Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 139 : Hai người các ngươi thì vui rồi

Tôn quý nhân không có cảm giác an toàn, liền vội vàng tìm tới Hoàng đế biểu ca, nhưng vì vội vàng, lại không có Thái Hậu ở sau lưng thay nàng ta chu toàn, lập tức liền xảy ra chuyện. Tôn quý nhân muốn giống như trước, mỗi ngày đều muốn được ở bên cạnh Hoàng đế biểu ca, nhưng hiện tại nàng không còn quyền thế nữa, cũng không dám quá tùy tiện, nàng đã tới ngự thư phòng mấy lần. Sau khi bị Hoàng đế mượn lý do bận chính sự, liền biết chiêu này không được rồi. Thế là quyết định rút lui chuyển sang kế khác, bắt đầu lợi dụng những người quen trước đây thám thính hành tung của Hoàng đế bệ hạ, tạo ra các tình huống gặp ngẫu nhiên. Đáng tiếc người “tình cờ gặp” lại không phải Hoàng đế bệ hạ, nhưng nữ chủ đặc ý đến trước lại là Chu Tĩnh Tuệ đại đại. Gia nhân Chu Tĩnh Tuệ so với Tôn quý nhân khôn hơn rất nhiều, ít nhất gia nhân thỉnh thoảng đem chút canh gì đó tới cho bệ hạ vẫn không bị cự tuyệt, nhưng xem ra chút ân sủng này đối với hắn căn bản vẫn chưa đủ, thế là nữ chủ đại đại không cách nào oán trách Hoàng đế bệ hạ quyết định đem tất cả nguyên nhân đổ lên người Tôn quý nhân. Cũng là vì Tôn quý nhân cũng đang mang thai, cho nên Hoàng đế mới càng ngày càng không quan tâm mình, đương nhiên trước khi Tôn quý nhân mang thai, Hoàng đế đối với mình không quá coi trọng. Khi phẫn hận bị đè nén quá nhất định sẽ có lúc bộc phát ra, lập tức như một trận hồng thủy trút xuống, sau khi nghe Tôn quý nhân lại lần nữa đi ngang qua nơi của Hoàng đế bệ hạ, Chu Tĩnh Tuệ nhịn không được liền ra tay. Một kế hoạch vô cùng đơn giản và dễ hiểu, căn cứ vào định luật thứ ba của nữ chủ, khi nữ chủ bị “ức hiếp”,  nam chủ nhất định sẽ xuất hiện vì nữ chủ mà đòi lại công đạo. Mặc dù kỳ thực nữ chủ đại đại chủ động cậy thân phận chèn ép người khác, yêu cầu Tôn quý nhân hành lễ với nàng một Tĩnh mỹ nhân, sự khiêu khích như vậy đã từng khiến Tôn quý phi trực tiếp tức giận, giơ tay lên trực tiếp phủi đi. Nữ chủ đại đại sau khi trông thấy sắc vàng tươi tiêu biểu của nam chủ, quyết định làm ra bộ dáng không kịp né tránh, tát mạnh một cái, nhưng dưới chân lại nhẹ nhàng đá một viên đá cỡ đầu ngón tay vào chân Tôn quý nhân. Tôn quý nhân tức giận dùng lực đẩy trở lại, thân thể cũng theo đó đổ về phía trước, chân bước về phía trước một bước, nhưng một bước này lại dẫm đúng lên viên đá kia, bởi vì mang thai mà đế giày thêu hoa lại mềm và mỏng. Tôn quý nhân chỉ cảm thấy dưới chân đều đau, vô thức di chuyển một bước. Lúc này Chu Tĩnh Tuệ lại lần nữa không cẩn thận theo đà “chạm” một chút vào người Tôn quý nhân, bi kịch liền xảy ra——bụng của Tôn quý nhân trực tiếp đập vào lan can nơi đó, nàng ta kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra. Từng cơn đau ở vùng bụng khiến nàng ta hoa mắt, nàng giơ tay vịn vào lan can, mắt trừng trừng nhìn Hoàng đế biểu ca trực tiếp phớt lờ nàng, một mặt an ủi Tĩnh mỹ nhân đang “sợ hãi”, trong đầu một mảnh trống rỗng. Biểu ca dịu dàng trước mắt kia dường như cũng biến thành một bóng hình nhợt nhạt, nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm, tay lại sờ lên bụng, nơi đó từng cơn đau thốn, dường như có gì đó đang rơi ra đang rơi ra, cùng với đó dường như có thứ gì đó ấm nóng đang chảy ra, vào khoảnh khắc cuối cùng của sự bối rối, nàng nghe thấy một tiếng thét chói tai. Đợi sau khi nàng thoát ra khỏi bóng tối, mở mắt ra liền trông thấy bóng dáng của Hoàng đế biểu ca, trái tim của người mà nàng đặt niềm tin cuối cùng cũng trông xuống, đang muốn cười một cái với hắn, thì thấy hắn sắc mặt tối sầm nhìn về hướng nàng, lạnh lùng nói: “Đứa bé không còn nữa, sau này nàng cũng an phận một chút đi, đừng đi qua đi lại nữa.” Tôn quý nhân liền ngây ngốc đi, ngây ra một hồi lâu mới tin hỏi một câu: “Đứa bé không còn nữa?” Hoàng đế lạnh lùng hắng giọng: “Đây không phải là nàng tự gây ra sao? Nàng luôn muốn gây phiền phức với Tĩnh mỹ nhân, hại người cuối cùng lại hại mình, đến bây giờ nàng còn gì để nói nữa không? Nàng lo tĩnh dưỡng đi, mấy ngày này cũng không cần phải ra ngoài làm gì.” Đây cũng là đồng dạng với việc cấm túc rồi. Tôn quý nhân thấy hắn quay người định đi, vô thức muốn giữ hắn lại, nhưng một câu “biểu ca” vừa thốt ra, bước chân Hoàng đế bệ hạ kia tuy có dừng lại, nhưng không quay người lại, chỉ nói: “ Mai Y, mấy ngày này tưởng nàng đã thay đổi, nào ngờ vẫn như vậy, ồn ào ngang ngược, trẫm không muốn phạt nàng lần nữa, nàng tự xem xét lại mình đi.” Hoàng đế bệ hạ ra khỏi Trùng Hoa cung sắc mặt mệt mỏi, ánh sáng huy hoàng của ngọn đèn trong hoàng cung chiếu trên khuôn mặt hắn, lại không cách nào soi sáng lòng hắn, hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen nơi xa kia, đột nhiên nhớ tới đêm đó. Hắn đội màn đêm vội vã ra khỏi thành, gấp gáp tới Đại Giác tự, hắn đứng ở ngoài cửa phòng nàng, trông thấy ánh đèn từ phòng nàng chiếu ra, trong lòng cảm thấy an định ấm áp, nhưng cảm giác đó lại quá ngắn, ngắn đến nỗi hắn vừa mới cảm nhận được sự ấm áp, còn chưa kịp thưởng thức đã bị nàng phá vỡ một cách không thương tiếc. Cảnh Diệp thu ánh mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt không gợn sóng, lạnh lùng nói với Lý Lộc bên cạnh: “Ngày mai sai người đem chút dược liệu tới Đại Giác tự.” Thế là ngày hôm sau, Tạ tiểu cô nương vừa thức dậy liền nhận được một bọc dược liệu do Hoàng đế bệ hạ đưa đến, mở ra nhìn, một bọc đều là đương quy, Tạ tiểu cô nương nhịn không nổi vỗ trán, nghĩ một chút vẫn là thỏa hiệp, chỉ là hôm đó tuy đã trở về kinh thành, nhưng lại lưu lại phủ Tể Tướng và Nam thần lão gia, ngày hôm sau mới lặng lẽ hồi cung. Hoàng đế bệ hạ sau khi nghe xong cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ là thấy Lý Lộc thấp thỏm đợi, thở một tiếng, sau đó nói: “Ngươi đem phong ấn và gián biểu trong cung đều đưa tới Trường Hoa cung, sau đó kêu tứ phi tới thỉnh an Hoàng hậu.”   Lý Lộc biết ý Hoàng thượng đây là muốn Hoàng hậu ra uy, nhưng đáng tiếc Tạ tiểu cô nương lại không nghĩ như vậy. Nàng ngồi trước mặt tứ phi, cảm giác giống như là ông chủ trở về từ kỳ nghỉ, các quản lý bộ phận thủ hạ đến để hồi báo công việc, nàng nhấp một ngụm trà, sau đó trấn an bốn người đang bồn chồn không yên: “Các ngươi đều làm rất tốt, sau này cứ như vậy mà làm, có chuyện quan trọng thì lại đến tìm bổn cung nơi này.”   Tạ Bích Sơ nói xong, đánh giá sắc mặt của bốn người, nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: “Bệ hạ kêu các ngươi tới nơi này của bổn cung, nghĩ ra cũng là vì xem trọng các ngươi, nhưng chuyện hậu cung Bệ hạ nơi đó không tiện can thiệp quá nhiều, cho nên mới đẩy bổn cung tới đây, nhưng nếu thấy các ngươi chịu khổ Bệ hạ cũng sẽ để tâm.” Thái độ của nàng rõ ràng như vậy, tứ phi cũng thở phào một hơi, nhìn nhau, Hiền phi lên tiếng trước: “Hoàng hậu nương nương mới hồi cung, không biết đã nghe chuyện Tôn quý nhân đẻ non chưa?” Tạ tiểu cô nương đương nhiên không thể không biết, nhưng vẫn làm ra bộ dạng kinh ngạc: “Chuyện xảy ra khi nào, sao lại đẻ non, thời điểm trung thu không phải nói thai nhi rất ổn sao?”