Vật Vong Ngã

Chương 10

Cho dù có được vãn hồi, hiện tại cũng chỉ còn lại có mình tôi, biến thành một hạt bụi thật nhỏ, rốt cuộc cũng không giữ được cậu. – Lúc tôi tỉnh lại, tôi đã nghĩ rằng mình vẫn lõa thể nằm dưới mặt đất lạnh như băng kia, vết thương cũng đã vảy kết. Mà tất cả những gì tôi nghĩ đều không có. Tôi nằm trên giường bệnh, xung quanh không có một người. Cổ họng khô khốc, khiến tôi muốn đứng lên. Rất nhanh, mặt sau liền truyền tới đau đớn khiếh tôi cảm thấy sống không bằng chết. Tôi kiểm tra cơ thể một chút, hiện tại đang mặc đồ cho bệnh nhân, vết thương sau lưng cũng được băng bó lại. Nơi này là bệnh viện sao? Tôi cố nén đau nhức chậm tại ngồi dậy, đầu có chút đau, choáng váng. Nhớ lại lúc Kim Thái Hanh dùng toi đánh tôi, tôi liền sởn cả tóc gáy. Mỗi một roi đều như muốn rút da thịt của tôi ra. “Cạch.” Cửa truyền đến âm thanh thật nhỏ. Quay đầu lại, là Kim Thái Hanh. Nhìn thấy cậu ấy, tôi khó giải thích được cảm giác sợ sệt, là vì cậu ấy đối xử tàn nhẫn với tôi sao? “Thái Hanh…” Tôi mở miệng nói, giọng khàn đến mức tôi không thể tin được. “Cậu đã tỉnh?” Ba chữ ngắn ngủn, lại làm cho tôi cảm thấy như chưa bao giờ có cảm giác. (Tớ không hiểu câu này lắm nên tạm edit thế nha.) Cậu ấy… Đây là đang quan tâm tôi sao? “Ừm.” Tôi trả lời, âm thanh vẫn khàn khàn, tôi cực kỳ khó chịu mà nuốt nước miếng một cái. “Còn không uống nước đi. Cho cậu.” Kim Thái Hanh đi tới, từ đầu giường đưa tới một ly nước. Tôi nhìn cậu ấy vài lần, cầm lấy uống bài hớp. Đầu vẫn còn choáng váng, cổ họng còn muốn ói. Nhịn một hồi lâu mới không còn cảm giác muốn phun ra nữa. Tôi mím môi thật chặt, nỗ lực áp chế cảm giác này. “Cậu làm sao vậy?” Kim Thái Hanh nghi hoặc hỏi. “Không… Không có gì… Ọe!” Tôi vừa nôn một chút, Kim Thái Hanh liền lập tức phát hiện. “Muốn ói đúng không? Cậu chờ một chút, để tôi đưa cho cậu cái túi.” Dứt lời, cậu ta liền đưa qua cho tôi một cái túi, đặt ở dưới miệng của tôi. “Ọe—” Tôi lập tức nôn hết ra, toàn bộ rơi vào trong túi. Sau khi nôn ói mấy lần, tôi mới,miễn cưỡng an phận nằm xuống dưới. “Cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy? Có phải là do không ăn uống nên mới bị như vậy? Để tôi gọi bác sĩ qua xem chút.” Cậu ấy thật sự quan tâm tôi? Cậu ấy vẫn rất quan tâm tôi? Tôi nhìn dáng dấp sốt sắng của cậu ấy, không biết tại sao lại nắm tay cậu ấy lại. Bỗng nhớ tới cuộc đối thoại giữa các bác sĩ trong lúc tôi hôn mê, tôi càng nắm chặt tay cậu ấy, không để cậu ấy đi. “Làm sao vậy? Không thoải mái?” Cậu ấy hỏi. Tôi nhịn rất lâu, khó khăn mở miệng nói: “Thái Hanh, không nên đi, không muốn kêu bác sĩ lại đây.” Kim Thái Hanh rất nghi hoặc, hỏi tôi: “Phác Trí Mân, cậu đã bị bệnh còn không kêu bác sĩ, bệnh sẽ càng thêm bệnh.” Không, không thể, làm sao có thể để Kim Thái Hanh biết những chuyện này… Tôi chỉ biết là, Kim Thái Hanh bây giờ vẫn còn quan tâm tôi một chút. Tôi không thể để cậu ấy biết chuyện đó. “Mắc mới gì đến cậu?” Dùng loại ngữ khí như trước đây, lại muốn đả thương người tôi yêu một lần nữa… “Phác Trí Mân, cậu… Nói cái gì?” Kim Thái Hanh lại trở về bộ dáng tức giận như trước. Lời nói cũng đã ra khỏi miệng, vậy thì tiếp tục nói nữa. “Kim Thái Hanh, mắc mới gì đến cậu?” Ngữ khí lạnh lùng như vậy sẽ khiến cho Kim Thái Hanh sinh khí đi. Xin lỗi. “Sự sống chết của tôi cũng không liên quan tới cậu! Kim Thái Hanh, tôi chỉ là ăn ít bài bữa cơm, văn bản là không chết được. Cậu hà tất gì làm lớn chuyện đi tìm bác sĩ, không cảm thấy rất…” “Chát—” Một bàn tay giáng xuống, lực mạnh đến mức tôi không chịu nổi. Đem tôi đánh ngã ở xuống giường, toàn bộ má phải đều đã tê rần. Quả nhiên, cậu ấy vẫn tức giận… Nhưng tôi không hề hối hận. Đầu càng lúc càng đau, mà tôi vẫn chỉ có thể cố nén đau như trước. “Làm sao vậy? Tức giận? Ai cho cậu cứu tôi? Tốt nhất chờ có tự mình đa tình.” Mấy bạt tay liền ập đến, đau quá… “Phác Trí Mân, tôi đã đối xử tốt với cậu, là cậu không biết xấu hổ. Sớm biết cậu hèn như vậy, tôi đã tìm hơn chục người lần lượt làm cậu sau đó ném cậu đi. Phác Trí Mân cậu thật làm cho tôi buồn nôn.” Kim Thái Hanh nắm tóc tôi kéo lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, rất lâu sau đó mới thả ra. Tôi thật sự bội phục kỹ năng diễn xuất của mình, có thể khiến cho Kim Thái Hanh chán ghét tôi như vậy. Đợi đến khi Kim Thái Hanh ra ngoài, tôi mới không chịu nổi mà nằm xuống. Làm sao có thể nói cho cậu ấy biết chuyện này… Bằng không sẽ làm cậu ấy lo lắng… Kỳ thực Kim Thái Hanh không biết… Bệnh của tôi… Không phải dễ dàng tốt đẹp… Làm sao có thể để cậu ấy nhọc lòng, để cậu ấy một lần nữa yêu tôi… Cậu ấy hiện tại, chỉ có thể hận tôi… Đầu đau quá… cũng muốn ói, dựa vào tính cách của Kim Thái Hanh, cậu ấy nên đi thôi, triệt để rồi khỏi tôi. Tim đập dần dần trở nên gấp gáp, hô hấp cũng có chút hấp gáp khó khăn, thật sự rất thống khổ. Tôi run rẩy nhấn chuông bên giường. Các bác sĩ vào rất nhanh, làm kiểm tra đơn giản. “Không có chuyện gì, đây chỉ là giai đoạn đầu của bệnh. Nếu như chữa bệnh bằng hóa chất thì sẽ có năm phần mười thành công, chữa bệnh bằng hóa chất thêm vào hậu kỳ trị liệu chi phí đại khái khoảng… “Bác sĩ.” Tôi nhẹ giọng đánh gãy lời bác sĩ, “Tôi không muốn trị.” Ông ta hiển nhiên ngẩn cả người, tôi không muốn trị liệu bằng hóa chất, tôi chỉ muốn đi bồi Kim Thái Hanh. Dù cho cậu ấy hận tôi như vậy. “Nhưng mà… Cậu phải biết, nếu như bỏ lỡ, cậu thật sự không sống nổi, cậu bị ung thư não, chưa tới một năm có thể sẽ chết.” (Nhưng với sự hành hạ của anh công thì chắc chưa tới nửa năm.:|…) Tôi đương nhiên biết, tôi làm sao không biết? Nhưng tôi chỉ muốn đi bồi Kim Thái Hanh, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy là được. Không tới một năm, tôi sẽ biến mất, sau đó Kim Thái Hanh sẽ mang theo thù hận mà quên tôi, cậu ấy sẽ tìm được người tốt hơn tôi. Bác sĩ nói tiếp: “Ung thư não dẫn đến tử vong rất cao, nó không có khả năng tự hết. Chỉ có thể làm trị liệu, bằng không cậu chỉ có chết.” “Vạn nhất tôi chết trên bàn mổ?” Tỉ lệ thành công chỉ có năm phần mười, nói cách khác, tôi rất có thể sẽ chết, như vậy cơ hội ở bên Kim Thái Hanh sẽ không còn. “Còn xem thể lực của cậu, ít nhất còn có vẫn nay. Bất quá tôi vẫn khuyên cậu nên trị liệu, bằng không sau đó sẽ không còn cơ hội nữa.” “Tế bào ung thư khuếch tán rất chậm, đại khái là rất lâu sau đó mới chuyển biến xấu, cho nên khoảng thời gian này nên duy nghĩ nên trị liệu hay không.” “Bác sĩ, cảm ơn ông, tôi đã biết. Ông có thể giúp tôi một chuyện hay không… Nếu có người nói là người nhà của tôi, ông cũng đừng cho người đó biết chuyện này, vô luận người đó hỏi như thế nào, cầu ông…” Bác sĩ có chút không đành lòng nhìn tôi, vừa mở miệng muốn nói cái gì, liền ngậm lại, nói rằng: “Được.” Kim Thái Hanh… Bây giờ tôi không còn tư cách nắm lấy cậu