Vật Vong Ngã

Chương 9

– Cậu, người đã từng rất ấm áp, bây giờ đang ở nơi nào – Ta chốc chốc lại dùng roi đánh thân thể Phác Trí Mân, rõ ràng có thể nhìn thấy phía sau lưng cậu ta đã để lại không ít vết máu. Phỏng chừng không đi khám thì sẽ chết đi. Nhìn cậu ta cuộn mình nằm ở trên sàn nhà, như là rất yếu đuối, tựa hồ một giây sau sẽ không còn hô hấp nữa. Ta đột nhiên không đành lòng dằn vật cậu ta như thế, lòng tại sao khó giải thích được cảm giác đau nhói. Ta vốn định muốn bỏ qua, nhưng nghĩ tới những chuyện Phác Trí Mân đã từng làm đối với ta, roi nằm trong tay không khỏi liền quất xuống mấy cái. Phác Trí Mân đã từng đê tiện như vậy, trước mặt nói với ta rằng rất thích ta, rất yêu ta, sau  lưng lại làm những chuyện xấu hổ không muốn để cho người khác biết. Phác Trí Mân đối với ta mà nói đã từng là sinh mệnh, hiện tại chẳng qua chỉ là công cụ để ta phát dụng vọng mà thôi. Ta trào phúng mà nở nụ cười, nhụt chí mà đá một cước vào thân thể gầy yếu đó. Cậu ta chỉ rên lên một tiếng, không còn động tác nào khác, tựa hồ mặc ta muốn làm cái gì thì làm. Ha ha, hảo cậu Phác Trí Mân, thích bị tra tấn như vậy sao? Ta thỏa mãn cậy rồi! Ta tức đến nổ phổi, vứt roi, đi qua người Phác Trí Mân, mạnh mẽ hôn lên cổ cậu ta. “Cậu… Cậu muốn làm gì…” Cậu ta suy yếu đến mức tựa hồ không nói ra lời. Ta nhìn thấy đôi môi cũa cậu ta trắng bệch, chịu đựng không ít mà. “Cậu cảm thấy thế nào? Đương nhiên là làm cậu a.” Dứt lời, ta chặn miệng cậu ta, sau đó cả cây đi vào. Bởi bì có máu trơn, cho nên đi vào rất dễ dàng. Vách ngăn bị tha tổn thương một chút trước đó, ta thậm chí cót hể cảm giác được máu là chảy từ chỗ nào. “A… A…” Phác Trí Mân co quắp, tựa hồ là rất thống khổ, khóe mắt có chút nước mắt. “Đừng… Đau… Van cầu cậu… Không nên như vậy…” Cậu ta mổi lúc nói một chữ tựa hồ dùng rất nhiều khí lực mới nói được. “A. Phác Trí Mân, cậu có đau không? Vậy để tôi cho cậu thêm một chút thống khổ đi.” Ta thừa nhận ta có chút đau lòng, mà ta cũng không thể không thừa nhận là ta còn hận cậu ta. Ta trong cơ thể Phác Trí Mân đĩnh lên, ‘ân ân’ âm thanh vang vọng khắp phòng.  Rõ ràng là không thể đi vào, ta còn từng chút từng chút chen vào cơ thể của cậu ta. Phác Trí Mân nhất định là cảm thấy nội tạng đều sắp bị đĩnh hư hết đi. “A… Van cầu cậu… A… Chậm một chút… Sắp tàn pế rồi… Van cầu cậu…” Cậu ta hướng ta xin tha, ta đã sớm chán ghét cậu ta như vậy, buồn nôn, dâm đãng, bị coi thường. Ta không phản ứng, chỉ là hôi dằn vặt, cảm nhận được người dưới thân càng nhày càng yếu, ta mới cảm nhận được khoái cảm trả thù. Phác Trí Mân cảm thấy mình sắp chết rồi đi, cũng rất muốn chết đi, mà ta không thể để cậu ta chết, trước cậu ta là đối xử với ta thế nào, ta đều trả lại hết cho cậu ta như thế. Dám phản bội Kim Thái Hanh ta, ta sẽ làm cậu ta sống không bằng chết. Ta vẫn còn đắm chìm trong dục vọng, Phác Trí Mân bị ta làm thành hình dáng ra sao, ta cũng không biết,chỉ ở trong cơ thể của cậu ta hưởng thụ cảm giác trả thù. Sau khi ta phát tiết xong, ta mới phát hiện Phác Trí Mân đã không còn chút khí lực nào. Hai mắt cậu ta nhắm chặt, đôi môi bị rách một chút, tiểu huyệt phái dưới còn chảy hỗn hợp máu cùng tinh dịch. Cả người vô cùng thê thảm, nhưng cậu ta hẳn là sẽ không chết đi. Ta nỗ lực thuyết phục chính mình, mặc quần áo rời đi không quay đầu lại. Thời điểm ta đi tới cửa, thấy chậu Vật Vong Ngã nằm dưới đất, cánh hoa màu xanh nhạt, rất đẹp. Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ta nhặt lên đồng thời mang ra noài. Đi ra khỏi phòng Phác Trí Mân, ta mới phát hiện trái tim của chính mình đập đến lợi hại, ta làm sao lại cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng người phản bội ta là Phác Trí Mân, ta tại sao lại cảm thấy hổ thẹn? Ta buồn bực ngồi trên ghế sa lon, nhớ lại Phác Trí Mân đã từng là như thế nào. Ta chỉ nhớ rõ, vào lúc ấy, Phác Trí Mân rất quấn lấy ta, cho ta cùng cậu ta làm cái gì. Vào lúc ấy cậu ta cũng rất quan tâm ta, là ấm áp như vậy. Nhưng Trịnh Hào Tích vừa xuất hiện, ta liền không biết tại sao, cậu ta bắt đầu không để ý ta nữa, đối với ta lạnh lùng cực kỳ. Thường xuyên đi cùng Trịnh Hào Tích, thậm chí còn có lúc vì muốn để cho ta hết hy vọng, cậu ta cùng Trịnh Hào Tích hôn môi. Thậm chí có lần, ta còn nhìn thấy cậu ta cùng Trịnh Hào Tích thượng trên giường, thân mật với nhau thế nào. Bắt đầu từ lúc đó, ta liền hận cậu ta, ta hận cậu ta tại sao lại gạt ta, tại sao lại muốn đối xử với ta như vậy. Ta dùng thời gia lâu như vậy chân thành đối xử tốt với cậu ta, cậu ta tại sao lại muốn gạt ta như thế. Ta nghĩ, càng lúc càng tức giận, rốt cuộc ta không nhịn được đem chậu Vật Vong Ngã trên bàn ném xuống đất. Không có tiếng chậu hoa vỡ, chỉ là đổ một chút đất. Ta bất đắc dĩ nhặt lên để lại trong mặt bàn. Hiện tại ta cái gì cũng không muốn làm, ta chỉ muốn rời khỏi đây, đi công tác hay đi uống rượu đều được. Ta đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhìn lại chậu Vật Vong Ngã kia một chút, ta do dự mấy lần, đem nó cầm lên đặt trên góc tủ rồi mới rời đi. Cả buổi tối, ta đều ở trong quán bar, sau khi có chút mem say, ta mới rời khỏi nơi đó trở về. Lại mở cửa phòng Phác Trí Mân ra, vốn còn muốn chơi đùa với cậu ta một chút, ai ngờ phát hiện Phác Trí Mân vẫn nằm ở chỗ cũ. Vết thương có chút vảy kết, bị nhiễm trùng. Tiểu huyệt là chỗ đáng thương nhất, bởi vì không thanh tẩy đúng lúc, sưng tấy đến mức dị thường, xem ra là nhiễm trùng. Ta tới gần cậu ta, ôm lấy Phác Trí Mân chuẩn bị kiểm tra thân thể của cậu ta một chút. Ai biết vừa mới ôm lấy cậu ta, không ngờ phát hiện Phác Trí Mân vô cùng nóng. Giữa lúc ta vẫn còn đang suy nghĩ miên man, Phác Trí Mân càng run rẩy nắm lấy tay của ta. “Đau quá… Thái Hanh… Lạnh…” Cậu ta đứt quãng nói, âm thanh khàn khàn. Ta cư nhiên hoảng hốt, mà rất nhanh áp chế cảm giác này. Ta ôm lấy Phác Trí Mân, đem cậu ta xuống xe dưới lầu. Vốn đang cho là cậu ta rất khó ôm xuống, hiện tại ta sai rồi, Phác Trí Mân thật sự rất nhẹ, ta thậm chí không cần bỏ ra nhiều khí lực cũng có thể ôm cậu ta xuống dưới lầu. Ta đem Phác Trí Mân đưa đến trong bệnh viện, đến phòng cấp cứu. Ta cảm thấy lòng mình thật hoảng loạn, thật giống như sợ sệt sẽ mất đi cậu ta vậy. Sao có thể có khả năng, ta không phải… Vẫn luôn hận hắn sao? Cửa phòng cấp cứu sáng lên hai chữ lớn: Giải phẫu. Ta ngồi ở trên ghế ở trước cửa phòng giải phẫu đợi kết quả, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiếc đèn kia rốt cuộc cũng tối lại. Bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, theo thói quen tháo khẩu trang xuống. Ta chậm rãi đi tới. “Cấp cứu đúng lúc, bệnh nhân được ứu lại, chẳng qua là vết thương của cậu ta có chút kỳ quái… Một phần là bị thương tổn, một bộ phận khác… Tựa hồ là vì giao hoan làm tổn thương… Cậu ta…” “Làm sao vậy?” “Không… Không có gì.” Bác sĩ nói xong liền rời đi. Tuy rằng ta cảm thấy ông ta là đang giấu giếm cái gì, nhưng ta cũng không nghĩ nhiều đi vào phòng bênh của Phác Trí Mân.