Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 140 : Đại Hi lai phạm
Editor: Tuyền Uri
Nguồn: diendanlequydon.com
Tạ tiểu cô nương bị Hoàng đế bệ hạ đẩy ra ngoài đơn độc nói chuyện trong lòng rất thấp thỏm, khi tới lớp học không hề tập trung, sau khi bị lão sư phát hiện cảm giác tội lỗi muốn táp vào mặt, lại thêm Hoàng đế bệ hạ sau khi đem nàng tới Trường Hoa cung liền không hé răng.
Không phải là đang chuẩn bị làm ra một chuyện gì lớn đấy chứ?
Tạ tiểu cô nương liếc nhìn sắc mặt ủ dột của Hoàng đế, trong lòng dâng lên một suy đoán.
Xem ra Hoàng đế bệ hạ vẫn không từ bỏ ý nghĩ để bàn tay nàng quản hậu cung a, hơn nữa ở hậu cung hai long thai đều không còn nữa, chỉ sợ cách nghĩ này của hắn lại càng không dễ xua tan.
Tạ Bích Sơ bất giác chau mày lại, nhưng lại nghĩ coi như là quản nó đi, cũng không quá nửa năm, thật là không cách nào để nàng chịu được nửa năm.
Một lúc lâu sau Hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng, Tạ Bích Sơ dựng lại tinh thần, chỉ nghe hắn nói: “Trẫm nghe nói mấy ngày trước có người trong bữa ăn sáng của nàng đã hạ độc?”
Không ngờ hắn lại nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tạ Bích Sơ theo đó cũng trở nên không tốt, gật đầu: “Quả thực như vậy.”
Cảnh Diệp nhìn chằm chằm nàng, giọng gần như chất vấn: “Sao chưa từng nghe tự miệng nàng nói cho trẫm hay?” Hai chữ tự miệng bị hắn rít giữa đôi môi.
Tạ Bích Sơ ngây ra một chút, có chút không hiểu chất vấn của hắn từ đâu mà tới, đắn đo một hồi liền giải thích: “Bệ hạ đang bận với chuyện thu vi, thiếp chỉ sợ sẽ làm phiền bệ hạ, do đó chưa nói rõ với Bệ hạ, vẫn xin Bệ hạ tha thứ.”
Sắc mặt Cảnh Diệp cũng theo đó mà dịu lại, đi tới bên nàng nắm tay hỏi: “Có thể tra ra manh mối gì rồi?”
Tạ Bích Sơ lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Có cần trẫm điều cho nàng mấy người?”
Tạ Bích Sơ có chút ngạc nhiên, không hiểu hắn đây là ý gì, nhưng điều này không cản trở tiềm thức nàng từ chối: “Không cần đâu, Bệ hạ chính sự nhiều và nặng nề, nhân lực so với thiếp sợ rằng còn cần hơn, thiếp bên này cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ.”
Cảnh Diệp lại nói: “Nàng là Hoàng hậu của trẫm, nếu lần này kẻ gian kia đạt được mục đích xấu, vậy con trưởng của chúng ta sẽ từ đâu mà có? Đến bây giờ đã nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn chưa tra ra được kẻ đó, có thể thấy sự kiểm soát của nàng trong cung yếu, nếu nàng đã lãnh Cung quyền, sao có thể bị bách đến thế này?”
Tạ Bích Sơ ngay lập tức hiểu ra, trong lòng thầm một tiếng quả nhiên như vậy. Hoàng đế đây là đang cám dỗ nàng, trước tiên nói nàng tra mấy ngày rồi mà vẫn không tra ra kẻ đứng đằng sau, nói nàng ở trong cung không có người để dùng, sau đó liền bắt đầu cám dỗ, nếu nắm giữ Cung quyền, thủ hạ có thể dùng sẽ nhiều lên. Tra cái gì cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cho nên hiện tại điều nàng đang muốn làm là, nửa năm này làm thế nào để ngăn chặn Hoàng đế cặn bã này khỏi khuê phòng của nàng, ngày hôm đó nàng còn nói với Cảnh Hoan là nàng hoàn toàn còn bích thân, nhưng ngàn vạn đừng có tới gần cửa một bước chân nếu không muốn ngã đau đớn.
Khi Tạ tiểu cô nương vẫn còn đang khổ não, Hoàng đế bệ hạ quả nhiên lại nói: “Tĩnh mỹ nhân và Mai Y tại thời điểm mang thai, dù cho trẫm rất vui, nhưng đến bây giờ, trẫm cũng coi như là đã sớm hiểu ra, nếu con nối dõi của trẫm có những mẫu thân như bọn họ, có lẽ không đến thế giới này sẽ tốt hơn, nàng là con gái của Tạ gia, chưa nhắc đến gia phong luôn nghiêm ngặt, chỉ mình nàng thôi cũng đã xứng đáng làm mẫu thân rồi, con của chúng ta sau này hiển nhiên sẽ là một minh quân.”
Trong lời này của hắn, giọng điệu ngập ngừng:
“Nàng cũng không cần dùng họ ngoại để nói qua loa với trẫm, Tạ gia nếu có thể vì họ ngoại mà lo lắng, bây giờ liền có thể lôi trẫm khỏi Hoàng vị, hà tất phải khổ sở đợi đến đời sau của trẫm? Chỉ là trẫm cũng không muốn dồn ép nàng….”
Tạ tiểu cô nương cúi đầu nghe lời của hắn, trong lòng thì lại nghĩ khác, cái gì mà không muốn dồn ép nàng chứ?
Trước khi nàng ở Đại Giác tự, hắn không phải đã nói sẽ ở trong cung đợi nàng, kết quả thì sao, chưa qua mấy ngày liền mang đương quy tới cho nàng, cái này vẫn coi như là không tính, đưa thuốc thì đưa thuốc đi, cũng đâu cần phải sai tiểu thái giám đi đưa đứng chặn ở cửa phòng nàng muốn nàng trả lời, cái này với dồn ép nàng có gì khác biệt đâu?
Nghe Hoàng đế bệ hạ vẫn đang khổ tâm vừa tỏ ra không dồn ép nàng vừa dùng các loại cám dỗ nàng, Tạ tiểu cô nương thực sự cảm thấy đau đầu, Kịch Tình Quân ngươi ở đâu, mau lôi nam chủ này trở về với khuê nữ mới sinh non của nhà ngươi đi, đem hắn tới làm phiền nàng mấy chuyện nữ phối này là ý gì a?
Đương khi nàng đau đầu, ông trời lần đầu tiên đã quan tâm tới nàng, chỉ thấy Lý Lộc vội vội vàng vàng bước nhỏ chạy tới, một mặt đầy mồ hôi lạnh vô cùng nghiêm túc cắt ngang lời của Hoàng đế bệ hạ: “Hoàng thượng, có cấp báo!”
Hoàng đế bệ hạ bị cắt ngang lời đương nhiên không vui, nhưng trông bộ dạng luống cuống của Lý Lộc, Hoàng đế bệ hạ cũng biết độ nghiêm trọng của sự việc, hướng Tạ tiểu cô nương nói một câu: “Nàng cứ suy nghĩ cho kỹ đi.” Sau đó vội vàng rời đi.
Tạ Bích Sơ nhìn chằm chằm nơi hắn hướng tới, trong đầu một lát sau vẫn không thể loại bỏ ý nghĩ cho người đi thám thính, thấy Cẩm Tú liền gọi lại: “Chuyện tuyệt dục dược đã có manh mối gì chưa?”
Cẩm Tú tiểu cô nương tò mò liếc nàng, không phải lúc trước chủ tử nói không gấp sao, nàng hỏi dò: “Là Bệ hả hỏi chủ tử à?”
Tạ Bích Sơ nghiến răng: “Hắn không chỉ hỏi thôi, còn cười giễu ta nữa, nói ta nhiều ngày như vậy mà vẫn không tra ra hung thủ.”
Cẩm Tú tiểu cô nương đột nhiên xịu xuống, cúi đầu thất vọng: “Chủ tử, là nô tỳ bất tài.”
“Chuyện này không thể trách ngươi được.” Tạ Bích Sơ vội vàng an ủi nàng ta, trong lòng cũng thấy kỳ lạ: “Theo lý mà nói, người trong cung kết thù với ta, có lẽ là Tôn quý nhân và Tĩnh mỹ nhân hai người này, ngươi đi điều tra bọn họ lẽ nào không tra ra được gì?”
Cẩm Tú cũng rất bối rối: “Nô tỳ đem Thái hậu, Tôn quý nhân, Tĩnh mỹ nhân, còn có tứ phi, thậm chí cả Hoàng thượng nơi đó đều tra hết một lượt, nhưng vẫn là hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.”
Tạ Bích Sơ nghĩ trong lòng: “Nhưng quá bình thường chính là khác thường.” Nàng vừa nghĩ trong lòng vậy, hỏi: “Vậy có thể tra ra được nội tình bên trong chuyện Tĩnh mỹ nhân đẻ non lần này không?”
Cẩm Tú lắc lắc đầu: “Chuyện này vẫn chưa có thời gian, nhưng nô tỳ lại biết, lý do Hoàng thượng vội vàng rời đi.”
“Hả?” Tạ Bích Sơ lên tinh thần, nàng vừa mới xua đi ý nghĩ đi thám thính, không ngờ tin tức đã được truyền tới: “Chuyện gì vậy?”
Cẩm Tú có chút nghiêm trọng: “Hẳn là cấp báo liên quan đến người cưỡi ngựa đi vào cổng cung, đi tới trước điện Thái Hòa mới xuống ngựa, đây là đặc quyền mà Tiên đế dành cho biên quan, người trên lưng ngựa y phục rách rưới, sau khi xuống ngựa con ngựa liền lăn ra đất chết, có thể thấy tình hình rất khẩn cấp.”
Sắc mặt Tạ Bích Sơ cũng trở nên nghiêm trọng, hai chữ biên quan vừa tới tai nàng, khiến nàng bắt đầu hồi tưởng lại tình tiết đã lâu rồi không nghĩ tới, nếu nàng nhớ không nhầm, trong sách khi Hi triều xâm phạm cũng đã từng xuất hiện tình tiết như này.
Người báo tin cũng cưỡi ngựa vào cung, sau khi dâng cấp báo cho Hoàng thượng, cố gắng trả lời các câu hỏi của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng sai người đưa ông ta đi nghỉ ngơi, ông ta đột nhiên chết, bởi vì trước đó tinh thần căng thẳng cực độ, công với một chặng đường ăn gió nằm sương, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền chết ngay.
Đây có lẽ là nhân vật kiên nghị nhất hiếm thấy trong văn cũ không tiết tháo, Tạ Bích Sơ sắc mặt nghiêm túc, chịu không nổi hét: “Ngươi sai người đi theo dõi, nếu một lát nữa có người từ trong Thừa Thiên cung được khiêng ra, thì lập tức về báo lại với ta.”
Cẩm Tú bị giọng của nàng làm cho sợ, nhưng vẫn nhận lệnh mà đi.
Tạ Bích Sơ lại có chút khó chịu, sao có thể như vậy chứ, tình tiết rõ ràng không đúng a, lẽ nào là vì cánh hồ điệp của nàng quá lợi hai?
Nguyên văn lúc này Tôn gia vẫn chưa đổ, Tôn quý nhân vẫn là quý phi, còn nữ chủ mới vừa có thai, chính là vì nàng ta có thai, Hoàng đế mới phong nàng ta là mỹ nhân, sau đó nàng ta bị Tôn quý nhân ám hại chút nữa thì đẻ non, điều này khiến Hoàng đế ý thức được tầm quan trọng của nữ chủ đối với hắn.
Sau đó chính là một giai đoạn cuộc sống đầy ngọt ngào, còn đấu tranh, vẫn phải đợi đến ba năm sau, khi đó, nữ chủ đã thăng quan lên làm Hoàng quý phi, địa vị còn cách Hoàng hậu một bước lớn, Tôn gia cùng với Tôn quý phi dưới sự hợp tác của nữ chủ và Lâm Vân Tranh cũng đã bị tiêu diệt, phi tần trong cung lũ lượt được cho trở về nhà, nhưng nữ chủ đã thống trị hậu cung rồi.
Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn không đúng, trừ việc nữ chủ Chu Tĩnh Tuệ chiếm vị trí mỹ nhân ra, những việc khác đều không khớp, tất nhiên quan trọng nhất là, mình Hoàng hậu không chết, thế là Nam thần lão gia cũng không quỳ bên ngoài Ngự thư phòng để xin từ chức.
Đây mới là điều mà Tạ Bích Sơ lo lắng nhất, một khi có chiến tranh, Hoàng đế muốn phái Nam thần lão gia tới biên quan thì làm thế nào? Mà từ thời Tiên đế, đến tận bây giờ, biên cương Đại Hoàn luôn ổn định, cho nên võ tướng bọn họ dường như không có kinh nghiệm đối kháng với Hi triều, chỉ là 一一 một người có thể trấn thủ nơi biên quan, chỉ có một đại tướng Tạ Dịch Giang mà thôi.
Huống hồ Tạ Dịch Giang nổi tiếng đa mưu túc trí, một khi xác định Hi quốc tới xâm phạm, Tạ Dịch Giang rất có khả năng bị phái tới biên quan trấn thủ.
Tạ Bích Sơ càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không nổi liền dậm chân, phải chi mình không chuyển tới thì tốt rồi, Nam thần lão gia ngay cả khi nữ nhi biến mất cũng không phải đối diện với sự lo lắng như này.
Nhưng nếu nàng không đến, cũng sẽ không gặp được Cảnh Hoan.
Bỏ đi, dù sao thì hiện tại nàng cũng xuyên qua rồi, nói gì cũng vô ích, trước mắt cứ bình tĩnh đã, xác định xem có phải Hi triều tới xâm phạm không rồi hãy tính.
Tin tức truyền thật nhanh, dường như cùng lúc Cẩm Thêu bẩm báo với nàng, Hoàng đế đã lệnh cho người thông báo tới các võ tướng quan viên nhất phẩm, ngũ phẩm trở lên cùng họp bàn. Cùng với khẩu dụ này, tin tức biên quan cấp báo cũng như thêm dầu vào chảo, khiến cả kinh thành đều náo loạn.
Không hề có một chút dấu hiệu, Hi triều trước giờ vẫn luôn hòa bình liền ra tay như vậy, nhanh sạch chiếm lấy thủ thành của Đại Hoàn biên quan, kỳ lạ là, đối phương sau khi chiếm được biên thành, lại không tiếp tục tiến công, hình như mục đích cuối cùng chính là biên thành, đến tay rồi cũng là đã hài lòng.
Nhưng điều này cho thấy, tất cả mọi người Đại Hoàn đều không tin đại Hi dụng binh phá vỡ hòa bình chỉ là để chiếm một Đại Hoàn biên thành xa xôi, huống hồ bọn họ đã phá vỡ cổng lớn, hiện tại tuy ngồi trên ngưỡng cửa không tiến vào, nhưng vẫn rất không yên tâm có phải vậy không?
Cho nên mấu chốt hiện tại chính là, phái ai đó đi tới nơi kia lựa thời cơ nhanh chóng sửa chữa cổng lớn, nếu có thể đuổi đánh đối phương một trận, khiến bọn chúng không dám tới phá cổng lần nữa thì tốt rồi.
Hoàng đế bệ hạ quét ánh nhìn vào đám người dưới triều, sau đó hỏi kỳ lạ: “Tể tướng đâu?”
Lý Lộc thấy Hoàng đế hỏi, chỉ dè dặt đứng dậy nói: “Hồi Hoàng thượng, Tể tướng đại nhân bị bệnh đang nằm trên giường không thể đến.”
Hoàng đế bệ hạ liền bị nhạo báng rồi, cường liệt nhịn một hồi cuối cùng cũng thở dài: “Thôi, nếu đã như vậy thì cứ để cho Tể tướng yên tâm dưỡng bệnh.” Nếu hắn không hung hăng đem từ “bệnh” dằn trong miệng có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
Võ tướng Đại Hoàn không hề ít, hơn nữa nhiều năm trước sớm đã cùng với Tiên đế bình ổn nội loạn, Tiên đế nhân hậu cũng không có điểu tẫn cung tàng, Cảnh Diệp lại càng không, tất nhiên là hắn cũng không thể, may thay mấy võ tướng cũng không phải là những kẻ được đặc sủng mà hoành hành ngang ngược. Sau khi kế vị Tiên đế, cũng tỏ rõ sự thần phục, do đó cuộc bàn bạc diễn ra rất thuận lợi, không quá mấy ngày liền chọn ra được người đem binh ra biên quan trấn thủ.
Tạ Bích Sơ cũng đến lúc này mới yên tâm, đã chọn được tướng lĩnh, vậy Nam thần lão gia không sao rồi, nàng lúc này mới nhẹ nỗi lòng, trở lại vẻ nhàn tản lúc trước.
Hôm này, Tạ Bích Sơ vẫn đang nhắc tới Cảnh Hoan rõ ràng không có trả lời, Cẩm Tú trên mặt treo một dáng vẻ kỳ lạ đi vào.
Tạ tiểu cô nương chống cằm nhìn nàng ta, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Thế này là như nào, gặp phải chuyện thú vị gì cũng nên cùng chủ tử nhà ngươi nói chuyện chứ.”
Cẩm Tú bộ dạng giống như là kinh ngạc quá đỗi, sau đó nhìn nàng với một ánh mắt sợ hãi.
Tạ Bích Sơ bị nàng ta nhìn, ngơ ngác không hiểu gì, cử động một cách không thoải mái, ho một tiếng: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Cẩm Tú dè dặt: “Chủ tử, người và Tĩnh Vương….”
Tạ Bích Sơ bất giác cau mày: “Ngươi ở bên ngoài nghe được tin gì à?”
“Không, không phải.” Cẩm Tú tiểu cô nương lập tức phủ nhận, do dự một chút nói tiếp: “Bởi vì nô tỳ tra ra người đã hạ độc chủ tử.”
Tạ Bích Sơ ngây ra, sau đó sắc mặt hơi biến:
“Vậy thì có liên quan gì đến Tĩnh Vương? Không phải ngươi tra ra Tĩnh Vương hạ độc ta đấy chứ, điều đó tuyệt đối không thể nào!”
Cẩm Tú thấy chủ tử mình nói chắc chắn như vậy, chỉ thành thật nói: “Hạ độc chủ tử quả thật là người của Tĩnh Vương, nhưng lại không phải ý của Tĩnh Vương.”
Tạ Bích Sơ đem lời nàng ta nói chuyển tới não, lúc này mới do dự nói: “Ý ngươi là người của Tĩnh Vương phản bội lại hắn? Vậy người thực sự đứng sau là ai?”
“Là Tĩnh mỹ nhân.”
Tạ Bích Sơ kinh ngạc trợn to mắt, sau đó bình tĩnh tiếp nhận, sau khi Chu Tĩnh Tuệ đẻ non, nàng liền cảm thấy mắt xích nữ chủ dường như không hữu dụng lắm, nhưng nào ngờ uy lực vẫn không tệ nhỉ, lại có thể khiến người của Tĩnh Vương làm phản, Tạ Bích Sơ bất giác cảm thán: “Ta biết ngay là nàng ta mà.”
Nghĩ một chút rồi lại cười nói: “Lúc trước không phải là tra không ra sao, bây giờ không chỉ tra ra chủ ý là của Tĩnh mỹ nhân, mà còn có thể tra ra người của Tĩnh Vương mà nàng ta lợi dụng, Cẩm Tú ngươi càng ngày càng lợi hại rồi.”
Nàng không nói những lời này thì tốt hơn, vừa nói xong vành mắt Cẩm tú đều đỏ cả lên, trề môi chán nản: “Những điều này căn bản không phải là nô tỳ tra ra được, mà là Tĩnh Vương sai người nói cho nô tỳ biết.”
Có một số lời nàng ta ngại nói ra, nhưng một khi đã nói thì lại không dừng được, Cẩm Tú cô nương đem đầu đuôi câu chuyện kể lại trong con mắt kinh ngạc của chủ tử.
“Vì Tĩnh Vương và Tĩnh mỹ nhân làm một cuộc giao dịch, Tĩnh Vương đồng ý bảo vệ long thai cho Tĩnh mỹ nhân, cho nên đã để lại cho Tĩnh mỹ nhân một người, Tĩnh mỹ nhân sai người này hạ độc vào cháo ngân nhĩ của chủ tử, sau đó Tĩnh Vương phát hiện ra, liền trực tiếp sai người làm hư long thai của Tĩnh mỹ nhân.”
“Vốn cũng không định để chủ tử biết, chỉ là mấy ngày trước Hoàng thượng hỏi, Tĩnh Vương cảm thấy nô tỳ vô dụng, không tra tới Tĩnh mỹ nhân, do đó liền sai người đem toàn bộ câu chuyện nói cho nô tỳ biết, cho nên, căn bản không phải nô tỳ tra ra được, nô tỳ thật vô dụng!
Cho nên câu cuối cùng mới là trọng điểm của Cẩm Tú tiểu cô nương, Tạ Bích Sơ cảm thấy buồn cười, bèn an ủi nàng ta mấy câu rồi cho nàng ta lui, sau đó hạnh phúc nằm bò ra chiếc giường nhỏ.
Thì ra Cảnh Hoan vẫn luôn âm thầm quan tâm nàng, vốn dĩ hắn không định cho nàng biết, nhưng vì biết Hoàng thượng vì chuyện này mà dẫn dụ nàng nắm cung quyền, lúc này mới lộ ra khỏi ánh sáng, mặc dù đối với việc hắn làm hư long thai của Chu Tĩnh Tuệ có chút tâm hoảng, nhưng Tạ tiểu cô nương cũng không phải Thánh mẫu.
Chu Tĩnh Tuệ đã hạ tuyệt dục dược trong cháo của nàng, may thay nàng không có uống, nếu không đã bị tước mất quyền làm mẫu thân rồi, đến lúc đó Chu Tĩnh Tuệ có lẽ sẽ không thông cảm với nàng.
Cho nên lúc này nàng cũng sẽ không làm bạch liên hoa cảm thấy Cảnh Hoan có chút gì gọi là quá tàn nhẫn cả, hoàn toàn không có ý niệm này, Cảnh Hoan của nàng vốn vì nàng mà trút giận, nàng vui mừng còn không kịp nữa là.
Nhưng nghĩ kỹ lời của Cẩm Tú, Tạ Bích Sơ mới phát hiện có chút kỳ quái, Cảnh Hoan và Chu Tĩnh Tuệ làm một cuộc giao dịch với nhau, tốt cuộc là giao dịch gì vậy, lẽ nào Chu Tĩnh Tuệ kỳ thực chính là quân cờ của Cảnh Hoan?
Nhớ lại nguyên tác một chút, Tạ Bích Sơ cảm thấy như đã hiểu ra, chả trách sao Chu Tĩnh Tuệ sau khi tái sinh lại luôn trùng hợp các loại cơ duyên như vậy, thủ hạ các loại nhân tài cần gì có nấy, hơn nữa từ trước tới giờ chưa nghe nói Chu Tĩnh Tuệ hao tâm tổn phí tìm mọi cách lôi kéo cả, khi cần dùng lập tức liền xuất hiện ngay một đồng hương, thì ra tất cả mọi thứ đều không phải vì hào quang, mà là vì Cảnh Hoan.
Từ trong nguyên tác cũng có thể nhìn ra, mục đích của Cảnh Hoan lại không phải là Hoàng đế, hắn cũng sớm nói rồi không hề nghĩ tới Hoàng vị, vậy hắn lợi dụng Chu Tĩnh Tuệ hẳn không phải để đối phó với Hoàng thượng rồi, vậy thì đối phó với ai?
Nghĩ một chút trong nguyên tác đối thủ lớn nhất của nữ chủ, Tạ Bích Sơ có chút lặng đi, lẽ nào là Thái hậu?
Nhưng Thái hậu là mẹ ruột của hắn a, hơn nữa bình thường thái độ của hắn đối với Thái hậu thân mật như vậy mà, cái gì mà thái y ngu thân căn bản không hề, quan hệ của hắn với Thái Hậu so với quan hệ giữa Hoàng đế và Thái hậu tốt hơn nhiều.
Hoàn toàn nhìn không ra dấu hiệu nào là hắn muốn đối phó Thái hậu.
Huống hồ hiện tại Tôn gia đã đổ rồi, vẫn là ý vì Hoàng đế, những việc cụ thể Nam thần lão gia làm, Cảnh Hoan một chút liên quan cũng không có, vậy Cảnh Hoan luôn bảo vệ Chu Tĩnh Tuệ, rốt cuộc là muốn lợi dụng nàng ta để đối phó với ai?
Hay là mình?
Tạ Bích Sơ nghĩ tới nghĩ lui, đi đi lại lại cuối cùng lại vòng về mình, nàng nắm lấy trán, đau đầu lăn nhẹ trên giường, sau đó dứt khoát gạt ý nghĩ này sang một bên.
Nghĩ nhiều làm gì chứ, mà đã chọn tin tưởng hắn, hà tất phải đi phỏng đoán hắn, khi hắn chọn cách mượn miệng Cẩm Tú đem chuyện hạ độc nói cho mình biết, chả lẽ hắn không nghĩ tới việc bại lộ mình sao?
Nhưng hắn nếu là làm vậy, nàng hà tất phải vì những chuyện căn bản không liên quan mấy đến nàng mà hoài nghi hắn chứ.
Thỏa thuận nửa năm đã định rồi, nàng cứ an tâm mà đợi hắn đến đón nàng là được rồi.
Tạ Bích Sơ nghĩ một chút, viết một phong thư bày tỏ sự khen ngợi đối với Cảnh Hoan, tiện cuối thư còn bày tỏ một chút không hiểu việc hắn không viết thư hồi âm, sau đó thích thú sai người đưa đi.
So với bầu không khí thoải mái ở Trường Hoa Cung, kỳ thực cả kinh thành đều nhuộm lên một tầng nghiêm trọng, nguyên nhân Hi triều phát binh đối với Đại Hoàn không rõ, hơn nữa biên thành đã thất thủ, những chuyện này giống như một lưỡi đao sắc bén, kề trên đỉnh đầu Đại Hoàn, đừng nói Hoàng đế, mà ngay cả những quan viên hơi có một chút trách nhiệm cũng đều tự cảm thấy nguy hiểm.
Còn đối với Tạ Tể tướng ốm bệnh ở nhà, tuy có một số người cảm thấy hành động co lại của ông ta có vẻ không quân tử cho lắm, nhưng càng nhiều người bội phục sự thối lui của ông ta, tất cả mọi người đều biết, Tạ Dịch Giang không thể nắm binh quyền, đặc biệt dưới tình huống Tạ Bích Sơ vẫn là Hoàng hậu.
Vinh quang của Tạ gia vì nhân vật như Tạ Dịch Giang mà đã đạt tới đỉnh, nếu lại tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ không chỉ Hoàng Vương, mà ngay cả các đồng liêu cũng sẽ ghen ghét.
Mà Tạ Dịch Giang hiển nhiên là một người thông minh.
Cho nên cả kinh thành, cũng chỉ có Tể tướng phủ và Trường Hoa cung của Hoàng hậu là có vẻ nhàn nhã.
Tương phản với Trường Hoa cung là Lâm Khê cung của nữ chủ đại đại.
Chu Tĩnh Tuệ vì đẻ non mà cơ thể suy nhược vẫn chưa hồi phục, thai này của nàng ta dường như rất khó khăn, lúc mang thai liền cảm thấy thai nhi giống như là loại côn trùng thích hút máu, ngày ngày hút lấy tinh lực của nàng ta, nàng ta sau khi mang thai mạch thai rất ổn định, nhưng chỉ có nàng ta biết, cơ thể nàng ta càng ngày càng giữ không được đứa bé này, cơ thể dần dần có chút suy nhược, đứa bé thì càng lúc càng chắn chắn.
Nhưng nàng mặc dù cảm thấy khác thường, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, như vậy đứa trẻ sinh ra mới được khỏe mạnh, hệ vi mẫu tài.
Sau khi đẻ non, không cảm thấy suy nhược, ngược lại lại giống như đã vứt bỏ được một chiếc túi cực lớn đang đè bẹp lấy nàng ta, cả người đều thoải mái vô cùng, tuy mất nhiều máu, nhưng cơ thể lại thật sự đang dần khỏe lên.
Nàng ta thầm có chút nghi hoặc, những chuyện này đều là vì tình dược mà Tôn quý phi hạ trong canh Hoàng đế dẫn đến, có điều nàng ta căn bản không có chứng cứ, hơn nữa sự việc đó xảy ra cũng rất lâu rồi, khi đó ngay cả Hoàng đế cũng không tra ra được kết quả gì, nàng ta bây giờ có thể có biện pháp gì sao?
Chỉ là không đợi nàng ta nghĩ ra cách làm rõ chuyện này, tin tức Đại Hi tới xâm phạm đã truyền khắp trong cung, Chu Tĩnh Tuệ lập tức có chút ngây ngốc rồi.
Nàng ta thực sự bị sốc, bởi vì nàng ta đã sống lại cả một kiếp.
Người khác không biết, nàng có thể không biết được sao? Lúc này ở kiếp trước, căn bản không có cái gì là Đại Hi tới xâm phạm, mãi đến khi nàng ta bị Tôn quý phi trút giận đánh chết, Đại Hi cũng vẫn hòa bình với Đại Hoàn.
Cho nên đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Tĩnh Tuệ lo lắng không yên, nàng ta lần đầu thấy, ký ức về kiếp trước của mình quả thực chính là thứ vô dụng, hoặc căn bản chỉ là một ý nghĩ của nàng mà thôi. Nàng vốn cảm thấy đó là thứ có thể tin tưởng được, thì ra một chút cũng không thể tin.
Mà nàng đã đi tới bước này, sau này sẽ đi đâu về đâu?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
164 chương
78 chương
11 chương
47 chương
39 chương
136 chương
34 chương
62 chương