Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 174 : Nóng lòng, thiếp tới cứu chàng
"Bốp!"
Một tiếng vang lớn vang lên trong ngự thư phòng, đây cũng không phải là lần đầu Tiên Huy hoàng đế ném như vậy, nhưng đây là lần vang dội nhất.
Cố Bắc Nguyệt đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hắn đã chuyển lời của Hàn Vân Tịch đến.
Thái hậu ngồi bên cạnh, cũng cực kỳ giận dữ: "Hàn Vân Tịch khá lắm, cô ta có ý gì chứ?"
"Cố Bắc Nguyệt, thái y viện của ngươi không có độc y nào có thể giải độc sao?" Thiên Huy hoàng đế tức giận chất vấn.
Thái y viện đương nhiên là có phối độc y, chỉ là, chắc rằng ngay đến cả bệnh dịch hạch bọn họ cũng chưa từng được nghe qua.
"Hoàng Thượng, nếu như bọn họ biết giải độc, thì đã sớm nhìn ra là dịch hạch rồi." Cố Bắc Nguyệt thành thật trả lời.
Thiên Huy hoàng đế thở dồn dập, hắn đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui, cực kỳ mất kiên nhẫn.
Hàn Vân Tịch nói thì dễ nghe, thuốc giải cần phải thương lượng với Tần Vương, thế nhưng trên thực tế chính là uy hiếp hắn! Hắn sao có thể để một tiểu nha đầu uy hiếp?
Hơn nữa, khó lắm mới bắt được cái sai của Tần Vương, có thể vây khốn hắn, sao có thể bỏ qua dễ dàng được!
Không!
Hắn không làm được!
"Người đâu, dán cáo thị, mời độc y, người có thể giải được dịch hạch, thì có thể có được vị trí chủ của thái y viện!" Thiên Huy hoàng đế giận điên lên.
Cố Bắc Nguyệt đang là chủ của thái y viện này thì mặt lại đầy sự bình tĩnh, không hề mở miệng nói gì.
Nhưng mà, Tiết công công liền tiến lên: "Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương, phủ quốc cữu truyền đến tin tức, Tam công tử hôn mê rồi!"
Nghe xong lời này, Thái hậu bỗng nhiên đứng lên: "Cái gì?"
"Vừa mới nôn ra một ngụm máu đen liền hôn mê rồi, tất cả thái y đều thúc thủ vô sách, nói là... nói là cần... chuẩn bị hậu sự!" Tiết công công kiên trì nói tiếp.
Thái hậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, phải đỡ lấy tay ghế mới có thể miễn cưỡng đứng vững, mà Thiên Huy hoàng đế đang đi tới đi lui đã ngừng bước, nhìn qua.
Đột nhiên, Thái hậu vội vàng nói: "Hoàng đế, không chờ được nữa! Không chờ được nữa! Hàn Vân Tịch muốn làm gì, thì chiều theo nàng ta, mau bảo nàng ta đến đây xem! Bạch gia chỉ có một huyết mạch này thôi!"
Chân mày Thiên Huy hoàng đế nhíu lại, do dự không quyết.
"Hoàng đế! Chẳng lẽ người lại muốn nhìn Bạch gia tuyệt hậu sao?" Thái hậu tức giận.
Thiên Huy hoàng đế cực kỳ không bằng lòng, nhưng mà, đối mặt với ôn dịch, đối mặt với cái chết, ông cũng bất lực, ông lạnh lùng nói: "Cố Bắc Nguyệt, ngươi đi nói với Hàn Vân Tịch, giữ lấy tính mạng của tam công tử, trẫm sẽ để cho nàng ta gặp Tần Vương!"
Lúc nghe được tin này, Hàn Vân Tịch đang ngồi liền nhảy cẫng lên, không bao giờ từ bỏ, lần này, nàng phải cho Nghi thái phi thấy, không có hậu thuẫn hùng mạnh như Vinh Lạc công chúa xuất thân cao quý, dựa vào hai bàn tay của mình, dựa vào bản lĩnh của mình, nàng cũng có thể chống lại Thiên Huy hoàng đế. Cũng có thể cứu Long Phi Dạ!
Hàn Vân Tịch vui đến nỗi tóm chặt lấy cánh tay của Cố Bắc Nguyệt kéo đi: "Đi nhanh lên, đến phủ quốc cữu!"
Cố Bắc Nguyệt nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia, đáy mắt liền xẹt qua một tia lưu luyến, nhưng mà hắn vẫn nhàn nhạt cười, tránh khỏi mà không để lại dấu vết gì: "Vương phi nương nương, mời đi bên này, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Động tác của Cố Bắc Nguyệt quá tự nhiên, trong lòng Hàn Vân Tịch cũng rất vô tư, mặc dù đã bị tránh ra rồi, nàng cũng vẫn không hề để ý đến việc nắm tay có gì đó không ổn, cả hai người đều không ngượng, cùng nhau bước về phía cửa cạnh.
Cố Bắc Nguyệt nghĩ, đúng là người vô tư trong lòng không có tạp niệm, thì mới dám không giữ lễ tiết như vậy.
Về phần thuốc giải dịch hạch, Hàn Vân Tịch đã có cách điều chế, nhưng mà không có thuốc, vậy là, dựa vào thuật châm kim của cô, giữ lại tính mạng cho tam công tử vài ngày, thì vẫn có thể làm được!
Huống hồ, cho dù có thuốc, thì giờ khắc mấu chốt, trước khi gặp được Long Phi Dạ, nàng sẽ không dùng thuốc.
Bọn họ còn chưa tới phủ quốc cữu, thì tin tức đã truyền đến phủ quốc cữu, vì vậy, bọn họ vừa mới đến cửa, liền lập tức có người đến đón, vội vàng đưa bọn họ đến phòng của tam công tử.
"Cố thái y ở lại, tất cả mọi người đừng vào." Hàn Vân Tịch vẫn giữ quy tắc cũ.
Lời này, lại khiến cho lão quốc cữu tức giận: "Hàn Vân Tịch, ngươi muốn làm gì tam nhi? Có gì mà không được xem? Nếu như có mệnh hệ gì, ngươi có gánh vác được không?"
"Lão quốc cữu, ta có thể giải thích rõ là ta sẽ làm gì, chỉ là, sợ người nghe rõ rồi, thì sẽ thật sự chuẩn bị hậu sự cho lệnh tôn." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
"Ngươi!" Lão quốc cữu nổi giận, Hàn Vân Tịch dứt khoát khoanh tay trước ngực dựa vào cột nhà, bộ dạng tùy theo ngài.
Thấy thế, lão quốc cữu liền trở nên vội vàng: "Được được được! Ngươi muốn gì cũng được, mau đi cứu người đi!"
Hàn Vân Tịch lúc này mới đứng thẳng dậy, sau khi vào phòng, trước khi đóng cửa, nàng còn nói một câu: "Lão quốc cữu, gọi thẳng tên húy của bản vương phi chính là tội phạm thượng rồi, không được có lần sau nữa."
Nàng nói xong, lúc này mới nặng nề đóng cửa lại, để lại lão quốc cữu ở ngoài cửa đang trợn mắt há mồm.
Cố Bắc Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không biết nói gì về người nữ nhân này, người nữ nhân này không hề chịu thiệt một chút nào, rõ ràng nhìn thì rất yếu đuối, nhưng lại dám nói dám làm, dám gánh vác.
Nữ nhân như vậy, đừng nói đến Đế Đô, ngay đến cả Thiên Ninh quốc cũng không tìm ra người thứ hai.
Cố Bắc Nguyệt rất may mắn, nếu như không phải Mục Thanh Vũ trúng độc, có lẽ, hắn cũng không được vào.
Kỳ thật, Hàn Vân Tịch cũng không cần Cố Bắc Nguyệt là trợ thủ, một mình nàng là được, chỉ là, hình như là quen rồi, Cố Bắc Nguyệt ở đâu sẽ cho cô ở bên cạnh nhìn.
Thái độ cẩn thận, Hàn Vân Tịch sau khi chắc chắn là dịch hạch, liền bắt đầu châm cứu trừ độc.
Muốn giải độc dịch hạch, cách tốt nhất chính là tìm thuốc giải, nếu như không có thuốc giải thì chỉ có thể dựa vào việc trừ độc, giảm nhẹ bệnh trạng, kéo dài thời gian phát độc để bảo vệ tính mạng.
Phải nói rằng, nếu như Thiên Huy hoàng đế còn do dự thêm nữa, hoặc là Cố Bắc Nguyệt không kịp thời phát hiện bệnh dịch, thì vị tam công tử này chết chắc.
Hàn Vân Tịch cố hết sức bài trừ một lượng độc tính nhiều nhất có thể, sau nửa giờ, nàng thu kim lại, xong rồi!
Cố Bắc Nguyệt liền kịp thời đưa đến một chiếc khăn lau mồ hôi sạch sẽ.
Hàn vân tịch cười cười, nhận lấy: "Cảm ơn."
Vừa mở cửa, cả nhà quốc cữu liền vây tới, hỏi loạn lên, lão quốc cữu mặc dù không mở miệng, nhưng cũng cực kỳ căng thẳng.
"Tính mạng thì tạm thời đã giữ được rồi, có lẽ là sẽ chống đỡ được năm sáu ngày, muốn cứu hắn, còn cần có thuốc giải." Hàn Vân Tịch thật tình nói.
"Vậy thuốc giải đâu!" Lão quốc cữu không nhịn được lên tiếng.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại đáp lại: "Vậy thì phải đợi tin tức của Hoàng thượng!"
Lời này... có ý gì?
Tất cả mọi người buồn bực, quốc cữu gia thì lại càng là ngoài ý muốn, Hàn Vân Tịch cũng chẳng có thời gian để lề mề ở đây, thừa dịp mọi người đang đờ đẫn, nàng liền đẩy đẩy Cố Bắc Nguyệt ở trước mặt, vội vã rời đi.
Nàng không thể chờ thêm để được gặp Long Phi Dạ nữa!
Vừa mới tiến cung Hàn Vân Tịch liền chạy đến Hối Tư Cung, Thiên Huy hoàng đế cũng không nuốt lời, chỉ là, cho dù ông có muốn nuốt lời cũng không có cách nào nuốt lời với Hàn Vân Tịch.
Hối Tư Cung là chỗ để hoàng tử đóng cửa suy ngẫm, cung điện không lớn, bốn bức tường lớn đều không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa, có thể tưởng tượng được những ngày ở đây sẽ nhàm chán đến thế nào.
Tiết công công mở cửa: "Vương phi nương nương, mời."
Hàn Vân Tịch vừa tiến cung liền xông tới đây, nhưng mà, vừa đến cửa, thì lại có chút sợ sệt, tim đập thình thịch.
Long Phi Dạ nhìn thấy nàng, sẽ có phản ứng thế nào đây?
"Vương phi nương nương, mời." Tiết công công lại nói lần nữa.
Hàn Vân Tịch lúc này mới bước vào, nàng vừa bước vào, cửa liền đóng lại.
Trong cung, trống rỗng, trừ một gian phòng nhỏ ra, thì chẳng còn gì, cửa đóng chặt, bốn bề yên tĩnh.
Hàn Vân Tịch đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: "Điện hạ."
Thế nhưng, không ai trả lời nàng.
"Điện hạ, ngươi ở bên trong sao? Điện hạ?" Hàn Vân Tịch lại hô vài câu, vẫn không hề có sự đáp lại nào.
Nàng đã xem không sót thứ gì trong viện này, không gặp một ai, Long Phi Dạ chỉ có thể ở trong phòng, sao lại không trả lời?
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Thiên Huy hoàng đế tra tấn chàng? Hay là bệnh rồi, cũng nhiễm ôn dịch?
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch sợ hãi, gấp gáp: "Long Phi Dạ!"
Nàng gào lên, mạnh mẽ đẩy cửa vào, lại phát hiện trong phòng, không có một ai.
Người đâu?
Mà lúc này, Long Phi Dạ đang ngồi ở trên nóc nhà, khóe môi lạnh lùng nhàn nhạt nhếch lên, chỉ là, chàng vẫn không lên tiếng.
"Long Phi Dạ!"
"Long Phi Dạ, chàng ở đâu? Chàng có ở đây không?"
Hàn Vân Tịch đi ra khỏi phòng, lòng nóng như lửa đốt hô to.
Nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, mình cũng sắp mất lòng tin rồi, có khi nào là Thiên Huy hoàng đế đùa bỡn với nàng không? Long Phi Dạ không phải là đã... phải biết rằng tội kháng chỉ, theo luật, Thiên Huy hoàng đế có thể xử tử chàng.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch lại vội vàng đi về phía cửa, nhưng mà, ngay lúc này, Long Phi Dạ cuối cùng cũng mở miệng: "Hàn Vân Tịch, ai cho phép nàng gọi thẳng tên của bản vương?"
Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch liền dừng bước, sau một khắc lập tức liền quay đầu nhìn về phía nóc nhà, chỉ nhìn thấy Long Phi Dạ cao cao tại thượng ngồi trên nóc nhà, tôn quý, bá khí, thần bí, lạnh lẽo, uy nghiêm giống như thần vậy, đôi mắt thâm sâu giời khắc này đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Hàn Vân Tịch lúc đầu là sững sờ, sau đó lập tức liền phốc một tiếng bật cười, ngốc nghếch thốt nên lời: "Long Phi Dạ, chàng không sao chứ! Làm ta sợ muốn chết!"
Tên này, thế mà lại ở trên nóc nhà, bên ngoài có bao nhiêu người lo lắng cho chàng, vậy mà chàng lại nhàn nhã quá.
"Nàng sợ cái gì?" Long Phi Dạ nhíu mày hỏi ngược lại.
Ách...
Nàng sợ cái gì, vừa mới... nàng vừa mới sợ hãi sao?
Hàn Vân Tịch ngửa đầu nhìn Long Phi Dạ, hồi lâu, mới giật giật khóe miệng, trêu ghẹo trả lời: "Ta sợ nếu như chàng có mệnh hệ gì, thì ta lại phải chết theo."
Lời này vừa ra, đường cong trên khóe môi của Long Phi Dạ liền lập tức biến mất, chàng đáp xuống, lạnh lùng hỏi: "Nàng vào bằng cách nào?"
Nhiều ngày như vậy, mẫu phi cũng không đến, chắc là Hoàng đế hạ lệnh, không nghĩ tới nữ nhân này lại vào được, thật là làm chàng bất ngờ.
Nhưng mà, càng làm hắn hơn ngoài ý muốn chính là Hàn vân tịch thế mà trả lời hắn: "Ta là tới cứu chàng đi ra."
Long Phi Dạ tò mò, Hàn Vân Tịch liền đem chuyện ôn dịch nói cho chàng biết, nàng nói đến mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng, đặc biệt sảng khoái, không chú ý đến Long Phi Dạ vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt chưa từng dời đi.
Kỳ thật, hắn cũng không cần nàng phải cứu, Thiên Huy hoàng đế cũng không trực tiếp ném hắn vào thiên lao, mà chỉ nhốt ở trong cung, điều này có nghĩa là Thiên Huy hoàng đế vẫn chừa đường lui, vẫn còn kiêng dè.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất trong số các Hoàng tử, cũng là người có thế lực yếu nhất, có thể sống sót qua năm tháng tranh đấu hoàng vị ác liệt đó, dĩ nhiên cũng có bản lĩnh.
Thiên Huy hoàng đế trước kia không động được vào hắn, bây giờ, lại càng không động vào được.
"Tại sao nàng lại muốn cứu bản vương?" Long Phi Dạ lại hỏi, ánh mắt hào hứng len vào trong mắt Hàn Vân Tịch.
Ánh mắt như vậy, bá đạo giống như là có thể xâm nhập thẳng vào tim nàng, Hàn Vân Tịch lập tức tránh né, tim đập thình thịch..
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại đột nhiên tới gần, khí tức cường đại lập tức liền bao phủ lấy Hàn Vân Tịch, cảm giác áp bức vô cùng.
Bởi vì không muốn chết theo?
Long Phi Dạ nghĩ, nếu như nữ nhân này còn dám trả lời như vậy, hắn nhất định sẽ làm cho nàng hối hận!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
249 chương
58 chương
171 chương