Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 106 : Truy vấn, khoá định mục tiêu

Mục Lưu Nguyệt những năm gần đây, thường xuyên mời Mục Thanh Võ đi trà trang Thiên Hương uống trà, nhưng tần suất cũng không cao, không phù hợp với tần suất hạ độc. Tuy nhiên, người uống trà phần lớn đều sẽ mua trà từ trà trang về uống, mua lá trà trở về tự nhiên là đều uống mỗi ngày. Vốn đã đặt tiêu điểm ở trên lá trà, nghe Mục Thanh Võ vừa nói như thế, Hàn Vân Tịch càng thêm chú ý. Mục Thanh Võ nhớ lại một lát, nghiêm túc nói, "Thông thường mỗi lần đi sẽ mang về không ít lá trà, lá trà nơi đó tốt hơn so với những nơi khác, lại có nhiều chủng loại độc nhất vô nhị." Hàn Vân Tịch gật gật đầu như suy tư điều gì. Lúc trước nàng từng tra lá trà mà Mục Thanh Võ lưu tại trong nhà và từ quân doanh đưa qua, đều không có độc tố. "Lần trước, ta xem xét những lá trà đó, cũng là từ trà trang Thiên Hương mua về sao?" Hàn Vân Tịch lại hỏi. Hàn Vân Tịch đã hỏi đến câu này, Mục Thanh Võ nếu còn chưa ý thức được lá trà có vấn đề, hắn chính là ngu ngốc. "Vương Phi nương nương, ngươi hoài nghi các nàng hạ độc ở trên lá trà?" Mục Thanh Võ hồ nghi hỏi. "Chỉ có thể nói không thể loại trừ khả năng lá trà. So với những vật khác, nó có hiềm nghi lớn nhất." Hàn Vân Tịch thẳng thắn trả lời. Mục Thanh Võ nhăn lại mày tuấn lãng, nghiêm túc cân nhắc, sau một lúc lâu, hắn mới tỉ mỉ kỹ càng giao đãi, "Ta khá bắt bẻ đối với lá trà. Trà trong quân đều là mang từ nhà qua, trà trong nhà, một phần là do bằng hữu đưa tới, một phần là do Lưu Lguyệt đưa qua." Mục Thanh Võ cười cười, nói "Ta tự mình mua cũng không nhiều lắm." Hàn Vân Tịch cũng cười, nói như vậy, người uống trà không mua trà, người mua trà không uống trà. Mục Thanh Võ quý vì là thiếu tướng quân, có bao nhiêu người chờ đợi để đưa trà tốt cho hắn nha? Nếu Vạn Xà Độc này không phải là độc mãn tính, phải mất một thời gian dài và chậm rãi hạ độc, phỏng chừng bọn họ muốn tìm manh mối giữa tất cả những người đưa lá trà, sẽ không đơn giản như vậy. May mắn thay, độc này phải được hạ có tần suất, bọn họ có thể lần theo tần suất này để tìm ra đầu mối. Không cần Hàn Vân Tịch hỏi, Mục Thanh Võ cũng rõ ràng, hắn lại nói, "Người bên ngoài đưa trà, cũng không cố định, cơ bản có thể bài trừ......" Hắn nói tới đây, chính mình đều kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía Hàn Vân Tịch, giọng nói bất giác lớn hơn, "Chẳng lẽ là Lưu Nguyệt bên kia?" Hàn Vân Tịch sớm đã hoài nghi, chỉ là có chút khó nói nên lời mà thôi. Nếu Mục Thanh Võ đã tự mình nói ra, nàng cũng không khách khí, "Nếu vấn đề thật ra nằm ở trên lá trà, nàng là hiềm nghi lớn nhất." Lời này vừa ra, sắc mặt Mục Thanh Võ lập tức trắng bệch, nhưng, hắn cũng không phủ định gì. Hàn Vân Tịch hiểu sự khó xử của hắn, nhàn nhạt nói, "Thiếu tướng quân, hiện giờ đều chỉ là phỏng đoán mà thôi, hết thảy còn phải chờ xác định xem lá trà có độc hay không, mới có thể tiến thêm một bước phỏng đoán. Đương nhiên, ta tin tưởng lệnh muội tuyệt đối không có tâm mưu hại ngươi, chỉ sợ...... nàng bị người lợi dụng." Dù sao cũng là thân muội muội, Mục Thanh Võ lại là người quang minh lỗi lạc, cũng là người có cảm tình. Vừa nghe Hàn Vân Tịch nói như thế, hắn mới ngẩng đầu lên một lần nữa, "Vương Phi nương nương yên tâm, tại hạ sẽ tận lực phối hợp điều tra với ngươi." Có những lời này, Hàn Vân Tịch vẫn yên tâm hơn, nàng tự mình rót trà cho Mục Thanh Võ, tiếp tục hỏi, "Thiếu tướng quân, ngươi nghiêm túc ngẫm lại, trong nhà còn có lá trà nào chưa từng kiểm tra qua hay không?" Mục Thanh Võ cũng không suy nghĩ, hắn rất khẳng định, "Không có." "Vậy lúc trước lá trà uống xong, còn giữ lại bình không?" Hàn Vân Tịch lại hỏi, mày thanh tú hơi nhăn, biểu tình giống như khi nàng giải độc, rất nghiêm túc cẩn thận. Mục Thanh Võ vẫn lắc đầu như cũ. Hắn có yêu cầu rất cao đối lá trà, phần lớn là vứt bỏ chúng trước khi uống xong, bởi vì cho dù đã được bảo tồn rất khá, lá trà để lâu, vẫn sẽ bị biến vị. "Vậy, một vại lá trà, thiếu tướng quân sẽ uống bao lâu?" Hàn Vân Tịch hiếu kỳ nói. "Ta không chắc về điều này. Lá trà khác nhau, phương thức bảo tồn và thời gian cũng khác nhau. Thời điểm dài nhất là 2 tháng, ngắn nhất thì hơn 10 ngày." Mục Thanh Võ đúng sự thật trả lời. Hàn Vân Tịch gật gật đầu, ghi tạc trong lòng, vấn đề tiếp theo, "Vậy thiếu tướng quân còn nhớ rõ lệnh muội đưa lá trà tới, phần lớn đều là trà gì, đều là tới như thế nào?" Nếu đã xác định đầu mối này, đương nhiên muốn truy tra đến cùng, không buông tha bất luận khả năng nào. Mục Thanh Võ vừa nghĩ lại, vừa trả lời, "Trà đưa tới có rất nhiều chủng loại, phàm là có ba loại trà quý xuân hạ thu nàng đều sẽ đưa tới, đôi khi cũng sẽ đưa tới một ít trà hoa." "Trà hoa?" Hàn Vân Tịch khó hiểu. Thông thường, chỉ có nữ tử mới uống trà hoa nha. Nghiêm túc mà nói, trà hoa thậm chí không được coi là trà. Thấy Hàn Vân Tịch hồ nghi, Mục Thanh Võ biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Phải nói là trà xanh mùi hoa đi. Các lá trà được tiếp xúc với hương thơm tự nhiên của hoa, khiến cho trên lá trà có chứa mùi hương của hoa, khi pha trà liền ngửi thấy mùi hoa." Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch liền cảnh giác, không thể nghi ngờ, loại trà có mùi hương là mùi hoa này có thể che dấu không ít khí vị độc dược. "Thiếu tướng quân nhớ rõ các chủng loại trà thường uống hay không?" Hàn Vân Tịch truy vấn. Mục Thanh Võ nghĩ nghĩ, lấy ra giấy bút, viết xuống tất cả các chủng loại lá trà mà Mục Lưu Nguyệt đưa qua từ trong trí nhớ. Một khi viết xong, vừa xem lập tức đã hiểu. Lá trà mà Mục Lưu Nguyệt đưa, nhiều nhất chính là trà xanh, tiếp theo chính là trà xanh có mùi hoa, hồng trà là ít nhất, bạch trà và hắc trà chỉ có một hai lần. "Trà xanh và trà xanh mùi hoa, có thể bảo tồn trong bao lâu?" Hàn Vân Tịch tiếp tục truy vấn. "Trà xanh được hơn một tháng, nếu bảo tồn tốt thì một tháng rưỡi, trà xanh mùi hoa có thể đạt tới hai tháng." Mục Thanh Võ đáp. Như thế xem ra, kết hợp với tần suất hạ độc mà phỏng đoán, mục tiêu chính là ở trên trà xanh và trà xanh mùi hoa. Bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười, hỏi nói, "Trà đó của lệnh muội, đều là mua từ trà trang Thiên Hương sao?" Mục Thanh Võ gật gật đầu, "Phần lớn đều là đến từ trà trang Thiên Hương, trên vại trà đều có biểu tượng của trà trang Thiên Hương. Nhưng, cũng thường xuyên có một ít không có biểu tượng, hẳn là do người khác đưa cho nàng." Người khác đưa? Việc này sẽ tương đối phiền toái. Hàn Vân Tịch không vội, chậm rãi lần tìm theo từng manh mối một. Nàng thoáng nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời đã muộn. Lúc này nếu đi ra cửa và đến trà trang Thiên Hương phỏng chừng trời đã đen. "Thiếu tướng quân, sáng mai chúng ta đi trà trang Thiên Hương, như thế nào?" "Hết thảy nghe theo Vương Phi nương nương an bài." Mục Thanh Võ vẫn luôn dễ thương lượng, mặc dù trong quân sự vụ không ít, nhưng hắn cũng không dám trì hoãn chuyện này. Thứ nhất là quan hệ đến tính mạng của bản thân mình, thứ hai, Tần Vương điện hạ đang nhìn chằm chằm mọi thứ...... Hẹn thời gian ngày mai xuất phát, Mục Thanh Võ liền cáo từ, nhưng mà, Hàn Vân Tịch cũng không nhàn rỗi. "Trà xanh...... trà xanh mùi hoa......" Nàng lẩm bẩm tự nói, một đầu chui vào thư phòng, thẳng đến trời tối cũng không ra ngoài. .....Edit & Dịch: Emily Ton..... Triệu ma ma đi qua đi lại vài lần ở cửa thư phòng, do do dự dự có nên gõ cửa hay không, vị chủ tử này, chính là ba bữa cơm sớm trưa tối cũng chưa ăn nha! Trời đã tối rồi, mắt thấy đã nhanh qua giờ cơm tối, Triệu ma ma thật sự nhịn không được, đem đồ ăn mang tới cửa. Triệu ma ma đang muốn gõ cửa, ai ngờ, Long Phi Dạ bước vào. Thấy thế, Triệu ma ma đem đồ ăn đặt ở một bên, vội vàng bước nhanh qua, cung kính hành lễ, "Điện hạ." Long Phi Dạ một thân phong trần mệt mỏi, chỉ sợ cũng bận rộn cả ngày, hắn quét mắt liếc nhìn nhà ở một cái, giọng lạnh nhạt, kiệm lời, "Người đâu?" Triệu ma ma rõ ràng biết hắn hỏi chính là ai, nhưng cố ý giả ngu, "Điện hạ hỏi...... chính là Vương Phi nương nương?" Giọng nói của Long Phi Dạ đột nhiên lạnh thêm ba phần, nhưng vẫn là hai chữ đơn giản kia, "Người đâu?" Triệu ma ma nơi nào còn dám giả ngu, vội vàng trả lời, "Vương Phi nương nương ở trong thư phòng." Triệu ma ma cho rằng hắn sẽ đi qua, đang muốn nói về sự tình bữa tối, ai biết, Long Phi Dạ lại tùy tay ném tới một bao đồ, giọng điệu rất không vui, "Giao cho nàng, nói cho nàng trông giữ tốt, đồ này không phải là có thể vứt loạn." Đó là một khối thổ cẩm bao quanh lấy một đống vật nhỏ, Triệu ma ma cầm ở trong tay, kín đáo sờ soạng cũng không biết bên trong bao là cái gì. Đương nhiên, bà cũng không dám hỏi nhiều, lên tiếng, "Vâng". Long Phi Dạ tựa hồ còn muốn giao đãi thêm gì đó, nhưng chỉ bĩu môi, chung quy cái gì cũng chưa nói, đứng dậy muốn đi. "Điện hạ, xin dừng bước!" Triệu ma ma vội vàng gọi lại. Long Phi Dạ nhìn qua, không nói gì, thiệt tình im lặng là vàng nha! (惜字如金: Silence was golden) Triệu ma ma sớm đã thành thói quen, đáy mắt bà hiện lên một nụ cười trộm, nghiêm túc nói, "Điện hạ, thời điểm không còn sớm, không bằng ở chỗ này dùng bữa?" "Không cần." Long Phi Dạ suy xét cũng chưa suy xét liền cự tuyệt. Trừ bỏ yến hội tất yếu, từ trước đến nay hán đều không có thói quen dùng bữa cùng người khác, cho dù là Nghi thái phi bên kia, hắn cũng thường xuyên từ chối. Nhưng mà, Triệu ma ma lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói, "Điện hạ, Vương Phi nương nương ở thư phòng đều ngây người cả ngày, một ngày này ba bữa cơm cũng đều không ăn. Lão thân khuyên không được, có lẽ, Vương gia nói, Vương Phi nương nương sẽ nghe." Đáy mắt thâm thuý của Long Phi Dạ hiện lên một tia không vui, nhìn thoáng qua về phía cửa thư phòng đang đóng chặt. Triệu ma ma hầu hạ điện hạ nhiều năm, biết rõ tính tình hắn, hắn nhất định là có suy nghĩ về điều này, nếu không đã sớm đi luôn. Triệu ma ma không tự giác chờ mong, nhưng ai biết Long Phi Dạ sau khi nhìn một lúc lâu, thế nhưng lạnh lùng nói, "Không ăn cơm là chuyện của nàng, không quan hệ cùng với bổn vương, ngày sau chuyện này cũng không cần bẩm báo." Điều này...... Tốt thôi, Triệu ma ma không cũng ngoài ý muốn, chỉ là có chút thất vọng. Nhưng ai biết, Long Phi Dạ vừa mới dứt lời, đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, cửa thư phòng cư nhiên mở ra. Chỉ thấy Hàn Vân Tịch mặt không có biểu tình, thoải mái hào phóng đi ra. Nàng nơi nào ngốc ở thư phòng cả ngày? Hôm nay cả ngày nàng đều đang ngủ được không? Nàng nơi nào một ngày ba bữa cơm đều không ăn, là do bận rộn nên đã quên được không? Nàng từ trước tới nay đều không phải là người sẽ bạc đãi chính mình, một khi có cảm giác đói thì lập tức ra cửa muốn tìm đồ ăn, ai biết vừa muốn mở cửa, liền nghe được Triệu ma ma vừa rồi đang "cáo trạng", lại nghe được giọng nói vô tình vô nghĩa kia của Long Phi Dạ. Linh hồn không có nhân tình này! Hàn Vân Tịch đột nhiên ra ngoài, Triệu ma ma cùng Long Phi Dạ đều có chút bất ngờ, Triệu ma ma cực kỳ xấu hổ, sợ lời vừa nói sẽ bị vạch trần. Nhưng mà, Hàn Vân Tịch cũng không nhàm chán như vậy, chân nàng còn có chút đau, khập khiễng đi tới, cúi cúi người, "Điện hạ." "Ân." Từ ngữ cứng đờ thoát ra khỏi khóe miệng, Long Phi Dạ nhíu lông mày, cũng không biết mình đang không thoải mái ở đâu. Hàn Vân Tịch bình thân, xoay người hỏi, "Triệu ma ma, ta đói bụng, truyền bữa tối." Khi nàng nói, lập tức đi về phía hành lang bên cạnh, đều không liếc mắt nhìn Long Phi Dạ một cái. Một lần nữa, Long Phi Dạ lại nhíu lông mày. Thấy thế, Triệu ma ma nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu và đưa các món ăn qua. Long Phi Dạ cứ như thế bị bỏ khô ở trong phòng khách, không người tiếp đãi. Triệu ma ma bưng đồ ăn thơm ngào ngạt, cũng không dám đi ngang qua từ bên cạnh hắn, cố ý vòng theo đường bên cạnh đưa đến. Hàn Vân Tịch đã đói lả, đồ ăn một khi được đưa tới, nàng lập tức ăn uống thỏa thích. Ai biết, mới ăn được một lát, một cái bao thổ cẩm bọc đồ vật được ném vào từ bên ngoài, nện ngay ở trước mặt nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Phi Dạ vẫn tiếp tục đeo băng trên khuôn mặt, đi vào.