Văn Thuyết

Chương 44

Edit: Yunchan Ngay khi nhìn thấy kim quang tỏa rợp cả đỉnh núi, Bách Lý tiên sinh đã thấy mình bại trận. Thế là sau khi cuống cuồng ngăn địch các cao thủ Thập Châu đã tháo chạy tan tác, nháo nhác rời khỏi Tổ Châu theo Bách Lý tiên sinh, cả đảo Tổ Châu lập tức rơi vào tay của Vân Khâm và những tù binh Thập Châu trong trận nội chiến khi xưa. Nội chiến Thập Châu rốt cuộc đã bùng nổ lần nữa vào lúc này. Đối với những người bị giam giữ ở Tổ Châu, họ chưa từng mơ có ngày sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cũng không ngờ mình có thể đánh lui được bầy cao thủ do Bách Lý tiên sinh lãnh đạo, chiếm cứ Tổ Châu. Mà sở dĩ họ có thể chiếm được Tổ Châu một phần là nhờ trong kim trì của Tổ Châu có độc thủy sắc vàng có thể đốt cháy mọi thứ, mà Vân Khâm có thể điều khiển nó để ứng chiến. Sau khi cứu Canh trưởng lão ra, y bèn dẫn dắt mọi người tới đỉnh núi để cứu viện, bấy giớ mới có thể đánh cho bọn Bách Lý tiên sinh thua chạy te tua. Dùng cách nói của Canh trưởng lão thì do Bách Lý tiên dồn hết mọi chú ý lên Mộ Sơ Lương, ấy cho nên mới dẫn tới hậu quả này thôi. Và cũng tới lúc này, Vân Khâm mới biết hóa ra Bách Lý tiên sinh của Thập Châu là đối thủ nhiều năm của Mộ Sơ Lương, hai người đấu cũng đã được mấy trận, nhưng tới tận giờ này thắng bại vẫn khó mà nói rõ. * “Bách Lý Khinh, tên này không hề đơn giản, năm đó nếu không do hắn bày mưu cho Lương Ung thì bọn ta đã không rơi vào cảnh ngộ này rồi.” Ánh đèn chao nghiêng, ông lão hồng bào ngồi trước chiếc bàn dài, trên gương mặt chẳng nhận ra chút ưu tư nào, dứt câu rồi ông không giấu nổi tiếng thở dài. Vân Khâm đứng ở cửa phòng, nhìn Canh trưởng lão mở lời mà giữa chân mày lấp đầy sầu lo hiếm thấy. “Thế nên bây giờ chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Thấy vẻ mặt này của Vân Khâm, Canh trưởng lão hơi nhíu mày, đứng lên: “Không sai, trước đối thủ như Bách Lý Khinh, đi sai một bước chính là thua cả ván cờ.” Do đó dù mọi người đã chiếm được Tổ Châu nhưng chưa từng lui cũng không hề tiến, chỉ tử thủ ở chốn này để chờ thời cơ tới. Vân Khâm rũ mắt im lặng, đang muốn lên tiếng thì Canh trưởng lão đã cướp lời: “Cô nói mình là người Tiêu gia.” Nghe Canh trưởng lão đột nhiên hỏi sang việc này, sắc mặt Vân Khâm thoáng thay đổi, ngước mắt lên nhìn ông, gật đầu thấp giọng: “Dạ.” Canh trưởng lão trầm giọng: “Nhiều năm trước Lương Ung đã từng phái người tới Tiêu gia thanh trừng.” “Ngoài ta ra Tiêu gia không một ai sống sót.” Giọng Vân Khâm đã hơi khàn, khi nhắc lại chuyện này nét mặt nàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ nhấn mạnh từng chữ: “Vì vậy ta tới đây để tìm hắn đòi nợ.” Canh trưởng lão nghe Vân Khâm phát ra câu này thì thở dài: “Rốt cuộc Lương Ung cũng nên e sợ rồi.” Vân Khâm không biết ý của Canh trưởng lão, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt của Canh trưởng lão lướt qua Vân Khâm, lắc đầu nói: “Lương Ung tưởng rằng đã giết sạch người của Tiêu gia nên không cần sợ hãi nữa, nhưng hắn không ngờ rằng vì hành động của mình mà mới có nhân quả tuần hoàn ngày hôm nay.” Vân Khâm mím môi: “Người Tiêu gia khống thủy, nhưng ta không thể.” Năng lực của huyết mạch tới đời của Vân Khâm thì cứ như mất đi hiệu lực, Vân Khâm không thể thỏa sức điều khiển nước trong thiên địa như những tộc nhân khác, thứ nàng có thể điều khiển chỉ có máu của mình thôi. Canh trưởng lão nhìn chằm chằm vào thiếu nữ có dung nhan thanh tú dưới ánh đèn, cười khẽ: “Điều này không chứng tỏ ngươi yếu hơn họ.” Vân Khâm nghiêm túc nhìn Canh trưởng lão, cảm thấy hình như ông còn lời muốn nói, nhưng Canh trưởng lão lại không hề có ý định nói rõ, hai người nói tới đây thì đã có người bước vào báo cáo tình hình chiến đấu bên ngoài. Hôm nay Tổ Châu đã xảy ra biến động, tất cả tù nhân bị giam giữ đã được cứu thoát và chiếm lĩnh toàn đảo, biến động lớn nhường này vậy mà đảo chủ Thập Châu Lương Ung vẫn núp lùm chẳng chịu ló mặt ra, thậm chí cái vị Bách Lý tiên sinh nọ cũng không tái xuất, chỉ phái người tới tấn công thăm dò ba lần bốn lượt. Dĩ nhiên mọi chuyện chẳng thể nào đơn giản thế được, đường hậu của Thập Châu hiện đang nằm ở đâu, kế sách của Bách Lý Khinh đến cùng là sao, chẳng ai hiểu nổi cả. Mà người hiểu cái vị Bách Lý tiên sinh thâm hiểm khó lường đó nhất, chỉ có mỗi Mộ Sơ Lương. Nghe một thuộc hạ báo lại tình hình chiến cuộc bên ngoài Tổ Châu, Canh trưởng lão bèn cau mày nói với Vân Khâm đối diện: “Chẳng hay tình trạng của Mộ công tử hiện thời ra sao?” Nhắc tới Mộ Sơ Lương ánh mắt Vân Khâm lại tối xuống, lắc đầu ủ rũ: “Vẫn chưa tỉnh lại.” Mọi người nán lại trấn thủ ở Tổ Châu này không lui cũng không tiến đã được hai ngày có lẻ, mà nguyên nhân lớn nhất là do sau khi tàn cuộc chiến hôm đó Mộ Sơ Lương liền hôn mê bất tỉnh, mãi tới giờ này vẫn chưa tỉnh dậy. Nhóm Vân Khâm tới đây là vì Mộ Sơ Lương muốn tìm món đồ lão đảo chủ để lại có thể đối phó với tân đảo chủ Lương Ung. Nhưng thứ đó hiện đang ở nơi nào, rốt cuộc nó là vật gì thì chỉ có mình Mộ Sơ Lương biết thôi. Trong hai ngày Mộ Sơ Lương ngủ mê man Vân Khâm đã báo lại chuyện này cho nhóm Canh trưởng lão, thành ra họ chỉ còn cách thủ ở đây chờ Mộ Sơ Lương tỉnh lại mới có thể tiến hành bước kế tiếp. Tiếc là vì kéo dài thời gian cho mọi người mà Mộ Sơ Lương đã bị thương rất nặng, thân thể suy kiệt tới mức này đã gần như đèn cạn dầu, nên chẳng ai đoán được tới bao giờ y mới tỉnh lại. Tổ Châu khác với chín châu còn lại, nơi đây vốn là một nhà tù rộng lớn, nên bản thân nó đã không phải là nơi dễ chịu để nghỉ ngơi. Mộ Sơ Lương trọng thương hôn mê, mọi người cũng chỉ có thể chọn một căn phòng dành cho cai ngục trông tương đối thoải mái để cho y nghỉ ngơi mà thôi. Lúc Vân Khâm bước vào phòng trong lòng vẫn còn ôm theo mong đợi, nhưng sự mong đợi đó không hề được đáp lại. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Mộ Sơ Lương vẫn nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, hệt như dáng vẻ ngủ say mà Vân Khâm đã nhìn quen suốt một năm qua, khác chăng là gầy hơn và hư nhược hơn đôi chút. Từ khi Mộ Sơ Lương tỉnh lại tới giờ Vân Khâm rất hiếm khi trông thấy dáng vẻ này của y, bởi vì y rất ít khi bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt nàng, chỉ vĩnh viễn đứng trước mặt nàng, hệt như y đã hứa, bảo vệ nàng. Nhưng rốt cuộc một người kiên cường như Mộ Sơ Lương vẫn phải ngã xuống. Vân Khâm thầm than thở trong lòng rồi ngồi xuống bên mép giường, tay bưng một chậu nước trong, đặt nó xuống bên cạnh rồi thấm ướt khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho Mộ Sơ Lương một cách cẩn thận, sau đó dọn dẹp phòng ốc sơ qua, rồi ra khỏi phòng. Lúc ở Viêm Châu họ đã thắng được rất nhiều thuốc của Ngụy Chước, những loại thuốc có thể dùng được Vân Khâm đều thử hết lên người Mộ Sơ Lương nhưng vẫn không có tác dụng. Hiện tại ở nơi này không thể tìm đâu ra một đại phu đúng nghĩa, nên dù nàng có lo âu thì cũng chẳng được tích sự gì, huống chi nàng không thể nán lại trong phòng Mộ Sơ Lương quá lâu, bởi vì thế tấn công của bọn Thập Châu chưa hề dừng lại. Trời đã gần trở sáng, trên mặt biển đã thoáng qua một vạt nắng lấp lánh, lúc Vân Khâm đi tới đỉnh núi hướng mắt nhìn xuống thì nắng ban mai đã nhuộm sáng cả vùng biển. Để tiện cho việc phòng thủ, bên dưới ngọn núi Tổ Châu vốn có rất nhiều cơ quan, vả lại nơi này địa thế cực cao, người ngoài muốn lên tới đây phải vượt qua những cơ quan đó, không thì chỉ có thể cưỡi phi thú tới, và đó cũng là phương tiện đưa Vân Khâm và Mộ Sơ Lương lên đỉnh núi. Song khi đó người Tổ Châu canh phòng lỏng lẻo nên họ mới có cơ hội cứu người một cách suôn sẻ, còn hiện tại tất cả mọi người đều canh giữ ở đỉnh núi này, người ngoài có muốn tới đây thì cũng chẳng còn là chuyện dễ dàng gì nữa. Cuộc chiến hiện đã gần tới hồi kết, Vân Khâm nhanh chóng hợp sức với mọi người chống địch, chẳng bao lâu, người Thập Châu phái tới dò la đã bị mọi người khống chế, nhờ đó trên đỉnh núi đã lấy lại được sự bình yên ngắn ngủi. Vân Khâm híp mắt nhìn xuống dưới chân núi, trong khu rừng dưới chân núi vẳng tới tiếng lá cây sột soạt như thể có ai đó ẩn nấp, nhưng có khi chỉ là dã thú mà thôi. Vân Khâm nhìn chằm chằm vào nơi đó, chưa kịp hành động gì thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Vân Khâm cô nương, Canh trưởng lão nói gì với cô thế?” “Vẫn đang chờ.” Vân Khâm nhẹ giọng đáp mà mặt mày vẫn tỉnh bơ: “Sư huynh chưa tỉnh nên chỉ có thể chờ thôi.” Người vừa lên tiếng hỏi là nam tử có gương mặt trẻ thơ mà Vân Khâm cứu ra hôm ấy, hắn tên là Phù Gia. Vân Khâm không nhìn ra độ tuổi của hắn, nhưng lại có cảm giác rất gần gũi, hai ngày qua Vân Khâm tiếp xúc với những người còn lại luôn thấy có gì đó gượng gạo không quen, hoàn toàn khác hẳn khi ở cạnh người này. Hai người tán gẫu giây lát mà lòng đều hiểu rõ tình hình hiện tại vô cùng tồi tệ, tuy nhiên chỉ có Vân Khâm biết tình trạng hiện giờ còn tệ hơn cả họ tưởng tượng nữa kìa. Vì ở Viêm Châu nàng đã nghe Ngụy Chước chẩn đoán về tình trạng sức khỏe của Mộ Sơ Lương, thân là đại phu tài ba nhất của Thập Châu, Ngụy Chước lại tuyên bố thẳng thừng rằng Mộ Sơ Lương không chống đỡ nổi mười ngày. Hiện tại Mộ Sơ Lương đã suy yếu tới nước này, e là dù mười ngày cũng chẳng cầm cự nổi, vậy thì y còn lại bao nhiêu ngày đây? Y vẫn có thể tỉnh lại thật ư? Nghĩ tới vấn đề này đồng tử của Vân Khâm hơi co lại, tim không khỏi run lên. Đây là khả năng mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới. Nàng im lặng nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm rạp dưới chân núi, cố ép mình vứt cái suy nghĩ đen đủi này ra khỏi đầu. Nàng phải canh giữ ở đây, phải đối chọi với Lương Ung và cả một Thập Châu đáng gờm sau lưng hắn, nên nàng tuyệt đối không thể có suy nghĩ này. Trong lúc Vân Khâm còn đang chìm trong suy tư, thì chiếc bóng của rừng cây đổ dài dưới nắng ban mai đột nhiên lay động, Vân Khâm và những người bên cạnh lập tức đổ dồn mọi sự chú ý về nơi đó, đề cao cảnh giác, đúng lúc này một cái bóng đen đột nhiên bước ra. Đó là một người trùm hắc bào, mặc y phục đen, khoác chiếc áo choàng đen sẫm, trên đầu còn đeo một cái mũ trùm đầu đen đúa, thứ lộ ra duy nhất chỉ có đôi môi mỏng dính mím chặt. Hai ngày qua tuy không dài, nhưng Thập Châu thường phái người tới đây dò la, mọi người cũng luôn trấn giữ ở nơi này, tập trung chú ý tới bất cứ kẻ nào xuất hiện, chẳng ai dám lơ là. Nhưng mấy ngày qua, Thập Châu chưa từng phái một người duy nhất tới đây bao giờ. Người này rốt cuộc là ai đây? Có thể tới đây một mình thì ắt hẳn thực lực của hắn không hề tầm thường, nghĩ tới đây ai nấy đều nhìn vào bóng đen kia với vẻ lo lắng, tất cả đều nắm chặc vũ khí trong tay. Bóng đen nọ chậm rãi thả bước lên đỉnh núi. Hắn không đi nhanh và cũng không quá chậm mà cứ rảo từng bước thật vững vàng, gió núi nổi lên thổi tung cát đá, bộ hắc bào của hắn cũng bị thổi hất lên, nhưng gương mặt đằng sau lớp mũ trùm vẫn không thể nào nhìn rõ. Trên đỉnh núi đã có vài người manh nha động thủ, nhưng trước khi ra tay thì có một người bỗng đứng ra ngăn họ lại. Người ngăn lại chính là Vân Khâm, vì khi người đó bước lên nàng đột nhiên nhận ra dáng dấp của người này khá là quen thuộc. “Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Lúc này, người nọ đã cách mọi người rất gần rồi, để men theo sơn đạo lên tới đỉnh núi này hắn dường như chẳng hề tốn sức, vì chẳng nghe thấy một tiếng thở dốc nào phát ra từ hắn cả. Khi nghe Vân Khâm hỏi câu này, hắn bèn giơ tay lên tháo chiếc mũ trùm đầu xuống trong ánh mắt khẩn trương và cảnh giác của mọi người. “Quả nhiên hai người ở đây.” Đó là một nam nhân có vẻ ngoài trẻ trung và còn thấp thoáng đôi nét thư sinh, bờ môi hắn nở ra nụ cười có đôi phần hài hước, nhướng mày nói với Vân Khâm: “Không uổng công ta trèo đèo lội biển chạy suốt mấy ngày đường tới đây mà.” Người này Vân Khâm chẳng lạ gì cả. Hắc Y của Quỷ Môn, hoặc có thể gọi hắn bằng một cái tên khác, Phong Diêu Sở