Văn Thuyết

Chương 67

Edit: Yunchan Trong lầu khuyết của Tứ Phương thành lúc này đã tụ tập đông đảo người của chính đạo. Giờ đang là đêm khuya thế nhưng trong thành vẫn sáng choang đèn đuốc và rộn rã tiếng người, các môn phái mỗi người canh giữ một nơi hệt như khi diễn ra đại hội Huyền Thiên thí vài hôm trước, lúc Vân Khâm tới nơi thì Túc Thất và Thu Đường đã đứng trên đài cao nhìn xuống đám đông bên dưới. Chuyện xảy ra trong sơn cốc mới đó vẫn khiến cho mọi người chưa hết bàng hoàng, và quyết định của Túc Thất sau đợt càn quét nội ứng Thập Châu đó càng khiến cho mọi người khó tin hơn. Ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng, ngay đêm nay sẽ theo Thiên Cương Minh tấn công vào Thập Châu, chấm dứt trận chiến dai dẳng kéo dài hơn năm mươi năm qua. Quyết định này chẳng ai có thể đỡ kịp, nhưng qua trận quét sạch phản đồ ở sơn cốc cách đó không lâu, đồng thời nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất thì trong lòng mọi người cũng hơi bình tĩnh lại. Tuy cuộc chiến này diễn ra khá gấp rút, nhưng ắt hẳn không phải đánh bừa không chuẩn bị. Trận chiến kéo dài suốt năm mươi năm này chứa đựng bao nhiêu hồi ức thống khổ đối với chính đạo, Trung Nguyên phát triển nhờ nó và cũng mất đi rất nhiều thứ vì nó, thế nên chấm dứt cuộc chiến này hoàn toàn không phải là mong ước của một mình Túc Thất. Trong Tứ Phương thành đông nghịt đội ngũ xếp thành hàng dài dằng dặc, khi thấy tất cả đã tề tựu hết về đây, Túc Thất mới báo cho mọi người tin tức mà mình nhận được, không ít chưởng môn của các phái đã sớm nhận ra trận chiến giữa Lương Ung và thần vào nửa tháng trước, cho nên họ cũng không quá khó chấp nhận khi Túc Thất quyết định tấn công Thập Châu vào đêm nay. Túc Thất nói rõ mọi chuyện rồi mới ngoảnh nhìn sang Thu Đường. Thu Đường cười khẽ, bước ra từ sau lưng, nói với chính đạo Trung Nguyên trước mắt mình: “Đã thế thì bây giờ ta sẽ dẫn chư vị đến Thập Châu.” Nói đến đây thì y đột nhiên ngừng lại giây lát, đưa mắt nhìn những gương mặt và bóng người cao lớn chập chờn trong ánh lửa, nét mặt chuyển sang trịnh trọng: “Chư vị, nhất định phải cẩn thận.” Trong đám đông rộ lên tiếng hô ứng rung trời, mọi người đã cầm vũ khí trong tay từ lâu, chờ đợi cuộc chiến mà họ mong mỏi suốt năm mươi năm qua. Ánh lửa xé tan đêm tối, rọi sáng thinh không như ánh bình minh đã lên, tất cả mọi người đều đang đợi giờ khắc này, nghênh đón trận chiến sắp tới, Vân Khâm đứng ở đằng sau đám đông hơi khép mắt lại, bên môi nở ra một nụ cười. Nàng không khỏi nhớ lại trận chiến năm mươi năm trước, khi đó còn có người cùng chiến đấu với nàng, tuy bạn đồng hành chỉ có vài người ít ỏi nhưng họ vẫn đâm đầu vào Doanh Châu mà chẳng hề sợ chết, sau đó đoạt lấy Vụ Châu. Còn hôm nay, sau lưng họ là cả một Trung Nguyên chính đạo. Trận chiến mà họ phải chuẩn bị suốt năm mươi năm cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hơn nữa Vân Khâm còn biết họ tuyệt đối sẽ không thua. Nếu sư huynh có thể nhìn thấy cảnh tượng này thì tốt biết mấy. Vân Khâm ngẩng mặt nhìn lên trời cao, bỗng dưng nhớ tới cái người đã từng lấy mạng mình để chuẩn bị cho trận chiến này, mọi hiểu biết của họ về Thập Châu, rồi cả việc cứu thoát Canh trưởng lão và lấy được bản danh sách đó, tất cả đều nhờ vào người ấy. Vân Khâm rất muốn chia sẻ với người ấy khoảnh khắc này, cho dù người ấy hãy còn đang ngủ say bên trong tiểu lâu giá rét đìu hiu trên ngọn núi Không Thiền. Nếu người ấy biết tình hình hôm nay thì sẽ có tâm trạng gì nhỉ. Người ấy mang trong lòng cả thiên hạ, ngay cả sinh mạng và quãng đời sau cùng cũng cống hiến cho Trung Nguyên, giúp chính đạo đối kháng với Thập Châu, hôm nay cuộc chiến với Thập Châu sắp sửa hạ màn, chẳng biết người ấy có an lòng hay không nữa. Ngay khi Vân Khâm đang mải suy tư tới thất thần, thì bầu trời vốn dĩ bị ánh lửa che mờ đột nhiên lóe lên một ngôi sao sáng rực. Ngôi sao đó cô đơn giữa trời, hào quang tỏa ra rực rỡ, tựa như thu hết ánh sáng của thế gian vào mình, làm phai mờ mọi màu sắc. Nét mặt Vân Khâm thoáng thay đổi, nhìn chằm chằm vào ngôi sao đột nhiên xuất hiện kia mà thấy lòng mình hoảng hốt thẫn thờ. Ngay lúc này, trên thành lũy của Tứ Phương thành đột nhiên phụt sáng, vô số phù văn bắn vụt lên không trung tỏa ra ánh sáng ấm áp bao trùm lấy đám đông bên dưới, một luồng khí tức mạnh mẽ thoáng cái đã thoát ra khỏi mặt đất, cột sáng chói lòa bắn thẳng lên tận vòm trời. Trận pháp đã khởi động. Vân Khâm nhìn thấy cảnh này thì lập tức hoàn hồn lại, dằn xuống tất cả mọi cảm xúc, bước nhanh về hướng đài cao. Nhác thấy Vân Khâm bước tới Túc Thất bèn nhẹ gật đầu với nàng rồi nói: “Trong chúng ta chỉ có cô là từng tới Thập Châu, lát nữa còn cần cô dẫn đường.” Vân Khâm yên lặng gật đầu, sau đó cùng Túc Thất hướng mắt về phía Thu Đường, trong lòng bàn tay y lúc này đang tỏa ra linh lực, trước mặt lơ lửng bốn miếng ngọc bội, mỗi miếng ngọc bội có một màu khác nhau, luồng linh lực mạnh mẽ kia cũng thoát ra từ những miếng ngọc bội này rồi tỏa rộng về bốn hướng tường thành, phù văn trên tường thành lập tức chớp lên như được đốt sáng, toàn bộ  Tứ Phương thành đều lọt thỏm trong hào quang ngợp trời, tường thành ở bốn phía cũng đang dần chuyển sang trong suốt. Tương truyền, Tứ Phương thành không thuộc về tam giới Nhân Thần Ma, đây là một nơi độc lập, nó không ở bất kỳ nơi nào trên thế gian, nhưng có thể tồn tại ở bất kỳ đâu trên thế gian. Rất lâu về trước khi Tứ Phương thành còn chưa hiện diện trong tầm mắt của con người, thì thứ liên lạc duy nhất giữa Tứ Phương thành và nhân giới chính là bốn miếng ngọc bội đang trôi lơ lửng trước mặt Thu Đường hiện tại. Bốn miếng ngọc được chia ra cho bốn người trong Tứ Phương thành trông coi, khi bốn miếng ngọc bội này đồng thời xuất hiện thì có thể khởi động trận pháp, triệu hồi Tứ Phương thành hiện thế. Mà cũng nhờ đó, chỉ cần Thu Đường thành chủ muốn thì Tứ Phương thành có thể khởi động trận pháp này và xuất hiện ở bất cứ đâu trên thế gian. Đây cũng là nguyên nhân khiến Túc Thất chọn Tứ Phương thành làm nơi cử hành Huyền Thiên thí lần này. Trận pháp khổng lồ đâm xuyên qua bóng đêm mênh mông vô tận và xuất hiện trên vùng trời của Tứ Phương thành, và cùng lúc đó, cảnh trí chung quanh Tứ Phương thành cũng đột nhiên thay đổi, cả thành trì bất ngờ rung chuyển, sau đó một tiếng nổ phát ra vang rền, cát bụi bốn phía tung lên mù mịt, tới khi nhìn lại khung cảnh chung quanh thì tất cả mọi người đều biến sắc. Màn đêm cứ như đột nhiên sâu thêm, bốn bề yên tĩnh đến lạ, trong không khí còn phảng phất mùi tanh nồng của gió biển, xa xa còng vẳng tới tiếng sóng biển rì rào. Trận pháp bao quanh Tứ Phương thành dần biến mất, Thu Đường thở hắt ra một hơi thật dài, thân hình loạng choạng ngã ra sau, may mà được Vân Khâm đỡ lấy. Sắc mặt y đã trắng bệch, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng, quay sang nói với Túc Thất: “Thập Châu, đến rồi.” “Vất vả cho ngài rồi.” Túc Thất khẽ gật đầu, nói với giọng nghiêm túc. Thu Đường mỉm cười, rồi lại hỏi: “Tiểu Sở với A Tiện đâu?” Vân Khâm biết y đang hỏi tới đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện vào hôm đó, Vân Khâm cũng rất tò mò tung tích của họ, nhưng Túc Thất lại lắc đầu nói: “Đột nhiên xảy ra vài chuyện nên có lẽ họ không thể tới đây được. Nhưng không có họ thì chúng ta cũng đủ rồi.” Thu Đường nói chuyện một lát dường như đã lấy lại chút sức lực, bèn quay sang háy mắt cười với Vân Khâm, tách khỏi sự dìu đỡ của nàng rồi lấy vũ khí ra: “Vậy thì bắt đầu thôi.” Túc Thất gật đầu, ngoảnh sang Vân Khâm. Vân Khâm đối mắt với y chốc lát rồi quay lưng nhìn xuống đám đông bên dưới. Tất cả đều đang đợi, họ đã chờ lâu rồi. Vân Khâm rút Quyết kiếm ra chĩa thẳng lên trời, ngôi sao rực rỡ trong màn đêm kia bất ngờ chớp sáng như đáp lại kiếm quang. Mọi người cùng Vân Khâm bước ra khỏi lầu khuyết, tiến vào trong gió lạnh và sóng vỗ, giờ khắc này mới là trận chiến thật sự của Trung Nguyên. * “Tứ Phương thành xuất hiện ở Thập Châu.” Sao Tử Vi sáng tỏ cả đêm không, Mộ Sơ Lương khoác trên mình ánh sao lấp lánh, trong tầm mắt là quần đảo Thập Châu đằng sau Lương Ung. Lương Ung nghiền nhẹ thần trượng trong tay lên mặt đất, nét mặt của hắn vẫn không thay đổi, chỉ cất giọng lãnh đạm: “Thì sao?” Bách Lý Khinh đứng sau lưng Mộ Sơ Lương, y cũng thong thả tiếp lời với chất giọng cực nhẹ: “Có lẽ thần tôn nên lo cho mình trước thì hơn.” Nhưng cũng như Lương Ung không buồn để ý tới người Trung Nguyên, Mộ Sơ Lương lúc này cũng chẳng hề lo lắng cho an nguy của mình y như thế, hắn hóa giải thần lực hùng mạnh phát ra từ thần trượng của Lương Ung một cách hời hợt, rồi cười nhạt đáp: “Nếu ta đã tới đây thì cũng đã chuẩn bị để ngài bắt giữ rồi.” Lương Ung đối mắt với hắn, thả chậm giọng: “Thần tôn không lo lắng cho tính mạng của mình? Hay phải nói ngài nghĩ rằng mình có thể thắng được ta chăng?” Mộ Sơ Lương lắc đầu: “Nếu lấy mạng của một mình ta mà có thể đổi được sự án binh bất động của đảo chủ Thập Châu, giành lấy một cơ hội cho Trung Nguyên thì có gì là thiệt đâu chứ?” Bách Lý Khinh cười lạnh, miễn cho ý kiến. Lương Ung im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp: “Ấy cho nên mục đích ban đầu của ngươi không phải là cầm chân ta, mà là dụ ta —- giết ngươi.” Nét mặt của Mộ Sơ Lương vẫn không thay đổi: “Ngài nói trúng rồi đấy.” Lương Ung bỗng bật cười. Tuy ngoài mặt hắn đang cười, nhưng đáy mắt lại chẳng để lộ chút ý cười nào cả, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Sơ Lương, thần trượng lại chắn ngang trước người, lạnh giọng nói: “Thế thì ta đành phải giết ngươi thôi.” “Ta một lòng vì nhân giới nhưng nhân giới không tin ta, nên ta sẽ giết người, thần giới không dung ta nên ta sẽ giết thần. Rồi sẽ có ngày các ngươi chỉ có thể dõi theo ta, hiểu được hành động của ta hôm nay rốt cuộc là vì thứ gì.” Mộ Sơ Lương nghe thấy câu này thì hơi cau mày nhưng không động thủ ngay, hắn chỉ phất nhẹ ống tay áo, ánh sao lấp lánh trôi nổi trước người như pháo hoa nở rộ, lộng lẫy hoa mỹ, rồi hắn dợm lên một bước, nhẹ giọng nói: “Đảo chủ, rốt cuộc thì ngươi đang ám chỉ điều gì?” Lương Ung đáp lãnh đạm: “Đế tôn có biết tam giới có từ khi nào không?” Mộ Sơ Lương đáp: “Từ ngàn xưa.” “Thế còn Tứ Phương thành là từ đâu tới?” Mộ Sơ Lương im lặng chốc lát rồi nhìn sang Lương Ung ra chiều suy nghĩ, lên tiếng đáp: “Từ lưng chừng trời.” Lương Ung bèn hỏi tiếp: “Thế thì Đế tôn có từng nghĩ, bên ngoài tam giới còn nơi nào như Tứ Phương thành chăng?” Rốt cuộc Mộ Sơ Lương cũng hiểu được ý của Lương Ung, hắn đáp khẽ: “Đảo chủ từng trông thấy rồi ư?” “Có lẽ.” Mộ Sơ Lương còn muốn hỏi tiếp thì Lương Ung đã động thủ vào đúng lúc này, có lẽ Lương Ung nghĩ rằng mình không cần giải thích dài dòng với một vị thần sắp chết. Bách Lý Khinh đứng ở sau nhưng không tham dự vào vòng chiến, vì ở trước mặt hai vị thần này y vốn không hề có một khe hở nào để nhúng tay vào. Lương Ung chống thần trượng xuống đất, thần quang uy nghi hồi sinh, thần lực vô biên chiếu sáng cả đài ngắm sao biến nó thành một tòa tháp phát sáng thần quang đứng ngất ngưỡng trên đỉnh Doanh Châu. Thần trượng của Lương Ung khẽ quét ngang, chẳng thấy thân hình hắn xê dịch nhưng thần trượng vừa rơi xuống thì hắn đã trờ tới trước mặt Mộ Sơ Lương, đỉnh trượng nện lên vai của người đối diện. Ánh mắt Mộ Sơ Lương trầm xuống, khó khăn lắm mới né được đòn nện tới, tay áo hắn phất nhẹ đối đầu với thần trượng, ngay lúc cả hai va chạm, ánh sao bao quanh Mộ Sơ Lương đột nhiên xao động dập dờn như sóng nước, thần trượng cũng tóe lên đốm lửa rồi tắt ngấm. Cả hai lại chuyển động, lần này là ánh sao giao thoa với ánh lửa, khuấy lên cơn động đất nhẹ trên đài ngắm sao, nhưng cơn chấn động nhẹ này lại khiến cả đài ngắm sao thậm chí cả vùng trời trên đảo Thập Châu quần tinh náo động, sáng quắc như lửa, thần quang bùng nổ. * Trong khi đó ở một nơi khác. Quá trình Trung Nguyên ập vào Thập Châu còn thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ trong một thời gian ngắn mà mọi người đã phá liên tiếp sáu châu, tràn tới Trường Châu. Trường Châu tuy là châu thứ sáu trong Thập Châu, nhưng nó cách Doanh Châu rất gần, mọi người muốn tới các đảo phía sau tuy cần vượt qua cây cầu treo nối tới Nguyên Châu và Huyền Châu, nhưng nếu có loại phương tiện chuyên chở như Xích điểu thì có thể bay thẳng từ đỉnh núi Trường Châu tới đầu kia của Doanh Châu. Địa thế của Trường Châu rộng rãi thoáng đãng, dưới sự chỉ huy của Túc Thất mọi người đã khống chế được kẻ địch trấn thủ ở Thập Châu, lúc này mới có thời gian rảnh để chú ý tới cơn địa chấn truyền tới từ Doanh Châu. Đài ngắm sao cách đây khá xa, tuy mọi người không tài nào thấy rõ mặt những người ở đó, nhưng ít nhất có thể thấy được hai bóng người đang quần thảo. Đó là một trận chiến mà họ chưa bao giờ thấy. Từng cử động của hai người đó tựa như bình minh trở mình và chiều tà tắt bóng. Ánh sao trải đầy trời như bùng cháy, ánh hồng che rợp cả nửa góc trời, làm lu mờ mọi thứ màu sắc trong trời đất. “Đó là ai?” Vân Khâm thu trường kiếm về, nhìn xoáy vào hai bóng người trên đài ngắm sao xa xa, nhưng trong lòng đã có câu trả lời từ sớm. Trước đó không lâu Túc Thất đã bảo có thần giáng thế, cầm chân Lương Ung ở Doanh Châu, nhờ đó mọi người mới có cơ hội tiến hành kế hoạch lần này. Từ đó suy ra hai người đang đánh nhau trên đài ngắm sao ấy dĩ nhiên chính là Lương Ung và vị thần ấy. Nhưng sao nàng cứ thấy bóng dáng của vị thần đó rất quen nhỉ? “Vân Khâm.” Trong lúc nàng đang bận thả hồn về phía hai bóng người kia thì Túc Thất đã tới bên cạnh nàng từ lúc nào chẳng hay, y cũng ngẩng đầu nhìn cuộc chiến kinh thế ở đằng xa, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tình hình không ổn lắm.” Thú thật thì Vân Khâm cũng có thể nhìn ra, tuy vị thần kia rất mạnh, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể tung ra toàn lực mà để cho Lương Ung chiếm hết thế thượng phong, ánh sao trên trời đang dần tắt, còn có nguy cơ rơi xuống. Bóng người bên trong thần quang dường như cũng mờ đi đôi phần. Lòng Vân Khâm thắt lại, bất giác dợm lên một bước. Túc Thất nhìn vẻ mặt của Vân Khâm mà ánh mắt cũng biến đổi, như đang nhớ lại một chuyện nào đó. Khi thấy bóng người kia đang ngày một nhạt dần trong màn sáng, Vân Khâm bỗng thấy tim mình đập rộn lên như trống trận, một cơn lo lắng chẳng biết từ đâu tới bắt nàng phải quay phắt đầu lại: “Minh chủ, người đó đang nguy hiểm lắm rồi.” Túc Thất như đã biết trước Vân Khâm sẽ phản ứng như vậy, nên gật đầu rất nhanh: “Cô đi đi.” Vân Khâm không ngờ Túc Thất sẽ đáp lại mình như vậy, nàng nhìn y đăm đăm, thấy thần sắc của y vào giờ phút này hiền hòa một cách hiếm có, còn bồi thêm: “Ở đây đã có ta rồi, đi giúp người đó đi.” Ánh mắt Vân Khâm chạm vào ánh mắt của Túc Thất, rồi nàng gật đầu thật mạnh, quay ngoắc người nhảy xuống sườn dốc một cách dứt khoát. Tiếng rồng gầm vang lên ngay sau đó, một luồng sáng đỏ lướt vụt qua, bạch long lao ra từ bên dưới sườn núi, nhắm thẳng về hướng tòa tháp đồ sộ tỏa ngợp thần quang ở trung tâm Doanh Châu. * Tiếng rồng gầm vang vọng khắp thiên địa, hai kẻ đang chiến đấu trên đài ngắm sao dĩ nhiên cũng nghe thấy tiếng động này. Bóng hình của Mộ Sơ Lương giờ đây đã nhạt đi rất nhiều, trở về với hóa hình từ ánh sao, thần mạo cũng không còn nhìn rõ nữa, sao sáng vờn quanh thân, giọng cũng vọng ra từ ánh sao lấp lánh: “Sư muội của ta tới rồi.” Lương Ung sực hiểu ra lý do giúp cho Mộ Sơ Lương không sợ hãi: “Từ đầu ngươi đã biết cô ta sẽ tới đây cứu ngươi.” “Ta không biết.” Giọng Mộ Sơ Lương chứa ý cười, ánh sao cũng chớp sáng trong thần huy rực rỡ: “Nhưng ai trước khi chết mà không có niệm tưởng, ta muốn gặp muội ấy, không ngờ bây giờ muội ấy đã tới rồi.” Lương Ung không có hứng để bàn chuyện tình yêu vô vị với Mộ Sơ Lương, hắn chỉ nói với giọng thờ ơ: “Tiếc thay dù cô ta có tới cũng không tài nào cứu được ngươi.” “Có sao đâu chứ, ta chỉ muốn thấy muội ấy mà thôi.” Ánh sao chớp nháy lại thả ra thần lực thuần hậu, Lương Ung giơ cao thần trượng, áo bào phất bay, bóng đêm nhất thời bị thiên hỏa thiêu đốt, đỏ rực như nhuộm máu. Vân Khâm đang ở trên bạch long nhác thấy Lương Ung vung xuống một trượng này mà lòng giật thót, cuống cuồng điều động linh lực ngự bạch long đâm đầu xuống, nhưng khi bạch long sắp tới gần đài ngắm sao thì một luồng sức mạnh vô hình đã ngăn nàng ở bên ngoài, không tài nào tiếp cận. Bóng của vị thần trên đài ngắm sao đã trở nên nhòe nhoẹt, Vân Khâm chỉ còn nhìn thấy những ngôi sao lập lòe. Sau đó nàng nhìn thấy Lương Ung ở đầu kia của đài ngắm sao, và Bách Lý Khinh đang bày trận sau lưng hắn. Vân Khâm lập tức vỡ lẽ, kẻ ngăn nàng vào đài ngắm sao chính là Bách Lý Khinh. Nàng không biết rốt cuộc vị thần trên đài ngắm sao ấy là ai, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy ánh sao đó nàng bỗng nhớ tới đốm sáng nhỏ ở vực sâu Thất Hải, còn ánh sao đầy trời dẫn đường cho nàng sau đó nữa. Nàng hạ quyết tâm, cắn răng dốc cạn linh lực, liều mình cưỡi bạch long lao vào đài ngắm sao lần nữa! Bách Lý Khinh đứng sau lưng Lương Ung nhìn thấy hành động của Vân Khâm mà sắc mặt đại biến. Bạch long va vào trận pháp phát ra hàng loạt tiếng động rung trời, màn sáng ánh vàng bao quanh đài ngắm sao cuối cùng cũng dao động, chỉ chốc nữa thôi sẽ vỡ tan! Trong trận pháp, Lương Ung bất giác nheo mắt liếc về phía Vân Khâm và con bạch long kia. Mộ Sơ Lương dường như cũng nhìn thấy động tĩnh bên ngoài trận, buông ra một tiếng thở dài đành chịu: “Đúng là không muốn sống nữa mà.” “Quả là không muốn sống nữa.” Vẻ mặt Lương Ung lạnh lùng, không hề có ý định cho Vân Khâm phá vỡ trận pháp, hắn có thể vây khốn thần hồn của Mộ Sơ Lương ở đây là nhờ vào trận pháp vững chãi ấy, nếu trận pháp bể tan thì muốn vây khốn Mộ Sơ Lương cũng không còn đơn giản nữa. Thế là Lương Ung bước lên một bước, vung cao thần trượng. Nhưng thứ xuất hiện cùng với nó còn có một dải sao chập chờn. Dải sao nhạt nhòa yếu ớt như đom đóm đó chắn ở trước mặt Lương Ung, hắn khẽ cau mày, phát hiện mình không thể tiến thêm bước nào nữa. “Hóa ra ngươi còn giấu bài.” Lương Ung buộc phải bỏ qua Vân Khâm, khi đối mặt với Tử Vi đại đế, hắn đã xác định là không thể phân tâm. Giọng của Mộ Sơ Lương vọng ra từ ánh sao: “Bây giờ thì hết bài để giấu rồi.” Lương Ung định thần chống đỡ, rồi dải sao kia đột nhiên tan đi như sương mù, sau đó rã thành bảy đốm sáng với bảy màu khác nhau, vờn quanh Lương Ung. Người khác không tài nào nhìn ra huyền cơ bên trong, nhưng Lương Ung chỉ nhướng mày là có thể bóc trần mục đích của Mộ Sơ Lương ngay lập tức. Bảy ngôi sao đại diện cho bảy loại sức mạnh, chia làm bảy trận, khóa kín mệnh môn toàn thân của Lương Ung. Bên ngoài đài ngắm sao Bách Lý Khinh đang chặn đứng đường đi của Mộ Sơ Lương, thì bên trong đài ngắm sao Mộ Sơ Lương cũng lấy trận pháp để khóa Lương Ung y như thế. Khác chăng chính là trận pháp bên ngoài chỉ dùng để vây khốn, còn trận pháp bên trong có thể kết liễu mạng sống của đối thủ. “Nếu không nhờ sư muội xuất hiện khiến ngươi phân tâm thì ta cũng không thể tìm được cơ hội để bày trận đâu.” Giọng Mộ Sơ Lương vọng tới xa xôi từ bên trong ánh sao. Lương Ung nhìn bảy ngôi sao đang vờn quanh mình, giọng điệu vốn lạnh lùng rốt cuộc đã hơi dồn dập: “Nếu thi triển thất tinh vạn pháp đại trận thì ngươi cũng sẽ chết.” Nhưng vừa dứt câu hắn đã im bặt. Vị đối diện này là Bắc cực Tử Vi đại đế, thứ không sợ nhất có lẽ chính là chết, vào trận đại chiến Thần Ma hai ngàn năm trước, tứ cực đại đế khổ chiến với Ma quân không có kết quả, hắn đã dùng chính đại trận này liều mình rơi vào kết cục hồn phi phách tán để phong ấn thần hồn của Ma quân. Mà hôm nay, nếu hắn đã dám tới nơi này thì nghĩa là đã không còn quan tâm tới sống chết nữa rồi. Vẻ mặt Lương Ung khẽ biến, hắn thu khí tức vào mình, tụ hết thần lực vào trong đỉnh trượng, chống chọi với ánh sao trên người Mộ Sơ Lương một lần nữa, cố phá vỡ đại trận này! Và ngay khi Lương Ung định phá trận thì Vân Khâm bên ngoài cũng đồng thời cưỡi bạch long vọt tới đài ngắm sao lần nữa! Bạch long dát đầy vảy rồng lóe hàn quang sắc bén, râu và lông rồng bay lên phấp phới vẽ ra một đường sáng bạc tuyệt đẹp trên không trung, sau cùng dùng một tốc độ không tưởng để đâm sầm vào trong trận pháp, một tiếng nổ ầm vang khắp vùng trời Doanh Châu, cả đài ngắm sao đều rung rinh chao đảo, cùng lúc đó màn sáng ánh vàng cũng sụp đổ rồi rơi lả tả theo gió, phát ra tiếng động như lưu ly vỡ nát. Vân Khâm và bạch long té đánh rầm lên nền đất của đài ngắm sao, nhưng nàng không dừng một giây nào, ngay khi ngã xuống đất đã rút phăng Quyết kiếm bên hông ra, lao thẳng về phía Lương Ung đang bị Thất Tinh Vạn Pháp trận vây khốn, xuất kiếm! Nhưng nhát kiếm này nàng không nhắm vào Lương Ung, mà vào bản thân mình. Trường kiếm kéo theo dòng máu bắn ra tung tóe, những giọt máu đó vẩy ra nhưng không rơi xuống đất mà uốn lượn trên mũi kiếm, hóa thành lưỡi kiếm còn sắc bén hơn, lúc này mới chém tới! Lương Ung bị trận pháp của Mộ Sơ Lương vây khốn không thể động đậy nên dĩ nhiên không tài nào tránh một nhát kiếm này của Vân Khâm, hắn không né tránh mà tung ra thần quang, hóa thành kình khí hộ thể, chắn trước người. Vân Khâm thấy thế, chẳng hiểu tại sao Lương Ung không tránh nên lòng bắt đầu hoài nghi, nhưng lúc này đã không thể thu đòn lại nữa rồi, nàng đành cắn chặc môi, trút hết linh lực lên Quyết kiếm, chân vẫn không ngừng rảo bước, đâm thẳng kiếm vào ngực Lương Ung. Máu xé toang thần quang, tiếng rồng gầm lại vang vọng sau lưng, Quyết kiếm trong tay Vân Khâm lập tức bể nát dưới sức ép của thần quang, nhưng máu vẫn không hề dừng lại, vô số giọt máu sắc bén như kiếm thậm chí còn bén hơn cả kiếm, nhân lúc kiếm của Vân Khâm khoét vỡ thần quang đã phập một tiếng, đâm xuyên qua ngực Lương Ung! Nhiều máu bắn ra hơn nữa, trong thoáng chốc, phụt ra như suối trào! Bắn lên phiến đá xanh trên đài ngắm sao. Vân Khâm cầm thanh kiếm gãy trong tay, nhìn Lương Ung bị máu nhuộm đỏ mà ngỡ ngàng. Sắc mặt của Bách Lý Khinh đã cắt không còn giọt máu, thẫn thờ nhìn về hướng này. Còn Lương Ung thì cúi đầu như không cảm giác được mình vừa bị đâm một nhát vào ngực, hắn chỉ liếc nhìn Vân Khâm một cách lạnh lùng. Ánh nhìn này vô cùng phức tạp, Vân Khâm không tài nào đọc được ý nghĩa của nó, thứ duy nhất mà nàng nhìn ra được chỉ có chán ghét mà thôi. “Cuối cùng vẫn là người của Tiêu gia.” Lương Ung lầm bầm một câu, giọng hắn rất nhẹ còn mang theo tức giận. Vân Khâm buông thõng tay, thanh kiếm gãy rơi đánh keng xuống đất. Huyết sắc trên mặt Lương Ung đã rút cạn, hắn bước loạng choạng tới trước, thần trượng chống lên đất một cách nặng nề, kình khí vô biên nhất thời đánh về phía Vân Khâm. Vân Khâm cảm giác được nó nhưng không thể nào tránh né, may thay đúng lúc này một ánh sao đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dịu dàng chặn đứng kình khí không cho nó tới gần nàng. Sắc mặt Lương Ung lúc này đã khó coi cùng cực, tuy thế hắn vẫn không cầm được ho ra một ngụm máu lớn. Ánh sao dao động quanh thân Lương Ung, đứng giữa ánh sao với toàn thân đẫm máu, Lương Ung hờ hững nhìn ánh sao đang lượn quanh mình rồi thấp giọng nói: “Hoang đường.” Đây là câu nói cuối cùng của hắn. Một khắc sau, hào quang chói lòa bỗng bắn vụt lên từ chỗ hắn đứng rồi phóng thẳng lên trời, sau đó thân hình Lương Ung hoàn toàn bị bao vây bên trong cột sáng, dần dần hóa thành tro bụi theo ánh sao đang xoay vần, từ từ tan đi trong gió đêm, sau cùng không còn vết tích. Cảnh tượng này Vân Khâm và Bách Lý Khi đều nhìn thấy, cả hai đều đứng lặng đi nhìn bóng người tuyệt thế dần tan biến chỉ trong chốc lát. Thế gian lại quay về với yên tĩnh, không còn gió cũng chẳng còn mưa, chỉ có bóng đêm buồn tẻ. Và vài đốm sao lấp lánh. Ánh sao bạc đung đưa bên cạnh Vân Khâm, cứ như muốn kêu gọi sự chú ý của đối phương. Đến đây Vân Khâm mới thoát khỏi cơn rung động, nhìn sang ánh sao kia với ánh mắt hoang mang, nàng cảm thấy nó rất quen, dường như nó chính là đốm sáng nhỏ mà nàng đã cứu khỏi vực sâu Thất Hải hôm ấy. “Ngài… chính là vị thần đó sao?” Vân Khâm hỏi nhỏ với giọng kính sợ. Đốm sao kia lại lướt nhẹ qua, cạ cạ vào Vân Khâm một cách thân mật, sau đó vẽ ra một vòng sáng quanh người nàng hệt như cái hôm ở vực sâu Thất Hải, cuối cùng mới bay về hướng Tây. Sau lưng nó là vô vàn ánh sao rực rỡ, trông hệt như vạn ngôi sao rạch qua bóng đêm, kéo chiếc đuôi sáng lóa của mình lướt qua mặt biển, vẽ nên một kỳ cảnh lộng lẫy. Trận chiến đã hạ màn, bóng đêm cũng đã lấy lại sự yên tĩnh vốn có, Vân Khâm đứng giữa cơn gió hây hây trên đài ngắm sao mà dõi mắt về hướng ánh sao khuất bóng, chẳng hiểu sao lại thấy nhớ mong. Hướng nó biến mất chính là hướng của Không Thiền phái. * Lương Ung đã bỏ mình, cả Thập Châu vì thế cũng chìm vào tĩnh lặng, trong khi Vân Khâm còn thất thần thì Túc Thất đã dẫn những người còn lại chạy tới đây. Trên người ai nấy đều hằn vết tích của trận chiến, Thập Châu có rất nhiều cao thủ nên tới Túc Thất cũng bị thương. Khi thấy Vân Khâm đứng lặng đi ở đây, phía sau còn có một Bách Lý Khinh đang thất hồn lạc phách, Túc Thất bèn nhanh chóng phái người bắt giữ Bách Lý Khinh, sau đó bước tới xem Vân Khâm ra sao. Vân Khâm đã không còn là tiểu cô nương của năm mươi năm trước nữa, nàng đã trải qua rất nhiều thứ và cũng đủ sức để dằn nén tất cả cảm xúc của mình, thế nên chẳng mấy chốc nàng đã có thể kể lại mọi chuyện vừa xảy ra ở đây cho Túc Thất, chẳng qua trong lòng vẫn còn canh cánh một chuyện. Rốt cuộc thì vị thần ấy là ai và y đi đâu rồi? Trong khi nàng đang suy nghĩ về nó thì sau lưng đột nhiên vọng tới một giọng nói: “Về xem thử đi.” Giọng nói này khá quen, khiến Vân Khâm phải quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Người vừa lên tiếng là kẻ chưa hề hé răng sau khi Lương Ung hóa thành ánh sáng rồi tan biến, Bách Lý Khinh. Lúc này y đang bị vài đệ tử của Thiên Cương Minh trói lại, nhưng y không hề vùng vẫy cũng như không có biểu cảm gì, y chỉ cúi thấp đầu, nói bằng giọng đều đều không cảm xúc: “Về Không Thiền phái xem thử đi.” Giờ khắc này Vân Khâm đã nghe rõ được ý của Bách Lý Khinh. Y đang nói với nàng. Cảm giác kỳ lạ cứ lẩn quẩn trong lòng từ khi Vân Khâm còn ở Trường Châu và nhìn thấy hai bóng người chiến đấu trong thần quang, lúc này đây bỗng dưng trỗi dậy, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn, tưởng chừng như muốn xé toạc cửa lòng để chui ra khỏi cơ thể, nàng đột nhiên quay phắt người lại, lóng ngóng triệu hồi bạch long, thậm chí không kịp chào hỏi ai đã phóng lên thân rồng rồi bay thẳng về hướng Không Thiền phái.