Vết Nhơ
Chương 20
Cố Mang ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, do dự và cảnh giác, hoang mang và mờ mịt lướt nhanh qua mắt y.
Cuối cùng y bước qua, thử chìa tay chạm vào cổ Mặc Tức.
Mặc Tức ngẩng phắt đầu lên, trừng Cố Mang với vành mắt đỏ bừng.
Do cảm xúc kích động, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập, cổ áo phanh rộng, chú ấn hoa sen trên cổ nhấp nhô lên xuống, nảy thình thịch ở vị trí động mạch. Rõ ràng chưa từng bị yểm tà thuật gì, nhưng lúc này nét mặt chẳng khác gì loài thú.
“Làm gì vậy.”
“Ta…” Cố Mang bối rối: “Nhưng mà ta… không quen ngươi…”
“…”
“Vì sao ngươi cũng có…”
Mặc Tức chợt thấy đau nhói, tự ái và phẫn hận khiến hắn trở nên hung tợn, hắn hất tay Cố Mang ra, lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ cần thứ này, là huynh ép buộc ta.”
“…” Cố Mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đánh mất lý trí.
Trong phòng củi tối hù không ai rình ngó, ở trước mặt Cố Mang, Hi Hòa quân oai phong một cõi lại mất kiểm soát như còn là thiếu niên ngày nào.
“Từ trước đến giờ không phải đều là huynh sao.” Lồng ngực hắn phập phồng, đuôi mắt cũng đỏ lên: “Là huynh tới chọc ta, là huynh tới tìm ta…”
Lúc ta thất thế.
Lúc ta đắc thế.
Hoặc nghèo hoặc giàu, hoặc tiền đồ chưa rõ.
Đều là huynh tươi cười chủ động đến gần ta.
“Là huynh làm ta tin tưởng…”
Tin tưởng trên đời vẫn còn những tình cảm khác không thể nói, vẫn còn một người đối xử tốt với người kia mà không cần hồi báo.
Tin tưởng thế gian này vẫn còn thuần thiện, vẫn còn chân thành, vẫn còn lòng son chết không hối hận.
“Là huynh kéo ta trở lại…”
Lý trí của Mặc Tức thật sự đã đứt đoạn, hắn kiềm nén lâu như thế, chờ lâu như thế, chờ đến tận hôm nay, chẳng phải vì muốn nghe một câu nói thật của Cố Mang sao?
Chẳng phải vì muốn xem rốt cuộc trong lòng Cố Mang chứa cái gì sao…
Tại sao ngay cả chút giải thoát này cũng không chịu cho hắn.
Bị lừa dối, bị vứt bỏ, bị phản bội.
Nói thích hắn là giả, nói bằng lòng là giả, nói sẽ không rời xa cũng là giả.
Mọi thứ đều mất sạch, cuối cùng chỉ còn hai hình hoa sen trên cổ chứng thực những chuyện từng xảy ra giữa bọn họ, chứng thực tấm chân tình dại khờ bất chấp tất cả trao hết cho người của hắn thuở thiếu thời.
Chứng thực thiếu niên năm ấy ngây thơ rơi vào lưới tình.
Ngu xuẩn đến mức muốn móc cả tim mình cho y.
Ngu xuẩn đến mức tin rằng mọi hẹn thề rồi sẽ trở thành sự thật.
Ngu xuẩn đến tận hôm nay… Ngu xuẩn đến tận hôm nay vẫn cảm thấy đau đớn.
Tâm trạng quá đỗi kích động khiến đầu óc hắn ù ù, trước mắt càng thêm mờ mịt.
Hắn nhìn Cố Mang trước mặt, tầm mắt dần dần nhòe đi, chẳng còn rõ ràng thế nữa.
Dường như hắn lại thấy được thanh niên năm đó đứng bên mép thuyền, tuy gần mà xa, ngỡ lạ mà quen, ngược chiều gió biển, khoác áo bào đen, hông quấn băng vải, dải khăn đeo lệch trên đầu, cười lạnh nói với hắn.
“Ta sẽ giết đệ thật đấy.”
Mặc Tức túm lấy Cố Mang, đè y lên tường, vậy mà chẳng phân biệt được hôm nay hôm nào: “Phải… Ta biết huynh sẽ giết ta. Huynh đã đâm ta một nhát rồi còn gì… Thế tại sao ở phủ Vọng Thư huynh không đâm thêm nhát nữa đi?!”
Hắn biết mình thất lễ, biết mình làm thế này rất nực cười, nhưng một người vẫn luôn cố đè nén, một khi mất bình tĩnh bùng phát, làm sao kiềm lại được.
Huống chi trước giờ điều hắn mong muốn nhất, chung quy chỉ là một lần quay đầu lại.
Một đáp án mà thôi.
“Là huynh làm ta tin tưởng… Cuối cùng chính huynh lại làm ta mất lòng tin…”
“Huynh nói ta không để ý gì hết, không có gì để mất, nên ta chẳng quan tâm gì…” Giọng Mặc Tức nhẹ dần, cuối cùng lại thành nghẹn ngào: “Nhưng huynh có biết sau khi huynh bước lên con đường đó, ta mất cái gì không?!”
Huynh có biết ta mất cái gì không…
Mặc Tức bỗng quay mặt đi, cúi đầu thở dốc một hồi, răng môi nhả ra mấy chữ, bị hận ý nghiền nát thành tro.
“Người không để ý gì hết vốn dĩ không phải ta.”
“…”
“Là chính bản thân huynh.”
“…”
“Ta hận không thể đem huynh —”
Đột nhiên im bặt.
Bởi vì Cố Mang bất ngờ vươn tay, dặt dè do dự, nâng mặt hắn lên, nói: “Ngươi… đừng buồn như vậy.”
Mặc Tức quay đầu lại, nhìn vào cặp mắt xanh thẳm trong veo như được rửa bằng nước biển kia.
“… Ta không biết ngươi đang nói gì cả.”
“Nhưng ngươi đừng… buồn như vậy được không.” Cố Mang nhọc nhằn chậm rãi nặn từng chữ, nói một cách vụng về: “… Đừng… buồn.”
Hệt như lưỡi kiếm sắp nung chảy đột ngột ngâm vào trong nước.
Khói ngùn ngụt bốc lên, nhiệt độ điên cuồng đó lụi tắt ngay tắp lự.
Máu từ từ lạnh xuống, lý trí dần dần trở về.
Cố Mang nhìn hắn, nói chầm chậm: “Ngươi không phải người xấu…”
Hàng mi run nhè nhẹ, y dè dặt nói tiếp: “Ta không quen ngươi, nhưng mà ngươi… không xấu…”
“…”
“Cho nên… đừng buồn…”
Cảm xúc trong lòng Mặc Tức rối như tơ vò, căm hận, bức bối, hờn giận, còn thứ khác mà hắn cũng phân không rõ. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc của Cố Mang, nhìn cặp mắt xanh xa lạ kia.
Cũng chính người này đã từng nhìn hắn với đôi mắt đen sâu thẳm, miệng cười tủm tỉm, gọi từng tiếng một: “Mặc Tức.”
“Không sao đâu, đệ đừng buồn.”
“Bất luận thế nào, hai ta cũng sẽ luôn bên nhau, khó khăn hơn nữa ta cũng vượt qua được.”
“Đi nào, mình về nhà thôi.”
Cõi lòng bỗng thấy uể oải khôn tả, Mặc Tức nhắm mắt lại, gần như chán nản, rất giống một con chim ưng sắp chết dốc cạn sức tàn cố giữ quật cường: “… Ta không có buồn.”
Rõ ràng oán hận đến thế, hận không thể bóp chết y trong tay mình, xem y còn trốn được nữa không, còn gạt mình nữa không, còn rời khỏi mình nữa không.
Hận không thể tận mắt nhìn xương sọ của y vỡ vụn, máu thịt giàn giụa, chấm dứt tất cả hy vọng và tuyệt vọng.
Thế nhưng lúc Cố Mang thấp thỏm khuyên nhủ mình, mong mình đừng buồn khổ, Mặc Tức chợt nghĩ đến —
Rất nhiều năm về trước, Cố Mang ngồi bên chiến hào loang lổ máu, triệu hoán thần khí của mình — chiếc kèn xôna nhỏ buồn cười mà sau khi phản quốc y không sử dụng nữa — thổi tò te mặc trời than đất oán.
Khúc nhạc y thổi dở kinh hoàng, mọi người đều bịt tai mắng y thổi cái quỷ gì vậy, khóc tang à, y chỉ cười thôi, cười đến nghiêng trái ngả phải, sau đó tiếp tục phồng má, thổi một khúc “Bách Điểu Triều Phượng” cho những người chết trận, thổi nghe tình sâu ý nặng, chân thành xiết bao.
(1) Bách Điểu Triều Phượng (trăm loài chim về chầu phượng hoàng) là bản nhạc hợp tấu thịnh hành ở Trung Quốc, giai điệu vui tươi sôi nổi, mô tả tiếng hót của trăm loài chim, ca ngợi cảnh thiên nhiên tươi đẹp, người nghe có thể cảm nhận được hy vọng về cuộc sống tự do và hạnh phúc.
Lúc quay sang nhìn y, đáy mắt của y đã ướt rồi.
Cố Mang có tình cảm.
Lừa người gạt quỷ nhiều năm như thế, Mặc Tức biết y vẫn có tình cảm.
Hắn vẫn muốn tin tưởng y, tin những chuyện năm đó không phải toàn giả dối.
Vì kết quả này, hắn có thể chờ.
“… Bỏ đi. Huynh không nhớ được thì thôi.”
Giọng Mặc Tức khàn khàn, cuối cùng nói như thế.
“Là ta nhiều lời.”
“Mặc kệ huynh thật sự đã quên hết, hay giả vờ đã quên hết.” Im lặng giây lát, hắn đứng thẳng dậy, chậm rãi gấp lại cổ áo, một nếp nhăn dư thừa cũng chẳng có, đồng thời che khuất đóa hoa sen trên cổ mình: “Ta cũng chờ.”
“Ta chờ một kết quả. Chờ một câu thật lòng của huynh.”
Vành mắt của hắn vẫn đỏ bừng, cả chóp mũi cũng thế.
Cố Mang sửng sốt: “Ngươi… chờ ta…?”
“Đúng, ta chờ huynh.”
“Bất luận thế nào ta cũng chờ huynh. Bất luận bao lâu ta cũng chờ.”
“Nhưng huynh phải nhớ kỹ, nếu huynh lại gạt ta, nếu để ta phát hiện huynh vẫn đang gạt ta — Ngực ta không thể bị đâm cùng một chỗ hai lần đâu.”
“Ta sẽ cho huynh sống không bằng chết.”
Bốn phía lặng thinh.
“…” Cố Mang cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngơ ngác hỏi: “Sống không bằng chết… là gì vậy?”
Nghe giọng điệu hoang mang vô tội đó, Mặc Tức lạnh lùng cụp mắt nhìn y, nhưng vì đuôi mắt còn ươn ướt đỏ hoe nên trông chẳng ác liệt như mọi lần.
Phát hiện ánh mắt của Mặc Tức, Cố Mang cũng ngẩng đầu nhìn đối phương. Y biết người đàn ông này rõ ràng đã phá vỡ kiếm trận của mình, tháo mất “vuốt nhọn” của mình, song lại không cắn đứt cổ mình, cũng không bắt nạt mình như những kẻ khác.
Y bèn hỏi thử: “Sống không bằng chết… ý là.. muốn thả ta đi phải không?”
Mặc Tức: “… Không phải.”
“Nhưng ngươi không giết ta, cũng không có đánh ta.”
“… Ta không đánh kẻ ngốc.”
Cố Mang không nói gì, chỉ nhìn Mặc Tức chằm chằm, sau đó bất chợt nhích lại gần hắn, đưa mũi ngửi ngửi.
Mặc Tức nâng tay cản chóp mũi của y: “Làm gì vậy.”
Cố Mang liếm bờ môi khô khốc, nói khẽ: “Nhớ ngươi.”
“…”
Nhớ hắn? Nhớ cái gì của hắn, mặt? Mùi?
Hay nhớ hắn là người không đánh kẻ ngốc?
Cố Mang cũng không giải thích nhiều, lúc này y đã buông lơi cảnh giác, nhưng có lẽ không phải y muốn buông, mà là đói bụng hơn mười ngày khiến y kiệt sức rồi. Y cũng thây kệ Mặc Tức, dù gì chiếc răng nanh cuối cùng của y cũng vô dụng trước mặt đối phương.
Cố Mang chậm rãi cúi đầu, co người lăn về góc của mình, cặp mắt giống sói lấp lóe trong bóng tối, mỏi mệt chớp vài cái.
“Cảm ơn ngươi.” Cố Mang nói: “Chỉ có ngươi chịu cho ta sống không bằng chết.”
*Tác giả giải thích Mang Mang hiểu “sống không bằng chết” = tha cho mình, vì Mặc Tức không giết hay đánh ảnh nên ảnh mặc định cụm đó là tha cho ảnh, vị chi nói “cảm ơn ngươi cho ta sống không bằng chết” tức là cảm ơn ngươi tha cho ta đó:))
Một câu bất ngờ đâm vào lòng, ngực Mặc Tức lại run rẩy nhói đau.
Hắn đứng yên tại chỗ giây lát, nhìn gian phòng nhỏ xập xệ tồi tàn, nhìn tấm đệm đã lòi cả sợi bông, và bóng người đang cuộn tròn trong góc.
“…” Mặc Tức nhắm mắt lại, hàng mi dài run nhè nhẹ.
Cuối cùng hắn vẫn ra ngoài, mang một ít bánh và canh nóng về đút cho cái người sắp chết đói kia.
“Ăn đi.”
“…” Cố Mang vội vã lại gần ngửi thử, ngửi xong nuốt nuốt nước bọt, chần chừ nói: “Nhưng mà ngươi chưa có chơi ta…”
Chữ “chơi” vừa thốt ra, Mặc Tức dựng ngược lông mày, không nói tiếng nào ụp bánh vào mặt Cố Mang.
Lúc về tới phủ, đêm đã khuya rồi.
“Chủ thượng, ngài về rồi — Ối! Ngài bị sao vậy?”
“Ta không sao.”
“Nhưng mắt của ngài sao lại…” Sao lại đỏ hoe vậy?
“Cát bay vào.” Dứt lời bỏ lại Lý Vi, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Ở Lạc Mai biệt uyển lâu như thế mà hắn chẳng buồn ngủ chút nào. Nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, hắn dứt khoát choàng một chiếc áo lông đen ra đứng ngoài hành lang, nhìn ánh trăng rọi sân nhà. Gương mặt tiều tụy của Cố Mang cứ lắc lư trước mắt hắn, mãi không thể gạt đi.
Rốt cuộc Cố Mang ngốc thật rồi sao…
Nước Liệu đưa y trở về, rốt cuộc thật sự chỉ vì nghị hòa, hay là có rắp tâm khác?
Hắn cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng bất kể hắn sắp xếp bao nhiêu lần, suy nghĩ của hắn vẫn dừng ở cặp mắt xanh của loài sói kia.
“Cảm ơn ngươi, chỉ có ngươi chịu cho ta sống không bằng chết.”
Mặc Tức nhắm mắt lại.
Sau hôm đó một thời gian, hắn không đến Lạc Mai biệt uyển thăm Cố Mang nữa.
Một là bận quá nhiều việc, hai là, Lạc Mai biệt uyển dầu gì cũng là địa bàn của Mộ Dung Liên, đến nhiều quá cũng không tiện.
Chỉ có một lần dẫn cấm vệ quân đi tuần tra trong thành, hắn lại liếc nhìn sân sau của Lạc Mai biệt uyển, Cố Mang vẫn ngồi chồm hổm ở đó ngắm cá, bên người còn có một con chó đen bẩn ơi là bẩn, mọi thứ vẫn như trước.
Chớp mắt đã tới cuối tháng, trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông năm nay đổ xuống bên ngoài Quân Cơ Thự.
Hoàng hôn hôm nay lạnh khác thường, đa số người trong Quân Cơ Thự đều đã về nhà ngậm kẹo đùa cháu từ lâu, vài tu sĩ trẻ tuổi cũng nhân lúc sắc trời chưa tối hẳn, tụ năm tụ bảy về chủ thành uống rượu ăn thịt.
(2) Ngậm kẹo đùa cháu: Ý chỉ thú vui tuổi già, ngậm kẹo đùa giỡn với cháu.
Mặc Tức đang định về phủ, chợt nghe một giọng nói sợ sệt vang lên trước chồng công văn: “Hi Hòa quân, tôi có thể… tôi có thể nhờ ngài giúp một việc không?”
_______________
Tiểu kịch trường đời thực (của tác giả)
Bạn tui: Để tui vẽ hình minh họa Cố Mang với Tây Tây cho, bồ nói tui nghe xem vũ khí thường dùng của hai người họ là gì?
Tui: À… Thiết lập hiện tại là, Tây Tây dùng roi, kiếm và quyền trượng, quyền trượng sẽ biến thành cá voi lớn! Lợi hại lắm!
Bạn tui: Ok, vậy Mang Mang thì sao?
Tui: …
Bạn tui: Mang Mang thì sao???
Tui: Kèn xôna.
Bạn tui (rớt cmn bút vẽ): Cái gì?
Tui: Vũ khí của Cố Mang là kèn xôna = = Tui đâu có nói đùa…
Bạn tui: …
Chí ít nước Liệu đã làm một chuyện tốt, đó là cấp cho Cố Mang vũ khí mới, cứu vớt xì tai của ảnh, để ảnh đổi sang dùng đao = =
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
10 chương
169 chương
64 chương