Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 39
Vệ sĩ canh giữ ở cửa bên ngoài nghe thấy tiếng thét của nữ chủ nhân, vội vã chạy vào. Chứng kiến “thảm trạng” này, mấy tên vệ sĩ vừa vào cũng không dám tin. Trước giờ chưa từng thấy Diêu Lam thảm hại như thế, chỉ nhìn liếc qua, hiển nhiên có thể nhìn ra là Lâm Phi giở trò quỷ. Hai tên vệ sĩ đô con không nói hai lời, định xông vào động thủ với Lâm Phi. Nhưng Lâm Phi chẳng có chút tâm trạng nào để chơi đùa với bọn họ, hắn đang thấp thỏm chuyện Lâm Dao ở bên kia. Lâm phi xoay người tung một cước đá trúng vào ngực hai tên vệ sĩ. Bịch! Bịch! Hai tiếng trầm đục, hai gã to cao này đúng là bị đá trúng đến nỗi bay ngược ra ngoài, đâm vào bức tường đằng sau. Hai gã to cao này có vẻ nhẹ như không, một hơi là có thể thổi bay. Diêu Lam trố mắt đứng nhìn. Vệ sĩ của bà đều do Diêu gia phái tới, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Sao dưới tay Lâm Phi, ngay cả chạm còn chưa chạm được đã bị đã bay!? Lâm Phi cũng chẳng thèm nhìn đến hai tên kia đang sống dở chết dở kia, sắc mặt âm trầm nói với Diêu Lam: - Tôi gọi điện cho em họ tôi. Tốt nhất là bà nên câm miệng lại. Nếu dám nói nửa câu, thì đây chính là kết cục của bà... Vừa dứt lời, Lâm Phi một chân giẫm nát chiếc bàn ăn bằng gỗ lim. “Ầm!” Cả khối gỗ dày bị đạp đến tan thành từng mảnh, những mảnh vật liệu gỗ ở dưới chân bị cán thành bã vụn! Chiếc bàn gỗ lim trị giá cả triệu bạc, loáng cái đã bị phá hủy. Diêu Lam vừa muốn mở miệng mắng đã bị lực lượng mang tính hủy diệt này làm cho sợ mà đem tất cả những lời đó nuốt trở lại. Sợ hãi nhưng lại không muốn mất mặt, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi. Lâm Phi thấy đã hoàn toàn yên ắng mới bấm máy gọi cho Lâm Dao. - Dao Dao nói đi tình hình thế nào? Lâm Dao có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói: - Anh.... cha em.... cha em bị người ta đánh, giờ đang ở bệnh viện....! - Cái gì?! Thanh âm của Lâm Phi cao lên mấy lần: - Bác thế nào rồi? Có gì nguy hiểm không? Là kẻ nào làm?! Lâm Dao đau xót nói: - Em không biết, là hàng xóm gọi điện báo cho em, em mới biết....
Cha không có nguy hiểm gì lớn, nhưng tay chân đều bị bọn chúng đánh gãy.... Lâm Phi cảm thấy lo lắng, suy nghĩ một lát, dịu dàng an ủi Lâm Dao vài câu, hỏi địa chỉ bệnh viện rồi cúp máy. - Tổng giám đốc Tô, mượn xe của cô dùng một lát. Lâm Phi nói với Tô Ánh Tuyết. Tô Ánh Tuyết cũng nghe mang máng ra đại khái đã xảy ra chuyện gì, nói: - Tôi cùng đi với anh. Không đợi Lâm Phi do dự, cô lại nói thêm: - Sự việc rất có thể có liên quan đến tôi, tôi nên đi xem thế nào. Lâm Phi cũng không muốn dây dưa nhiều, liền gật đầu đồng ý, quay người đi ra cửa. Diêu Lam thấy hai người đi như vậy, giọng the thé kêu lên: - Không được đi! Phá nơi này thành như vậy, còn muốn rời đi!? Mày coi nơi này là nơi nào?! Lâm Phi quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt sắc nhọn kia làm cho Diêu Lam còn đang muốn nói nhưng bị cái gì đó chặn lại, như bị đông lại vậy. Tô Tinh Nguyên cũng rất sửng sốt, lão cảm giác được Lâm Phi đang bắn ra một luồng khí thế mạnh mẽ. Tuy là vô hình nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi! Vài chục năm nay lão biết nhiều hiểu rộng, vài năm trước, lão từng cảm nhận được loại cảm giác này lúc đụng phải một gã ở Diêu gia, thân cấp tướng của bộ đội đặc chủng từng tham gia chống chiến tranh khủng bố ở nước ngoài! Lúc ấy chính lão còn có chút không thể khống chế được phải đổ mồ hôi lạnh. Tên tướng lĩnh đó nói với lão là do mới về nước nên nhất thời chưa thể thu được sát khí trên người. Sát khí của thằng nhóc này so với tên tướng lĩnh kia còn kinh khủng hơn nhiều, tưởng chừng như một chiếc áo khoác dày khoác lên người lão vậy. Chẳng trách con gái mình lại mời hắn làm vệ sĩ, quả nhiên là càng nhìn càng thấy không đơn giản! - Tín đồ cơ đốc giáo? Lâm Phi nhếch mép cười nói giọng chế nhạo: - Tor those who exalt themselves will be humbled, and those who humble themselves will be exalted. (Đối với những người tự đề cao bản thân sẽ bị hạ thấp, và những người khiêm nhường bản thân sẽ được tôn vinh) - Những lời này tặng cho bà. Trong mắt chúa, bà cũng chỉ là một con rệp tự cho mình là đúng mà thôi. - Mày...... mày nói cái gì? Diêu Lam sống trong giới thượng lưu đã lâu, hiển nhiên có thể nghe hiểu tiếng Anh, hơn nữa còn biết hàm nghĩa của câu nói này, sắc mắt không khỏi trắng bệch, nói không nên lời. Lâm Phi chẳng thèm đôi co mà đi thẳng ra ngoài. Tô Ánh Tuyết liếc nhìn người trong nhà với ánh mắt phức tạp rồi cũng đi theo ra ngoài. Lên xe, Lâm Phi lái thẳng tới bệnh viện Lâm An số 1. Tô Ánh Tuyết ngồi ở ghế phía sau, nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy sắc mặt Lâm Phi bình tĩnh, nhưng cô có thể nhạy cảm phát hiện ra, nội tâm của hắn lại đang dậy sóng mãnh liệt. - Có phải người Mã gia không? Tô Ánh Tuyết nhẹ giọng hỏi. - Vẫn chưa rõ. Lâm Phi trả lời nhàn nhạt. Tô Ánh Tuyết có phần hơi tự trách nói: - Là do tôi không cân nhắc chu đáo. Nếu thực sự là vì tôi mà liên lụy tới người nhà của anh, tôi sẽ nghĩ biện pháp bồi thường chu đáo cho họ. - Không cần! Lâm Phi nhíu mày: - Tôi không có thói quen trốn tránh trách nhiệm, đêm đó là do tôi chủ động ra tay, không liên quan tới cô. Hơn nữa, còn chưa xác định có phải là do bọn chúng làm hay không. Một lát sau, do dự một lúc lâu Tô Ánh Tuyết mới mấp máy môi hỏi: - Vừa nãy anh nói câu kia là lấy từ kinh thánh đó à? Đáng lẽ thời điểm như bây giờ, không nên hỏi về vấn đề này, nhưng cô thật sự rất ngạc nhiên, vì câu tiếng Anh kia có thể khiến một Diêu Lam ngông cuông tự cao tự đại á khẩu. Lâm Phi thuận miệng trả lời: - Đó là nói thay lời vú Trương... hễ là những kẻ tự cao tất nhiên sẽ bị giáng xuống làm kẻ hèn mọn, khiêm nhường chắc chắn sẽ được đề cao, coi trọng.... Đây là câu nói được trích từ đoạn thứ mười hai, chương hai mươi ba đạo Tin Lành của Mathew. Nếu bà ta là tín đồ cơ đốc thì chí ít cũng nên hiểu rõ đạo lý khiêm tốn khiến cho người ta cao thượng này. Quả đúng là như vậy, trong lòng Tô Ánh Tuyết càng thêm hoài nghi. Rốt cuộc trong đầu người đàn ông này đang chứa những thứ gì? Người bình thường, cho dù đã từng đọc qua kinh thánh, nhưng làm sao có thể thuận miệng trích dẫn ra một câu, lại còn nói cụ thể chương, phần và cả đoạn chứ. Huống hồ, Lâm Phi hiển nhiên cũng thẳng phải là giáo đồ gì. Biết rõ tâm tình hắn không được tốt lắm, Tô Ánh Tuyết cũng không hỏi nhiều nữa, hai người im lặng đi thẳng đến bệnh viện số 1. Lâm Dao đã đứng chờ tại cửa bệnh viện. Thấy Lâm Phi đi cùng với một cô gái đẹp như tiên tới, có phần ngắc ngứ không biết nên nói gì. - Anh...... Lâm Phi bước tới đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của cô em họ: - Đừng lo, có anh ở đây. Trong mắt Tô Ánh Tuyết có chút chấn động, nhìn Lâm Phi thân mật với cô em họ như vậy, cô có cảm giác là lạ. Nhưng người ta là anh em họ nên cô cũng không nghĩ theo hướng lệch lạc. - Vâng..... Bị Lâm Phi xoa mặt ở trước mặt người khác như vậy, cô vẫn có chút thẹn thùng. - Vị này là...? - Chào cô! Tô Ánh Tuyết chủ động chìa tay ra với Lâm Dao, rất lịch thiệp: - Tôi là Tô Ánh Tuyết, cô chủ của Lâm Phi. Hiện tại, anh ấy đang làm tài xế cho tôi. - Tài xế? Lâm Dao ngạc nhiên, nhưng vẫn mau chóng bắt tay với Tô Ánh Tuyết. Một cô gái như vậy lại sẵn lòng chủ động bắt tay với mình, Lâm Dao cảm thấy vừa mừng vừa lo. Lâm Dao rất bất ngờ khi Lâm Phi lại tìm được công việc như vậy, nhưng biết là cô chủ của Lâm Phi nên cô càng thận trọng hơn. Tô Ánh Tuyết thật sự khiến cho người ta không thể xem thường. Đứng trước mặt Tô Ánh Tuyết, Lâm Dao cảm thấy mình như một con vịt xấu xí, đặc biệt là khí chất và dáng hình, chênh lệch quá lớn. Lâm Phi nhìn Tô Ánh Tuyết với ánh mắt cảm tạ. Hắn không ngờ cô ấy lại suy nghĩ cho hắn, không muốn Lâm Dao lo lắng nên chỉ nói là làm tài xế cho mình chứ không phải là vệ sĩ. Xem ra, trong lòng cô gái này cũng có mặt mềm dẻo tinh tế. - Bác ấy ở đâu, mau dẫn anh đi xem sao. Lâm Phi nói. - Cha đã nằm ở trong phòng bệnh rồi, đi theo em. Lâm Dao lau nước mắt, bước nhanh tới một căn phòng bệnh ở tầng một. Buổi tối nên phòng bệnh không đông người lắm, chỉ có vài người nằm trên giường có vết thương nhẹ được dán băng. Vài người có vẻ là y tá đang bận kiểm tra, truyền dịch. Ba người đi tới chiếc giường nằm ở một góc bên cạnh, cuối cùng cũng thấy Lâm Đại Nguyên. Quả nhiên như Lâm Dao nói, hai tay hai chân Lâm Đại Nguyên đều bị gãy, đang được băng bó cố định tạm thời bằng nẹp. Hơn nữa, trên khuôn mặt già nua của Lâm Đại Nguyên hiện lên nét tang thương, mặt mũi bầm dập, khóe miệng khô nẻ giống như bị người ta ra tay đánh cho nứt ra. Lúc nhìn thấy ông, Lâm Phi cảm thấy hốc mắt mình nóng lên. Cỗ sát khí lúc trước vừa kiềm chế lại giờ lại bắt đầu dâng lên khó có thể khống chế. Lâm Dao và Tô Ánh Tuyết vô thức nhìn về phía Lâm Phi, họ đều cảm thấy một luồng khí lạnh khiến sống lưng hai người run rẩy một hồi!
Truyện khác cùng thể loại
473 chương
11 chương
183 chương
3 chương
306 chương
10 chương