Vạt nắng

Chương 3 : Hoàn cảnh trớ trêu

Thời gian thấm thoát trôi qua, hạ dần mang đi những chùm ổi trĩu quả thơm lừng, những cánh hoa phượng đỏ rộn rã tiếng ve. Không còn thấy nắng tinh nghịch lọt qua khe cửa, không còn thấy bầu trời xanh biếc, khung cảnh của một ngày mới trắng xoá một màu của sương. Hình như thu đang lướt qua, rất gần… Thu đến cũng là lúc học sinh trở lại trường học, bắt đầu một năm học mới với biết bao điều thú vị. Năm nay nó đã trở thành cô thiếu nữ 16 tuổi, bước vào ngôi trường mới THPT A – thành quả sự cố gắng trong suốt những năm cấp 2 của nó. Và hôm nay là ngày nó đến trường để nhận lớp và làm quen với môi trường, thầy cô, bạn bè mới. Nó đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu, nhưng mọi chuyện xảy ra không như nó nghĩ… Nó thức dậy với cảm giác đau nhức bao trùm khắp cơ thể. Sau khi vệ sinh cá nhân thì việc khiến nó khó chịu hơn nữa là “bà cô ghé thăm”. Thực sự trong tất cả các cô: cô Toán, cô Văn, cô Sử, cô GDCD, cô Địa,… thì nó ghét “bà cô tới tháng” nhất. Tại sao lại rơi vào đúng ngày trọng đại này cơ chứ? Vò đầu bứt tai chán, nó vẫn phải cố “lết xác” tới trường. Vừa bước vào trường là nó đã thấy bỡ ngỡ, lạ lùng và có chút gì đó vui vui. Vui vì sự cố gắng của mình đã được đền đáp xứng đáng, vui vì mình đã khiến cho bản thân, cha mẹ vui lòng. Nó tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa ở ngôi trường mới này. Nó đi tới bảng tin, tìm lớp và xem qua sơ đồ của trường. Mặc dù có trí nhớ khá tốt nhưng nó phải công nhận ngôi trường to lớn này khiến nó “rối não”. Cuối cùng cũng tìm được lớp, nó bước vào thì thấy ai cũng lạ cả, nó không quen ai ở đây hết. Tìm được chỗ ngồi thích hợp, nó chống tay lên cằm quan sát. Lớp của nó thật đẹp, trang trí tuy đơn giản nhưng rất ngăn nắp. Bàn ghế, đồ dùng ở đây đều mới cả, khung cảnh xung quanh khiến nó hơi choáng ngợp. Mọi người đến lớp dần đông hơn nhưng nó vẫn chưa bắt chuyện được với ai. Sau đó có một bạn nữ đến chỗ nó, cất giọng hỏi: \- Bạn có thể cho mình ngồi cùng được không? \_ Bạn ấy cười. Ấn tượng đầu tiên của nó về bạn là bạn trông rất năng động, hoạt bát, đặc biệt là đôi mắt bạn rất đẹp. \- Được chứ, bạn ngồi đi. \_ Nó ngồi vào ghế trong cho bạn ấy ngồi ngoài. \- Cảm ơn bạn, mình tên là Lan Anh, còn bạn? \- Mình là An Hạ. Cứ thế nó và Lan Anh nói chuyện với nhau tới khi cô giáo vào lớp. Nó thấy nó rất hợp với Lan Anh, hai đứa có khá nhiều sở thích và điểm chung. Vậy là nó đã quen được người bạn xinh xắn đầu tiên ở ngôi trường mới này rồi. Cô bước vào, cả lớp đứng dậy chào cô. Cô trông rất giản dị, nhẹ nhàng nhưng vẫn mang nét trưởng thành của một giáo viên nhiều năm kinh nghiệm. Cô chủ nhiệm nó giới thiệu bản thân, cô tên là Dung, đã có 20 năm trong nghề và là giáo viên dạy Văn. Nó thấy thật may mắn vì môn học tốt nhất của nó trong ba môn khối D là Văn. Sau cô thì mọi người lần lượt giới thiệu bản thân, do lớp khối D nên số lượng nam nữ trong lớp cũng khá cân bằng. \(Trường nó phân lớp theo khối A,B,C,D,…\). Đến lượt nó giới thiệu : \- Chào mọi người, mình tên là Nguyễn An Hạ. Môn học yêu thích của mình là môn Văn. Mong sau này sẽ được cùng lớp mình trải qua những kỉ niệm thật đáng nhớ. \_ Nó nói xong thì cả lớp vỗ tay. Đúng như cái tên, nó luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác. Cả lớp giới thiệu xong bản thân thì cũng là lúc cô chọn ban cán sự lớp. Cô Dung bắt đầu từ những chức vụ nhỏ hơn như tổ trưởng, lớp phó văn \- thể \- mĩ, lớp phó lao động rồi mới đến lớp trưởng. Người được cô chọn làm lớp phó văn \- thể \- mĩ là Lan Anh vì một phần do nhỏ xung phong và một phần vì vẻ ngoài hoạt bát của nhỏ. Lớp phó học tập là một bạn nam khá điển trai tên Lâm, xét theo phương diện học tập thì bạn có số điểm đầu vào cao thứ 2 lớp, chỉ sau … nó. Vậy là dĩ nhiên  nó trở thành lớp trưởng. Nó cũng không thấy quá lạ lẫm vì ở cấp 1, cấp 2 nó cũng được đảm nhiệm những chức vụ tương tự như vậy. Vừa có trống nghỉ giải lao thì nó bị cơn đau bụng đánh úp, nó cắm cổ cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh mà không nghĩ mình vừa phạm phải một sự nhầm lẫn không hề nhẹ… Giải quyết xong rừng dâu của mình, nó bước ra ngoài rửa tay thì thấy một hình ảnh quen thuộc của ai đó tiến vào. \- Aaaaaaa…\_ Nó hét lớn vì quá sốc. Đây không phải anh crush của nó hay sao? Tại sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ? Trời ơi, đẹp trai như vậy mà lại là biến thái sao, nó không tin, không tin, nhất định có hiểu lầm gì đó ở đây. Anh lúc này mới lên tiếng, biểu cảm của anh cũng không khá hơn nó là mấy: \- Sao em lại vào nhà vệ sinh nam. Đừng nói em… Thôi xong, đến đây thì nó không nghe được gì nữa rồi. Tim nó đập thình thịch, rớt cả mồ hôi hột. Nó sợ, nó hoảng, nó bối rối chạy ra ngoài thì thấy đề WC nam. Toang, toang thật rồi. Giờ nó không biết trốn vào đâu cho bớt nhục nữa, ước gì ở đây có cái mo cho nó đội vào nhỉ. Nó càng nghĩ thì càng thấy mình ngu, tại sao lại hấp tấp thế nhỉ, không nhìn gì mà chạy thẳng vảo nhà vệ sinh nam, thử hỏi có nhục không cơ chứ. Đó cũng là lúc anh bước ra, nó nói thật nhỏ: \- Em xin lỗi. Tại em vội quá nên vào nhầm ạ. \_ Nó đã mong được gặp anh, nhìn anh, ngắm anh biết bao nhiêu nhưng tại sao lại là trong hoàn cảnh trớ trêu này chứ. Giờ đây nó không còn mặt mũi để đối diện với anh nữa. Đã thế anh cứ bơ nó thì thôi đi, anh lại còn cười mỉm nữa chứ: \- Không sao đâu, lần sau nhớ chú ý nhé! \_ Ôi, anh nói thế nó lại càng thêm xấu hổ. Giả sử lúc đấy không phải anh thì nó cũng không ngượng đến mức này. Bây giờ nó chỉ muốn đập đầu vào gối mà chết thôi. Vậy là nó đã để lại ấn tượng không tốt cho anh “người thương” của nó rồi, chán quá đi thôi. Chứng kiến khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng của nó, môi anh thoáng cong lên nhưng rất nhanh trở về trạng thái bình thường rồi rời đi. Tự nhiên thay vì ngượng nó lại có chút gì đó hơi vui vui, vui vì anh cũng học ở trường này và nó sẽ có nhiều cơ hội gặp anh hơn. Ahihi, thế là thôi, nó không thấy xấu hổ nữa mà lại tung tăng về lớp… \(Nó thay đổi cũng thật nhanh quá đi\) .