Chương 2 Giản Hân Bồi từ cửa trạm đi ra, liếc mắt một cái liền trông thấy cô gái đứng dưới tán dù che nắng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình. Cô một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao, bởi vì ánh nắng chói chang gay gắt giữa hạ mà làn da kia như trắng nõn, ẩn ẩn lộ ra sắc hồng, mà chiếc áo phông vô cùng đơn giản màu lam nhạt cùng chiếc quần bò cũ kĩ bạc màu trên người lại khiến cho dáng người cô càng thêm thon dài cao ráo. Vừa thấy người này, trên mặt Giản Hân Bồi lập tức nở rộ nụ cười ngọt ngào, còn chưa kịp ra đón, chiếc dù đã che trên đầu nàng, một lọ nước khoáng đúng lúc đưa tới tay, ngay cả nắp cũng đã được cẩn thận mở ra. “Hàm Lạc, cậu luôn cẩn thận săn sóc như vậy, mình cảm thấy mình bị cậu làm hư luôn rồi.” Giản Hân Bồi uống một ngụm nước lớn, một cỗ cảm giác mát lạnh lan tỏa trong lòng, thoải mái cực. Tần Hàm Lạc hơi mím môi, ngượng ngùng cười cười: “Chúng ta đi thôi, ba mình không ở nhà, mình ra ngoài ăn đi, không phải cậu nói đồ ăn ở Tam Hòa Lâu ngon lắm sao, chúng ta đến đó nhé?” “Thôi, về nhà mình đi, mẹ mình đã chuẩn bị đồ ăn rồi, cậu cũng về ăn cùng mình đi, không phải cậu luôn khen mẹ mình nấu ăn ngon sao, mấy ngày qua mình tới nhà bà ngoại, cậu cũng lâu rồi chưa được ăn còn gì.” Giản Hân Bồi vừa cười, vừa đón một chiếc taxi. Vừa về nhà, Giản Hân Bồi liền vội vàng đi tắm rửa. Dì Giản còn đang bận rộn trong phòng bếp, Tần Hàm Lạc ngồi trong phòng khách không yên, thỉnh thoảng lại chạy vào phòng bếp: “Dì à, cháu đến giúp dì nhé.” Nhưng mà lần nào cũng đều bị đẩy ra: “Chỗ này dì không cần cháu giúp đâu, cháu đi xem ti vi đi, trong tủ lạnh có trà chanh và hoa quả, cháu muốn gì thì cứ lấy mà ăn.” Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải buông tha việc đi quấy rầy bà, cô nhìn trên bàn, đã bày sẵn vài món ăn, canh cá đậu phụ, cà chua trứng, gà xào xả ớt, ngó sen ướp lạnh, liền vội vàng nói: “Dì à, bác trai không có nhà, chúng ta chỉ có ba người, không cần làm nhiều đồ ăn đâu.” “Nào có gì nhiều, tất cả đều là món ăn gia đình bình thường thôi mà, còn có cà tím xào thịt mà cháu thích ăn nữa, cháu ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem ti vi đi, đừng thắc mắc nữa.” Thanh âm mơ hồ truyền tới từ phòng bếp. Tần Hàm Lạc le lưỡi, trở lại phòng khách ngồi. Đối với nhà họ Giản, cô đã tới vô số lần, quen đến không thể quen hơn được, ba mẹ của Giản Hân Bồi đều là giáo viên của Nhất Trung, cùng một đơn vị với ba cô, hai nhà đều ở khu dành cho người nhà của Nhất Trung, chỉ có điều không ở cùng một sân. Cô và Giản Hân Bồi trừ lần ở tiểu học không cùng lớp ra thì cấp 2 hay cấp 3 cũng đều là bạn cùng lớp, thi đại học cũng vào đại học A, chẳng qua một người khoa tiếng Trung, một người khoa tiếng Anh mà thôi. Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã. Tần Hàm Lạc nghiêng người ngồi trên sô pha, tâm tình tốt thần kì, đúng lúc đang hứng thú xem chương trình thế giới động vật, di động lại đột ngột kêu vang, vừa nhìn xem liền thấy một tin nhắn, đến từ Trương Tử Toàn: “Đón được công chúa chưa?” Cô mỉm cười, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, chuẩn bị trả lời tin nhắn, lại nghe thấy một thanh âm lười biếng vang lên: “Nhắn tin với ai vậy?” Tần Hàm Lạc nghiêng đầu nhìn xem, trong nháy mắt trái tim liền đập thình thịch, Giản Hân Bồi đang tựa vào cửa phòng mình, nghiêng đầu dùng chiếc khăn tắm thật lớn lau tóc, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, hơi có nét ửng hồng, đôi mắt đẹp sáng ngời lúc này có vẻ đặc biệt mơ màng, bởi vì vừa tắm rửa xong, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chẳng những bả vai mịn màng có thể nhìn một cái không sót gì, mà cặp đùi đẹp trắng mịn như tuyết cũng khiến cho người ta phải thầm ca ngợi. “Với Tử Toàn.” Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng. “Tới đây, sấy tóc giúp mình.” Nói xong câu này, nàng lại xoay người trở về phòng ngủ, nhanh đến nỗi Tần Hàm Lạc không kịp chối từ. Tần Hàm Lạc hơi cười khổ, chỉ có thể theo nàng vào phòng. Hương chanh nhàn nhạt truyền tới từ người cô gái đi trước, từng đợt lại từng đợt chui vào mũi cô, thiêu đốt lòng Tần Hàm Lạc. Đây là mùi hương cô quen thuộc, Giản Hân Bồi vẫn thích dùng sữa tắm hương chanh, vì thế sau này cô cũng yêu thích mùi hương này, cũng mua loại sữa tắm đó. Cô thích được mùi hương này vây quanh, như vậy có thể có cảm giác như người kia ở ngay bên cạnh. Những sợi tóc đen nhánh mềm mại bay lên quấn quanh cần cổ trắng nõn thon dài, cô gái xinh đẹp trong gương nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch mái tóc mình. Lòng cô trong nháy mắt liền hỗn loạn, cảm giác như thần kinh toàn thân đều căng thẳng, trái tim cũng đập kịch liệt. Loại cảm giác này khiến cho cô hoảng hốt. Nhưng mà, may mắn là tiếng tim đập rộn ràng đã bị thanh âm máy sấy che dấu hết. Cô không hiểu, rõ ràng hai đứa vốn vô tư, là bạn bè thân thiết nhiều năm, vì cái gì một khi sinh ra tình cảm khác thường, cô liền không bao giờ có thể bình thản ở chung cùng Giản Hân Bồi nữa. Không thể cùng ngủ trên một chiếc giường, bởi vì cô sẽ mất ngủ cả đêm, thậm chí sinh ra ý niệm đáng khinh. Không dám lại chủ động nắm tay nàng, bởi vì lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, cho dù giữa mùa đông giá lạnh. Không thể lại có động tác thân mật nhỏ nào, không thể gần gũi nữa, bởi vì cô sẽ khẩn trương, trái tim cô sẽ đập cực kì vội vã. Phải, cũng như lúc này vậy. Đây là một loại tra tấn, nhưng cũng là một loại ngọt ngào. Trong đó có đủ cảm giác phức tạp vi diệu hoặc chua xót hoặc ngọt ngào, cũng không thể sử dụng từ ngữ để hình dùng một phần vạn. Bên trong gian phòng, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, mái tóc đen kia, mềm nhẵn tựa sa tanh, trong gương, Giản Hân Bồi vừa lòng mỉm cười với Tần Hàm Lạc: “Phòng có mở điều hòa mà, sao cậu lại đổ mồ hôi thế?” Tần Hàm Lạc buông máy sấy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đang muốn tìm từ trả lời, thanh âm dì Giản liền đúng lúc giải cứu cô: “Hàm Lạc, Bồi Bồi, mau ra đây ăn cơm.” Tần Hàm Lạc không nhịn được mà thầm thở phào một hơi. *** Thức ăn thực phong phú, vả lại mỹ vị ngon miệng. Chu Vân Tố không nhịn được mà gắp thêm nhiều đồ ăn vào bát Tần Hàm Lạc: “Ăn nhiều một chút, béo lên một tí, có điều đừng cao thêm nữa, con gái ột mét bảy đã là đủ rồi.” Bà vốn rất thích cô bé Hàm Lạc này, ít nói, nghe lời, đối xử với người ta cũng nhã nhặn lễ độ, nhất là sau khi mẹ Hàm Lạc qua đời, bà lại càng sinh lòng yêu thương đứa nhỏ này, thường thường gọi cô qua nhà dùng cơm. “Mẹ, cậu ấy cũng đã hai mươi mốt rồi, làm sao còn cao được nữa, mẹ lo lắng nhiều cũng bằng thừa thôi.” Giản Hân Bồi lắc đầu, trong lòng lại vui sướng khi mẹ mình yêu quí Hàm Lạc như thế. Trong thế giới của nàng, có ba, mẹ, Hàm Lạc, đó là trọng tâm trong cuộc sống, nàng vui khi thấy họ ở bên nhau thân mật như vậy. Về sau thì sao? Có lẽ còn có bạn trai nữa. Nàng nhỏ hơn Hàm Lạc một tuổi, thiếu nữ hai mươi, đúng là tuổi đẹp nhất khát khao một tình yêu. “Hàm Lạc, ông của cháu gần đây khỏe không?” Chu Vân Tố quan tâm hỏi. “Khỏe ạ, lần này cháu ở bên ông hơn nửa kì nghỉ, tâm tình ông cũng tốt lắm.” “Tính tình ông cháu cố chấp lắm, đã về hưu rồi, bà cũng mất lâu như vậy, bên cạnh lại không có người thân, sao lại không chuyển đến ở cùng bố con cháu, cũng đỡ khiến cháu phải lo lắng.” Chu Vân Tố thở dài nói. “Ông nói muốn cháu học, không muốn cháu ở bên mãi, suốt ngày chăm sóc người.” Tần Hàm Lạc vừa ăn cơm, vừa nói: “Hơn nữa, ông lại có thành kiến với ba cháu.”