27. -Đi tàu lượn siêu tốc em ! -Tôi ghét trò đó >_ … -Thấy sao? Cảm giác quen hok? -Cũng chút chút… -Chút chút là gì ? -Thì……….. Tôi thấy anh hốt hoản khi chơi trò này ở Suối Tiên Nó cười toe, quay lưng đủng đỉnh bước đi… Bữa giờ cứ bị Minh Nhật ăn hiếp hoài giờ có dịp để trả thù rồi kèke`…thật sảng khoái… Còn Minh Nhật anh gãi đầu hơi ngượng rồi liền chạy theo nó, anh bỗng nắm lấy tay nó, nhìn nó cười trừ… Nó cố kéo tay anh ra nhưng ko đủ sức >_ -Này lại tiếp tục “bệnh hoạn”, “biến thái” à >_ -Ko -Tôi ko thích mà…. >_ -Mặc em… -Tôi la làng lên đó… -À há, được đó em la đi, la rồi bị hôn ráng chịu kaka… - T_T – huhu -Em là bạn gái anh, đi chơi phải nắm tay thế này biết chưa ! -Bạn gái gì chứ? Ai là bạn gái anh hồi nào? -Trước đây bây giờ và mãi mãi, ý quên sau này là vợ ko là bạn gái nữa ^^ - >_ -Vô khu game chơi tí em . -Gắp cho tôi con gấu kia đi ! -Gắp làm gì sau này tôi mua cho em mấy con thật to. Chơi xe điện đụng đi. ->_ . . -Này đụng nhẹ nhẹ thôi chứ, có muốn chết ko hả ? -^^ Sorry baby ! -Tôi muốn chơi bắn ma ! … -Ya…sao lại bắn hết ma của tôi vậy hả ? -HiHi sorry baby…chụt… - Minh Nhật quay sang hun lên má nó =)). Phải nói là nó ngại lắm lắm lun… Cái tên Minh Nhật này đúng là bất trị mà… >” . . . -Mệt hok ? -Cũng hơi hơi. -Muốn hết mệt hok ? - Minh Nhật ghé sát nó, nó ngã người về phía sau, nhìn anh chàng với ánh mắt nghi ngờ..... Hok lẽ.....lại là kiss à. No no...!! - =)) ->_ -Tại trông em ngố quá, anh chịu ko nỗi.... -Đúng là đồ "bệnh hoạn". Vậy anh cứ ngồi đó mà cười một mình đi, tôi đi trước! Nói rồi nó đứng phắt dậy. Minh Nhật toan chạy theo nhưng hình như anh có điện thoại. Là Minh Thy. Con bé nói tập đoàn nhà anh có chuyện quan trọng nên Minh Nhật phải về gấp. Anh báo cho con bé rằng Bảo vẫn còn sống và anh đang đi cùng Bảo. Minh Thy mừng đến khóc ngất lên, con bé đòi anh cho nói chuyện với Bảo. -Nhưng Bảo mất trí nhớ rồi! Khỏi phải nói là Minh Thy càng khóc to hơn. Dỗ mãi mà con bé vẫn ko chịu nín. Đến khi Minh Nhật cam đoan sẽ giúp Bảo nhớ lại thì con bé mới chuyển từ khóc ầm ỹ sang khóc thút thít.=.=” -Ặc, Bánh Dâu đâu mất tiu rồi! Minh Nhật ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm. Đây rồi, nó đang ngồi khuỵu ở một gốc cây. Nó bị sao vậy? Minh Nhật hốt hoảng. -Bảo... Bảo...có chuyện gì vậy? Nó ko nói gì, tay chỉ về phía trước, mặt vẫn nhăn nhó và đầu vẫn cúi gầm. Minh Nhật ngước nhìn, hóa ra là một chiếc đu quay khổng lồ. Minh Nhật đã hiểu, chắc lại có kí ức gì đó ùa về khi nó nhìn thấy chiếc đu quay! Minh Nhật muốn nó sớm hồi phục, nhưng ko phải là đau đớn thế này! Anh nhói lòng quá! Sự ngu ngốc của anh phải trả cái giá đắt thế này sao? Nhưng sao người chịu khổ ko phải là anh? Điều đó cũng có cái lí của nó, có lẽ việc đứng nhìn người mình yêu đau đớn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần chính bản thân mình đau đớn. Anh định là sẽ rủ nó lên đu quay chơi tiếp nhưng cái tình hình này, phải về thôi. Anh ko cầm lòng, anh dìu nó đứng dậy… -Mình về thôi em! Nó bước theo Minh Nhật, vẫn cúi gầm và ko nói gì. … Lúc nó toan bỏ đi trước, nó quay lại nhìn, anh đang gọi điện thoại “chắc lại nói chuyện với cô nào”. Nó tiếp tục mặc kệ anh và rảo bước lung tung, nó ngắm nhìn xung quanh.Kìa, trước mặt nó là một chiếc đu quay khổng lồ! Gì thế này? Sao nó cứ thấy như mình đang ở Suối Tiên. Nó vịn vào thân cây để giữ thăng bằng. Đầu nó như nổ tung, nước mắt nó ứa ra. Sao, sao nó lại khóc thế này? Nó thấy gì đó lạ lắm, có một cảm giác lâng lâng niềm hạnh phúc trong nó… Nó thấy những nụ cười,một nụ hôn , một lời tỏ tình và…. Minh Nhật… Thế là khóe mắt nó cay! Rồi nó gục xuống cạnh gốc cây… … Nó đang ngồi cạnh Minh Nhật trên chuyến xe buýt trở về nhà. Minh Nhật nhí nhố của nó đâu rồi? Sao anh im lặng và buồn thế? Nó nhìn ra cửa sổ, cảnh vật dần tụt lại phía sau… Vậy thật sự nó và Minh Nhật từng yêu nhau ?? . . . -Cảm ơn anh vì ngày hôm nay! -Khuya nay anh phải về Việt Nam rồi! Em nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Xong việc anh sẽ sang đây liền với em! -Cái gì ? Anh về Việt Nam sao? Anh muốn bỏ mặc em sao? T_T -Nhà anh có chuyện gấp mà! Sao hok xưng tôi nữa? Bộ nhớ ra gì rồi à?Thôi nín đi… Anh thương… -T_T -Cầm cai này đi, Ipod của anh! Khi nào thấy nhớ anh thì mở file Bánh Dâu ra nghe nhạc hén! Anh về á, lát ngủ ngon nghen! -Có thật mình từng yêu nhau hok T_T… -Thiệt mà – Minh Nhật nháy mắt tinh nghịch – Anh sợ em nhớ ra mọi chuyện thì sẽ ghét anh lại mất ! -Chắc anh làm gì tội lỗi lắm nên mới sợ em ghét. - ;)), tội lỗi nhất là yêu phải em nè ! - >_ -Anh thà chịu tội hơn là ko yêu em nữa :P Minh Nhật ôm nó vào lòng… Nó thấy gì đó rớt trên vai mình… Minh Nhật khóc à? T_T Nó cũng rưng rưng… Khuya nay anh đi rồi sao ??? T_T -Anh yêu em… . Nó vào, quán đang khá đông khách mà nó thì mệt lã người nên ko thể phụ. Giờ nó chỉ muốn nằm uỵch xuống giường ngẫm nghĩ về mọi chuyện, về tình cảm nó vừa phát sinh và phát hiện với Minh Nhật… Nó tò mò về quá khứ, về Minh Nhật… Nó ko yêu Trường Giang và Quân được là vì Minh Nhật à? Từ cái lần đầu gặp Minh Nhật nó đã thấy có gì đó thân quen rồi… Lúc nãy nó nhớ được hình như Minh Nhật đã tỏ tình nó T_T, đã hôn nó, cảnh tượng của 5 năm trước… Huhu… Nó rối quá! Ko biết nghĩ gì làm gì bây giờ nữa… Ba từng nói bác sĩ ko cho nó tiếp xúc với quá khứ, chắc do vậy mà nó phải rời Sài Gòn đến Phan Thiết và rồi sang tận Úc.. Chắc người yêu nó, hic chắc Minh Nhật lúc ấy đau khổ lắm! Trong khi nó sống vô tư ko hề hay biết gì…T_T. “Nhắc tới ba mới nhớ. Trước khi sang đây, ba đưa ình một chiếc vali nhỏ được khóa chặt”. Ba nói “Khi nào con thấy thật sự muốn biết về quá khứ, về một ai đó trong quá khứ, thì hãy mở nó ra xem.” Chắc đã đến lúc rồi… Nó ngồi bật dậy, lôi từ trong hốc tủ ra một chiếc vali màu be, trông ko được mới cho lắm nhưng cũng ko hề cũ kĩ gì. “Chết, mình để chìa khóa ở đâu?” Nó lục lọi khắp căn phòng. Tại sao lại mất vào lúc này chứ? >” Sau một hồi xáo trộn mọi thứ lên, nó nằm dài xuống giường buông xuôi… “Cộc…cộc…” -Vào..đi… -Sao phòng ốc lộn xộn thế này? Hôm nay em đi chơi với Minh Nhật à? - Trường Giang vào phòng nó. -Dạ… Sao anh biết? -Khi nãy anh thấy hắn đưa em về…-Trường Giang gượng gạo…- Anh cứ nghĩ em quên hắn ta rồi… Mà em lại còn đang ở một đất nước xa xối thế này chắc 2 người sẽ mãi mãi ko bao giờ đến được với nhau nữa đâu! Bảo mở to mắt nhìn Trường Giang. -Nhưng anh làm sao biết được định mệnh lại trớ trêu thế này. Anh luôn cho rằng định mệnh là do ta tạo ra thế mà chính bản thân anh lại chẳng thể tạo ình được cái gọi là định mệnh với em ! -Anh…thôi anh đừng trách mình nữa mà! -Em biết ko Bảo, em biết tại sao anh hay gọi em là Bailey không? -… -Vì như Minh Nhật nói đó, anh sợ. Anh sợ gọi em là Ngọc Bảo, là Bánh Dâu em sẽ nhớ ra gì đó, em sẽ quên anh! Anh cũng ko dám xưng mình là Ken. Anh đã gặp Minh Nhật, anh đã yêu cầu anh ta đừng gặp em nữa! Anh ích kỉ, quá ích kỉ… -Em ko trách anh đâu mà! -Bánh Dâu! Gọi thế này buồn thật nhưng lại rất thoải mái! Bảo nở một nụ cười thật tươi với Trường Giang. Nó ngồi nhỏm dậy ôm chặt Giang, cái ôm tỏ lòng biêt ơn giữa 2 người bạn tri kỉ… -Nghe nè Dâu! Em trước đây rất yêu Minh Nhật và Minh Nhật cũng vậy… Chỉ vì một chút hiểu lầm mà 2 người phải xa nhau thế này. Giờ đến lúc em cần tìm lại tình yêu của mình rồi ! Bảo lại rưng rưng, nó đưa tay lau vội… -Anh trả em cái này! Trường Giang chìa ra một chiếc chìa khóa nhỏ được móc lủng lẳng một trái dâu tây khá dễ thương. Chắc Trường Giang đã gắn thêm vào! -Gì vậy anh? -Là chìa khóa chiếc vali của ba em đưa đó! Hôm Minh Nhật đến thăm em, anh lo lắng nên nhân lúc em ko để ý đã trộm nó…. Anh…xin lỗi… Bù lại anh tặng em cái này. -Gì nữa vậy anh? -Đừng mở ra xem. Khi nào xem xong những thứ ba em đưa hãy xem món quà của anh ! -Nhưng… -Đồng ý đi! Ko anh giận đó! -Ơ…thôi dạ được…T_T. Anh cứ thích ép cung em! -Anh về nhen! “Ước gì, em yêu anh bằng một nữa Minh Nhật T_T” Sau bao năm rồi thì Trường Giang của chúng ta vẫn lặp lại câu nói ấy… Hãy cùng hy vọng anh ấy sẽ sớm tìm được một người yêu anh bằng cả con tim chứ chẳng phải là một nửa như anh muốn… . . . Trường Giang về rồi, giờ căn phòng chỉ còn mình nó. Nó lại thấy nhơ nhớ Minh Nhật >_ “Bánh Dâu lên xe đi còn đứng đó làm gì?” Một câu nói chợt văng vẳng trong nó… Giọng nói này… Sao giống Minh Nhật quá! “Đồ bệnh hoạn….biến thái…” … >_ . . . Nó thấy đuối quá, nó ngủ thiếp đi lúc nào hok hay…! Trong giấc mơ, nó thấy mình đang ở một cánh đồng bất tận, cánh đồng đẹp như nó đã được xem trên phim. Nó chơi đuổi bắt với một ai đó. Nó cười, cười rất tươi, nó chạy, chạy thật nhanh. Nhưng cuối cùng ai đó cũng bắt được nó, ôm nó thật chặt từ phía sau trong vòng tay ấm áp. Giấc mơ này quen quá! Nó quay lại, thì ra là anh - Minh Nhật. Nó mở mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Điện phòng nó vẫn sáng oang oang, vớ cái điện thoại xem mấy giờ. Ặc, có 9 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. “Em đâu rồi?” “Chắc lại ngủ gật rồi đúng hok ? Ngủ ngon nha my love ! Anh phải tắt điện thoại để lên máy bay đây. Yêu em!” “HuHu Minh Nhật đi rồi sao……” Tại sao nó lại ngủ quên vào lúc này được cơ chứ! Chưa kịp chào anh lấy một câu huhu… Nó ngồi thừ ra đó khóc lóc như một đứa trẻ lên 3 đòi quà vặt. “Ước gì anh ở đây giờ này T_T” Nó nhớ đến chiếc vali, chiếc chia khóa móc hình trái dâu. Nó vội chụp lấy, mở toang chiếc vali ra xem…