Chuyển ngữ: Cực Phẩm Sáng hôm sau, Địch Thần bị cuộc gọi của Phương Sơ Dương đánh thức. Từ từ nhắm hai mắt lại, cầm điện thoại lên, nhìn cũng không nhìn nhấn nghe luôn, đặt nó sát tai: "A lô?" "Địch Thần! Con mẹ nó anh chết ở đâu rồi!" Sáng sớm Phương Sơ Dương dậy thì không thấy Địch Thần đâu nữa, chăn thì lạnh ngắt, rõ ràng là đã chuồn đi từ sớm. Mắt thấy sắp đến giờ đi làm, Mông Mông còn phải đến nhà trẻ, thế mà ngay cả bóng của tên này cũng chẳng thấy. Địch Thần bị hét đến độ đau tai, muốn mắng lại nhưng sợ sẽ đánh thức Cao Vũ Sanh. Đứng dậy tính ra ngoài nghe điện thoại, lại phát hiện mình không nhúc nhích được. Ở giữa hai đùi có kẹp một cái chân dài của Cao tổng, hai người quấn lấy nhau như rong biển. Vừa muốn nhúc nhích thì bàn tay đặt trên lưng bỗng siết chặt. Tối qua bé đáng thương chịu đủ sợ hãi, bây giờ còn đang nằm sát anh ngủ say sưa. Gương mặt anh tuấn đã không còn tái nhợt như tối qua nữa, bây giờ sáng ngời khoẻ mạnh, ấm đến độ tai hơi đỏ lên. "Ừm thì cái đó..." Địch Thần nhỏ giọng ậm ờ đáp lại, cố gắng kéo cái tay khoác lên lưng mình ra. "Chào buổi sáng." Cao Vũ Sanh vẫn chưa mở mắt, vẫn còn giọng mũi nồng nặc, không hề có chút ý lấy tay ra, ngược lại còn mò lại gần gối đầu của Địch Thần hơn. Ý nói mình tỉnh rồi, chỉ là vẫn còn buồn ngủ. Địch Thần bật cười, dứt khoát nằm trên giường nói tiếp: "Có tình huống khẩn cấp xảy ra, anh chưa kịp nói cho chú." Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng của Phương Sơ Dương, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai xảy ra tình huống khẩn cấp: "Tôi nói anh có bị sao không, tối qua nói thế nào?" "Hề hề hắc." Địch Thần chột dạ nhìn thoáng qua người bên cạnh, sợ hắn nghe được câu nói của Phương Sơ Dương, nhanh chóng đùa, "Chú dắt Mông Mông đến đội hình cảnh trước đi, nói là trẻ em bị lạc nhặt được giữa đường, phụ huynh sẽ lập tức đến đón." Phương Sơ Dương: "... Anh thấy tôi bị ngu hay là người của đội hình cảnh bị ngu?" "Ai nha, để anh mua đồ ăn sáng cho chú, mua cho cả đội được chưa hả, anh hai?" Cuối cùng, Địch Thần cũng chẳng cần mặt mũi nữa, trực tiếp tế xuất đại sát khí, kêu ra một tiếng "Anh hai," anh không tin cậu hai của Mông Mông còn không biết xấu hổ mà từ chối. Quả nhiên, Phương Sơ Dương hừ một tiếng, không mắng anh nữa rồi cúp điện thoại. Gian kế của Địch Thần thực hiện được, vui vẻ đặt điện thoại xuống, quay đầu qua nhìn thấy Cao Vũ Sanh đang mở to đôi mắt xinh đẹp, không chớp mắt nhìn anh. Hai chân quấn nhau, tay ôm thắt lưng vẫn còn chưa buông ra, mà khuôn mặt người này vẫn cứ hiển nhiên như thật, không chút xấu hổ. "Mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh, chắc chắn kiếp trước em đã cứu cả hệ ngân hà." Cao Vũ Sanh thu bàn tay đang khoác lên chỗ thắt lưng mềm mại, ôn nhu nói. Giọng nói của hắn có hơi khàn khàn, lại còn có chút giọng từ mũi ra, cứ thế đọc lời kịch sến sẩm này thành một câu có đầy cảm xúc từ tính mê người. Địch Thần không thể không thừa nhận, bản thân mình đúng là bị hớp hồn trong nháy mắt, ho nhẹ một tiếng, lắc lắc cái chân đang đặt trên chân mình, hung ác nói: "Bỏ chân ra." Dường như giờ Cao Vũ Sanh mới phát hiện mình có cái chân vượt ranh giới, khó khăn động đậy, hơi nhíu mày: "Bị tê rồi." Chân này kẹp giữa hai chân Địch Thần cả đêm, đã bị kẹp cho tê. Địch Thần không có cách nào cả, cầm lấy chân rồi xoa chân cho hắn. "A ——" Cao Vũ Sanh hít một hơi, đè Địch Thần lại không cho anh lộn xộn, trong giọng nói tràn đầy kiềm chế đầy áp lực, "Đừng động." "Sao thế?" Địch Thần không hiểu ra sao, ngồi dậy nhìn hắn, "Đau chỗ nào, còn đau đầu không? Lát nữa chúng ta đến bệnh viện một chuyến." Cậu nhóc đang khoẻ mạnh lại bỗng nhiên té xỉu, Địch Thần vẫn luôn cảm thấy là nên dẫn hắn đến bệnh viện khám xem thế nào. Cho dù không có vấn đề trên cơ thể thì cũng phải đi gặp bác sĩ tâm lý, người già gặp ác mộng cũng không giống thế. "Không đi." Cao Vũ Sanh quả quyết từ chối, bật người đi vào phòng tắm. Địch Thần nhướng mày: "Hả?" Đuổi theo ngăn cửa phòng tắm lại muốn nói chuyện với hắn một chút. Cao Vũ Sanh biết anh muốn nói gì: "Bác sĩ tâm lí cũng không biết giải phẫu giấc mơ." Địch Thần: "..." Đây là câu mà anh nói tối qua khi dỗ Cao Vũ Sanh, bây giờ bị dùng để phản bác lại mình, muốn nói lại chẳng nói được. Trơ mắt nhìn cửa kính đóng lại, nhốt cha già họ Địch ở bên ngoài. Không lay chuyển được bạn nhỏ giấu bệnh sợ thầy, Địch Thần chỉ có thể chấp nhận đưa Cao Vũ Sanh đến công ty trước, mình thì đi đến đội hình cảnh đón Địch Mông Mông. Suốt đường đi, Cao Vũ Sanh không hề nói đến chuyện tối qua, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn duy trì bộ dáng phải có của một vị tổng tài, bình tĩnh đi vào công ty. Địch Thần mua một đống đồ ăn sáng, lấy xe Cao tổng đi đến đội hình cảnh. Bánh bao hấp mới ra lò, chả giò chiên vàng rụm, sữa đậu nành nóng ấm và vằn thắn, là những đồ ăn sáng ngon nhất của khu Lão Thành, Địch Thần chạy đến mấy quán mới mua đủ. Mới bước vào cửa thì mùi thơm đã bay vào, Tiểu Trương, Tiểu Mã và Tiểu Trần, mấy người thanh niên ai nấy đều thò dài cổ ra. Vẫn chưa đến giờ làm việc, nhóm đàn ông độc thân thường đến sớm hơn, bỏ đồ xuống rồi đi ra ngoài ăn sáng. Nghe nói Địch Thần sẽ mua đồ ăn mang đến thì không ra ngoài nữa, đợi có người đưa đồ ăn tới. "Cảm ơn mấy đồng chí, thằng nhóc nhà tụi anh rước thêm phiền toái cho mấy chú rồi." Địch Thần nói như thật, phân bữa sáng cho mọi người. Nếu đã sắm vai người cậu bị lạc mất cháu rồi được cảnh sát tìm được, thì cũng phải sắm cho ra hồn. Mọi người cười ha ha, cũng không bóc trần. Tiểu Mã phối hợp nhất, vừa cướp chả giò chiên vừa nói: "Ây dô, này không được đâu, chúng tôi không thể lấy đồ của dân được." Địch Thần lấy một ly sữa đậu nành, một bịch bánh bao, dẫn Địch Mông Mông ra bên ngoài ăn. Bên ngoài có ghế ngồi đợi bằng nhựa màu xanh nhạt, ngồi ở đây thì không ảnh hưởng đến đội hình cảnh làm việc. "Thiên Tứ nhà anh lại tác yêu gì nữa, hơn nửa đêm mà còn gọi anh tới đó?" Phương Sơ Dương bưng một tô vằn thắn đi đến, ngồi cùng một chỗ với anh. "Anh không ưa câu nói này của chú đâu nhé, cái gì mà tác yêu hả!" Địch Thần trừng hắn, thò tay ra tính cướp một miếng vằn thắn thì bị Phương Sơ Dương né đi. Phương Sơ Dương húp một hớp nước vằn thắn, nghiêng qua liếc anh, giống như đang nhìn một tên hôn quân bị yêu tinh mê mẩn tâm trí: "Không bị bệnh, cũng không có trộm, vậy thì gọi anh về đó làm gì?" Địch Thần thở dài, nói đơn giản lại tình hình, rồi lấy cùi chỏ thọc cảnh sát Phương bày ra vẻ mặt khó dò đang húp canh: "Chú giúp anh tra chuyện của mẹ Thiên Tứ chút, mẹ em ấy tên là Diệp Dung..." Phương Sơ Dương không động đậy: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể dùng hệ thống công an giúp anh làm việc riêng được." "Vậy thì lúc rảnh rỗi chú xem sơ hồ sơ mười lăm năm trước chút đi, lúc đó Công ty Khai thác Cao Viễn xảy ra chuyện lớn như thế thì chắc chắn có ghi lại. Đây cũng chỉ là tin tức xã hội thôi, chú nói cho anh biết thì cũng đâu tính là phạm luật đâu, đúng không?" Trên thực tế, tối qua lúc dỗ cho Cao Vũ Sanh ngủ rồi, thì Địch Thần đã dùng điện thoại tìm kiếm một chút. Theo lý thuyết, mười lăm năm trước thì Internet cũng đã phổ biến rồi, nếu đúng là nhảy lầu ở Công ty Khai thác Cao Viễn thì chuyện này ít nhiều gì cũng có đưa tin gì đó. Nhưng mà lại chẳng tìm kiếm được cái gì trên mạng, tìm được cũng toàn là mấy cái vô dụng, chuyện này thật không bình thường. Nếu như năm đó đúng là thật có tai nạn ở mỏ, người thân của những người chết kia, như là con cái hay ai đó cũng sẽ oán giận trên mạng. Nhưng mà ngay cả chuyện này cũng không có, thật giống như bị người nào đó dùng tiền để giấu nhẹm đi. "Xem tình hình đã." Phương Sơ Dương không đồng ý ngay, có thể nói cho Địch Thần hay không thì còn phải xem cấp độ cơ mật của tài liệu này đã. Địch Thần nghe câu này xong là biết đã được rồi, cười hắc hắc ôm Mông Mông đã ăn bánh bao xong: "Nói bái bai với cậu hai nào." Phương Sơ Dương bị lợi dụng xong, địa vị lập tức giảm xuống: "..." Đưa Mông Mông đến nhà trẻ, Địch Thần thấy thời gian còn sớm, suy nghĩ một chút liền đi đến di chỉ của Công ty Khai thác Cao Viễn. Tuy là không tìm được tin tức có ích gì, nhưng vị trí của Cao Viễn vẫn khá dễ tìm. Dù sao mười mấy năm trước cũng là công ty lớn, có không ít dân bản xứ biết. Công ty Khai thác Cao Viễn nằm ở biên giới giáp thành phố, trong giai đoạn công nghiệp phát triển mạnh năm đó, thì được phân cho chỗ đất này. Lúc đó là vùng ngoại thành, bây giờ thành phố đã phát triển mở rộng ra, giờ đây nó cũng là một phần của thành phố. Chỉ là vẫn hoang vắng như trước, những cửa hàng dọc đường cũng lụp xụp cũ kỹ, dân cư thưa thớt. Quẹo từ đường lớn đi tiếp, vượt qua con đường xi măng, một đám cỏ dại mọc cao thì liền nhìn thấy công ty đã bỏ hoang ở xa xa. Tường vẫn là tường gạch cũ, dán một tầng gạch sứ trắng, chỗ này thiếu một miếng, chỗ nọ sứt một mảng. Trước đây, con đường này là đường chính, sau đó con đường bên ngoài kia được sửa thành đường cao tốc rộng lớn, lúc đó mới bị bỏ hoang. Đi vào thêm nữa, có tiểu khu cũ kỹ và rất nhiều nhà tự xây, đi đến phía trước thì lại giao với một con đường khác. Thật ra cũng chẳng xem là bất công gì, chỉ là hoang vắng như quỷ ốc mà thôi. Địch Thần đi đến quán tạp hoá ở đường lớn, tính mua đại cái gì đó rồi bắt chuyện với ông chủ, kết quả là tiệm tạp hoá này cũng hoang vắng đến độ cùng cực. Anh đi lòng dòng hai vòng mới tìm được một miếng xing-gôm nhìn không giống đồ giả lắm: "Anh em, bên chỗ đó là toà nhà của Công ty Khai thác Cao Viễn đúng không?" Ông chủ phờ phạc nhướng mí mắt lên nhìn anh một cái: "Ừ." "Toà nhà trống tốt thế mà sao không cho mướn?" Địch Thần rút một miếng xing-gôm ra bỏ vào miệng, thử nhai hai cái, rõ ràng là mua vị bạc hà thế mà lại ăn ra mùi ô mai trộn đường. Tuy nhiên trước mặt ông chủ thì không thể nhổ ra được, anh đành phải chịu đựng nhai tiếp. "Chỗ này xui xẻo lắm, có người chết." Có lẽ là ông chủ thấy anh ăn xing-gôm giả một cách tỉnh bơ đến thế, kính anh là hán tử nên mới nhiều lời thêm hai câu với anh, "Phá sản mấy chục năm rồi, gì cũng chẳng còn, mảnh đất này cũng trống không, kỳ quái là còn chưa bị nhà nước tịch thu." "Có người chết à? Ai chết?" Địch Thần sờ mũi một cái, tỉnh bơ nhổ miếng xing-gôm vào lòng bàn tay. "Tôi nghe người ta nói, hình như người chết là chủ của công ty. Vốn là một xí nghiệp quốc doanh, nhận thầu cho ai đó, cũng không biết là thiếu nợ hay phạm pháp, sau đó thì nhảy lầu." Ông chủ của tiệm tạp hoá nhỏ này chính là người dân ở gần đây, đã sống ở đây mấy chục năm, chuyện biết được cũng rất nhiều. Người chết là chủ của công ty, nói cách khác, Diệp Dung có thể xem là người phụ trách của Cao Viễn lúc đó? Đang nói thì điện thoại vang lên, nhận được tin nhắn do Cao Vũ Sanh gửi đến. [Người Đàn Ông Phụ Bạc: Buổi trưa có ăn cơm chung với em không?] Vốn Địch Thần đang đắm chìm trong suy tư của hiền giả, nhìn thấy cái tên này thì bỗng nhiên bị tê móng. Lúc trước thấy đùa vui lắm, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên, không biết sao lại có mùi thân mật ái muội trong đó. Như thế không tốt, Địch Thần nghiêm túc suy nghĩ, nhanh chóng sửa tên trong danh bạ lại —— "Bảo Bối Bự." Cái tên này khớp với tên "Bảo Bối Nhỏ" của Địch Mông Mông, có thể thể hiện trọn vẹn tâm tư anh xem Thiên Tứ là một cậu nhóc cần che chở, anh Thần cảm thấy mình vô cùng cơ trí. /Hết chương 79/ Cực Phẩm: Thanh niên từ trường kỹ thuật ra có khác, dùng tay nhiều chứ không dùng đầu.