Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 198 : Bất ngờ, hắn đến giúp đỡ
Cố Thất Thiếu tháo phần băng gạc trên mu bàn tay ra, rất nhanh liền nhìn thấy vết máu còn lưu lại trên băng gạc.
Độc đã được giải từ sớm, chỉ thấy trên mu bàn tay ôn nhuận trắng trẻo của hắn có một vết thương nhỏ như viên đạn, mặc dù đã kết vẩy, nhưng vẫn lõm hơn một tầng so với phần thịt xung quanh, đủ thấy độ sâu của vết thương này.
Đây chính là vết thương do cục đá Long Phi Dạ bắn tới gây nên, nếu không phải nhìn thấy ám khí Đường Môn mà kinh ngạc, không đề phòng động tĩnh xung quanh, hắn đã sớm có thể phát giác Long Phi Dạ đến rồi, tay cũng không đến mức bị thương nặng như vậy.
Hắn chỉ dùng dược để vết thương kết vảy, miễn đi phần băng bó phiền phức, nhưng mà, muốn thật sự hồi phục, cần phải có thời gian. Trong khoảng thời gian này, cánh tay này của hắn không thể dùng quá nhiều lực.
Đương nhiên, Cố Thất Thiếu cũng không để tâm lắm đến vết thương này, cái hắn để tâm nhất là số ám khí kim châm trên bàn Hàn Vân Tịch.
Hắn không nhìn nhầm, những kim châm ám khí trên bàn đều cực kỳ tinh xảo, bất luận là về chế tác hay chất liệu, tuyệt đối là từ Đường Môn mà có chứ không phải ở ngoài mô phỏng lại.
Đường Môn của hiện tại nổi tiếng nhất là về ám khí, nhưng mà, Đường Môn cũng từng là độc môn tyệt thế, cùng nổi tiếng song song với ám khí, tiếc là sau này độc thuật xuống dốc, dần dần người biết về độc thuật của Đường Môn ngày càng ít.
Rất không khéo, hắn lại biết!
Độc nha đầu lấy đâu ra những vật này, còn nữa, nàng và Đường Môn có quan hệ gì?
Độc thuật thần bí của nàng chẳng lẽ là đến từ Đường Môn?
Thế nhưng, nhìn phong cách giải độc của nàng lại không giống lắm.
Mẫu thân của nàng là Thiên Tâm phu nhân, cha nàng thật sự là Hàn Tòng An sao?
Độc nha đầu này, liệu có phải là người mà hắn muốn tìm không?
Cố Thất Thiếu hận không thể lại đến Tần vương phủ một chuyến, đến trước mặt Hàn Vân Tịch hỏi cho rõ ràng, chỉ tiếc, hắn lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Long Phi Dạ hành động thật nhanh, bắt đầu từ tối qua thủ vệ của Tần vương phủ trở nên nghiêm ngặt hơn, mà càng đáng sợ hơn nữa là tên kia còn đang tra hết toàn bộ sản nghiệp của hắn trên toàn bộ Thiên Ninh quốc để tra ra ngọn nguồn của hắn.
Cố Thất Thiếu không để vết thương trên tay vào mắt, nhưng mà không có nghĩa là hắn không mang thù.
Hắn vừa vung tay, vừa nheo đôi côn ngươi hẹp dài, lẩm bẩm: “Long Phi Dạ, thù mới hận cũ, sẽ có một ngày bổn công tử trả lại cho ngươi...”
Hàn Vân Tịch vốn quên mất câu hỏi của Cố Thât Thiếu trước khi hắn bị Long Phi Dạ ám toán.
Mấy ngày liên tiếp, nàng đều không rời Tần vương phủ, nàng bận bịu hạ các loại dược không giống nhau lên ám khí, đồng thời cũng chăm chỉ luyện tập các phương thức dùng ám khí, vốn dĩ đã quen dùng, lại tập luyện thêm, chẳng mấy ngày nàng càng thành thạo, hơn nữa, ngoại trừ các cách Long Phi Da nói qua, nàng còn tạo ra không ít chiêu độc mới.
Chỉ tiếc, lực đạo của nàng vẫn chưa đủ, nếu ở cự li xa thì sẽ dùng không được, cự li gần thì chỉ có một số loại kim châm ám khí dùng được, còn phải so mắt tinh tay lẹ với đối phương.
Trước nay chưa từng tiếp xúc qua các món đồ này, Hàn Vần Tịch đối với chúng rất hứng thú, còn lôi vài tên thị vệ ra luyện tập, dọa cho đám ám vệ không dám tùy tiện xuất hiện.
Long Phi Dạ ngược lại mấy ngày nay rất nhàn rỗi, đều ở trong phủ, chỉ là cũng không có ở chỗ Hàn Vân Tịch.
Tâm tình hắn không tệ, còn thật sự đáp ứng yêu cầu của Nghi thái phi, bàn giao hai ba câu xuống dưới liền cho Trưởng Tôn Triệt – cũng chính là trượng phu của Mộ Dung Uyển Như một chức vị quan trọng.
Lại Bộ Thị Lang, chính tứ phẩm, tỳ tiện ném vài vên đá lại cố thể đập vỡ được mấy chức quan tam phẩm ở đế đô, tứ phẩm vốn chẳng có gì ghê gớm, chỉ là, đây là chức vị đứng đầu Lại Bộ, vị trí Lại Bộ Thị Lang cũng không thua kém Thượng Thư, chưởng quản phụ trách bổ nhiệm và miễn nhiệm quan văn trong thiên hạ, khảo hạch, thăng chức, huân phong và điều động nhân sự...
Tại vị trí này, còn sợ người ta nhìn không vừa mắt? cho dù là quan nhất đẳng cũng đều phải khách khí, không thể tùy tiện đắc tội.
Quan cao nhất đẳng đương nhiên là do hoàng thượng ủy nhiệm, tuy nhiên, ai có thể cam đoan người thân, bạn bè mình đều hài lòng với con đường làm quan, không có ngày đến cầu lại bộ chứ?
Nói tóm lại, vị trí Lại Bộ Thượng Thư này không chỉ là công việc béo bở mà còn có địa vị cực cao.
Bởi vị thân phận đặc thù của Mộ Dung Uyển Như mà ở Bình Bắc hầu phủ không ai dám trêu chọc, đêm tân hôn đầu, Trưởng Tôn Triệt cũng hầu hạ nàng như một đứa cháu trai, bây giờ nhà mẹ còn cho Trưởng Tôn Triệt chức vị như thế này, Mộ Dung Uyển Như quả là ngày càng đẹp mặt.
Nàng đích thân hồi phủ cảm tạ, chỉ tiếc, Long Phi Dạ cũng không gặp.
Những cái này là Hàn Vân Tịch nghe được từ Triệu ma ma, nàng nghĩ, Mộ Dung Uyển Như đều đã gả đi rồi, cũng chẳng thể gây được chuyện gì nữa, Tần vương đã cho Trưởng Tôn Triệt vị trí này, nàng ta cũng nên thỏa mãn rồi, cũng nên ngừng lại được rồi.
Tóm lại, Hàn Vân Tịch dần đem Mộ Dung Uyển Như ném ra sau đầu, nàng đồng thời suy ngẫm về ám khí, vừa suy ngẫm về bình độc dược mà Long Phi Dạ cho nàng, chỉ là cơ bản vẫn không có tiến triển gì.
Rất nhanh, đã đến ngày 15.
Ngày 15, chính là ngày Hàn Vân Tịch chữa bệnh từ thiện ở y quán Thành Nam của Hàn gia, y quán bốn phương sớm đã truyền tin ra ngoài, từ tối qua đã có người xếp hàng trước của y quán Thành Nam.
Đây là bước mấu chốt nhât trong việc chấn hưng y quán và lấy lại danh tiếng cho Hàn gia của Hàn Vân Tịch, dù có bận hơn nữa, nàng cũng chẳng dám trì hoãn.
Nàng dậy thật sớm, cố ý mặc một bộ trang phục thật đơn giản, đến y quán Thành Nam thật sớm.
Ai biết được, người ta đã xếp hàng thật dài, Hàn Vân Tịch liếc mắt qua khe cửa, phát hiện ra không chỉ có người nghèo khổ, còn có không ít những người ăn mặc giàu có.
Mặc dù những người này là nhắm vào nàng mà tới, nhưng mà, Hàn Vân Tịch tin rằng sẽ có một ngày, họ sẽ tình ngyện bước vào y quán.
Trong lúc Hàn Vân Tịch đang chuẩn bị, tiểu Dật nhi từ trong gầm tủ chui lên: “Tỷ!”
Hàn Vân Tịch giật nảy mình: “Tiểu tử, đến khi nào vậy?”
Tiểu Dật nhi lại nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt long lanh chớp chớp, hết sức chăm chú hỏi: “Tỷ, tỷ xác định một mình có thể làm nên chuyện?”
Hàn Vân Tịch bị bộ dáng vừa ngây thơ vừa nghiêm túc của tiểu Dật nhi chọc cười, nàng giả vờ giận, híp mắt tới gần, lạnh lùng hỏi: “Hàn Vân Dật, đệ xem thường người khác nhỉ?”
Ai ngờ, tiểu Dật nhi không sợ, càng trở nên nghiêm túc hơn: “Tỷ, tỷ am hiểu giải độc, nhưng không am hiểu khám bệnh, ngộ nhỡ có người muốn hại tỷ, đưa ra vấn đề khó cho tỷ thì sao? Tình cảnh bên ngoài thật không nhỏ đâu.”
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức cảnh giác.
Nàng đương nhiên biết mình là độc y, lại không phải là chuyên gia về phương diện bệnh tật, chỉ là, không ai quy định khám bệnh từ thiện la phải trị khỏi, trị không khỏi cũng rất bình thường, có thể đưa ra đề nghị, hoặc đề cử một đại phu khác.
Thế nhưng, lời này của tiểu Dật nhi đã nhắc nhở Hàn Vân Tịch,nếu như có người muốn kiếm chuyện tạo vở kịch giả, nháo loạn tại trận thì thật sẽ ảnh hưởng không tốt.
Lúc Hàn Vân Tịch còn đang trầm mặc, tiểu Dật nhi lại giật giật tay áo nàng, thì thầm như tên trộm: “Tỷ, tỷ nhìn đằng sau đi.”
Hàn Vân Tịch trầm tư, lơ đãng quay đầu, lại thấy một vị công tử áo trắng đứng sau lưng nàng, trong đầu Hàn Vân Tịch bỗng hiện lên mộ câu thơ "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị"
Người này không phải ai khác, chính là người trẻ tuổi nhất Thái Y viện, người đứng đầu giới học viện quyền uy nhất Thiên Ninh quốc – Cố Bắc Nguyệt.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đơn giản, thế nhưng dường như chính nụ cười này làm cho cả thế giới đều trở nên tươi sáng, sạch sẽ. ít nhất, thế giới của Hàn Vân Tịch cũng tươi sáng hơn.
“Cố Bắc Nguyệt, sao huynh lại đến đây?”
Hàn Vân Tịch thật không kinh ngạc, phát hiện ra điều mà tiểu Dật nhi nói chính là do Cố Bắc Nguyệt nhắc nhở, nếu không, nó chỉ là một đứa trẻ suốt ngày ở trong nhà, trầm mê y thuật làm sao có thể hiểu được vấn đề quan trọng như vậy.
“Việc thiện như khám bệnh từ thiện, sao vương phi nương nương lại quên không gọi tại hạ chứ?” Cố Bắc Nguyệt ngược lại lại rất nghiêm túc.
Không thể nghi ngờ, Cố Bắc Ngyệt sợ nàng bị tính kế, lo lắng lần chữa bệnh từ thiện này sẽ bị làm phiền nên cố ý đến giúp nàng.
Tên này thật là, giúp nàng thì giúp thôi, còn lấy lí do đường đường chính chính đến hỏi ngược lại nàng, trong lòng nàng ngầm hiểu, cũng chẳng có ý vạch trần.
Thật ra, ban đầu nàng cũng có ý muốn mời hắn, chỉ là sợ hắn sẽ không đến, phải biết rằng hắn cũng là người dưới ở trong cung, giúp đỡ nàng và Hàn gia còn không phải đắc tội với hoàng đế và thái hậu?
Nàng không vạch trần ý đồ đến đây của hắn, nàng vẫn là muốn nhắc nhở hắn mối quan hệ nghiêm trọng ở đây.
Hàn Vân Tịch nửa đùa nửa thật: “Cố thái y, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ngộ nhỡ làm mất bát cơm. Khám bệnh từ thiện không chỉ không thu phí, huynh đi uống gió tây bắc đi.”
Cố Bắc Nguyệt cười nhẹ, với tính cách của hắn, hắn đến chỉ có hai tình hống, hoặc là hắn đã nghĩ xong đối sách ứng phó, hoặc là hắn nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, tuân theo cảm nhận của lòng mình, trực tiếp đến đây.
Bất kể thế nào, nói chung hắn đều đã đến.
“Vương phi nương nương,thầy thuốc là đi khắp thiên hạ, nhìn y thuật mà ăn cơm chứ không phải dựa vào sắc mặt của người khác mà ăn cơm.” Hắn cười cười đáp, nụ cười mãi mãi vẫn ôn hòa như vậy.
Rõ ràng là một đại phu tay trói gà không chặt lại hết lần này đến lần khác làm cho người ta an tâm.
Có câu nói này của hắn, Hàn Vân Tịch liền yên tâm.
Nói nhiều, nhắc nhở nhiều, ngược lại lại là chất vấn và vũ nhục hắn, Hàn Vân Tịch dứt khoát: “Cố thái y, mời!”
Thời điểm Hàn Vân Tịch xuất hiện ở cửa, đám người vẫn chờ mong như cũ liền lần lượt muốn quỳ xuống hành lễ, Hàn Vân Tịch lập tức ngăn lại.
“Hôm nay ta chỉ là một đại phu, không phải Tần vương phi, mọi người không cần giữ lễ tiết, nếu có người muốn vẫn muốn giữ lễ thì xin mời rời đi, vương phi nương nương không khám bệnh.”
Lời nói dứt khoát, trực tiếp, không bợ đỡ cũng không làm bộ, mọi người nghe xong trong phòng kính phục, nhớ tới việc trước đó Tần vương và vương phi nương nương ngồi chung một ngựa về thành, bây giờ xem ra, cũng chỉ có nữ tử phóng khoáng như thế này mới có thể lọt vào mắt Tần vương điện hạ được.
Nhóm người xin khám bệnh, nhóm người xung quanh đều không ít, trên trà lâu cách đó không xa Mộ Dung Uyển Như một mình ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng xem một màn này, bờ môi nàng nhếch lên một tia mỉa mai: “Hàn Vân Tịch, trò hay còn ở phía sau!”
Mộ Dung Uyển Như ở Bắc Bình hầu phủ như ngày nay, ngoài trừ việc không vừa ý trượng phu mình, những cái khác cũng có thể coi là hài lòng, ở Tần vương phủ, nàng chỉ là một nghĩa nữ, còn phải nhìn sắc mặt của Nghi thái phi, nay ở Bắc Bình hầu phủ, nàng lại là phật lớn trong nhà, người người đều không dám trái ý nàng.
Đây cũng chính là cảm giác giữa chủ và khách, cái mà nàng vẫn muốn, không phải là cảm giác làm chủ sao?
Chỉ là, nàng hiểu rất rõ, nếu như nàng không xử lý Hàn Vân Tịch, vị đứng đầu trong cung kia tyệt đối sẽ không cho nàng được trải qua những ngày thoải mái.
Lần chữa bệnh từ thiện này chính là cơ hội cực tốt.
Nhưng ai biết được, ngay khi Mộ Dung Uyển Như chuẩn bị xem kịch hay thì Hàn Vân Tịch lại mời Cố Bắc Nguyệt ra.
“Các vị, hôm nay y quán Thành Nam cực kỳ vinh hạnh, mời được Cố thái y cùng tham gia khám bệnh từ thiện, chắc hẳn các vị cũng biết rõ y thuật của Cố thái y, chúng ta không cần phí lời thêm nữa, hiện tại có thể bắt đầu.”
Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt ngồi xuống, toàn bộ im lặng như tờ, bất kể là bệnh nhân xếp hàng hay là người xem xung quanh đều khiếp sợ!
Trời ạ, một vị Tần vương phi đã đủ khiến người ta không thể tưởng tượng được rồi, vậy mà còn thêm một vị đứng đầu thái y viện!
Hàn gia lần này, mặt mũi cũng thật quá lớn đi!
Thất di nương và tiểu Dật nhi đứng trong cửa nhìn ra, đều rất vui vẻ, phảng phất có thể nhìn thấy tương lai của Hàn gia, mà ở trên trà lâu, Mộ Dung Uyển Như sớm đã khiếp sợ đứng bật dậy.
Cố Bắc Nguyệt… Cố Bắc Nguyệt… sao hắn lại tới đây!
Thái hậu nương nương có biết chuyện này không?
Có Cố Bắc Nguyệt ở đây, còn có chứng bệnh phức tạp gì có thể làm khó bọn hắn? ít nhất, hiện tại Mộ Dung Như Nguyệt cũng tìm không ra.
Mộ Dung Uyển Như không xem tiếp nữa, vội vã liền tiến cung…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
249 chương
58 chương
171 chương