Vấp phải ổ sói, thịt nát xương tan " aka nhật ký dạy vợ"
Chương 12 : Đóa cẩm tú cầu chẳng ai hiểu nổi
Chương 10: Đóa Cẩm Tú Cầu Chẳng Ai Hiểu Nổi
Sáng hôm sau, Dã Lâm đạp xe theo sau Chiêu Phong, len qua từng con phố đến trường. Tuy hồi ở Hàn cũng từng đi xe đạp ra phố, nhưng nói thật, nhìn tình trạng giao thông ở Việt Nam như thế này, Dã Lâm hoàn toàn không biết, khi nào thì mình lăn ra đường chết queo nữa. Cũng may bây giờ là buổi sáng, người đi lại còn ít, cô có thể miễn cưỡng làm quen.
Mệt bở hơi tai mới lết tới cổng trường, Dã Lâm theo thỏa thuận dừng chân đứng nghỉ lấy sức, chờ bóng lưng Chiêu Phong nhạt nhòa giữa đám học sinh đến trường, cô mới lững thững đi vào nhà xe. Buổi sáng tinh khôi trong lành, Dã Lâm tham lam hít sâu vài cái, cho đến khi hai lá phổi căng đầy luồng không khí tươi mới, mới thỏa mãn dốc lên tinh thần còn ủ dột vì buồn ngủ, chạy nhanh vào lớp.
Trong lớp lác đác không mấy người, người cúi đầu chép bài tập, kẻ lại nhồm nhoàm xử lý bữa sáng. Tuần này tổ 2 trực nhật, cũng là tổ của Chiêu Phong. Dù là lớp trưởng dưới một người trên mấy chục người, hắn vẫn rất có trách nhiệm xách chổi quét lớp. Thế nên, Dã Lâm mới có thể được rửa mắt chiêm ngưỡng mỹ cảnh trai đẹp quét nhà.
Vào lúc nào, ở bất cứ đâu, cả người Chiêu Phong đều toát lên khí chất băng lãnh, cao ngạo nhưng không kém phần áp đảo ngột ngạt của một vị vương giả. Ngay cả khi hắn cầm một cây chổi, quét nhà, loại khí chất như đã thấm đẫm vào từng hơi thở, từng huyết mạch ấy vẫn sẽ không suy giảm. Thậm chí, nó còn khiến người ta lầm tưởng rằng, đó chỉ là một thú vui tao nhã mà thôi. Như, cái chổi cùn tội nghiệp từ năm lớp 10 đến giờ, nằm trong tay hắn cũng có vẻ quý phái, sang trọng hơn hẳn, kiểu như em đơn giản nhưng em không mất nét trang nhã vậy.
Từ tâm thái vui đùa thành say sưa ngắm nhìn, Dã Lâm hoảng hồn phát hiện, não cô lại liên tưởng quá đà rồi. Gì mà trang nhã, gì mà quý phái, chổi thì cũng chỉ là chổi mà thôi.
Dã Lâm bực bội thầm mắng mình vài cái, tầm mắt vẫn dán chặt lên người Chiêu Phong không dứt nổi.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt quá đỗi nhiệt liệt, nóng bỏng của Dã Lâm, Chiêu Phong từ từ ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi đem chổi bước đến gần.
Tim Dã Lâm chột dạ nhảy lên vài cái, cô sựng người mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai thần phật căm phẫn kia ngày một rõ dần, dừng lại trước mặt, trong đầu không ngừng xổ ra hàng ngàn hàng vạn hình ảnh ngượng chính mặt.
-Tôi phải quét chỗ này - Chiêu Phong rủ mắt nhìn Dã Lâm, ngắn gọn nói.
Dã Lâm ngắm nghía vẻ đẹp thiên nhiên trước mắt rồi liếc nhìn cái chổi cùn, dục vọng báo thù mới nợ cũ như sóng biển không hẹn mà lên, dữ dội vỗ vào tâm khảm. Cô muốn chiêm ngưỡng một chút mỹ cảnh khi vị vương giả Chiêu Phong này khom người, chổng mông lên cao quét nhà nha.
-Ok - Dã Lâm nở nụ cười tươi rói đáp trả, người ngửa ra sau dựa vào tường, hai cái chân dài cong lên, rồi nhiệt tình nói - Cậu quét đi.
Quét lẹ lẹ kẻo thím mỏi chân. Dã Lâm vì trả thù, cũng trả giá rất đắt nhé.
Chiêu Phong vẫn đứng yên tại chỗ nhìn Dã Lâm, đôi mắt đen dường như sâu và đậm hơn, tĩnh lặng, sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng.
Dã Lâm da đầu tê dại, mười ngón chân căng thẳng vô thức quéo lại, nhưng cô vẫn tận lực duy trì nở nụ cười nhiệt tình, mở to đôi mắt đen láy vô tội nhìn lại đối phương.
Chiêu Phong chẳng thèm phản ứng đối phương nữa, tao nhã khom người, đưa chổi luồng vào dưới bàn. Trong lúc quét, đầu chổi còn vô tình ma sát qua chân Dã Lâm, để lại một đống cát. Chỗ ngồi của Nhật Duy cũng ‘thơm lây’ không kém khi Chiêu Phong rút đầu chổi ra. Nói chung, đây chẳng gọi là quét, đây là rải bụi thì đúng hơn.
Dã Lâm xạm mặt nhìn Chiêu Phong, vì không để bản thân thua thiệt trước mặt đối phương làm hắn thỏa mãn, cô chỉ đành âm thầm ngọ nguậy các ngón chân cố làm cát rơi.
Xong việc, Chiêu Phong mặc kệ ai kia, thẳng thừng rời đi, khóe môi cong nhợt nhạt, như có như không.
Tàn nhẫn trừng theo bóng lưng xa dần của kẻ thù, Dã Lâm giơ lên ngón giữa rồi bận bịu cúi người phủi cát trong chân, trên chỗ ngồi của Nhật Duy, bực mình không thể tả, nhưng cô không hay biết rằng, ai đó đã dành tặng cô một món quà nhỏ ở phía sau.
Một buổi học mới bắt đầu trong yên bình, nếu không tính bên cạnh có một tên thi thoảng nhăn mày bất mãn cái bút, cái tẩy,…của Dã Lâm ‘xâm phạm’ ‘chủ quyền lãnh thổ’ hay đôi lúc lại mặt lạnh mắt đao giết người mỗi khi Dã Lâm vô tình nhìn cậu ta nhiều hơn vài giây, thì tổng thể coi như tốt đẹp.
Sau khi nghỉ giữa giờ tiết thứ 3, tiết thứ 4, tiết Sinh bắt đầu vào học. Dã Lâm quyến luyến kết thúc cuộc trò chuyện với Diệu An, đem sách vở lấy ra để lên bàn. Chờ hai đứa bạn lên bảng trả bài xong, thầy bắt đầu vào bài mới, Dã Lâm mới uể oải mở trang đầu vở. Vốn là một trang vở trắng xóa không vết mực, giờ đây lại nằm chình ỉnh một tấm ảnh chân dung 4x6, mặt trên còn bị bút viết bảng trắng màu đen vẽ lên không ít hình thù quái dị, trai đẹp trong ảnh cũng bị họa cho xấu một cách thảm thương.
Dã Lâm nhanh như chớp gấp vở lại, khóe mắt âm thầm thu lấy hình ảnh của Nhật Duy. Thật tuyệt, cậu ta đang nhìn cô, đôi mắt hoa đào màu nâu đen như phun ra lửa, đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo.
Dã Lâm rùng mình một cái, khẩn trương cúi đầu nhìn sách, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhật Duy cười gằn một tiếng, gương mặt đẹp trai ngạo mạn tận xương tràn ngập khinh thường. Cậu ta nhìn Dã Lâm, như nhìn một con hề đang cố gắng thu hút sự chú ý của người khác.
Dã Lâm thính tai nghe thấy tiếng cười như có như không phảng phất bên tai ấy, nội tâm thở dài. Cô cảm thấy, mình càng sống càng sa đọa, càng sống càng muốn chết. Chỉ mong người này không giống Duy Khiêm, hở một tí là trả thù người khác.
Mà nhắc đến Duy Khiêm, Dã Lâm lại nghiến răng nghiến lợi, rất muốn ngay lập tức về nhà, túm lấy tên nhóc trời đánh kia, hung hăng bẹo má một phen. Vẽ xấu như thế, nhỏ mọn như này, ngoài Duy Khiêm ra chả còn đứa nào cả.
Từ sự cố tấm ảnh 4x6, Nhật Duy hoàn toàn coi Dã Lâm là không khí, hỏi không trả lời, nói không thèm nghe, khiến cô vô cùng khó chịu. Đặc biết là, khi cô nổi tửng làm một điều gì đó ngu ngốc gì, cậu ta lại chườn cái mặt khinh khỉn của mình, nhếch môi cười đểu, cứ như thể mọi thứ đều là trò cười tầm thường nhạt nhẽo. Mà ngay cả chữ viết của Dã Lâm, Nhật Duy cũng không chịu buông tha.
Khi thấy cô ngoáy ngoáy những dòng chữ như gà bới, Nhật Duy bỗng không còn xem cô là vô hình nữa. Cậu ta một cách tự nhiên đưa tay lên che miệng, từ từ ghé lại gần tai Dã Lâm, vẫn chất giọng lành lạnh không chút che giấu thái độ khinh mạn.
-Cậu không còn trò nào mới mẻ hơn à? Tôi chán rồi.
Dã Lâm sầu muốn bạc cả tóc rồi, cô không tài nào lý giải nổi mạch não của Nhật Duy. Viết xấu là tội à. Cho là cô viết đẹp đi, nhưng đó là khi ngồi mấy chục phút nắn nót từng chữ mà ra, còn nếu buộc phải viết nhanh, cô không thể viết đẹp hơn cho được. Bẩm sinh đã thế rồi được chứ???
---------------------------Phỏng vấn nhỏ------------------------
MC hí hửng: Cậu biết trước kết quả, phải không?
Chiêu Phong gật đầu, đôi mắt đen sâu âm trầm như hàn đàm, không có chút vui sướng hả hê nào: Nhưng tôi tính nhầm.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu mọi người nhiều lắm ^^
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
50 chương
11 chương
71 chương
31 chương