Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Chương 7
La Phú Quý ngồi chồm hỗm trước cửa nhà Thước Cần, tỏ vẻ nếu không có thức ăn hoàng gia cho mèo thì kiên quyết không chịu vào.
“Ha ha, mong còn không được, tạm biệt.” Thước Cần chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười lớn.
Phú Quý ngồi dưới đất, hơi ngước đầu lên, đôi mắt xanh biếc trong veo như thủy tinh lấp lánh lấp lánh, ngây thơ vô tội nhìn Thước Cần.
……. Thật sự là quá đủ rồi!
Thước Cần ôm mèo béo, lết đến cửa hàng thú nuôi trong khu, mua một gói thức ăn hoàng gia cho mèo cỡ lớn đem về nhà.
“Tổ tông của tôi ơi, ngài ngoan ngoãn ngồi đây ăn đi!” Hắn đổ thức ăn cho mèo ra tô nhỏ đặt lên bàn, sau đó nhanh chóng lấy đồ đi tắm, hôm nay thật sự quá xui xẻo.
Tắm rửa xong, nằm thừ người ra giường, Thước Cần mới cảm nhận được bản thân đã trải qua một ngày điên loạn tới mức nào, thậm chí đến bây giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc đây là hiện thực hay chỉ là hắn đang nằm mơ.
Phú Quý được ăn no ngoan ngoãn nằm ghé vào bên gối hắn, cái đuôi trắng mềm khẽ đung đưa. Thước Cần nhìn chằm chằm nó một lúc, chậm rãi nhích đến gần.
“Này, Phú Quý đại tiên, rốt cuộc Thiều chủ tịch có lai lịch thế nào?”
Phú Quý vặn vặn người, ánh mắt sáng lấp lánh: “Meow, chủ nhân rất có lai lịch đó.”
“Nói thừa! Tao đang hỏi anh ta có lai lịch thế nào mà!”
Vật biểu tượng La Phú Quý vươn một móng vuốt, chỉ chỉ lên trên: “Bên trên có người.”
Thước Cần theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Bên trên có người? Thước gia và Lý gia đã đứng trên đỉnh quyền lực, ô dù của Thiều chủ tịch rốt cuộc là loại nào, là loại có chút chức quyền không đáng nhắc tới, hay là loại số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, địa vị còn cao hơn cả hai gia tộc kia? Lẽ nào Thiều Khuynh Tri là người của thế lực chống đối Thước gia, muốn xuống tay từ quả hồng mềm như hắn?
Thước Cần miên man suy nghĩ. Hắn thà tin chuyện này là sự thật, còn hơn phải chấp nhận cái thế giới quỷ dị đẫy rẫy những bí ẩn mà Thiều Khuynh Tri đang dần dần mở ra.
Thước Cần đưa tay vuốt vuốt bộ lông dày của Phú Quý, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, “Mày thật sự có công năng trị liệu à?”
Phú Quý hừ hừ, kiêu ngạo hất đầu: “Đừng có coi thường. Tôi người gặp người thích hoa gặp hoa nở thế này, có gì mà không làm được.”
Thước Cần bĩu môi, quay đầu lại chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn ngồi bật dậy, túm lấy Phú Quý kéo chân sau của nó lên.
“Làm cái gì đấy……” Phú Quý ngao ngao kêu hai tiếng, vội vàng dùng móng vuốt che hạ thân.
Thước Cần nhìn chằm chằm nó: “Mày có biết biến thành người không?”
“Con người có cái gì tốt mà phải biến! Xấu chết đi được!” Phú Quý cảm thấy tôn nghiêm loài mèo bị xúc phạm nghiêm trọng.
Thế là tốt rồi…… Nếu là mèo cái biến thành mỹ nữ cũng coi như số hưởng, chẳng may nó là mèo đực, nửa đêm đang ngủ mở mắt ra thấy một người đàn ông trần truồng nằm bên cạnh, cái hình ảnh này so với một con hươu bốn sừng ngồi uống trà chơi cờ còn kinh hãi hơn gấp cả nghìn lần! Một đời trong sạch của hắn không thể hủy trong tay con mèo này được!
Một đêm không mộng mị.
Thước Cần chưa bao giờ ngủ ngon như thế, sau khi tỉnh dậy tinh thần thoải mái tỉnh táo, có chạy việt dã 5km cũng không thành vấn đề.
Nhưng vui sướng chẳng kéo dài được bao lâu. Lúc hắn nhìn thấy Phú Quý, không biết dùng cách gì mà mở được tủ lạnh lấy sữa nhập khẩu của hắn đổ ra bát, đang liếm liếm đến quên trời đất, tất cả tâm tình tốt đẹp đều tan thành mây khói. Hiện thực vẫn tàn khốc như thế, hắn thật sự đã nhặt về một con yêu quái!
“Không phải mày ăn thức ăn cho mèo à?!”
“Đấy là đồ ăn vặt thôi. Bữa sáng là quan trọng nhất, phải phong phú dinh dưỡng, phải có đủ trứng, sữa, đường. Nhanh đi chiên một quả trứng đi, nướng thêm hai lát bánh mì nữa.” Phú Quý chỉa chỉa móng vuốt về phía phòng bếp.
Thước Cần tức đến độ đầu sắp bốc khói, đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn vội vàng chạy vào phòng ngủ lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng moi ra được một thanh kiếm gỗ đào (1). Thanh kiếm này là do Hồ Diệu mua về cho hắn sau khi đi du lịch, nói là có thể trừ tà trấn trạch, cực kỳ linh nghiệm.
Thước Cần cầm kiếm gỗ đào, hùng hổ chỉ vào Phú Quý: “Kết! Yêu nghiệt to gan, mau hiện nguyên hình, ngoan ngoãn quy phục!!!”
……
……
Phú Quý chán nản nhìn hắn: “Nếu cậu thừa hơi quá thì đi làm bữa sáng đi.”
Thước Cần đi vào trà lâu, đem con mèo béo đặt mạnh lên mặt quầy, hung tợn nói với quần chúng đồng nghiệp: “Mấy người rốt cuộc là thần thánh phương nào, cứ hiện hình hết đi! Tôi không sợ đâu!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Phú Quý bất đắc dĩ ngoe nguẩy đuôi, “Từ sáng đến giờ cậu ta cứ như vậy, tôi cũng không ngăn được.”
Thiều Khuynh Tri từ lầu hai đi xuống: “Hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Ngủ rất ngon!” Thước Cần cắn răng, “Nhưng sáng ra lại gặp toàn chuyện không đâu. Công ty quỷ gì mà toàn hươu với trâu, chẳng trách phát triển nhanh như thế, hóa ra là toàn thứ tà đạo!”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Hơn 200 nhân viên công ty đều là yêu quái, cậu nghĩ cậu đang đóng Tây Du Ký chắc? Công ty không phải Động Bàn Tơ (2), tôi cũng không phải Đại Vương yêu quái. Nhân viên trong công ty chúng ta đều là người bình thường, cũng giống như cậu vậy. Chỉ có điều trong tay tôi nắm thiên cơ, lại có vài thứ kỳ trân dị bảo, có đôi khi không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc với nhiều vị khách hàng đặc biệt. Tất cả đều là sinh linh trên thế gian này, vạn vật bình đẳng, sao phải phân biệt con người và yêu ma?”
Thước Cần trầm mặc. Thiều Khuynh Tri miệng lưỡi trơn tru, lừa người cũng nói đến quang minh chính đại, nhưng không thể không thừa nhận, những lời y nói cũng không phải là không đúng.
“Tôi vẫn luôn nghĩ thần tiên yêu ma chỉ có trong truyền thuyết thần thoại, trên thực tế căn bản không tồn tại.”
“Nếu nhìn theo góc độ của con người thì đúng là bọn họ không tồn tại. Thần tiên hay yêu ma ngày nay đều có cuộc sống giống như con người, họ ngụy trang bản thân thành con người, che dấu những đặc điểm kỳ lạ, khiến con người không chú ý, cũng không nhận ra. Vậy nên sự tồn tại của họ với con người chỉ có trong truyền thuyết.”
Thước Cần im lặng bĩu môi, trộm đưa mắt nhìn một vòng quần chúng đồng nghiệp sức chiến đấu hệ số dương vô cùng của mình. Mấy người này…… Thôi quên đi, không biết gì mới là tốt nhất QAQ
Hôm nay không có vị khách kỳ quái nào vào cửa, đến giữa trưa cũng chỉ có một vị khách, ngồi một tiếng thì đi. Vì thế tất cả mọi người gom đồ đi dọn dẹp lầu hai bị ẩm từ vụ Vưu Lộ hôm qua.
“Này này, mấy người có pháp thuật gì thế, vừa vung tay lên lầu hai đã khôi phục nguyên trạng rồi!” Hiện tại các tế bào não của Thước Cần đã hoàn toàn tê liệt, thần kinh thô đến không thể thô hơn, nói năng chẳng kiêng dè gì.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, làm việc của mình đi.” Thiều Khuynh Tri ngồi trên ghế thái sư (3) chỉ đạo.
Thước Cần bĩu môi, nhích đến trước mặt La Vũ: “Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi.”
La Vũ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt cao ngạo: “Hừ, đừng có tự mình đa tình nữa, vì cậu vướng tay vướng chân quá thôi.”
Thước Cần thản nhiên nhún vai, tên này lúc nào cũng ngạo kiều, Thước tam thiếu rất rộng lượng, không vấn đề gì.
Thước Cần vô tâm vô tính rất nhanh lại chứng nào tật nấy, cầm khăn lau chạy đến chỗ Mạch Đương Đương nghiên cứu trò chơi đối chiến mới. Dân gà mờ như Mạch Đương Đương gặp phải Thước Cần chỉ vài ván đã thua sát đất, dụ dỗ hắn giúp mình báo thù lần trước đánh thua Ninh Cửu Nguyệt.
“Cửu Nguyệt! Đấu một trận đi!” Mạch Đương Đương ưỡn bụng ngẩng cao đầu hùng dũng gọi.
“Đấu một trận đi!” Thước Cần cũng ồn ào gọi theo.
Ninh Cửu Nguyệt đang đứng cạnh tủ, nghe vậy quay phắt đầu lại, sắc mặt âm u bước đến chỗ bọn họ. Thước Cần đột nhiên có một loại dự cảm không lành, theo bản năng khẽ nhích về sau hai bước.
Ninh Cửu Nguyệt đi đến bên cạnh Mạch Đương Đương, bàn tay nhỏ nhắn vỗ ầm một cái lên mặt bàn, mày liễu dựng thẳng đứng: “Đấu đấu đấu! Đấu cái đầu hai người ấy! Không thấy đang bận sắp chết đây à!”
Mạch Đương Đương và Thước Cần bị quát đến co rúm thành một đống, ôm chặt lấy nhau dính sát vào tường điên cuồng gật đầu, không dám hé răng nói nữa chữ.
Ninh Cửu Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một lúc, xoay người tiếp tục đi làm việc của mình. Thước Cần run lẩy bẩy: “Tôi bảo này, đây có phải chị em song sinh của Cửu Nguyệt không? Sao cứ như tâm thần phân liệt thế này………”
Mạch Đương Đương lau mồ hôi trên trán: “Thỉnh thoảng cô ấy lại hơi… hoang dã một chút, cũng không có chu kỳ nhất định.”
“Ầm”, phía bên kia, Đỗ Khâm đang dùng một tay đẩy tủ ra chỗ khác.
Thước Cần ngồi xổm trên đất kiểm điểm lại: Một ông chủ biến thái, một quái thú mặt liệt khỏe như trâu, một anh giai ngạo kiều, một chị gái tâm thần phân liệt, một đồng chí mắc chứng ám ảnh cưỡng chế với đồ ăn……
Mợ nó, đúng là chẳng sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội hung tàn như hổ báo QAQ…….
….. Nếu cha già và hai anh trai mà biết hắn tự đâm đầu vào cái chỗ quỷ quái này, không biết liệu có quất chết hắn không nữa…
“Xin chào, cậu là nhân viên phải không. Lần đầu tiên tôi đến đây, suýt nữa thì lạc đường.” Một người trẻ tuổi bước vào trà lâu, nhiệt tình chào hỏi Thước Cần vừa từ lầu hai đi xuống.
“A, xin hỏi quý khách cần gì?” Dù sao hắn cũng là nhân viên, phải chuyên nghiệp hỏi han một chút.
“Tôi đến mua Mê Cốc (4), vài ngày nữa tôi phải dẫn đội vào núi thám hiểm.” Người trẻ tuổi cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Mễ cốc (5)? Ở đây không bán gạo.” Thước Cần chẳng hiểu gì, tốt bụng chỉ tay ra ngoài, “Anh đi ra đường, đằng kia có một cái chợ, ở đó mới bán gạo.”
Người trẻ tuổi hoang mang sờ sờ đầu: “Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm địa chỉ sao? Không thể nào……”
Cuối cùng người nọ vẫn cảm ơn hắn một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Người nọ vừa đi, những người khác cũng lục đục kéo nhau xuống lầu. Đỗ Khâm hỏi: “Ai vừa vào thế?”
Thước Cần cười ha ha: “Một tên ngốc chạy đến trà lâu hỏi mua mễ cốc, ha ha ha, ở đây có phải cửa hàng gạo đâu.”
Tất cả mọi người trầm mặc nhìn hắn, nhìn đến mức lông tơ trên người Thước Cần đều dựng ngược, rụt cổ lắp bắp: “Hình như, thứ anh ta muốn mua không phải gạo….. Tôi lập tức đi tìm người về!” Nói xong ba chân bốn cẳng vội vàng phi ra ngoài.
Chờ hắn tìm được người trẻ tuổi đang ngơ ngơ ngác ngác ngoài chợ lôi về, Thiều Khuynh Tri đã đứng vào sau quầy chờ sẵn, hơi gật đầu, nói với Thước Cần: “Dẫn khách lên lầu hai. Nếu muốn tìm Mê Cốc, đi năn nỉ Đỗ Khâm xem cậu ta có chịu giúp cậu không.”
Thước Cần đưa người trẻ tuổi đến phòng trà ở lầu hai xong, thấy Đỗ Khâm vẫn đang sắp xếp lại vị trí đồ đạc, hắn lập tức xán lại, ôm một cánh tủ, thò đầu ra: “Thân ái ~~~ giúp tôi chút việc được không?”
Tay Đỗ Khâm khẽ run lên, cứng ngắc hỏi: “Chuyện gì?”
Thước Cần tiếp tục tội nghiệp nói: “Boss bảo tôi lấy Mê Cốc bán cho khách, nhưng tôi không tìm thấy. Thân ái, anh có thể……”
“Đi theo tôi.” Đỗ Khâm nhanh chóng ngắt lời hắn, quay đầu đi đến cạnh tường.
Ha ha ha —— Chiến thuật buồn nôn này dùng cho mặt than lần nào cũng hiệu quả hết…..
Chờ đến lúc Thước Cần nhìn thấy bức tường chậm rãi tách sang hai bên như nước chảy, để lộ ra vô số ngăn tủ kéo dài vô cùng vô tận, hắn rốt cuộc không cười nổi nữa.
Đỗ Khâm lấy xuống cuốn sổ cũ nát treo trên ngăn tủ đầu tiên, lật vài trang: “Bên trái, hàng thứ nhất, 1115.”
Tay phải Đỗ Khâm vung lên, hàng ngàn ngăn tủ nhẹ nhàng dịch chuyển, y như trượt ngón tay trên màn hình cảm ứng điện thoại.
Tìm như thế vài lần, Đỗ Khâm đưa tay lấy xuống một ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một miếng màu đen sáng lập lòe trông như vỏ cây cháy đưa cho Thước Cần: “Đây là Mê Cốc, một loại cây. Lấy cành hoặc vỏ cây mang theo người sẽ không bị lạc đường. Mỗi khách chỉ được mua nhiều nhất năm miếng.”
Thước Cần nhận lấy, mang theo tâm trạng kinh ngạc đem Mê Cốc đưa cho người trẻ tuổi. Người nọ liên tục nói cảm ơn, sau khi đưa cho hắn một gói to gì đó thì rời khỏi trà lâu.
Khi Thước Cần quay lại, nhìn bức tường ban nãy đã trở về trạng thái nguyên bản, hắn mới nhớ ra hình như mình quên chưa thu tiền. Thước Cần cúi đầu nhìn gói to nặng trịch trong tay, cẩn thận mở ra, viên trân châu khổng lồ bên trong chậm rãi tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Đỗ Khâm thuận tay cầm lấy: “Nhớ kỹ, chỗ chúng ta chỉ nhận đồng tiền mạnh (6).”
Thước Cần ngơ ngác nhìn Đỗ Khâm xoay người đi, đột nhiên hô lên: “Thân ái ~~ Cảm ơn anh ~~~”
Bước chân của Đỗ Khâm hơi xiêu vẹo, cứng ngắc bước xuống lầu.
_____________
Chú thích:
(1) Kiếm gỗ đào: Một loại đồ vật trang trí mang tính phong thủy, có tác dụng trấn trạch an gia trừ tà. Người ta cho rằng cây đào là “tinh hoa của năm loại gỗ”, linh hồn của đào sinh ra tại quỷ môn, nên nó có thể khắc chế ma quỷ, đặt kiếm gỗ đào bên cửa có thể áp chế tà khí.
(2) Động Bàn Tơ (盘丝洞): trong Tây Du Ký, gồm 7 con yêu tinh nhện: A Hoàng, A Lam, A Lục, A Thanh, A Tranh, A Tử, A Xích và Kim Quan Trăm Mắt (Đa Mục Quái) trú ở Hoàng Hoa Quán, sư huynh của bảy con yêu nhện, là yêu quái rết có 100 mắt ở bụng, khi nhìn vào ai thì làm người đó ê ẩm. Kim Quan Trăm Mắt dùng trà táo đỏ để hạ độc Đường Tăng, sau bị Tì Lam Bà bồ tát thu phục mang về làm người trông coi động cho Bồ tát.
(3) Bàn ghế thái sư:
(4) Mê Cốc (迷榖): một loại cây, phơi khô sẽ biến thành màu đen, phát sáng, đeo trên người sẽ không bị lạc đường. Trong Sơn Hải kinh – Nam Sơn kinh có viết: “Có loài cây, dạng nó như cây cốc (một loại cây dùng làm giấy) mà vân đen, chiếu sáng tứ phương, tên nó là mê c ố c 迷榖, mang vào người thì không bị lạc”.
(5) Mễ cốc (米谷): lúa gạo, đọc là mǐ gǔ, đồng âm với Mê Cốc (迷榖)
(6) Đồng tiền mạnh (Hard currency): Đồng tiền kì vọng giữ ổn định nếu không tăng giá so với đồng tiền khác cũng là đồng tiền dễ chuyển đổi, hay trao đổi với đồng tiền của một quốc gia khác. Tỉ lệ đáng kể hoạt động thương mại và hoạt động cho vay ngân hàng quốc tế thể hiện theo đồng tiền mạnh; các ngân hàng trung ương luôn có khoản dự trữ đồng tiền mạnh. Còn được gọi là strong currency
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
6 chương
105 chương
485 chương
60 chương
66 chương