp xếp mấy miếng pick (1) thành hàng thẳng thớm trên mặt bàn. Có đủ các loại, cả dày cả mỏng. Tôi chẳng biết sao mà người ta sản xuất được mấy thứ này nữa. Tôi chỉ biết là cậu ta đang ngó lơ mình.
“Cậu có đang nghe không đấy?”
“Gì?” Cậu ta dùng bản mặt cau có ngước lên nhìn tôi. Hình như tôi lỡ làm gián đoạn công việc kiểm kê pick hết sức tỉ mỉ mất rồi nhỉ. Chẳng vui gì cả.
Hai đứa bọn tôi đang ngồi ở một bàn đá, dưới bóng cây mát mẻ. Cả hội bạn thân của cậu ta lẫn của tôi đều đã đi mua đồ ăn và chưa thấy có dấu hiệu trở lại. Chỉ còn lại tôi chơ vơ với thằng khùng này, người vẫn còn bận rộn ngắm nghía mấy cái pick. Câu lạc bộ âm nhạc dạo này cũng bận hơn để chuẩn bị cho Lễ hội Âm nhạc vào học kì sau.
“Đây là đàn của tôi rồi, nên tôi nghĩ mình phải đặt tên cho nó mới được.”
“Thần kinh.”
Nhưng thấy cái mặt xị ra của tôi thì cậu ta liền đảo trắng mắt rồi nhìn lên trời ra chiều suy tư.
“Cậu muốn đặt tên gì?”
“Muốn cái gì thể hiện được cá tính của tôi ấy.”
“Cục kít.”
“…” Cậu ta đáp mà còn chẳng thèm nghĩ nữa. Chờ đã, không đời nào nhé! Bản mặt tôi đây mà lại bị so sánh với cục c** à? Đổi lại thành “Đẹp trai” thì tôi đã chẳng có ý kiến gì đâu. Thử mà xem.
“Đó là cá tính của cậu từ trong ra ngoài còn gì.”
“Tôi ghét cậu!”
“Cậu có ghét tôi thật đâu. Nói nghe như cậu thích tôi hơn ấy.”
“Im đi.” Tôi gạt cậu ta đi, rồi thở dài thườn thượt. Tôi cố nghĩ thêm vài tên khác cho đỡ phiền lòng. Một cái tên chợt nảy ra trong đầu và tôi lập tức hỏi ý kiến của người bên cạnh.
“Scrubb.”
“Chả liên quan gì. Nó còn chẳng hợp với hình ảnh của Scrubb.”
“Thôi mệt.” Tôi mệt thật. Cậu ta chỉ trêu tôi hoài.
“Mặt cậu trông đần thối ra chứ mệt mỏi gì.” Ồ hay chưa, tôi lại bị chửi nữa này. Tôi cứ đăm chiêu mãi vì chẳng nghĩ ra được gì. Thế là tôi quyết định ăn một cái kẹo.
“Rola nghe được không?” Tôi đang nghĩ tới cô diễn viên phim người lớn, cổ sexy lắm. Nhưng lời đáp của cậu ta khiến tôi muốn ‘chầm kảm’.
“Cái guitar đó là giống đực.”
“Này! Đây là đàn chứ có phải con chó đâu mà đực với cái.”
Cậu ta từ chối cãi nhau với tôi. Cậu chỉ ngồi đó, nhìn tôi chằm chằm, bởi vì tôi chẳng nghĩ được cái gì ra hồn. Cái biểu hiện của cậu ta bây giờ cho thấy là cậu ta lại đang nghĩ ra cái gì quậy quậy rồi đấy. Tại vì trông y như con cờ hó! Một con chó đang rất nóng lòng muốn cắn tôi.
“Ăn kẹo không?” Cậu ta không đáp nên tôi dí cả túi kẹo ra trước mặt cho cậu ta thấy.
“Tôi không muốn kẹo. Tôi muốn cậu.”
“Cút!”
“Cậu dễ thương thật.”
“Đừng có nhìn nữa. Không cho cậu nhìn nữa.” Tôi vươn tay ẩn mặt Sarawat quay đi. Hành xử của cậu ta làm tôi phát phiền. Tôi chỉ muốn cậu ta nhìn qua chỗ khác thôi, nhưng thằng khốn này cứ kiên quyết nhìn tôi cho bằng được.
“Cậu không cần nhìn tôi làm gì. Để tôi nhìn cậu là được rồi.”
“Ờ, cậu có thể luôn nghĩ đến tôi cũng được.”
“Đừng có cứng đầu nữa. Ra đây cho cắn miếng đi.”
“Cắn người khác đi! Đừng có làm phiền tôi.”
“Tôi không có hứng thú với người khác. Tôi còn chẳng biết mấy người đó thuộc giống loài gì nữa là. Không như cậu, tôi biết chắc chắn cậu được làm từ cái gì á. Nên tôi mới muốn trêu cậu suốt ngày đến phát điên.”
“Đây là cách biểu hiện tình yêu của cậu đấy à? Người ta thì chiều chuộng rồi chăm sóc người yêu. Còn cậu thì con mẹ nó quá…”
“Con mẹ nó quá mê cậu ấy. Tôi chỉ thích bắt nạt cậu thế này, vì cậu đặc biệt mà.” Tôi chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Thằng cha này sao thế nhỉ?
Sarawat nhích lại gần, tôi chỉ biết trưng ra cái mặt sợ hãi. Da gà tôi lại nổi rần rần nữa rồi.
“Được rồi… nghĩ một cái tên xem nào. Chờ đã… sao cậu cứ ngồi sát lại thế?”
“Tôi nghĩ bằng đầu chứ có bằng người đâu? Sao lại không được ngồi xích lại?”
“Cậu ghẹo gan tôi hả?”
“Nhưng sao cậu run thế? Có phải đang thi cuối kì đâu. Đừng sợ.”
“Cậu… Ai lại nghĩ nông cạn thế? Cái tên cậu nghĩ toàn vớ vẩn, y như tên cậu ấy.” Nói thế xong tôi mới khựng lại. Sau đó thì tôi thấy gương mặt Sarawat ghé sát lại gần, trông như cậu ta sắp tấn công tôi bất cứ lúc nào.
“Saraleo à…”
“Saraleo bận rồi.”
“Sarawat… xin đấy.”
“Ờ, hôn một cái đi.”
“Để tôi đạp cho một cái nhé đậu má!” Tôi nổi đóa lên. Cậu ta thấy thế thì cũng lùi lại, ngồi về chỗ cũ, vẫn còn cười tủm tỉm như thằng dở hơi. Sau đó thì cậu ấy lên tiếng trước.
“Cục Phiền Phức.” Rồi đó, lại bắt đầu trêu tôi đó.
“Gì?”
“Tôi nghĩ ra tên đàn rồi.”
“Là gì?”
“Cục Phiền Phức.”
“Cậu đang nói cái đàn hay nói tôi thế?” Tôi lại khó ở.
“Cậu…”
“Gì?”
“Giữ cho tốt nhé…”
“Ờ.”
“Tôi yêu nó lắm đấy. Nhiều đến nỗi nhiều khi, chỉ muốn ôm ấp nó trên giường mình.”
Chờ đã! Cậu ta đang nói cái đàn hay nói tôi vậy nhỉ? Lại còn trưng ra cái vẻ mặt biến thái đó nữa.
“Úi cha, nhanh quá!” Tôi vẫn còn đang bực Sarawat thì lại tới hội Sư Tử Trắng xuất hiện. Bọn họ đi cùng cả đám bạn tôi nữa, và cả lũ chúng nó diễn lố cứ như đang đóng phim truyền hình.
“Anh ghen ó. Muốn bé cơ!”
“Vậy tối nay tới phòng bé nha.”
“Sao dạ?”
“Phòng bé có giường. Bé sẽ chăm sóc anh như người nào đó ở đây nè. Ha ha!” Cả đám cười phá lên như thể đó là một khoảnh khắc khôi hài lắm. Hai đứa ‘nam chính’ trong vở kịch ngắn là Man và thằng Peuk đang đi qua đây, và tôi thì đã sẵn sàng đá cho mỗi thằng một cú.
“À, nhân tiện thì P’Chol bảo tối nay tập nhé.” Vui vẻ đùa cợt chán thì Boss chuyển sang chủ đề nghiêm túc.
“Lúc nào? Tao chưa gặp P’ cũng một thời gian rồi.” Sarawat hỏi lại.
“Vừa gặp ở căng-tin xong. P’ cũng bảo là mày chắc phải bỏ tập nhạc khoảng một tuần á. Trận này quan trọng.” Sarawat gật đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi đám pick guitar bày trên bàn.
“Cậu giúp tôi một việc được không?” Cậu ta nhờ vả thế chỉ vì bọn tôi ở cùng câu lạc bộ.
“Báo với P’Dim hộ tôi nhé. Dám không?”
“Được chứ!” Gần như cả câu lạc bộ đều sợ P’Dim, nhưng trừ tôi. Đến Green, người lẽo đẽo bám theo tôi suốt ngày không mỏi mệt, tôi còn xử lý được. Nhắc tới thì, lâu rồi chưa thấy anh ta đâu.
“Mà thôi, để tôi tự nói.”
“Ờ.” Tôi là người dễ tính. Cho dù có bị từ chối thì tôi cũng mặc kệ thôi.
“Nhớ đặt lịch đến cổ vũ cho tôi đấy.” Giọng cậu ấy trầm trầm vang lên, nhưng vẫn không nhìn tôi. Mấy thằng bạn thì nhếch miệng cười trêu chọc.
“Tôi kiểu gì cũng phải đi, tôi ở đội cổ vũ mà.” Bất kể trận đấu nào, hay ở đâu, tôi đều phải đi hết, cho dù tôi chỉ muốn bùng hết rồi nằm nhà chơi điện tử cho sướng cái thân.
“Đừng có cổ vũ người khác.”
“Ờm, kẻ địch của tôi là bất cứ đội nào đấu với đội khoa tôi.” Nhưng tôi quên béng mất là khoa tôi đã bị loại vì thua trước đội của cậu ấy rồi.
“Nếu cậu cổ vũ cho tôi thì tôi sẽ thắng đấy.”
“Cậu đá với bên nào?”
“Kĩ thuật.” Tôi trợn mắt, nhưng vẫn giữ cho đầu óc bình tĩnh.
Hy vọng thì luôn có đấy, nhưng để mà bảo thắng chắc thì khó lắm. Ai cũng biết đội kia giỏi cỡ nào. Không thì họ đã chẳng là nhà vô địch suốt mấy năm liền. Tôi nghe đàn anh đàn chị bảo là nếu năm nay họ lại thắng tiếp thì đây sẽ là năm thứ 6 liên tiếp.
“Hai đứa cậu có thể làm ơn nhớ ra là trên đời vẫn còn người khác được không. Bọn này vẫn đang ở đây nhé. Chim chuột vừa vừa phai phải thôi chứ. Phiền ghê!” Man phá vỡ bầu không khí im lặng. Bầu không khí vốn đã trở nên dễ chịu giờ lại bị bao phủ bởi âm thanh ồn ào dễ khiến người ta thấy khó ở trong người.
“Cậu dành thời gian mà tập bóng thay vì trêu chọc tôi đi.”
“Nói hay lắm Tine! Muốn bị hôn không?”
“Đ* má cút!”
“Hay là bị đ*?” Mấy thằng này làm sao thế nhỉ?
“Im mõm hết đi.” Sarawat lớn tiếng át đi, tới khi đám bạn cậu ta yên lặng trở lại. Vẻ mặt cậu ta lúc này đặc biệt cực kì không cảm xúc, lườm Man cháy cả mặt. Trông như cậu ta sắp lao vào giết thằng bạn đến nơi.
“Ôi thôi tao đùa thôi mà. Đừng có nghiêm túc quá thế! Nào, ai muốn cá cược nào?” Cậu Man này đúng là giỏi chắn gió, thổi chiều nào là che chiều đó ngay được. Cậu ta có thể khiến những tình huống căng thẳng lật ngược thành những giây phút vui vẻ liền.
Đây chỉ là trò cá cược nho nhỏ giữa hội của tôi và hội Sư Tử Trắng. Thằng Ohm, Peuk và Fong chọn đội để cược, đặt tiền và có vẻ rất thích thú với việc đó.
“Tine, cậu cổ vũ ai nào?” Bọn họ hỏi tôi.
“Kĩ thuật.”
“Cái quái gì đấy? Cậu đang ngồi với đội Sư Tử Trắng đấy nhé. Sao cậu dám đặt cửa đội đối thủ hả?” Cả đám bọn họ đều kêu ca. Tôi ghét phải nói ra nhưng mà cho dù là người dẫn đầu thì vẫn có quyền đặt cho đội còn lại chứ.
Với lại, xem tình hình có vẻ căng thẳng thì tôi cũng chẳng dám chọn khoa Chính trị. Tôi sợ bị vét sạch tiền mất.
“Bọn họ là nhà vô địch 6 năm liền đấy.”
“Năm nay bọn họ sẽ không thắng được đâu, vì bọn tôi sẽ phá chuỗi thắng đó.”
“Mơ hả?”
“Thế nếu bọn tôi thắng thì sao? Đừng có mà đánh giá thấp bọn này.”
“Cậu cược bao nhiêu đấy? Tôi đặt 500 baht.” Tôi hỏi Sarawat nhưng thằng quần chẳng thèm nghe. Cậu ta vẫn còn đang chăm chú với đống pick guitar.
“Ôi, có 500 baht thôi hả? Xem thằng Peuk bạn cậu đi kia. Cược 2000 baht lận!” Man phàn nàn. Tôi nhìn sang thằng bạn, cái mặt như ăn chanh của nó cho thấy rõ là nó bị ép. Đây đúng là một lề thói đáng sợ của xã hội: ép uổng lẫn nhau.
“Thế cậu muốn bao nhiêu?”
“Nếu bọn tôi thắng, cậu không cần trả tiền. Nhưng cậu sẽ phải đăng lời yêu đương gửi cho Sarawat trên Instagram. Làm thế nào để bọn tôi cảm động phát khóc là được.”
“Hở?”
“…” Được lắm. Các cậu chơi đến cỡ này luôn hả? Đám bạn cậu ta thì đang hoan hỉ vỗ tay, còn tôi thì cảm giác như tim mình đang bị xé toạc ra, không biết có nên nhận kèo không.
“Ôi trời Ha ha ha!”
“Tine không nổi đâu.”
“Giờ sao? Dám không? Thể hiện đi xem nào!”
“Nhận kèo! Tôi sợ quái gì. Các cậu đằng nào cũng thua thôi.” Tôi đoán là mình cũng đủ hổ báo đấy chứ. Ai cũng biết là đội bóng khoa Kĩ thuật vẫn luôn là nhà vô địch. Họ chẳng thua đâu, đặc biệt là trận này.
“Vậy bọn tôi đi đây. Cái này cho cậu.” Trước khi rời đi, Sarawat đưa cho tôi một cái pick màu xanh lá.
“Cậu đưa tôi cái này làm gì?” Tôi nhìn nó mà chẳng biết phải làm sao.
“Một cái pick xịn sẽ giúp cậu đỡ đau tay khi chơi đàn.” Trông cậu ta có vẻ như quan tâm đến tôi lắm.
“Cậu im im nãy giờ chỉ vì chọn cái này cho tôi hả? Bảo tôi lấy bừa một cái cho rồi.”
“Tôi chọn cái đó rồi. Tôi phải chọn cho tử tế chứ. Cái gì liên quan đến cậu thì tôi cũng phải cố gắng và cẩn thận hơn bình thường mới được.” Nói xong thì cậu ta cũng dọn và cất chỗ pick guitar còn lại vào cặp. Lúc đeo cặp vào rồi đứng lên, bàn tay to của cậu ấy vò tóc tôi
“Cậu thậm chí còn chọn cổ vũ cho đội khác nữa. Nhưng tôi không giận đâu. Cậu chọn gì tôi cũng ủng hộ hết. Miễn sao trái tim cậu chọn tôi là được.”
“…”
“Tập trung học bài đi nhé.”
Bùm!
Sao cậu ta lại nói thế làm gì cơ chứ? Cả người tôi như bị đập vỡ thành nghìn mảnh rồi đây này. Ôi tim tôi…
Suốt mấy ngày nay Sarawat bận bịu tập luyện cho trận bóng. Hôm nay, cậu ta mời tôi ăn một bữa trước giờ tập. Bọn tôi lại tới chỗ cũ, quán ăn yêu thích của tôi và Sarawat. Cậu mặc bộ đồ bóng đá của đội Inter-Milan.
“Cậu muốn ăn gì?”
“Tôi không đói lắm. Nhưng chắc là cacao đá đi. Cậu thì sao?”
“Tôi cũng không đói. Bây giờ ăn thì lát tập xóc bụng mất.”
“Ơ? Thế cậu còn rủ tôi đi ăn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nhìn thấy cái mặt cậu thôi. Mấy ngày không được thấy rồi.”
Đến hôm nay tôi vẫn chẳng rõ quan hệ giữa hai đứa là gì. Có phải bọn tôi chỉ là bạn thôi hay đã tiến triển tới một loại khác rồi? Mọi thứ cứ không chắc chắn thế nào ấy. Nhưng tôi biết một chuyện là… tôi thích quan hệ của bọn tôi bây giờ, cảm giác rất tốt.
Cứ để nó đến đâu thì đến đi, như P’Muey và P’Ball nói ấy. Nhưng tôi phải tập trung lo cho cái bụng mình đã. Lúc đầu tôi bảo tôi không đói, nhưng mà nhìn đồ ăn vừa mang ra ở bàn bên cạnh làm tôi lại thèm. Trông cái bánh crepe kìa, chỉ muốn ăn một phát hết luôn.
“Bánh kia nhìn ngon ghê.”
“Ra quầy chọn một cái đi.” Sarawat bảo, mặt không đổi sắc.
“Ok. Tôi muốn ăn cả mì Ý nữa, cậu ăn không?”
“Không.”
“Hàng này làm bánh gà cũng ngon lắm đấy.”
“Ừ.”
“Cả trà táo cũng ngon nữa.”
“Tóm lại cậu muốn ăn cái gì thế?” Cậu ấy cầm bút chì, nhanh chóng đánh dấu hết những món tôi vừa nhắc.
“Tất cả chỗ đó.” Thành thật mà nói thì tôi lại thấy đói lắm luôn ấy. Tôi tính làm bộ dễ thương tí thôi nhưng mà xem ra kế hoạch đổ bể mất rồi.
Tất cả đồ ăn được mang ra bàn. Sarawat vẫn chỉ ngồi yên nhìn tôi. Sau mười phút, chỗ thức ăn trên bàn đã bị tôi xử gọn ghẽ.
“Sarawat, cho tôi mượn tai đi. Nói nghe cái này.” Tôi ngả về trước. Cậu ấy ghé tai về phía tôi thật, sau đó là…
“Ọoooooooooo~” Tôi ợ to vào tai cậu ta. Ha ha ha ha!
“Đầy hơi thế cơ à?”
“Tôi no rồi.”
“Nên là thế.”
“Ô! Sarawat!” Đây không phải là giọng tôi. Cả hai chúng tôi quay lại nhìn người vừa bước vào quán. Cô ấy trông rất quen bởi vì cổ ở cùng câu lạc bộ với bọn tôi. Đó là Earn, người vào câu lạc bộ cùng lúc với Prae và Green.
Bọn tôi chưa nói chuyện với nhau bao giờ kể cả ở câu lạc bộ vì cô ấy ở nhóm biết chơi guitar. Nhưng ai cũng biết cô ấy vì các đàn anh đàn chị lúc nào cũng trêu đùa với cổ, và ờ thì, cô ấy cũng xinh nữa.
“Oi, đến đây ăn à?”
“Ừ.”
“Ngồi đây không?” Tôi đề nghị, chỉ để tham gia vào cuộc đối thoại thôi.
“Ồ, được.” Earn mỉm cười và ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy Earn, ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì có thể nói là tính cách của cô ấy khá tốt. Cô ấy học bên Kiến trúc, thích chơi nhạc, thi thoảng còn chơi bóng đá nữa. Cô ấy cũng có vẻ thân với Sarawat vì hai người họ có nhiều sở thích chung. Tôi cũng muốn đi chơi với cổ đôi lần nếu như không bị từ chối, haha.
“Gọi đồ trước đi này?”
“Ok.”
Sau khi gọi đồ ăn, bọn tôi tiếp tục nói chuyện. Phần lớn là tôi hỏi và cô ấy trả lời. Cổ trả lời tất cả các câu hỏi của tôi hết sức tự nhiên, và suy nghĩ của cổ thì khác hẳn với những cô tôi từng hẹn hò trước đây. Càng nói chuyện thì tôi càng thấy cô ấy thú vị. Chẳng rõ là điểm nào ở Earn đã chạm vào tôi nữa.
Tôi biết, nói về guitar thì tôi chỉ là tay mơ so với Sarawat. Bầu không khí rất tốt, nhưng rồi…
“Ờ, Sarawat. Xong trận đấu thì đừng quên tập đàn đấy.”
“Tôi sẽ tới để cậu có người mà phàn nàn cùng.”
“Bọn mình phải chọn bài của hai đứa nữa. Kì sau là lễ hội âm nhạc mới rồi.”
“Hết trận này đi rồi nói. Với lại ban nhạc của bọn mình hoàn chỉnh rồi mà.”
“Các cậu thành lập ban nhạc à? Tôi tham gia được không? Đi mà. Đi mà?” Tôi cứ ngồi nghe hai người họ nói chuyện qua lại, mãi mới có cơ hội lên tiếng để đỡ lạc lõng.
“Học chơi hợp âm Đô trưởng cho tử tế đi rồi hẵng nghĩ tới chuyện vào ban nhạc.” Giấc mơ của tôi bị bóp nát bằng giọng trầm trầm của Sarawat.
“Chơi nhạc của Desktop Error không?” Sarawat quay sang hỏi Earn.
“Sarawat, nhạc của họ khó chơi lắm.”
“DCNXTR cũng được đấy.”
“Có trong danh sách rồi. Biết gu của cậu mà” Cô nàng nở nụ cười tươi rói.
“Tốt.”
“À, với tối nay, có gì tôi gọi báo cậu bài nào có trong danh sách nhé. Xong rồi chuẩn bị hợp âm nhạc luôn.”
“Đừng gọi muộn quá.”
“Biết rồi. Trước 9 giờ nhé. Nhắn tin với cậu mệt bỏ xừ vì cậu gõ sai hoài.”
“Giờ tôi gõ ổn rồi mà.”
“Thế cơ à? Nếu không phải tôi dạy thì còn tệ hơn nữa ấy” Earn nói xong thì bật cười vui vẻ.
Giờ thì tôi biết rằng Sarawat không chỉ gọi cho một mình tôi. Tôi phải biết từ đầu rồi mới phải. Tôi biết là cậu ấy có nói chuyện với người nhà và các bạn thân nữa nhưng mà kiểu nói chuyện phiếm thì…
Lúc đồ ăn được mang ra, Earn vừa ăn vừa thi thoảng kể mấy chuyện buồn cười cho tôi và Sarawat nghe. Nhưng mà có cảm giác như cô ấy chỉ đang nói với Sarawat thôi, bởi vì giọng hai người họ càng lúc càng lớn, cười đùa với nhau. Tôi không muốn chen ngang, với lại tôi cũng chẳng hiểu lắm chuyện họ đang nói bởi vì toàn là về âm nhạc phức tạp lắm.
Họ nói với nhau về một ban nhạc indie mới nào đó. Tôi không thể bắt kịp với những bài hát họ kể bởi vì tôi còn chẳng biết bài nào với bài nào. Nghe mà cứ như vịt nghe sấm ấy. Hai người họ đứng với nhau ngầu thật đấy.
Tôi thấy mình như người ngoài.
Sarawat mỉm cười khi nói chuyện với Earn. Cậu ấy đâu có hay cười. Giờ thì tôi chẳng biết sao nữa. Không thể hiểu nổi cảm giác khó chịu trong lòng lúc này. Chắc là bởi vì tôi không thích bị phớt lờ, như lúc này đây.
“Ôiiii no quá đi mất.”
“Tại cậu ăn lắm chứ gì nữa.”
Tôi vẫn ngồi nghe bọn họ nói chuyện, dù trái tim tôi đã sắp sửa bị nỗi cô đơn lấp đầy mất rồi.
“Tôi muốn có…”
“Gì?”
“Người mà tôi có thể chia sẻ mọi thứ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn.”
“Cậu muốn gì hả?”
“Chia đôi tiền đê, haha!”
“Earn, đừng đùa.” Sarawat ấn đầu cô gái bên cạnh tôi. Còn tôi chẳng biết làm gì ngoài cười khô không khốc. Nói thật thì tôi thấy hơi lo lo.
Sarawat chưa bao giờ hành xử kiểu này, trừ lúc ở cùng tôi hoặc hội bạn thân của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy cũng chẳng thích tôi nhiều đến thế. Bởi vì có Earn ở đây, trông chẳng khác cho lắm khi cậu ấy ở bên cạnh tôi. Cô ấy thậm chí còn tốt hơn tôi nhiều nữa chứ.
“Này, tôi vào nhà vệ sinh chút.” Sarawat gật đầu.
Đĩa trên bàn được dọn hết rồi, thế nên tôi hoàn toàn có thể về thẳng nhà sau khi dùng nhà vệ sinh xong. Có vẻ như thế hơi bất lịch sự, nhưng tôi không muốn cắt ngang câu chuyện của họ.
Tôi ghét thế này. Tôi ghét cảm giác này. Đột nhiên tôi trở thành một kẻ sợ hãi tình yêu. Vậy là lúc này, tôi quyết định làm việc mà tôi vẫn thường làm. Tôi đi thẳng về nhà và để họ ngồi lại với nhau.
Tine TheChic
Tôi luôn sẵn sàng cắt bỏ những mối quan hệ mà không biết trân trọng mình.
Có năm cuộc gọi nhỡ từ Sarawat.
Rrrrrr~
Tiếng điện thoại rung lần thứ sáu khiến tôi phiền lòng hết sức nên tôi quyết định nhấc máy
“Gì???”
[Sao cậu không nghe điện thoại?]
“Tôi đang tắm.”
[Sao tắm muộn thế? Cậu đã đi đâu thế à? Sao đi về mà không nói gì với tôi?]
“Tự nhiên tôi bị đau bụng nên đi về luôn.”
[Có chuyện gì à?]
Tôi biết ý cậu ấy muốn hỏi gì.
“Không có gì. Đừng để ý.”
[Cậu có thể nói tôi nghe mọi điều mà. Tôi lo cho cậu lắm đó, nhưng lúc ấy không ở cùng cậu được vì bị gọi đi tập bóng. Giờ tôi rảnh rồi. Tôi qua phòng cậu được không?]
Tự nhiên tôi lại muốn khóc.
“Cậu không cần qua đâu.”
[…]
“Sarawat, tôi muốn hỏi cậu một câu.”
[Gì thế?]
“Cậu có thực sự thích tôi không?”
[…]
Cậu ấy không trả lời. Tất cả những gì tôi nghe thấy từ đầu dây bên kia là một tiếng thở dài. Tôi cần một câu trả lời để còn biết đường mà quyết định. Nếu như câu trả lời không phải điều tôi muốn, thì tôi nên cắt bỏ cậu ta đi thì hơn.
Cậu ấy đã luôn ở đó, thế nên tôi mới mở lòng với cậu dù cậu là con trai. Tôi đã chọn bỏ qua tất cả chỉ vì tôi muốn tìm hiểu cậu thêm một chút. Giờ thì xem đi…
“Tôi nghĩ… hay là cứ biến mất khỏi cuộc đời người còn lại một thời gian, như chưa từng quen nhau đi. Cậu không cần gọi cho tôi đâu. Bọn mình cũng không cần nói chuyện. Tôi biết cậu sẽ ổn thôi. Như thế biết đâu cậu sẽ lại bình thường và thích người khác.”
[Sao tôi lại phải thích người khác làm gì?]
“Tôi không biết. Thì, phòng khi vậy thôi… nhỡ cậu nhận ra cậu không thích tôi nhiều đến thế.”
[Cậu điên hả?]
“Đừng có phiền tôi nữa. Người cậu thích không phải tôi mà là Earn! Cậu thích Earn cơ mà! Earn!!”
Sau khi hét lên cái tên đó, tôi dập máy mà chẳng nghe xem cậu ấy sẽ nói gì nữa. Sự thật là tôi sợ mình đã sai. Tôi sợ là… cậu ấy thích cô ấy thật. Sợ là… cậu ấy sẽ ngừng làm phiền tôi như thể tôi chẳng tồn tại.
Tôi đang làm gì thế này?!
Tôi đoán là tôi đoán trúng thật rồi. Sarawat đã không gọi cho tôi suốt ba ngày. Tôi đã cố hết sức tránh khỏi tòa nhà khoa Chính trị mặc dù khoa của tôi ở ngay sát bên.
Ngày đầu tiên cậu ấy không gọi, tôi thấy thỏa mãn lắm. Tôi muốn gạt cậu ta đi như vậy đó. Nhưng tới ngày thứ hai thì chẳng hiểu bị ma nào nhập mà tôi cứ ủ rũ suốt cả ngày.
Tới hôm nay thì… Đã ba ngày rồi… Tôi không thể giải thích nổi. Đám bạn tôi bảo là cứ hễ đi cùng nhau là bọn tôi lại chửi thề rồi cãi cọ miết, thế nhưng giờ cậu ta không ở đây nữa, tôi lại thấy cô đơn lạ lẫm. Tôi chưa từng đến mức này bao giờ.
“Pi, cho em một cốc trà táo ạ.” Tôi lết cái thân mình tới Cafe Tun cùng mấy thằng bạn.
Tôi đã không kể cho chúng nó nghe chuyện xảy ra, vì sợ chúng nọ lại làm to chuyện lên. Có lẽ cứ để nó im lặng qua đi thì tốt hơn.
“Cho em một sinh tố Châu Phi xanh nóng ạ.” Cái gì thế không biết? Thôi thì cứ để kệ cho ba thằng dở hơi này gọi mấy thứ đồ uống ma quỷ của chúng nó đi vậy. Tôi quay đi tìm một bàn để ngồi xuống trong lúc chờ đồ. Đột nhiên một người tiến vào, khiến tôi lập tức bối rối.
“Chào, Tine!” Đó là Earn. Tôi chưa gặp cô ấy ngoài lúc ở câu lạc bộ bao giờ, trừ cái ngày cách đây mấy hôm.
“Ơ, chào!” Tôi vẫy tay chào lại. Thế nhưng tôi cảm giác như trái tim mình như vừa nứt ra khi thấy cậu con trai cao lớn đi ra từ phòng vệ sinh.
“Các cậu đi với nhau hả?” Chẳng hiểu sao tôi lại hỏi Earn thế. Nhưng vừa thấy Sarawat đi về phía bàn là cô ấy đã nhập hội với cậu luôn. Từ đây, tôi cũng biết ngay rằng điều tôi lo sợ sẽ xảy ra đã xảy ra mất rồi.
Tôi chẳng đợi câu trả lời nữa mà nhanh chóng tìm một bàn khác để tránh họ càng xa càng tốt. Đám bạn tôi đi theo, sau đó bọn tôi chơi game trên điện thoại và đọc truyện tranh. Tôi cũng liếc mắt nhìn về phía Sarawat mấy lần, nhưng tôi là người kiêu ngạo, và tôi muốn mình phải cứng rắn hơn. Nếu đã chẳng ra sao, thì tôi đi tán tỉnh người khác vậy. Bằng cách đó, có thể tôi sẽ quên được cậu ta.
“Trà táo có rồi đây.” Vừa nghe thấy đồ của mình ra, tôi không chần chừ chút nào mà cầm ví đi thẳng tới quầy. Đàn anh đứng trước tôi lúc này đang mỉm cười. Đó là anh chàng đã xin số tôi, nhưng không được, nên đã xin chụp ảnh với tôi ở quán bar. Tôi nhớ tên anh ta… hình như là Milk hay Mil ấy nhỉ?
Sao cũng được. Tôi không chào đâu.
“Tine.” Nhưng anh ta lại gọi đích danh tôi mất rồi, nên là…
“Hey.”
“Chào em. Trà miễn phí, anh mời nhé.” Anh ta nói xong cầm cốc đặt trước mặt tôi.
Tôi kể rồi đúng không, quán này được mở bởi một sinh viên kiến trúc. Đây cũng là chỗ đặc biệt cho tất cả học sinh trong trường. Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài sinh viên trong khoa tới giúp phục vụ.
“Tới cùng bạn à?”
“Vâng. Anh tới giúp à?”
“Ừ. Tới xả stress tí thôi. Khi nào chán học quá thì anh đến đây giúp mọi người.” Đời sống tốt ghê!
“Thế, em quay lại với các bạn đây.”
“Ừ, cứ thoải mái nhé. Lát anh qua bàn nói chuyện sau nha.” Anh ta nói xong thì chạm nhẹ tay tôi, sau đó còn xoa đầu tôi nữa, khiến tôi bối rối hết sức.
Bộp!
Tôi còn chưa hết bối rối thì đã bị ai đó đập vào lưng. Chẳng biết Sarawat đã đứng đó từ bao giờ. Cậu ta cứ đứng vậy thôi, trong mắt không rõ là cảm xúc gì.
“Nói chuyện với tôi được không?” Giọng trầm trầm ấy tôi đã chưa nghe suốt ba ngày rồi. Bàn tay thô to của cậu ấy nắm cổ tay tôi rồi lập tức lôi tôi một mạch ra khỏi quán, trong ánh nhìn của bao người.
“Cậu bị cái quái gì thế hả?” Tôi thấy như bị xúc phạm, la ầm lên. Có thể nói, lúc này tôi thấy mình giống hệt một cô vợ ghen tuông vừa bắt gian thằng chồng tại trận.
“Cậu mới bị cái quái gì ấy! Sao cậu lại để anh ta chạm vào tay rồi xoa đầu như thế hả? Cậu cứ để kệ cho người ta làm gì cũng được thế à? Hả?” Sarawat như tên điên vậy. Từ lúc quen biết đến nay tôi chưa thấy cậu ấy như thế này bao giờ. Thường thì khi nói chuyện, tôi chỉ thấy cái mặt đen thui như đít nồi của cậu ta. Lần này thì trông như cậu ta sắp đá đít tôi.
Mắt cậu ấy ngập tràn giận dữ, và tôi thì không nghĩ là nó sẽ dập tắt nhanh đâu.
“Tôi thích làm gì thì làm. Đấy là việc của tôi, không phải của cậu! Đừng có chõ mũi vào.”
“Cái đ** gì? Sao tôi lại không được xen vào? Nếu tôi không quan tâm thì tôi phải cố đến thế này làm gì? Tôi đã độc thân, đã gom hết dũng khí, suốt thời gian qua, chỉ để nói chuyện với cậu. Sao cậu có thể dễ dàng với người khác như thế?” Chờ đã! Ý tưởng thì hiểu rồi những cách cậu ấy nói có vẻ hơi lạ.
“Lúc cậu tới với cô ấy, tôi có nói gì đâu! Tôi không đòi hỏi gì hết. Cậu làm loạn lên làm cái gì?”
“Tôi không tới cùng cô ấy! Bọn tôi tình cờ gặp ở đây, nên cô ấy rủ tôi ngồi cùng, có vậy thôi!”
“Rồi cậu nói với tôi làm gì?”
“Tôi đã không nói gì với cậu suốt ba ngày rồi, bởi vì tôi muốn để cậu muốn làm gì thì làm. Tôi đã cố gắng không gặp cậu, nhưng cậu biết sao không? Nó đau lắm! Còn đau đớn hơn cả một năm không gặp được cậu nữa. Ít ra thì trong một năm đó tôi chưa từng kì vọng gì nhiều cả! Nhưng bây giờ thì tôi lại muốn ở bên cậu, cùng với cậu. Cậu hiểu chưa?”
“…” Tôi đơ người. Cậu ấy trông như đang giận tôi lắm.
Gió đổi chiều rồi hả? Giờ thì tôi lại thành người sai à?”
“Tôi không thích Earn kiểu đó. Bọn tôi chỉ là bạn. Cô ấy có gọi cũng chỉ nói chuyện nhạc nhẽo thôi. Cô ấy cũng có bạn trai rồi. Cậu đã hiểu chưa?” Lời cậu ấy nói khiến tôi bình tĩnh lại và tự kiểm điểm hẳn một phút.
“Sarawat…”
“Tôi đang giận cậu đấy.” Gì cơ?
“Sao cậu lại dỗi?”
“Tôi dỗi đấy, rồi sao?”
“Tôi đã thực sự nghĩ là cậu thích cô ấy. Tôi đã bị cái ý nghĩ đó làm phiền suốt ba ngày nay không thể ngủ nổi. Cậu chịu trách nhiệm đi.”
“Vậy làm bạn trai tôi đi.”
“…”
“Nếu cậu làm bạn trai tôi, tôi hứa sẽ giúp cậu mỗi đêm đều ngủ ngon.”
Trời ơi! Trái tim của tôi…
Mọi chuyện cứ thế kết thúc vậy thôi. Sarawat giận dỗi có vẻ cũng đã vui trở lại, và lại bận rộn tập bóng trên sân. Earn đã có người yêu rồi nên tâm trí tôi cũng tìm lại được sự bình yên. Bạn trai cô ấy là một đàn anh trong câu lạc bộ.
Còn về việc cậu ta hỏi tôi làm bạn trai thì thôi đừng nhắc, vì đó chỉ là đùa vậy thôi. Tôi chẳng coi là thật đến mức đồng ý bắt đầu một mối quan hệ với cậu ta khi mà tôi còn chưa rõ tính hướng của mình đâu. Tôi biết là tôi vẫn thích mấy bạn nữ xinh xắn, nên thôi cứ chờ đó đã.
Nhưng tạm thời bây giờ cứ quên hết những nghi ngờ đi. Bởi vì sau cùng thì mọi người đều đang mong chờ trận bóng giữa khoa Kĩ thuật và khoa Chính trị. Sau lần cãi nhau ở ngoài quán đó, tôi cũng chưa gặp lại Sarawat nữa vì bọn họ phải tập căng gấp đôi.
Tôi cũng cảm thấy mình cần thời gian để tập đàn, bằng không thì kiểu gì P’Dim cũng sẽ lại sỉ nhục tôi nữa. Nhưng tôi cũng chẳng biết làm sao được, vì lịch học và lịch tập cổ vũ đã chiếm hết sạch thời gian của tôi từ giờ cho tới hết giải thể thao mất rồi.
“Cứ bỏ lớp rồi đi đi.”
“Rồi tao đi đâu bây giờ? Tao phải đi ngay đây.” Tôi vừa châm chọc đáp lại, vừa dọn dẹp đồ đạc bỏ vào cặp.
“Ờ, mày đi ngay đi không lát đến muộn là mày chết đó.” Thằng Fong hô lên, nhưng tiếng nó không to lắm.
“Tại sao?”
“Các chị bảo phải đem nước tới sân. Bảo là bọn mình đừng có đến muộn.” Nghe thấy việc chúng nó sẽ phát nước trên sân, tôi chẳng ngạc nhiên lắm. Hơn hết thì chúng nó sẽ gặp mấy bạn dễ thương ở đội cổ vũ.
“Rồi thế thì nhanh lên còn đi!” Thật ra tôi cũng muốn nhanh lắm, vì tôi chán quá. Tôi còn phải trang điểm nữa. Mà nhắc đến trang điểm, tôi lập tức nghĩ tới vẻ mặt Sarawat, và cả trận bóng quan trọng hôm nay nữa. Ai cũng trông mong trận này, đặc biệt là Team Vợ của cậu ta và đám fan cuồng của bộ môn thể thao này.
Việc học tập của năm nhất không nặng lắm. Các môn phải học đều là mấy môn cơ bản, hoặc ôn lại những kiến thức đã học từ trước. Như thế cũng tốt vì bọn tôi cũng đỡ phải căng thẳng. Nhưng thứ đang giết chết tôi là các hoạt động ngoại khóa này.
Mặc dù tôi cũng chẳng phàn nàn được vì đấy là do tôi tự chọn. Nhưng nếu tôi mà biết sẽ mệt thế này thì tôi đã chẳng tham gia đội cổ vũ từ đầu rồi.
Ngay sau khi rời đi cùng ba thằng bạn đẹp trai của mình, tôi tìm tới chỗ các đàn chị đội cổ vũ ngay. Họ đang đợi các bạn khác trong đội tới. Bởi vì còn phải chờ một lúc nên tôi ngồi xuống nói chuyện phiếm và lướt mạng một lúc.
Tiếng huýt sáo vang lên từ phía một nhóm khóa trên gần đó. Mọi sự chú ý đổ dồn qua phía họ. Đã nhiều ngày rồi tôi chưa thấy cậu ấy. Sarawat trông vẫn vậy – chẳng gầy hơn cũng chẳng đen đi chút nào. Hơn hết thì cái bản mặt như đít nồi cũng vẫn y nguyên.
“Em Sarawat đến gặp Tine đấy à?” Nhiều người vội vã tiếp cận cậu ta.
“Vâng.” Cậu ta không chối gì, lại còn cố tình ủn mông ngồi vào chung một cái ghế với tôi, khiến tôi suýt thì ngã. Cái thằng dở người này nữa.
“Ra ngồi ghế kia đi. Chen chúc vào đây làm gì.” Tôi nói khá lớn tiếng nhưng cậu ta vẫn làm như không nghe thấy. Cậu ta chỉ quay lại tặng cho tôi một nụ cười gây sao nhãng hết sức.
“Cậu không nói gì hả? Muốn gây sự hả?”
“Thích thế.”
“Chờ đã. Tôi vẫn còn đấm được đấy.”
“Cho tôi đổi cái khác được không?”
“…” Cái gì đấy? Cậu ta dám nói một câu hết sức bình thường, bằng cái giọng như kiểu rên rỉ đấy hả?! May là cậu ta chỉ đang thì thầm với tôi thôi, không thì khóa trên nghe thấy bọn tôi mất. Mặc dù lúc trước họ đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn tôi, thì giờ cũng chẳng còn ai để ý nữa.
“Không phải cậu còn trận bóng hôm nay hả? Không nhanh mà đi tập đi?”
“Tôi xin phép để tới gặp cậu một lát.”
“Ờ rồi. Có gì nói lẹ đi.” Cậu ta vẫn còn đang nói chuyện kề sát mặt tôi.
“Lâu rồi không gặp.”
“Thì?”
“Sao cậu có mùi như con lợn già béo phệ thế?” Tôi có nên vả cậu ta cái không? Thay vì nói điều gì đấy tốt đẹp thì cậu ta lại khiêu khích tôi nữa. Cái tính ngựa ngựa chọc điên người khác của cậu ta đúng là hết sức truyền cảm hứng.
“Ba tôi, một người đàn ông hết sức ngọt ngào quyến rũ, đã ban cho tôi hương oải hương tự nhiên nhé. Tôi đi tới đâu cậu cũng ngửi thấy chắc luôn.” Tôi mỉa mai.
“Tôi thích lúc cậu giận ghê.”
“Đừng có phiền tôi.”
“Tôi muốn cắn cậu quá. Cho cắn cái nhé?”
“Cậu là chó à?”
“Cắn môi được không?”
“Dùng tạm móng tay của cậu đi.”
“Tine, đến lúc trang điểm rồi nhé.” Một chị khóa trên gọi tôi, cắt ngang cuộc trò chuyện. Tôi vội đứng lên và đi thẳng tới chỗ thợ trang điểm. Còn có rất nhiều người đang xếp hàng thay đồ nữa.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Tôi xoay người lại hỏi tên dở hơi đang lẽo đẽo theo sau mình.
“Muốn xem mặt cậu.” Cậu ta lại trưng ra cái mặt không cảm xúc đó.
“Em Sarawat, ngồi đây chờ lát được không. Em ấy còn phải thay đồ nữa.” Thế là thay vì bám theo tôi thì cậu ta ngồi xuống cái ghế mà đàn chị vừa chỉ.
“Cảm ơn.”
“Tine, buộc tóc lên được không? Chị phải tìm kem nền tiệp với màu da em.” Thợ trang điểm nghiêng người, nâng cằm tôi lên và bỏ đồ vào một hộp nhựa trong. Việc của tôi là lấy sợi chun rồi buộc chỗ tóc lòa xòa trước trán lên.
“Để tôi làm cho.” Một giọng trầm chen ngang.
“Cậu không cần phải tự làm đâu.”
“Hửm?”
Trong phòng, vài người xung quanh đã phấn khích hét lên. Nhưng chắc là tay cậu ta chậm hơn miệng, vì đàn chị đã cầm sợi chun lên và sượng sùng đưa nó cho cậu. Tôi thề là nếu để cậu ta cột tóc cho tôi, thì cậu ta kéo bay đầu tôi là cái chắc.
Bàn tay cậu ấy chai và thô to. Lúc chạm vào trán tôi, cảm giác như 8 triệu hạt muối trộn thảo mộc tẩy da chết kết hợp với đá kì vậy.
“Như này hả?”
“Kiểu thế.” Cắp mắt sắc và đôi môi cậu nằm ngang hàng với mắt môi tôi. Ánh mắt cậu cố định ở đường chân tóc của tôi, không chớp mắt. Buộc tóc cho tôi chắc là khó khắn lắm.
“Trán cậu rộng như sân vận động quốc gia Rajamangala ấy.”
“Tôi ghét cậu.”
“Lần sau tôi phải mang theo bóng rồi rủ các bạn tới chơi mới được.”
“Thằng khốn này!”
Đây là kết quả của chúng tôi, sau một thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Thành thật mà nói thì tôi chẳng thấy có cái gì tốt ở Sarawat. Cậu ta không tốt chỗ nào hết.
Tôi ngồi xuống một cái ghế mềm trước đàn chị sẽ trang điểm cho mình. Chị ấy cao và xinh đẹp, trông như một thiên thần, đang cụp mắt chọn kem nền cho hợp với tôi. Sau đó chị ấy bắt đầu dặm nền cho tôi.
“Tỉ lệ tương đồng giữa mặt cậu và mặt khỉ khá cao đấy.
“…!!!” Chị ấy đột nhiên bị cái giọng đều đều của cậu ta làm sao nhãng.
“Không có khỉ đâu Sarawat. Da Tine trắng thế này, màu này là hoàn hảo rồi.” Lời cậu ta nói không chỉ khiến tôi thấy xấu hổ mà mọi người đều kinh ngạc.
“Kem nền thì tốt nhưng cái mặt thì không.”
“Cậu bị cái gì thế hả?” Tôi chỉ muốn cậu ta im đi.
“Không hợp đâu, trông lệch lắm.”
Thấy Sarawat cứ phàn nàn không ngừng như thế, tôi chỉ đành ra hiệu cho chị trang điểm dặm một lớp nền mỏng hơn cho mình.
Bàn tay trắng nõn của chị cầm hộp phấn phủ lên, phủ nhẹ lên mặt tôi. Sau đó, chị lấy cây cọ và phấn mắt màu nâu nhẹ lên. Lúc đầu chị cứ chần chừ vì Sarawat cứ nhìn chị chăm chăm.
“Không sao đâu ạ.” Tôi đồng ý phủ phấn mắt. Vấn đề là tôi không cãi lại mỗi khi tôi lo sợ. Tôi luôn đồng ý với mọi thứ. Tôi là kiểu người như thế đấy.
Sau đó thì chị trang điểm bị quay mòng mòng vì có một con quỷ đang không ngừng can thiệp vào mọi thứ. Vừa cầm cây kẻ mắt lên thì…
“Mắt đen như gấu trúc hay gì. Khỏi dùng đi.”
Lúc chị ấy định dùng phấn má hồng…
“Trông như con khỉ đầu chó cho coi.”
Chị lại bỏ đồ trên tay xuống, cầm thỏi son lên.
“Dùng son dưỡng là được rồi.”
“Cậu muốn gì hả?” Tôi lớn tiếng, như muốn khoan thẳng vào giữa mặt Sarawat.
“Hôm nay tôi không muốn phải lau cái mặt cậu.”
“Chị ấy có tẩy trang rồi. Tôi hỏi thế là đang mỉa cậu đó. Hiểu không hả?”
“Không.”
“Học mà hiểu đi.”
“Rồi cậu mặc gì? Như này trông dễ thương này.”
“…”
“Cậu muốn trông dễ thương để mọi người thích mình đúng không? Đúng là đau khổ.”
Nói xong cậu ta đứng lên và lao khỏi phòng như cơn lốc. Căn phòng rơi vào im lặng, ai cũng bối rối vì chuyện vừa xảy ra.
Cậu ta đang đến ngày hay sao thế?
Sự kiện chính, hay là trận bóng giữa khoa Chính trị và khoa Kỹ thuật bắt đầu rồi. Nhiệm vụ của thành viên đội cổ vũ như bọn tôi là xếp hàng thẳng thớm và nhảy cổ động khi trận đấu bắt đầu. Các cầu thủ đang chuẩn bị ở hai bên sân. Đội Kỹ thuật mặc đồng phục màu đỏ thẫm, còn bên Chính trị là màu áo trắng đặc trưng.
Hai bên khán đài là tiếng hò hét vang trời.
Trên sân, cầu thủ của cả hai đội đã bắt đầu chạy khởi động. Bọn tôi đã biểu diễn xong phần cổ vũ đầu trận của mình nên cả đội đang bắt đầu rời sân. Trong một giây, tôi đi ngang qua anh chàng ngôi sao của trường. Điều duy nhất tôi cảm thấy là bàn tay ấm áp của cậu ta nhẹ xoa và vỗ lên đầu mình. Sau đó cậu ta đi thẳng như chưa có gì xảy ra.
Nhưng với tôi thì không đơn giản thế. Trái tim đang bình yên của tôi giờ đập dữ dội trong lồng ngực.
“Sarawat làm gì thế? Thấy rồi đấy nhé!”
“Không hay đâu nhé!”
Rồi thì cuối cùng người bị xử trảm bằng ánh mắt của các cô team vợ vẫn là tôi thôi. Nhưng rồi sự chú ý của họ cũng dời đi khi màn giới thiệu chính thức diễn ra.
Tôi chẳng rõ trận đấu này sẽ tuyệt đến cỡ nào. Nhưng có đàn anh trong đội Sư Tử Trắng đã xỉu vì lo lắng quá. Tôi thấy bọn họ trông chẳng khác là bao, cho tới khi nhìn thấy đội cổ vũ và nhóm người hâm mộ hò hét ầm lên vì tên trên áo của họ.
“Số 12, Siêu Trắng Sáng!”
Lại là tiếng hò hét.
“Sarawat~~~” Sân vận động trở nên ồn ào. Sarawat cúi chào bày tỏ sự tôn trọng.
Như vậy là hôm nay đội khoa Chính trị có vẻ hơi khác trận trước, bởi bình thường thì Sarawat sẽ mặc áo trắng số 12 với tên cậu ta trên đó. Nhưng hôm nay thì…
Cậu ta mặc một cái áo với dòng chữ ‘Siêu Trắng Sáng” (Khao Omo) hết sức phô trương.
Thằng chả lấy đâu ra tự tin mà gọi mình là siêu trắng được nhỉ? Cả da lẫn tóc của cậu ta chẳng thấy trắng chỗ nào. Tôi tự bảo mình trắng nghe còn có lý. Nhưng cậu ta á? Chấp nhận sự thật đi, làm gì có chuyện đó.
Áo của Man thì có dòng chữ “Man-Oh-Ho”. Xem ra bất cứ thành viên nào của đội Chính trị, dù là trên sân hay ngồi ghế dự bị, cũng đều có một dòng chữ kiểu kiểu như vậy ở sau lưng áo hết.
Tuýtttt
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trái bóng tròn giữa sân bị ai đó đá bay đi. Đồng nghĩa với việc trận đấu lịch sử giữa khoa Kỹ thuật và khoa Chính trị chính thức bắt đầu.
Đội cổ vũ trường có trách nhiệm đứng cổ vũ ở bên ngoài sân. Nhưng lúc bóng bị đá tới gần gôn của đội Sư Tử Trắng, đầu óc lẫn trái tim tôi đều đập sai nhịp hết cả. Thành thật thì tôi không ngại nói rằng tôi đang thầm cổ vũ cho đội Sarawat đâu. Tôi không muốn họ thua, cho dù tôi đã đặt cược đội còn lại đi nữa.
Trận bóng càng tiếp diễn, khán giả càng hào hứng. Cả đời tôi chưa từng xem trận nào mà cứ như tra tấn thế này.
“Hôm nay, Số 12 Sarawat đã đổi tên. Bình mới nhưng rượu cũ, tên mới nhưng vẫn là người cũ. Chào mừng… Siêu Trắng Sáng, hiện đang dẫn bóng.” Tôi bắt đầu căng thẳng.
Nhưng người hâm mộ của thằng cha này khiến tôi khá bực. Bọn họ chỉ mải lo chụp ảnh từ đằng xa.
“Siêu Trắng Sáng! Cố lên! Siêu Trắng Sáng! Chiến đầu đến cùng!”
“Man-Oh-Ho vừa chuyền bóng cho TeeMoe…. tiến tới khung thành của Kỹ thuật… và…và….”
“…”
“SÚT!”
“Ôi! Bóng bay về Silom rồi!”
Bình luận viên trận đấu khá hài hước, thành viên đội cổ vũ cũng phải cười theo. Nhưng tôi thì không khá khẩm hơn gì. Tôi vẫn mong là họ sẽ thắng. Tôi còn đang đổ mồ hôi như tắm nữa chứ. May mà các anh chị cho bọn tôi nghỉ giải lao một chút, và tôi thấy ba thằng bạn đang nhiệt tình làm việc. Thằng Peuk bày ra vẻ mặt đau khổ nhất tôi từng thấy.
“Mày có nghĩ là bọn nó sẽ thắng không?” Thằng Ohm hỏi. Tôi cũng chịu chẳng trả lời được. Tôi chỉ biết là… tôi cổ vũ cho đội của họ.
“Tao chịu.”
“Tao nghĩ đội của mày sẽ thắng đó.”
“Thế thì sẽ là cúp thứ 6 luôn à.”
“Nhưng đấy là trước khi bọn này xuất hiện thôi… Nè! Nè!”
Câu cuối của Ohm hoàn toàn sao nhãng tôi. Trái bóng bị dẫn tới gần gôn của khoa Chính trị. Trong một giây, tiếng hò hét trên sân nín lặng, thay bằng tiếng nín thở. Bóng được đá vào gôn.
“Kỹ thuật đã dẫn trước Sư Tử Trắng 1-0”
Kế đó là tiếng hò reo xen lẫn tiếng kêu ca vang vọng trên khán đài. Trận đấu vẫn tiếp diễn. Suốt hiệp một, cầu thủ bị thay ra liên tục vì chấn thương do đá hăng quá. Nhưng thôi thì đó cũng là một loại sức hút của bóng đá. Hiệp đầu kết thúc với tỉ số 2-0. Có thể thấy đội Sư Tử Trắng thất vọng ra mặt lúc họ đi ngang sân trở về chỗ nghỉ.
Sarawat cũng đi cùng đội mình, mồ hôi cậu ấy nhỏ giọt, áo cũng ướt đẫm. Nhân viên phụ trách đem nước và khăn lạnh tới. Tôi ngồi cách họ không gần nhưng cũng không quá xa. Tôi muốn qua xem Sarawat ra sao, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến sự tập trung của họ, nhất là khi họ đang họp bàn chiến thuật cho hiệp sau.
Họp xong, thân hình cao lớn của cậu ấy tiến thẳng đến chỗ tôi, trong tay là nửa chai nước uống dở. Cậu thả phịch người xuống ghế, thở phì phò.
“Hôi chết đi được. Ngồi cách xa xa ra.”
“Tôi sẽ ở đây.” Ý tôi là, tôi cũng không ngại mùi mồ hôi hay gì đâu. Bọn tôi cứ để cho sự im lặng lan tràn tự nhiên như vậy. Nhưng tôi không thể ngăn được mình.
“Đừng lo quá. Thua cũng không sao mà.” Tôi lên tiếng trước. Có lẽ Sarawat sẽ thấy buồn. Còn trong lòng tôi, thì ngập tràn niềm vui khi nói điều đó.
“Tôi không nghĩ về chuyện đó. Chỉ là biết cậu ở đây cổ vũ là tôi đã thấy vui rồi.”
“Ờm… Thế cái áo cậu mặc hôm nay là sao thế?”
“Ừ. Tôi đang mặc cái áo này. Ừm.” Cậu trả lời không giải quyết được cái gì hết. Tôi thì không muốn tranh cãi với cậu ta nên quyết định giữ im lặng.
“Áo kia đâu rồi?” Tôi đang muốn nói tới cái áo cũ của cậu ấy. Tôi đoán đó là cái áo may mắn của cậu. Nhưng Sarawat không trả lời. Cậu ta chỉ ngồi đó, không hé răng nửa câu.
Nhiều đàn anh đàn chị tới xin chụp ảnh với Sarawat. Tôi cũng rút điện thoại ra nghịch. Khi đó trang chủ của tôi tràn ngập là bài đăng của team Vợ.
“Siêu Trắng Sáng đáng yêu quá đi!”
“Chồng bọn mình muốn cởi áo cho vợ giặt rồi đó.”
“Sarawat đang tán người khác rồi. Các chị từ bỏ đi.”
“Em tình nguyện giặt áo này anh ới!! Ha ha ha!”
Sau khi vài người chụp ảnh với Sarawat xong, cậu ta lại quay về chỗ ngồi kế tôi, thở dài thườn thượt. Mặc dù chỗ cậu ta đứng có cả đống người vây quanh, nhưng cậu ta đều lờ đi hết.
“Đau ở đâu không?” Tôi hỏi, kiểm tra một lượt từ đầu gồi tới ngón chân cậu ta.
“Tôi không đau.”
“Mười phút nữa vào trận rồi. Muốn nghe nhạc cho đỡ căng thẳng không?” Tôi hỏi, và cậu gật đầu. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, siết chặt. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cậu.
“Có tai nghe không?”
“Ừm.” Giọng cậu ấy rất khẽ. Cậu cúi xuống lấy balo từ dưới ghế ra. Lục lọi một lát thì cũng thấy tai nghe. Cậu nhét một bên vào tai mình, rồi đưa tai còn lại cho tôi. Tôi không có vẻ là có lựa chọn nào khác, vì cậu ấy trông đang hoảng hết sức, như thể đang ép tôi cầm lấy vậy.
“Mở Sound Cloud đi.”
“Cậu chọn nhạc đi.” Tôi chờ Sarawat chọn bài cậu ấy thích. Tôi chăm sóc cậu ta thế này vì tôi biết thể nào cậu ta cũng thua, tốt hơn hết là dỗ dành cậu ta trước khi việc đó xảy ra thật.
“Mở mắt ra đi em, nhìn bầu trời ngày mới kìa
Trái tim trống rỗng hãy nhìn ra xa
Quên hết đi những ngày tồi tệ, những ngày xưa cũ
Ngày buồn đã qua rồi.” (2)
Ca khúc đang vỗ về chúng tôi lúc này là “Cho Em” (For You) của ban nhạc chỉ một và duy nhất mà tôi và Sarawat đều biết rõ…
Mỗi người chu du quá khứ cùng nhau
Đôi khi chuyện chẳng đi đúng hướng
Có ngày tôi sẽ thôi không muốn em an ủi tôi nữa
Lúc đó tôi biết
Tôi sẽ cho em tất cả…”
“Tôi sẽ cho em tất cả.” Giọng Sarawat át tiếng nhạc. Tay trái của cậu tiến lại gần và nắm chặt lấy tay phải của tôi, mắt cậu ấy nhìn tôi không rời như muốn nói gì đó. Cậu ấy hát theo ca khúc đang bật, khóa chặt ánh mắt vào tôi.
“Bất kể em đi bao lâu, tôi vẫn ở đây
Bởi vì điều tốt đẹp rồi sẽ tới thôi
Dù là tốt hơn tất thảy hay chẳng đủ tốt
Thì cũng hãy tin tôi nhé.”
Đoạn cuối đó… cảm động thật. Cậu ấy chỉ nhìn tôi vậy thôi nhưng lại như đang cầu xin gì vậy. Cậu mỉm cười, vậy nên tôi cũng cười theo.
Điều quan trọng nhất mà tôi nhận ra trong khoảng thời gian này là… tôi đã bắt đầu tin tưởng cậu ấy hơn, từng chút từng chút một.
Hôm nay cậu ấy chạm đến trái tim tôi rồi. Nhưng ai mà để tâm chứ? Tôi muốn cậu ấy biết tôi cảm thấy thế nào nhưng mà…
“Ôiiii? Tine thua rồi.”
“Ôi trời ơi. Có người thua ở đây này! Nhanh làm theo lời hứa đi nào!” Đó là hội Sư Tử Trắng đang không ngừng nã tôi. Khoa Chính trị đã lật ngược thế cờ. Cuối hiệp hai, tỉ số là 2-2. Vậy đó. Nhưng hội đồng đã quyết định sẽ đã penalty, vậy là họ thắng chung cuộc. Thêm vào đó, Sarawat là người ghi bàn quyết định.
Cuối cùng thì điều tệ hại lại xảy ra với tôi. Tôi mới là người thua.
Người hâm mộ cổ vũ cho khoa Chính trị hò reo nhiệt liệt mãi tới khi mọi người bắt đầu tản dần đi. Giờ trên sân chỉ còn hội bạn tôi và hội Sư Tử Trắng.
“Ừm. Mai tôi sẽ làm.”
“Tine, bạn yêu ơi, không thế được đâu. Cậu phải nói là cậu thích thằng bạn tôi cơ.”
“Không có ảnh. Tôi phải tìm ảnh đã.”
“Khỏi cần. Tao vừa gửi cho mày qua LINE rồi đó.” Má thằng Ohm! Nó có ảnh của tôi và Sarawat hồi nào vậy? Chỉ trong 30 giây, bức ảnh đã hiện ra trên máy tôi. Đó là hai chúng tôi, mới vừa nãy, nghe nhạc với nhau. Cả hai đều đang mỉm cười và trông có vẻ rất hạnh phúc.
“Ảnh thì đẹp đấy. Nhưng mà tui tò mò không biết có phải hai người cười vì nghe nhạc không ấy.”
“Hahahaha!”
“Đăng đi! Đăng đi! Đăng đi!”
“Để nghĩ xem viết gì đã.” Tôi nhìn sang Sarawat cầu cứu nhưng cậu ta không hợp tác chút nào.
“Được rồi! Sẽ đăng mà. Tôi là người thành thật! Đủ hổ báo, ok chưa?” Tôi thở dài thượt. Cầm điện thoại lên bằng một tay, hơi run run, tôi bấm mở ứng dụng.
Ảnh thì tôi chọn cái thằng Ohm gửi rồi, không dùng filter gì. Nhưng phần bài viết thì….
Chẳng nghĩ ra được cái gì cả…
Gõ xong hàng chữ, tôi đăng ảnh lên. Ban đầu thì mấy thằng bạn không hài lòng với câu đó nhưng tôi nghĩ là ổn, vì thông báo điện thoại tôi kêu không ngừng.
Sarawat không thèm mở điện thoại ra xem, nhưng mấy thằng bạn tôi đã cho cậu ta xem. Trông chúng nó có vẻ vui thích lắm. Cậu ấy quay qua nhìn tôi.
“Nghiêm túc hả?” Tôi cúi đầu thấp đến nỗi suýt thì bị đau cổ.
“Ừmmmm.”
Câu đó vẫn còn đang chạy vòng vòng trong đầu tôi đây. tine_chic Tôi thích Sarawat
Sarawat tiến sát lại. Gương mặt góc cạnh ghé sát bên tai tôi. Hơi thở ấm áp của cậu ấy khiến tóc gáy tôi dựng cả lên.
“Bọn nó thách tôi nghĩ ra một từ để miêu tả người tôi thích nhất. Sau đó sẽ in lên áo cho tôi. ‘Siêu Trắng Sáng’ không phải tôi đâu… là cậu đó… trâu nhỏ.”
“…”
“Tôi thích cậu.”
“…”
“Thật đó, tôi thích cậu lắm.”
Tôi chẳng biết phải đáp lại sao nữa. Trời ơi, thằng cha này đúng là càng ngày càng khá hơn tôi rồi. Tim của tôi….
—-
(1) Pick: Cái pick để gảy đàn guitar.
(2) Lời bài hát ให ้เธอ (For You) – Scrubb
Truyện khác cùng thể loại
212 chương
46 chương
29 chương
56 chương
164 chương
57 chương