Vấn tâm vấn thiên

Chương 13 : Tìm cháu

Hơn hai mươi năm trước, trên giang hồ có một đại thương nhân phú khả địch quốc. Đầu óc kinh tế của người này đạt đến cảnh giới thiên hạ khó tìm ra người thứ hai để mang danh đối thủ. Y tên là Ngụy Hoằng. Ngụy Hoằng còn nổi tiếng trong nhân gian bởi tấm lòng yêu thương dành cho thê tử. Chuyện tình của họ luôn là một trong những câu chuyện nữ tử hằng truyền tai kể cho nhau nghe. Thê tử của Ngụy Hoằng tên là Liễu Như Sương. Người giống như tên, nàng mỏng manh như sương, dễ vỡ đến độ người khác nhìn thấy chỉ muốn đặt lên bàn tay mà nâng niu trân trọng. Như Sương xuất thân trong một gia đình nông dân, nàng lại ốm yếu quanh năm, tiền ăn lo không đủ, tiền thuốc thang chữa bệnh càng không cần phải nói tới. Cha nàng bèn cắn răng đưa nàng vào Ngụy phủ, trở thành nha hoàn đi theo hầu hạ con trai độc nhất của Ngụy lão gia, Ngụy Hoằng. Sớm tối kề cận, hai con người nhanh chóng thân nhau như hình với bóng, nửa bước rời xa cũng khiến đối phương ăn ngủ không yên. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi Ngụy Hoằng Ngụy thiếu gia ngỏ lời với phụ thân, cả đời này sẽ chỉ lấy tiểu nha hoàn Như Sương làm vợ. Lúc ấy cả Ngụy phủ trên dưới gà bay chó sủa như có bão táp ghé ngang. Ngụy lão gia nhất quyết không đồng ý, viết giấy từ con đe dọa nhi tử. Ngụy Hoằng cũng không chịu thua, cúi người bái phụ thân ba lạy rồi mang theo Như Sương rời khỏi Ngụy phủ, không mảy may hối hận quay đầu. Từ đó hai người nắm tay du ngoạn nhân gian, bốn bể là nhà. Ngụy Hoằng mang Như Sương đi khắp nơi, gặp nhiều kỳ nhân dị sĩ, không quản tiểu tiết mà sảng khoái kết giao bằng hữu, đồng thời vì tính tình khẳng khái mà gây nên không ít oán thù. Trong lúc đó hai người cũng đã có được kết tinh của tình yêu, một bé gái bụ bẫm dễ thương chào đời, được đặt tên là Ngụy Tố Tâm. Khi Ngụy Tố Tâm được bốn tuổi, vào một đêm trăng tròn tháng bảy, phu thê Ngụy Hoằng gặp phải tập kích. Ngụy Hoằng thân trúng kịch độc hôn mê bất tỉnh, Như Sương không quản thân thể yếu đuối đứng ra giúp phu quân nghiệm thuốc. Ngụy Hoằng tuy được cứu sống nhưng mất hết võ công, đồng thời Như Sương cũng ngã bệnh nằm liệt giường. Vì cứu thê tử, Ngụy Hoằng mang Như Sương nửa sống nửa chết trở về Ngụy phủ, tiếp nhận cơ nghiệp trăm năm của Ngụy gia, sau đó lập ra lời thề trước mặt tổ tông : suốt đời không thú Liễu Như Sương. Không ai biết vào lúc đó, trong lòng y cũng đã thầm lập ra tử nguyện : Không là Như Sương quyết không cưới. Ít lâu sau, Ngụy Hoằng tung hết gia sản tài lực nhân lực, đi khắp nơi cầu danh y, thu thập vạn loại thuốc quý, xây dựng một nới chứa chấp tất cả mọi thứ có liên quan đến y học, từ thầy thuốc, thảo dược, độc dược, cho đến y thư trân quý đều được mang về tồn giữ tại đây, xưng danh là Bách Thảo Đường. Bách Thảo Đường dần dần vang danh giang hồ, nhận được sự ưu ái ủng hộ từ đông đảo mọi người. Nhưng vẫn không ai quên được mục đích thành lập ban đầu của Bách Thảo Đường: chữa trị cho người phụ nữ mà Ngụy Hoằng yêu nhất, Như Sương. Thời gian trôi qua đời người ngọt như một vết cắt. Như Sương rốt cuộc không chống chọi nỗi với bệnh tật mà qua đời. Ngụy Hoằng cũng từ đó mà tránh khỏi giang hồ, rời xa thị phi, chuyên tâm phát triển Bách Thảo Đường, một lòng chăm sóc Ngụy Tố Tâm, tuyệt không thú thê, quyết không nạp thiếp. Tố Tâm cũng được liệt vào gia phả nhà họ Ngụy, chỉ có tên cha, không thấy tên mẹ. Vài năm sau nữa, khi tóc mai đã điểm trắng trên mái đầu, người con gái mà Ngụy Hoằng hằng yêu thương bảo bọc mang về cho y một người con rể, thiếu trang chủ Vạn Kiếm gia trang Trương Quốc Phong, rồi lại tặng cho y hai đứa cháu ngoại xinh đẹp đáng yêu. Mặc dù Mộ Tuyết do xảy ra sơ suất mà trở nên ngốc nghếch, nhưng Ngụy Hoằng tuyệt không ghét bỏ, ngược lại còn đặc biệt thương yêu đứa cháu mệnh khổ này. Vậy mà chỉ trong một đêm, tin dữ đã khiến cho kẻ vừa qua ngũ tuần bạc trắng mái đầu. Vạn Kiếm gia trang toàn gia bị diệt. Con gái duy nhất của y, con gái duy nhất của Như Sương, Tố Tâm mà y hằng yêu thương xem như trân bảo đã không còn. Hai đứa cháu của y cũng biệt vô âm tín không rõ sống chết. * * * Giữa vườn lá vàng phủ đầy mặt đất, rơi nhẹ nhàng qua khuôn mặt đẫm lệ tang thương, vươn trên mái tóc bạc đang phất phơ trong gió. Mặt trời đầu thu ảm đạm, gió thổi lặng lẽ, hoa rơi khẽ khàng. Nước mắt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhẹ nhàng hòa vào trong gió, vươn lên cánh hoa, trong sáng như sương. – Huyết, Khô, Lâu! Ngụy Hoằng nghiến răng lặng lẽ thốt ra ba chữ, sau đó y ngẩng đầu cười lên man dại, cười đến tang thương. – Triệu Hành… Được! Được! Ngươi không giải được bèn quăng nó cho chúng ta tha hồ mà chém giết. Giỏi! Giỏi! Vì nó! Vì ngươi! Con ta mất rồi, con rể ta cũng không còn, cháu ta lại không biết sống chết ra sao. Tốt! Tốt! Nói đoạn, y lại ngửa đầu mà cười, mà khóc, lệ chảy dài trên khuôn mặt già nua, tuôn ra không nghỉ, chảy xuống mặt đất, thấm ướt lá vàng dưới chân. Ngụy Hoằng nôn ra một ngụm máu, ngã quỳ trên mặt đất, thân thể già nua bạc nhược lảo đảo giữa gió thu. – Triệu Hành… Như Sương đã vì ngươi mà chết, ngươi sao còn không cho con ta, không tha cho cháu ta… Triệu Hành… Tại sao?… Tại sao? Ngụy Hoằng vừa khóc vừa run rẩy lẩm bầm một mình. Khóc như một đứa trẻ bị người khác đoạt lấy đồ chơi. Run rẩy như một đứa nhỏ bị mẹ bỏ rơi giữa phố. Cô đơn lạc lõng, không nơi bám víu. * * * Tiếng bước chân sột soạt cùng tiếng kêu hoảng hốt đánh tan sự tĩnh mịch giữa khu vườn Ngụy Phủ – Lão gia! Một nam nhân trung niên có gương mặt thanh lãnh chạy vội đến đỡ Ngụy Hoằng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng xen lẫn thương tâm. – Lão gia, người… Ai… Lão gia, người phải tự bảo trọng, tiểu thư cùng công tử vẫn còn chưa biết sống chết, vẫn còn chờ người đến cứu. Chỉ thấy Ngụy Hoằng đang ủ rũ cuối đầu bỗng linh quang xẹt qua đáy mắt, y lẩm bẩm. – Đúng. Tuyết nhi, Thành nhi, nghe nói vẫn còn sống. Cháu của ta… Trung niên nam nhân – Tần Thành bất đắc dĩ thở dài, vẫn là người trong cuộc rối rắm. lão gia dù sao cũng đã già, chỉ là thật không đành lòng, tại sao trời xanh lại trêu đùa người như thế. Y đỡ Ngụy Hoằng vào trong nhà, tay với tới chỉnh sửa lại vạt áo cho lão gia để chống gió lạnh ngày thu. – Lão gia, ngài phải giữ sức khỏe, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ lập tức lên đường để tìm tiểu thư và công tử. – May mà có ngươi. Đa tạ, Tiểu Thành. – Lão gia, đây là chuyện ta nên làm. – Tiểu Thành, đừng gọi ta là lão gia nữa. Gọi một tiếng đại ca đi. Ta cùng Như Sương vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ của mình. Nhắc đến Như Sương, chỉ thấy đáy mắt Tần Thành ánh lên một chút ưu thương nhàn nhạt. Y khẽ mỉm cười rót trà cho Ngụy Hoằng. – Đệ quen rồi. Gọi lão gia vẫn thuận miệng hơn. Nghe có vẻ ta luôn trẻ hơn người. Không phải sao? Ngụy Hoằng không nói gì, chỉ mỉm cười gật gù. Sau đó trầm ngâm. – Quỷ Diện đã hẹn cùng ta hội họp tại Tương Thành, sau đó cùng tỏa ra xung quanh tìm bọn trẻ. Y đã lên đường, chúng ta cũng nhanh chóng khởi hành thôi. Nói đoạn, y nhìn ra phía chân trời xa xa, môi mím chặt, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. – Nhất định phải tìm ra bọn trẻ. Tần Thành không nói gì, lẳng lặng khoác cho Ngụy Hoằng một tấm áo lông, sau đó xoay người tiến ra bên ngoài sắp xếp nhân thủ, rồi đến Bách Thảo Đường bàn giao sự vụ. Trong khoảnh khắc xoay người đó, không ai nghe rõ y nói thầm trong miệng. – Như Sương, cháu của nàng, ta nhất định dùng tính mạng mình bảo hộ cho chúng.