Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 215 : Đáp án, mặc nó ra sao

Hàn Vân Tịch mơ màng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Long Phi Dạ ngồi dựa vào một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thời khắc này vô cùng tĩnh lặng, giống như là một bức họa, nhìn thế nào cũng là một loại hưởng thụ. Hàn Vân Tịch khiếp sợ, vô thức mím chặt bờ môi, sợ đánh thức hắn. Nàng lúc này mới phát hiện mình vậy mà ngủ ở trên giường trong Tẩm cung của hắn, trên đỉnh đầu là rèm trướng tán xòe cao vút xa hoa, dưới người là lớp lông hồ ly trắng vô cùng mềm mại, trên người đắp chăn gấm tơ tằm nhẹ như lông ngỗng, còn xung quanh nàng là hơi thở giống như trên người hắn, mùi Long Diên Hương nhàn nhạt chỉ mình hắn có. Tất cả mọi thứ, vừa thể hiện sự cao quý, đồng thời cũng đại diện cho sở thích và thói quen ngủ nghỉ riêng tư nhất của nam nhân này, nằm ở đây coi như là đã hoàn toàn bước chân vào thế giới của hắn, điều này khiến người ta phải hoảng hốt. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng đáng chết nàng lại lưu luyến sự thoải mái và cảm giác an toàn này. Đúng lúc này, Long Phi Dạ đột nhiên mở mắt, ngước mắt lên nhìn: “Tỉnh rồi?” Ôi, hắn tỉnh lúc nào vậy, hay là, hắn vẫn luôn không ngủ, chỉ chợp mắt mà thôi? “Vừa tỉnh, ta... bị sao vậy?” Nàng tỏ vẻ mê man, nàng biết hệ thống giải độc vừa thăng cấp xong, nàng liền hoàn toàn trở lại bình thường. Khu vực chưa biết bên trong không gian giải độc nàng không vào được, chắc còn phải đợi thăng cấp thêm. Nếu ao độc kích hoạt hệ thống giải độc thăng cấp, thì còn có cái gì có thể kích hoạt hệ thống giải độc thăng cấp lần hai đây, còn có bao nhiêu chức năng chưa biết còn đang chờ được mở ra? Hàn Vân Tịch không nghĩ ra, thế nhưng, nàng tin sự kinh ngạc sẽ càng lúc càng lớn. Nàng đang thất thần, Long Phi Dạ đột nhiên hỏi một câu: “Nàng có tâm sự?” Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Lần này, Hàn Vân Tịch mê mang thật sự, nàng lắc đầu, ánh mắt rất vô tội: “Không có... ta, có thể là ta quá mệt mỏi trong thời gian này, thân thể có chút suy nhược.” “Gặp phải chuyện phiền phức gì sao?” Long Phi Dạ lại hỏi. Hàn Vân Tịch không hiểu gì, lắc đầu, tâm sự thì có liên quan gì tới việc nàng hôn mê sao? Long Phi Dạ nhìn chằm chằm nàng, sau đó đứng dậy: “Triệu ma ma, truyền Cố thái y tới đây.” Hàn Vân Tịch không sao hiểu được ánh mắt đó của Long Phi Dạ có ý gì, cho đến khi nghe Cố Bắc Nguyệt nói khái quát kết quả chẩn đoán xong, nàng mới hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ muốn nói, Cố Bắc Nguyệt quả thực là một thiên tài, suýt chút nữa đã tìm ra nguồn gốc của bệnh. “Vương phi nương nương, người lao tâm có nhiều bệnh, nếu có chuyện phiền lòng thì chớ nên dấu trong lòng, thân thể quan trọng.” Nói Cố Bắc Nguyệt không hiếu kỳ chính là gạt người, chỉ là Long Phi Dạ ở bên cạnh, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ kê một chút thuốc an thần, liền cáo từ. Long Phi Dạ tựa vào một bên, hai tay ôm ngực, lạnh lùng hỏi: “Có cái gì nghĩ không thông, nói ra để bản vương xem xét.” Hàn gia mọi sự thuận lợi, danh tiếng của y quán càng ngày càng vang, trong phủ Tần Vương, nàng lại vừa mới cầm quyền, như có được sự tự do, nữ nhân này còn có chuyện gì nghĩ không thông đây? Đương nhiên, bản thân nàng chính là một điều bí ẩn, trên người nàng tự nhiên sẽ có việc hắn không điều khiển được. Với tính cách của nàng, chuyện có thể làm cho nàng nghĩ không thông, vì nó mà lao tâm khổ tứ đến mức hôn mê, đến tột cùng là chuyện gì đây? Long Phi Dạ rất muốn biết, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, chờ nàng trả lời. Hàn Vân Tịch dở khóc dở cười, dù trời có sập, nàng cũng sẽ không có chuyện gì nghĩ không thông! Bỏ qua ánh mắt chất vấn của Long Phi Dạ, nàng ngồi dậy bước xuống giường, thản nhiên nói: “Điện hạ, thần thiếp thật sự không có chuyện gì.” “Hàn Vân Tịch, nàng có chuyện giấu diếm bản vương?” Long Phi Dạ cố chấp muốn biết. Nhưng mà, giọng điệu hoài nghi này khiến Hàn Vân Tịch rất không thoải mái, hắn là gì của nàng, nàng có rất nhiều chuyện không muốn để hắn biết được không! Hàn Vân Tịch xoay người lại, nhẫn nại nói: “Thần thiếp quả thực có tâm sự, thần thiếp trong lòng buồn phiền đến phát hoảng, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, nên cũng tức giận.” Trong lòng buồn phiền đến tức giận? Ai bắt nạt nàng sao? Đôi mắt lạnh lùng của Long Phi Dạ hiện ra sự nghiêm túc, im lặng đợi nàng nói tiếp. Hàn Vân Tịch cũng không do dự, nói thẳng: “Điện hạ, thần thiếp chính là không rõ điện hạ dựa vào cái gì bảo thần thiếp chuyển về, mặc dù thần thiếp chỉ là Tần Vương phi trên danh nghĩa, nhưng Tần vương phủ rộng lớn như vậy chẳng lẽ lại không có một góc nhỏ dành cho thần thiếp sao?” Sau cơn hôn mê, nàng cũng không quên được chuyện này. Với tính cách của nàng, đã hỏi thì sẽ không rút lại nguyên tắc, nhất định muốn một đáp án. Long Phi Dạ bất ngờ, lông mày đột nhiên nhíu thành hình chữ Xuyên, Hàn Vân Tịch lại rất ung dung, vuốt tóc mái, đôi mắt trong trẻo, ánh mắt thẳng thắn vô tư: “Điện hạ, thần thiếp dọn ra ngoài không quấy rầy chàng không được sao? Tại sao chàng muốn thần thiếp chuyển về?” Nhìn nữ nhân không biết sợ gì này, ánh mắt dám yêu dám hận, giờ khắc này, ánh mắt của Long Phi Dạ cũng trở nên nóng rực, suýt chút nữa thì hắn đã buông thả bản thân rồi. Nhưng mà, cuối cùng, sự lạnh lùng vẫn thay thế sự nóng bỏng trong đáy mắt hắn, hắn không muốn nhìn Hàn Vân Tịch thêm nữa, lạnh lùng nói: “Không vì sao cả, nàng muốn chuyển thì chuyển đi.” Hắn nói xong, mặt không biểu tình lách qua người Hàn Vân Tịch mà đi, rồi nhanh chóng biến mất ở cửa. Người đi hết rồi, Hàn Vân Tịch dường như vẫn còn ngẩn người ở thời khắc vừa rồi, chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trở nên trống rỗng, giống như đã bị móc mất, ngay cả đầu óc cũng trống rỗng, tạm thời không cách nào suy nghĩ, chỉ là trong lòng bàn tay rất đau, giống như có vô số con kiến đang gặm cắn, đau đến nỗi phải nắm chặt lại mới có thể xoa dịu. Vì sao, rõ ràng cũng chỉ thích một chút, sao lại có thể khó chịu nhiều đến vậy? “Vương phi nương nương, Vương phi nương nương...” Mãi đến lúc Triệu ma ma bưng thuốc tới, Hàn Vân Tịch mới lấy lại tinh thần. “Vương phi nương nương, đây là thuốc vừa sắc, Cố thái ý dặn dò nhân lúc còn nóng hãy uống hết.” Triệu ma ma thúc giục. Hàn Vân Tịch nhìn qua, không nhúc nhích. “Vương phi nương nương, có tâm sự gì hay là cứ nói với nô tỳ, đừng buồn bực ở trong lòng, ảnh hưởng đến thân thể, ngươi không nhìn thấy điện hạ lo lắng cho người biết bao nhiêu không, luôn canh giữ ở bên cạnh người đấy.” Triệu ma ma thành thật nói. Bởi vì, hắn đối xử với nàng, từ đầu đến cuối có chỗ nghi ngờ sao? Hắn không phải còn rất hiếu kỳ lai lịch của Thiên Tâm phu nhân sao? Hàn Vân Tịch lại cười, thản nhiên nói: “Thuốc này không cần sắc nữa, ta không sao rồi. Dặn dò xuống bên dưới, lập tức mang đồ đạc ở Vân Nhàn Các chuyển về Thủy Tiên Cư, về sau nơi đó sẽ gọi là Vân Nhàn Viện.” Triệu ma ma bất ngờ, kinh ngạc đến mức suýt nữa làm đổ bát thuốc trong tay: “Vương phi nương nương, sao lại... nhưng điện hạ bên kia...” “Điện hạ biết rồi, lập tức làm đi, ta còn chờ để ngủ bù đấy!” Hàn Vân Tịch lạnh giọng ra lệnh, nói xong liền đi, thân ảnh ưu nhã, bước chân thoải mái, có một vẻ khí khái đặc biệt. Nếu nàng đã hỏi thì sẽ chấp nhận được bất kì đáp án nào, có thể dọn ra ngoài càng tốt, người tự do, tâm cũng tự tại, còn những chuyện khác... nàng nghĩ: “Mặc nó ra sao!” Người buồn bực nhất không ai khác chính là nhóm người Triệu ma ma và Hạ quản gia kia, trong một ngày chuyển ba chuyến, chuyến cuối cùng còn là lúc trời sắp sáng, thật không hiểu hai vị chủ tử này rốt cuộc đang ồn ào chuyện gì. Hầu hết tất cả bọn hạ nhân đều đang lén lút đánh cược, cược hai vị chủ tử này sẽ còn tiếp tục ầm ĩ, thế nhưng, Long Phi Dạ không hỏi nữa, mà Hàn Vân Tịch cũng tiếp tục sống trong Vân Nhàn Viện từ đó, mấy ngày sau đó đều rất yên bình. Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, cuối cùng, một ngày, Thái hậu đến cửa thăm Nghi thái phi. Âm mưu của thích khách thất bại, tâm trạng của Thái hậu chắc hẳn cũng sẽ không tốt chút nào, lúc trước sự tình ồn ào đến xôn xao, lão nhân gia bà ta không đến thăm hỏi, giờ đã hơn một tháng trôi qua sao lại còn đến chứ? Hàn Vân Tịch nghĩ không ra. Số lần Thái hậu đến Tần Vương phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng, mỗi lần tới nghi trượng đều bố trí rất cao quý, Tần Vương phủ từ trên xuống dưới toàn bộ đều phải ra nghênh tiếp, Nghi thái phi cũng không ngoại lệ. Sau một phen hao người tốn của, lao tâm tốn sức, cuối cùng cũng mời được vị phật lớn này lên chủ tọa trong Đại điện, so với Thái hậu, Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy Nghi thái phi cũng không đáng ghét như vậy. “Nghi thái phi, chuyện thích khách ai gia đều rõ...” Thái hậu vừa cất lời, liền tràn đầy ý khiêu khích trắng trợn Bà ta đều rõ? Biết rõ cả chân tướng của sự việc sao? Thế nhưng, Nghi thái phi và Hàn Vân Tịch đều không thể vạch trần bà ta, chưa nói đến việc không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, cũng không dễ dàng lật đổ lão nhân gia bà ta, dù sao sau lưng bà ta còn có chỗ dựa Hoàng đế. “Nghi thái phi, ngươi bị kinh sợ rồi. Đáng thương cho đứa trẻ Uyển Như kia... haiz, đứa trẻ tốt như vậy, các ngươi nói xem mạng của nàng ta sao lại khổ như vậy chứ?” Thái hậu cảm khái nói. Nghi thái phi sáng sớm bị nghi trượng của Thái hậu dày vò đủ mệt rồi, nghe hai câu này, lửa giận trong đáy mắt sắp không giấu được nữa, nếu không phải bàn tay trong ống tay áo đang nắm chặt lại nhẫn nhịn, bà đã sớm nổi giận, mà Thái hậu thích xem nhất, chính là bộ dạng lúc này của Nghi thái phi. Bà ta thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: “Nghi thái phi, ngươi chỉ là dưỡng mẫu mà còn đau lòng vì nàng ta, nếu như cha mẹ ruột của nàng ta biết được chuyện này, còn đến mức nào?” Nghi thái phi sắc mặt trắng bệch, thân thể không kiềm chế được sự run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến chỗ Thái hậu đồng quy vu tận, Hàn Vân Tịch lập tức phát hiện sự bất thường, Thái hậu giống như đang thử thăm dò cái gì, nàng liền vội vàng đi tới, vội vã giữ lại bả vai Nghi Thái, tiếp thêm sức mạnh cho bà. “Mẫu phi, chuyện đã xảy ra rồi, đừng suy nghĩ nhiều, may mà người không có việc gì, nếu không, người khổ sở hẳn là điện hạ... và thần thiếp rồi.” Hàn Vân Tịch nhấn mạnh hai chữ “điện hạ”, lúc này Nghi thái phi mới từ tức giận tỉnh táo lại, bà âm thầm thở ra một hơi, nâng chén trà lên uống. Thái hậu lúc này mới nhìn thẳng về phía Hàn Vân Tịch, mà Hàn Vân Tịch vừa vặn cũng nhìn về phía bà ta, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Vân Tịch cũng không e sợ, nàng chuyển chủ đề: “Thái hậu, Hoàng hậu nương nương khá hơn chút nào chưa ạ? Vẫn đang nhớ Trường Bình công chúa sao?” Bóc vết sẹo đúng không, ai lại không biết? Thiên Tâm phu nhân cứu được tính mạng của nàng, nàng cứu được tính mạng của Thái tử, bà già này còn lấy oán trả ơn như vậy, về sau tốt nhất đừng có nhờ vả nàng, bằng không, nàng nhất định đòi lại cả gốc lẫn lãi! Hai câu hỏi của Hàn Vân Tịch quả thực đã xát muối lên vết sẹo của Thái hậu, khuôn mặt Thái hậu không khách khí lập tức trầm xuống: “Hàn Vân Tịch, ai gia cùng mẫu phi ngươi nói chuyện, không có chỗ cho ngươi chen miệng vào!” Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười: “Thần thiếp cũng là quan tâm Hoàng hậu nương nương, mong Thái hậu nương nương thứ lỗi.” Lại nhắc tới hoàng hậu! Thái hậu giận dữ, lúc này Lý ma ma đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Chủ tử, đừng quên chính sự, chúng ta chính là vì chuyện của Uyển Như tiểu thư mà tới đây.” Hàn Vân Tịch hoài nghi, còn có chuyện gì của Mộ Dung Uyển Như? Thái hậu điều chỉnh hô hấp, khôi phục tư thái thảnh thơi khoan thai quý phái: “Ai gia nhìn thấy Nghi thái phi mạnh khỏe, thì thấy vui vẻ trong lòng, mà quên mất chuyện này.” Bà ta mỉm cười nhìn về phía Nghi thái phi, mùi mẫn nói: “Nghi thái phi, ngươi cũng đừng khổ sở quá, ai gia đã thay Uyển Như xin Hoàng thượng một cái phong hào, sắc phong Uyển Như làm Ninh Thạc Trường công chúa, nàng hầu hạ ngươi đã nhiều năm như vậy, cũng nên có cái danh phận. Hoàng đế nói, thánh chỉ sẽ ban xuống nhà cũ của nàng ở dưới quê, cũng coi như để nàng làm rạng danh tổ tông. Ngươi cũng phải chuẩn bị một chút, tìm đủ người bù vào, đừng gây ra trò cười nữa.” Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch và Nghi thái phi đều sợ hãi, thánh chỉ nói thế nào cũng phải ban xuống Bình Bắc Hầu phủ, thế mà lại ban xuống nhà cũ dưới quê, đây là ý gì?