Vấp phải ổ sói, thịt nát xương tan " aka nhật ký dạy vợ"
Chương 15 : Vẻ đẹp mong manh dễ vỡ
Chương 13: Vẻ Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ
Có vẻ mối thù quần chip để lại bóng ma quá lớn, dù bị ăn mắng một trận vì tội lười cất quần chip khô, gây hiểu lầm không đáng có, Duy Khiêm vẫn thành công kéo Dã Lâm xuống bùn.
Sau đó sao? Để trấn an lòng dân, hoàng hậu nương nương không thể không vời Dã Lâm đến phòng, nhẹ giọng bảo ban cô một phen. Lời nói hoa mỹ màu mè một đống, tổng kết lại chỉ có: Duy Khiêm còn nhỏ, đầu óc còn chưa chín chắn, sở thích cũng có nhiều thứ quái dị, mong cháu làm như tai không nghe, mắt không thấy, cứ để nó tự thỏa mãn một phen.
Tiếp đến là bàn giao việc vặt trong nhà.
-Lúc trước con mới đến đây, phải thích nghi với cuộc sống mới, thím cũng không tiện để con làm, sợ con sẽ có áp lực… - Thím Phương trìu mến vuốt tóc Dã Lâm một cái, tiện thể xoa lên cục u nhỏ trên đầu cô - …nhưng Chiêu Phong đã mở lời, cô chỉ đành nghe nó.
Hình như câu đằng sau không khớp chủ đề rồi, Chiêu Phong liên quan gì đến việc nhà? Đè xuống một loạt nghi vấn bắt đầu nổi lên như bong bóng xà phòng, Dã Lâm tiếp tục nghiêm túc lắng nghe trưởng bối dặn dò.
-Nấu cơm, rửa chén con cứ làm như trước giờ vẫn làm đi. Còn chuyện giặt dũ, con chỉ cần làm phần của con, Chiêu Phong và Duy Khiêm là được rồi, của ông bà, chú thím thì cứ để cho thím, dù sao con cũng phải lo học hành thi đại học nữa.
-Dạ - Dã Lâm ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thím Phương. Thím thật quá tri kỷ, con cảm động chết mất.
-Áo quần của các con cũng không nhiều lắm, nếu được con giặt tay cho cô nhé, còn không thì con cứ ném áo quần bình thường vào máy giặt, chỉ vò áo sơ mi là được. Chỗ phơi của các con là phòng phơi đồ cuối tầng 2. Khi áo quần đã khô, con chỉ cần trẩy nó xuống, ủi phẳng rồi treo lại lên móc, thông báo cho hai đứa kia đến lấy đồ là được.
-Không gấp sao ạ? – Dã Lâm không nhịn được hỏi lại. Trước giờ cô toàn rút áo quần vào gấp thôi, chứ ủi phẳng treo lên thì chỉ khi nào nó nhăn nhúm quá đáng, cô mới làm.
-Áo quần của con thì con tự xử lý theo ý con, nhưng của Chiêu Phong và Duy Khiêm thì phải ủi, đặc biệt là phía Chiêu Phong. Thằng nhóc đó thấy áo quần nhăn sẽ không chịu mặc, tính cách rất thối. Duy Khiêm thì chỉ học đòi anh nó, con cứ ủi sơ sơ là được, dù sao cũng là con nít, mặc một chút sẽ nhăn ngay thôi.
Thấy Dã Lâm khó khăn gật đầu, thím Phương bật cười gõ đầu cô một cái.
-Tập làm quen đi cô nương, sau này về nhà chồng, việc gì cũng phải một tay quán xuyến, dọn nhà dọn cửa, đi chợ nấu cơm, giặt dũ quần áo, tất tần tật, mệt hơn rất nhiều. Giờ có thời gian thực tập thì phải biết trân trọng, hiểu không? – Thím Phương giọng nhẹ bẫng, đối với người phụ nữ đã quen với bao năm tần tảo sớm tối như bà, cái nhọc nhằn khổ sở dường như đã trở thành một thói quen, gạt đi thì nhớ, bây giờ nhìn lại, chừng ấy việc cỏn con biết bao nhiêu.
-Con biết rồi à – Dã Lâm nghiêm túc nói, rồi hơi ngượng ngùng cúi đầu – Con cảm ơn thím.
Thím Phương nhìn Dã Lâm, ánh mắt rơi vào trầm tư.
Hòa bình lập lại, bố Dã Lâm không tiếp tục làm bộ đội mà sang Hàn quốc làm công nhân, không biết quá trình khúc chiết thế nào, sau này lại được làm phi công của một hãng hàng không bên đó. Trong lúc làm việc, ông đã đem lòng yêu mẹ của Dã Lâm, Việt kiều ở Hàn, cũng là tiếp viên hàng không. Có thể nói, tình yêu của hai người tiếp nối kéo dài trên những chuyến bay, giữ lửa hơn 3 năm, rồi mới quyết định kết hôn, sinh con. Khi quyết định sinh Dã Lâm, hai vợ chồng quay trở về Việt Nam, để cô bé được sinh ra trên chính tổ quốc của mình. Một năm sau đó, hai người rứt ruốt để đứa con đầu lòng ở lại Việt Nam với bố mẹ, tiếp tục sang Hàn làm việc, mãi đến cô bé tròn 9 tuổi mới được chuyển hộ khẩu sang bên đó, bắt đầu cuộc sống mới với bố mẹ mình. Bà còn nhớ, lúc đó Dã Lâm đã khóc rất nhiều, cô bé không nỡ bất cứ ai đã tồn tại trong 9 năm tuổi thơ trong sáng ngọt ngào của cô. Nghe nói sau đó, cô bé suýt bị bệnh trầm cảm, cũng may đôi vợ chồng đáng đánh đòn kia còn thương yêu con mình, phần thương yêu ấy chí ít nuôi dưỡng cô trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát như bây giờ. Tuy vậy, theo tính chất nghề nghiệp khắc nghiệt của ngành hàng không mà nói, thời gian của cô bé tiếp xúc với bố mẹ cũng không nhiều, những điều mà cô nên được mẹ mình chỉ dạy chắc cũng thiếu thốn đến đáng thương.
-Thím nghĩ, mẹ con cũng mong rằng có thể tận tay dạy cho con những điều này. – Thím Phương đột ngột xúc động bật thốt lên cái câu mà sau đó bà chỉ muốn cắn lưỡi mình một phát.
Đôi mắt long lanh như trời sao của Dã Lâm bỗng ảm đạm hơn rất nhiều, trước như bầu trời đêm rực rỡ huyền ảo khiến người mê đắm thưởng thức; sau lại là không trung quạnh quẽ của một buổi tối mùa đông giá lạnh nào đó, ánh sao yếu ớt thoi thót không nỡ nhìn. Cô khẽ cong đôi môi hồng, đưa tay vỗ ngực mình một cái, dí dỏm nói:
– Con cũng nghĩ thế, đâu phải ai cũng có phúc sinh ra một đứa con vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như con đâu.
Thím Phương lập tức phụ họa vài câu, chuyển sang đề tài khác. Bà không muốn nhìn thấy vị đắng chát ẩn dưới nụ cười tinh nghịch, vô tư giả dối kia thêm một lần nào nữa.
Trở về căn phòng ngủ yêu quý đã không còn bóng hình thon dài lạnh nhạt của ai kia, nhìn núi nhỏ quần áo, Dã Lâm có chút thẫn thờ, không biết lại suy nghĩ vớ vẩn gì mà đứng lặng ở đó, hồi lâu không nhúc nhích.
Đêm càng sâu càng mát mẻ. Dã Lâm ôm đống áo quần di chuyển đến chiếc bàn ủi ở trong góc phòng phơi áo quần, không ngừng nguyền rủa cái tên dở hơi kia không có việc gì làm tự dưng đem chúng vào phòng cô làm gì, để rồi cuối cùng cũng phải dời lại vị trí cũ.
Cắm dây điện bàn ủi vào ổ, dưới ánh nhìn soi mói của vị giám sát viên Duy Khiêm, Dã Lâm bắt đầu kiếp sống học làm hiền thê lương mẫu, hơ hơ.
Sáng ngày thứ 4, Dã Lâm mặc bộ áo quần thể dục màu xanh đậm do chính tay mình hì hục là ủi cẩn thận, mang đôi giày thể thao phong cách Hàn Quốc TT002D đen trắng, tự tin rạng ngời đạp xe đến trường… tất nhiên là cùng với Chiêu Phong.
Hôm nay thím Phương có việc bận phải ra ngoài từ rất sớm, Dã Lâm cùng Chiêu Phong đành phải tạm tạt vào một quán bán bánh mì bên lề đường, mua hai phần.
Chỉ còn 10 phút nữa là đến tiết học đầu tiên, cũng là tiết Thể Dục. Vì không để cho dạ dày mình chịu khổ, Dã Lâm bất chấp hình tượng, há to miệng ngoặm luôn một ngụm lớn. Đôi môi trái tim nhỏ xinh nhóp nhép liên tục tương phản cùng một bên má vì thức ăn mà căng phòng khiến cho vẻ đẹp thiếu nữ non nớt, mỏng manh của Dã Lâm càng thêm đáng yêu.
Đẹp, đây cũng là một nỗi đau nhức nhối của Dã Lâm, tuy cô khá yêu bản thân mình, cũng quý trọng những gì mà ông trời đã ban tặng cho cô, nhưng mà, nếu có thể, cô rất muốn đổi thành một vẻ đẹp khác, như quyến rũ, sắc sảo, khỏe khoắn chẳng hạn. Tại sao ư? Tại mỗi lần nhìn vào gương, ngắm người con gái đẹp đẽ ngây thơ, khờ dại tựa nắng ban mai kia, Dã Lâm lại muốn xông véo má, kéo tóc, bắt nạt, rồi bấm giờ xem nó khóc được bao lâu.
Hồi nhỏ thì không sao, giờ lớn rồi, bị một đóng người chúa ghét mình chửi đi chửi lại một câu “Mày giả tạo vừa thôi”, làm sao không đau lòng được chứ. Mặt sinh ra đã thế, sao trách cô được chứ? Mà có chửi cũng làm ơn đổi từ đi được không, nghe hoài nghe đến phát ớn rồi nè.
Không phải bị M chứ, Dã Lâm khá thích ở chung với Chiêu Phong, Duy Khiêm,…thậm chí cả Nhật Duy. Ít nhất mấy tên đó còn không bị vẻ bề ngoài của cô đánh lừa, không nỡ chơi khăm cô. Cuộc sống mà không có gì bất ngờ thì chán lắm đó.
Có rau bạc hà. Dòng suy nghĩ đang trôi xa tít đâu đó của Dã Băng lập tức gãy đoạn. Cô xạm mặt lại, cơ miệng cũng ngay lập tức dừng hoạt động. Không phải cô đã dặn cô bán hàng đừng thêm rau vào rồi sao? Hay nhầm của Chiêu Phong?
Mang theo nghi hoặc, Dã Lâm len lén liếc nhìn tấm lưng rộng dài rộng của đối phương ở cách mấy bàn phía trước, chả thấy được gì cả.
Không thể làm gì khác, Dã Lâm cố nén cảm giác buồn nôn vì mùi lá bạc hà kích thích, chậm rãi nuốt xuống tất cả mọi thứ trong khoang miệng. Sau đó, cô tàn nhẫn banh ổ bánh mì ra, quan sát bên trong ruột của nó.
Quả nhiên, Dã Lâm tìm thấy được một nhánh cây bạc hà cùng mấy cái lá nhỏ nhắn của nó ở bên trong.
Tuy cô thích mùi hương bạc hà, nhưng không thích ăn đâu nhá. Đây là bữa sáng duy nhất của cô đó.
Dã Lâm khóc không ra nước mắt nhìn ổ bánh mì chưa ngốn được phân nửa, quyết định đưa tay nhặt lấy rau bạc hà ở bên trong.
Một cái, hai cái... Dã Lâm càng nhặt càng hăng say. Ngay khi cô gần quên hết mọi thứ xung quanh, chuyên tâm sự nghiệp nhặt rau vĩ đại thì một bóng người xuất hiện, cùng tiếng hừ lạnh nhẹ bẫng.
Dã Lâm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, quen thói bày ra vẻ mặt vô tội mỗi lần bị trách phạt.
-Đi ra ngoài! - Nhật Duy đay nghiến từng chữ mà nói, sắc mặt kém cực kỳ. Giả như trong tay cậu ta cầm một con dao, thì chắc chắn bây giờ Dã Lâm đã máu chảy thành sông, báo Việt giật tít đưa tin rồi.
Biết mình chọt trúng ổ kiến, Dã Lâm ngoan ngoãn rời khỏi chỗ, dưới ánh mắt kỳ thị lạnh lẽo của Nhật Duy, nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang, ưu thương đứng gặm bánh mì.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ^^
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
50 chương
11 chương
71 chương
31 chương