Edit: rồng            Sợ nhất khi ra biển chính là gặp phải trời bão táp, mọi người nhìn về phía mặt trời chậm rãi mọc lên cách đó không xa mới thở phào nhẹ nhõm. Tôn A Hoa nói tiếp: “Tôi là con gái nhà dân chài, từ nhỏ đi theo người nhà ra biển, cho nên cũng có thể dự đoán thời tiết, mấy ngày nay trời sẽ không có bão, hi vọng sớm gặp được bạch tuộc biến dị.”      Tô Ngưng Mi nhìn mặt trời dâng lên chậm rãi cách đó không xa, trong lòng cảm thấy rung động, cảnh đẹp như vậy không thể nhìn thấy trên đất liền. Mặt biển vốn có chút âm trầm lại bởi vì mặt trời mọc mà như một tấm vải viền vàng, trên mặt biển gợn sóng lăn tăn.      Tôn A Hoa nhìn bộ dáng của Tô Ngưng Mi, cười nói: “Rất đẹp đúng không, khi còn bé, em trai bởi vì nhà độc đinh, nên chưa bao giờ cho nó ra biển, đều mang theo tôi đi cùng, mỗi ngày nấu cơm cho bọn họ, lúc đánh cá cũng giúp một tay, mệt chết đi, việc đáng giá duy nhất có thể làm tôi vui lúc đó là mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy mặt trời mọc ban mai.” Tôn A Hoa nói xong, cũng chậm rãi nhìn mặt trời dâng lên, thở dài nói: “Thật đẹp, nhìn mười mấy năm cũng không nhìn đủ.”      Rất nhanh mặt trời đã lên cao, trên mặt biển giống như được rắc vàng, sóng gợn lăn tăn vàng rực rỡ.      Một ngày trôi qua rất nhanh, mọi người vẫn không có gặp được bạch tuộc biến dị, giờ phút này mọi người đã ở khu vực biển sâu.      Như thế lại qua mấy ngày, mọi người vẫn không gặp được con bạch tuộc biến dị đó, ngược lại sáng sớm thức dậy liền phát hiện bầu trời có vẻ âm u hơn thường ngày, mùi gió biển trở nên dày đặc hơn, không khí càng thêm ẩm ướt.      Tôn A Hoa nhìn phía xa lo lắng nói: “Sợ là phải gặp bão, tôi đề nghị hiện tại chũng ta tìm hòn đảo nhỏ tránh bão, nếu không chỉ với thuyền nhỏ này của chúng ta sợ là không ngăn được bão, Đại Long, đi lấy hải đồ tôi xem một chút.”      Đại Long cầm hướng dẫn đi tới, Tôn A Hoa mở ra nhìn hồi lâu, nói: “Phía Tây Nam, ngoài 50 cây số có hòn đảo nhỏ, chúng ta có thể đi tránh một chút, tôi nhớ lúc trước cùng ông nội và ba ra biển có đi qua tiểu đảo đó, được rồi, hiện tại chúng ta phải nhanh chong lên đường, tốt nhất trước khi trời mưa to phải lên được hòn đảo nhỏ đó.”            Tôn A Hoa khởi động thuyền đánh cá, đi về phía hòn đảo nhỏ, Đại Long ở trên tàu chú ý tình huống chung quanh, Liên Cẩn Viên cả đêm không nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi muốn anh nghỉ ngơi, anh lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh không mệt.”      Trừ Tôn A Hoa đang lái thuyền, mọi người đều đang ở trên boong thuyền, Hàn Bảo nhìn bầu trời âm u phía xa, thở dài nói: “chị tiểu Mi, bầu trời nhì u ám, thật đáng sợ…Trước những thảm họa như thế này, con người thật sự rất nhỏ bé.”       Tô Ngưng Mi gật đầu, thở dài.      Nửa giờ sau mọi người liền thấy được hòn đảo trong lời nói của Tôn A Hoa rồi, xa xa có thể nhìn thấy đại khái hình dáng. Hàn Bảo chỉ vào đảo phía xa, vui vẻ nói: “Chị tiểu Mi, chị nhìn kìa, sắp tới.”      Không đợi Tô Ngưng Mi mở miệng, Ôn Nhạn Kỳ bên cạnh đã nói: “Thoạt nhì rất gần, thật ra thì muốn đến bên cạnh hòn đảo kia còn thời gian ít nhất một canh giờ nữa.” Anh nói xong ngẩn đầu nhìn bầu trời ngày càng âm u, “Sắp có bão, gió bắt đầu nổi lên, hi vọng trước khi giông bão tới chúng ta sẽ đến được hòn đảo.”      Nửa giờ sau, bầu trời càng thêm âm u, mọi người giống như bị bao phủ trong đêm tối, gió càng lớn, thân thuyền lắc lư, sóng biển đánh từ nơi xa tới.      Không lâu sau bầu trời xuất hiện tia chớp, oành một tiếng, từng đạo một tia chớp đánh xuống, đang bị bóng đêm bao phủ trở nên chiếu sáng rực rỡ. bản thân Tô Ngưng Mi là Lôi linh căn biến dị, không bài xích Lôi điện, thậm chí mơ hồ phấn khích. Lúc xuất hiện sấm sét, sắt mặt của Hàn Bảo, Ôn Nhạn Kỳ, Đại Long trắng bệch.      Đại Long không nhị được run lên, “Cmn, đây cũng quá dọa người. Ông đây dù gì cũng là con nhà chài, cũng đi theo ra biển mấy lần, nhưng mà cho tới nay cẫn chưa bao giờ gặp thời tiết như vậy, xem chừng bão lần này rất lớn. “Vừa nói vừa thầm vài câu, giống như là đang chửi Tặc Lão Thiên.      Sấm sét trên mặt biển rõ ràng khác thường, sau đó đánh một hồi tia chớp kéo dài, Hàn Bảo và Ôn Nhạn Kỳ có chút không chịu nổi loại cảm giác này, cũng đi vào trong khoang thuyền. Chỉ có Đại Long muốn tiếp tục chú ý nhìn tình huống xung quanh, vẫn còn ở trên boong thuyền. Liên Cẩn Viên cũng không bài xích lôi điện, đứng nhìn ở bên cạnh Tô Ngưng Mi.      Không lâu sau thì nước mưa bùm bùm rơi xuống, sau khi đánh vào người làm bị thương, đầu trọc không nhịn được sờ đầu trọc trụi lủi, mắng câu gì đó.      Giờ phút này, đảo càng ngày càng gần, chỉ là do bão nên thân thuyền bị lắc lư, tốc đọ cũng chậm lại. Lúc mưa ngày càng lớn, rốt cuộc thuyền cũng đến gần đảo, đi lên trên đảo, Tôn A Hoa quẳng neo xuống, cố định thuyền, cuối cùng lại lo lắng thuyền bị sinh vật biển biến dị phá hư nên Liên Cẩn Viên thu cả con thuyển vào nhẫn trữ vật, sau đó sáu người mới đi lên trên đảo.      Hiện tại sáu người đều ướt dầm dề, chờ sáu người lên đảo mưa lại lớn thêm, mắt mọi người đều mở không ra nổi, trên hòn đảo tùng mảnh rừng cây thổi trúng rầm rầm vang dội.      Hòn đảo này thật lớn, nhìn không thấy kết thúc, khắp nơi đều là các loại thực vật kỳ lạ, có một tòa núi lớn ở nơi xa, trong núi xanh tươi um tốt. Trên đảo không có bất kỳ ngôi nhà nào, ngay cả một chỗ tránh mưa cũng không có.      Tô Ngưng Mi nhìn mưa ngày càng lớn, nói: “Chúng ta đang ở vị trí nào rồi, Tôn tiểu thư, thuốc nổ trên thuyền gặp nước mưa không sao chứ.”      Tôn A Hoa nói: “Yên tâm đi, không có gì đâu, những thuốc nổ này đã trải qua xử lý rồi, có thể không thấm nước. Nhưng mà, mặc dù tôi biết hòn đảo này nhưng mà chưa bao giờ đi lên, cho nên cũng không rõ, nếu không chúng ta vào trong xem.”      Liên Cẩn Viên nói: “Vậy thì vào bên trong xem đi, nếu không có chỗ che mưa che gió phải lên núi tìm xem có sơn động hay không, cũng không thể để bị mưa xối mấy ngày như vậy.”      Mọi người đi dạo xung quanh thật lâu cũng không tìm thấy nơi nào có thể che mưa, che gió. Cuối cùng mọi người nhất trí lên núi xem một chút.      Đi trong núi khoảng một canh giờ thì tìm được một cái sơ động, sơn động không lớn, nhưng là đủ cho mấy người ở trong, hơn nữa sơn động ở trên dốc cao, trong động cũng không có bị giột ướt, rất khô ráo. Trong sơn động có dấu vết nhóm lửa, có vẻ như là lúc trước có người ở đây, hơn nữa còn có không ít củi khô. Đốt đống củi, Tô Ngưng Mi, Hàn Bảo và Tôn A Hoa hong khô quần áo trước, sau đó ba người đàn ông mới đi vào thay quần áo ướt sũng.      Mọi người ở trên biển ba bốn ngày đều rất mệt mỏi, Liên Cẩn Viên lấy ra một cái vạc từ trong nhẫn trữ vật rồi sau đó đốt lửa nấu một nồi cháu thịt nạc, mọi người ăn đồ nóng, Liên Cẩn Viên bày trận pháp phòng ngự trong động, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.      Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi không ngủ được, dưới ánh lửa, Tô Ngưng Mi nhìn về phía gò má lúc tối, lúc sáng của Liên Cẩn Viên, nhỏ giọng nói: “Cẩn Viên, anh có cảm thấy là linh khí trên hòn đảo này nồng đậm hơn đất liền ở bên ngoài rất nhiều.”      Liên Cẩn Viên ừ một tiếng, cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, đôi mắt đẹp sáng lên ánh lửa đang cháy, “Lúc ở trên thuyền liền phát hiện ra, nơi này nhiều năm không có người ở, hơn nữa bốn bề toàn biển, linh khí trên đảo tất nhiên no đủ hơn nơi khác rất nhiều.”      Tô Ngưng Mi nói: “Xem ra nơi này là chỗ thích hợp để tu luyện.” Chỉ là cô  và Liên Cẩn Viên đều đã có bảo vật cũng không cần một nơi như thế này rồi.      Bên ngoài mưa đổ ầm ầm, rào rào. Hai người lặng lẽ nói chuyện, đang nói, cửa hang truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người ồ lên một tiếng. Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên nhìn ra ngoài động, lúc này mới phát hiện ngoài động có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, người đàn ông đứng ở phía khuất bóng, nhìn không rõ hình dạng như thế nào, chỉ có thể thấy toàn thân mặc hắc bào, hắc bào có chút tương tự với áo khoác thời kỳ dân quốc.      “Đây là bùa chú phòng ngự?” Người đàn ông dường như có hứng thú với bùa chú phòng ngự ở của động, ngồi chồm hổm dò xét. Người đàn ông vừa nói, Mọi người trong động liền tỉnh dậy.      Người đàn ông dường như rất quan tâm tới bùa chú phòng ngự, ngồi cạnh nhìn nó rất lâu. Mọi người trong động đều không mở miệng nói chuyện, cuối cùng là Tôn A Hoa hỏi một câu, “Xin hỏi anh là?”      Lúc này, người đàn ông mới đứng lên, sau khi đi vào, mọi người mới ước chừng dáng vẻ của người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, một đầu tóc ngắn, chỉ là quần áo có chút khác. Người đàn ông nhìn một vòng những người trong động, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tô Ngưng Mi, “tiểu thư là tu chân nhân sĩ?”      Cách nói chuyện của người đàn ông này cũng kì quái, nửa cổ đại nửa hiện đại.      Tô Ngưng Mi gật đầu một cái, trong lòng đã biết thân phận của người nọ là gì rồi, chính là người tu chân, có tu vi cao hơn cô, nhưng thấp hơn Liên Cẩn Viên.            Lúc này người đàn ông mới nói: “Tôi cũng giống như tiểu thư, chính là tu chân nhân sĩ…”      Cuối cùng từ lời kể của người đàn ông mọi người mới biết được người đàn ông này hẳn là người từ thời hoàng đế Gia Khánh, cách hiện tại khoẳng hai trăm năm. Người đàn ông này nói khi còn bé ngẫu nhiên có được một cái nhẫn không gian trữ vật, vô ý dùng máu tươi mở ra, trong không gian của nhẫn có một bản công pháp tu luyện, một chút đan dược, một thanh kiếm. Sau đó người đàn ông này tu luyện theo công pháp ghu trên đó, hơn nữa có đan dược trợ giúp, anh ta chỉ tốn mấy chục năm liền luyện tới Trúc Cơ Kỳ, sau này bởi vì không có thuốc trợ giúp, tu vi tiến triển chậm, anh ta mới du lịch khắp nơi tìm kiếm chỗ có đầy đủ linh khí để tu luyện, cuối cũng đã tìm được nơi này, tu luyện cũng tốn mất thời gian một trăm năm, lúc này đã đến tu vi kết đan sơ kỳ. cho nên mới co thể nhìn thấu tu vi trúc cơ trung kỳ của Tô Ngưng Mi.      Người đàn ông ngồi xuống xung quanh đống lửa, “Cho nên, tiểu thư chính là vị đạo hữu thứ nhất trăm năm qua kẻ hèn gặp được, tha thứ kẻ hèn mới vừa rồi kích động.”      Tôn A Hoa, Hàn Bảo bọn họ nghe xong đều ngẩn ra, lại là người từ thời Thanh Triều Hoàng đế Gia Khánh, này cũng đã sống bao nhiêu tuổi rồi chứ? Chỉ là côi như chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, bọn họ đều đại khái đón được sinh mạng của người tu chân đều rất dài. Đúng thật là người tu chân chỉ cần tới tu vi Kết Đan là có thể sống ít nhất 400-500 năm tuổi thọ, nếu có thể tu luyện đến Nguyên Anh, tuổi thọ có thể vượt ra ngàn năm.      Đầu trọc vừa sờ ót, vỗ đùi, hưng phấn kêu lên: “Tôi chửi cmn chứ, anh cũng thật trâu, thế nhưng sống nhiều hơn hai trăm năm rồi. Ai, anh có thấy qua Hoàng đế Khang Hi chưa, có thấy Hoàng đế Càn Long chưa?  Bọn họ thế nào? Đúng rồi, còn có những anh hùng thời kì dân quốc, Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch…”      Liên Cẩn Viên nhìn đầu trọc một cái: “Ngu vcl~, Khang Hi là gia gia của Càn Long, Gia Khánh là con trai Càn Long, Gia Khánh lên ngôi thì Khang Hi thành một đống đất rồi, Càn Long cũng cúp sớm!”