Văn Phòng Ẩn Hôn FULL
Chương 83
Trở lại ngân hàng, Kỷ Dục Hằng muốn trực tiếp đi gặp lãnh đạo, Đồ Tiểu Ninh đưa tay về phía anh nói, “Em giúp anh cầm cặp tài liệu về văn phòng.”
Anh đưa cặp tài liệu vào tay cô, đến lầu sáu hai người tách ra, Đồ Tiểu Ninh đi ra ngoài trước, trở lại bộ phận, tất cả mọi người đều đang làm việc, chỉ có Nhậm Đình Đình gọi, “Chị tiểu Đồ trở về rồi?”
Triệu Phương Cương nghe vậy tùy ý nhìn lên, “Tiểu Đồ, trên tay em là cặp của lão đại à?”
“Vầng.”
Triệu Phương Cương chậc chậc một tiếng, “Mỗi lần cùng anh ấy ra ngoài anh nói muốn xách cặp cho anh ấy, anh ấy đều nói không cần phiền toái.”
Nhiêu Tĩnh và Đường Vũ Hủy cũng đồng thời nhìn về phía cô, Đồ Tiểu Ninh lvộiiền giải thích: “Anh ấy có việc đi lên tầng trên gặp lãnh đạo, không tiện mang theo nên mới đưa em mang về thôi.”
Triệu Phương Cương vẫn cố đưa ra ý kiến, “Nhiều lần anh cùng anh ấy trở về anh ấy cũng trực tiếp đi gặp lãnh đạo, cũng không chịu đưa túi cho anh, việc này bất thường nha.” Lại nhướng mày với Đồ Tiểu Ninh, “Sủng bộ tiểu Đồ Đồ, ngay cả lão đại cũng chăm sóc tâm tình của em.”
Đồ Tiểu Ninh cố ý giả vờ ngốc, cô “Hả?” lên, “Không có đâu.” Sau đó đặt cạp tài liệu của anh vào trong văn phòng.
Đường Vũ Hủy lại âm dương quái khí lên tiếng, “Đàn anh luôn là người rất ga lăng, từ đại học đã như vậy.”
Triệu Phương Cương lắc đầu say no, “Chuyện này không liên quan gì đến ga lăng hay không, nếu mà ga lăng cũng sẽ không để cho con gái cầm cặp, mọi người không phát hiện ra lão đại có bệnh sạch sẽ sao? Trong văn phòng có chỗ nào là không gọn gàng ngăn nắp? Ngay cả tư liệu cũng thẳng như dùng máy ép ra vậy, một nếp gấp cũng không có, cũng không để cho chúng ta tùy ý động đồ của anh ấy.”
Đồ Tiểu Ninh nghe mà giật mình, Triệu Phương Cương ở ngân hàng làm việc thật sự là lãng phí tài năng, anh ấy nên đổi sang làm thám tử luôn đi.
“Được rồi, đều rảnh đến không việc làm rồi à? Mỗi một hàng động của sếp thôi mà cũng nói lâu như vậy?”Cuối cùng Nhiêu Tĩnh chấm dứt chủ đề.
Triệu Phương Cương ném bút trong tay vào ống bút, một đường ném thẳng, thuận tiện chuyển đề tài, “Lão đại lên tầng trên là đi phỏng vấn nhân viên mới của đợt tuyển dụng mùa thu à?”
Hứa Phùng Sinh cảm thán, “Đợt tuyển dụng năm nay đến nhanh quá.”
Triệu Phương Cương ngồi xuống vắt chéo chân đong đưa, “Trưa nay trong căng tin có em gái xinh lắm.”
Nhậm Đình Đình đang ở bên cạnh in tài liệu đột nhiên kéo bản sao ra khỏi máy in, giơ lên đập đập ra tiếng “bốp bốp”.
Trong nháy mắt văn phòng lặng ngắt như tờ, giống như sợ hãi một thế lực nào đó, không ai dám phát ra tiếng nói.
Quả nhiên sinh viên thực tập mới đến trưa nay đã ăn cơm trong căng tin và được xếp ngồi ở khu vực riêng, chỉ là lúc ăn cơm là bọn họ xếp hàng cùng nhân viên cũ.
Triệu Phương Cương nhìn các em gái, hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc khen người này chân dài, lúc khen người kia eo nhỏ, bị Nhiêu Tĩnh giẫm một cái, “Không phải là không có hứng thú với học sinh à? Cứ nhìn bọn họ làm gì?”
Triệu Phương Cương bị giẫm đau, “Chị Nhiêu, chị có biết tân sinh viên có ý nghĩa là gì không? Khi họ được thuê, họ mới chập chững bước chân vào xã hội này.” Anh ấy còn vươn ngón tay tính toán, “Chị xem, năm nay thực tập, năm sau chính thức ký hợp đồng với DR, năm sau nữa là sẽ kết hôn.”
Nhiêu Tĩnh cười nhạo, “Kết với ai? Kết hôn với cậu à?”
Triệu Phương Cương danh chính ngôn thuận, “Không được đâu, em không muốn bị đuổi việc, em còn muốn đi theo lão đại đi lên đỉnh cao nhân sinh.”
Đúng lúc hôm nay Nhậm Đình Đình không ăn cơm trưa, Nhiêu Tĩnh lại vỗ vai anh ấu một cái, “Chị nói cho cậu biết, chị thấy Tiểu Nhậm rất để ý cậu đấy, nếu không có ý kia thì đừng làm khổ người ta, tốt xấu gì cô ấy cũng là một tiểu thư, không phải là loại oanh oanh yến yến mà cậu từng quen.
“
Triệu Phương Cương giả vờ đẩy cô ấy một cái, “Quá đáng, sao lại bảo tôi quen với toàn oanh oanh yến yến?”
Nhiêu Tĩnh cũng đẩy lại anh, “Hừ, ông hoàn hộp đêm của DR mà còn giả vờ làm thiếu niên thanh thuần gì chứ? Chơi bời quá cẩn thận hỏng thận đấy.”
Triệu Phương Cương cười đùa, “Thận của tôi không bị hỏng đâu, chị thử một lần sẽ biết thôi.”
Nhiêu Tĩnh lần này trực tiếp dùng khuỷu tay đụng vào bụng anh ấy một cái, anh ấy đau đớn ôm bụng, Nhiêu Tĩnh lại châm chọc, “Một đòn nhẹ vậy cũng không chịu được, còn nói thận không yếu?”
Triệu Phương Cương khoát tay, “Quên đi, chị đại, sợ chị rồi.”
Nhiêu Tĩnh hừ lạnh lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, “Chuyện vừa rồi tôi nói là thật lòng đấy.
“
Triệu Phương Cương xoa xoa thắt lưng, có vẻ không kiên nhẫn, “Được rồi, được rồi, tôi tự có chừng mực, ok?”
Hai người xếp hàng đùa giỡn ở phía trước, Đồ Tiểu Ninh xếp cuối cùng nghe được sinh viên phỏng vấn đang thảo luận ở phía sau.
“Có thấy người phỏng vấn đến giữa chừng không? Đẹp trai quá!”
“Thấy rồi, ngồi trong một đám đàn ông trung niên quả thực giống như một luồng gió mới! Đẹp trai đến cực hạn, nhân thần cộng phẫn!”
“Nghe nói anh ấy là tổng giám đốc bộ phận phát triển thị trường đấy.”
“Chúa ơi, còn trẻ như vậy sao? Vậy thì tớ sẽ đến bộ phận này!”
“Tớ cũng sẽ đi! Tớ cũng đi!”
“Tớ cũng đi!”
Triệu Phương Cương lại cười rất là rạng rỡ, như thể người ta đang khen mình vậy, “Nhìn xem, sức hấp dẫn của sếp thật sự không chê vào đâu được, xem ra bộ phận chúng ta phát triển mạnh mẹ là điều tất nhiên rồi.”
Buổi trưa Đồ Tiểu Ninh nằm sấp trên bàn làm việc nghỉ ngơi, lúc trước vì lo tìm hiểu chuyện liên quan đến doanh nghiệp vật liệu xây dựng kia, cô dường như có tâm sự, lo lắng trong lòng nên mấy đêm cũng ngủ không ngon.
Hôm nay Kỷ Dục Hằng tự mình ra tay, một hành động đã giúp cô ký được khách hàng lớn này.
Sau khi giải quyết xong việc, buổi trưa cô ngủ rất sâu, chuông điện thoại reo lên cô còn tắt đi ngủ tiếp, đến khi Nhậm Đình Đình đến gõ bàn cô, “Chị Đồ, sắp tới giờ vào làm rồi.”
Đồ Tiểu Ninh mới tỉnh dậy, trong cơn mơ màng mà ngẩng đầu lên, đúng lúc Kỷ Dục Hằng đi vào đến vị trí Triệu Phương Cương nói chuyện, tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt anh ôn hòa, cô nhìn đến rối hết đầu tóc, lại cứ tưởng mình đang ở nhà, đầu óc vừa nghĩ tới liền vô thức kêu một tiếng, “Chồng.”
Văn phòng trong nháy mắt yên tĩnh, đến Nhậm Đình Đình đều ngẩn người, cô nhìn Kỷ Dục Hằng lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Chị, chị tiểu Đồ, chị gọi ai vậy?”
Ánh mắt mọi người tựa như bị đóng đinh trên người cô, Đường Vũ Hủy đang đứng đó, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Kỷ Dục Hằng cũng đứng tại chỗ, không tiếng động nhìn chằm chằm cô.
Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, Đồ Tiểu Ninh thật sự ngu ngốc đến mức không phân biệt được việc công và việc tư, cô gần như ngay lập tức tỉnh táo lại, ý thức được mình mới trở thành đồng đội heo, cũng nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh, giống như một giây sau sẽ nổ tung vậy.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, việc này lại không thể chậm trễ được, não bộ bỗng dưng hoạt động, cô duỗi cổ, vỗ bàn, liều mình cứu vớt, “Chồng, chồng tôi ra album mới rồi!”
Nhậm Đình Đình đứng gần cô nhất giật mình, mới phản ứng lại, “Chị nói idol của chị à?”
Đồ Tiểu Ninh tim vẫn còn đập rất nhanh, giả vờ trấn tĩnh tiếp tục bịa, “Đúng vậy, không thì sao? Chồng chị đã phát hành album sau năm năm, chị muốn mua mấy chục cái để giúp anh ấy lọt vào danh sách!”
Mọi người sau khi chấn kinh sợ hãi một lúc lại trở lại dáng vẻ bình thường, tiếp tục những việc đang làm.
Triệu Phương Cương nhìn còn vài phút nữa mới đến giờ làm việc, sau đó nhìn Kỷ Dục Hằng, dùng sắc mặt ôn hòa đến điều chỉnh không khí một chút, “Tiểu Đồ, thần tượng của em là ai?”
Đồ Tiểu Ninh nói, “Lận Tập Dư.”
Triệu Phương Cương nghe cũng chưa từng nghe qua, “Trời, hiện tại tên ngôi sao đều giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, mấy người trẻ các em cũng là da mặt dày, minh tinh người ta quen biết mấy người sao? Mở miệng ra là gọi chồng này, chồng nọ, thân mật ghê ha, cái gọi là fan não tàn chắc giống như em vậy nè.”
Đồ Tiêu Ninh cười đùa, “Thế giới đu idol của con gái anh không hiểu được đâu.”
Triệu Phương Cương chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Được được, em cứ gọi vậy đi, để xem lúc kết hôn em giải thích với chồng mình như thế nào.”
Kỷ Dục Hằng giơ cổ tay lên nhìn thời gian, gõ vách ngăn trên bàn làm việc Triệu Phương Cương, “Làm việc.”
Đề tài lập tức chấm dứt, Triệu Phương Cương vội vàng trả lời anh, “Yes, sir.”
Đồ Tiểu Ninh tranh thủ lúc tiếng chuông báo vào làm vang lên chạy ra phòng trà, sau khi dừng lại, hai chân cô sợ hãi đến mềm nhũn, cô thiếu chút nữa tự mình hại mình rồi, cũng không biết lúc đấy có dọa đến anh không.
Cô uống nước, lần này thật sự là một cảnh cáo cho cô, trong ngân hàng ai nấy đều có đôi mắt như thần, nếu sau này mà không cẩn thận chắc chắn sẽ bị lộ ra, không phải lần nào cũng may mắn có thể qua mắt mọi người bằng trò vạt này, về sau cô phải cẩn thận hơn mới được.
Cô đứng lại một lát, đợi bình tĩnh lại mới trở lại văn phòng, đáy lòng than thở, ẩn hôn nơi văn phòng, nói nghe thì dễ.
Nửa ngày làm việc không ngừng, đến gần giờ tan tầm cô khó khăn nắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, WeChat đột nhiên liên tiếp vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cô mở ra xem là bạn cùng bàn cấp hai gửi tin nhắn tới, đều là ảnh chụp màn hình weibo, khó nhìn đến mức phải tải xuống phóng to lên mới xem được.
Cô nghĩ rằng lại là tin tức của vị minh tinh nào đó, tiện tay mở ra xem, vừa nhìn cô suýt chút nữa hét ầm lên trong văn phòng.
Tiêu đề tin tức nổi bật trước mắt cô.
—Nhóm nhạc Dirge tái xuất sau tám năm.
Nhìn lại tuổi trẻ, cảm ơn bạn đã đồng hành cùng tôi!
Tiếp tục phát huy, tương lai vẫn còn có bạn!
Concert tại Thành phố A, mong được mọi người ủng hộ!
Cô vừa mới thuận miệng lấy thần tượng ra làm lá chắn, thế mà thần tượng thực sự mở một concert rồi, cô kích động đến mức làm đổ cả cốc nước, nhưng cũng không muốn lau, vẫn là Nhậm Đình Đình nhìn thấy hô lên, “Chị tiểu Đồ, nước đổ xuống rồi kìa.”
Đồ Tiểu Mân “Ồ”, cầm khăn giấy lau nước, lau sạch lại có giọt nước rơi xuống bàn cô, một giọt hai giọt, và sau đó như một thác nước trào xuống.
Nhậm Đình Đình bị dọa sợ, “Chị tiểu Đồ sao vậy? Sao chị lại khóc?”
Những người khác cũng nghe thấy tiếng nói.
“Tiểu Đồ bị làm sao vậy? Ai bắt nạt em, anh đi đập cho tên đó một trận!” Triệu Phương Cương vừa đi tới nhìn thấy cô khóc thật.
Đồ Tiểu Ninh chỉ lắc đầu, không nói gì.
Nhiêu Tĩnh cũng sốt ruột, nhớ tới cha cô mói làm phẫu thuật mấy ngày trước, chả lẽ có chuyện gì xảy ra rồi, liền hỏi, “Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại khóc?”
Đồ Tiểu Ninh lấy tay lau nước mắt, Triệu Phương Cương gấp đến giậm chân liên tục, “Ôi, em gái ơi, mau nói chuyện đi? Sắp làm bọn anh sốt ruột chết rồi!”
Đồ Tiểu Ninh mở miệng, có chút nói không nên lời, “Con… concert, thần…. thần tượng của em, sắp tổ chức concert.”
Triệu Phương Cương và Nhiêu Tĩnh cơ hồ đồng thời trợn mắt trắng, Triệu Phương Cương ôm ngực giả vờ bị thương, “Chuyện bé xé ra to, suýt chút nữa dọa chết oppa em rồi em biết không?”
Nhiêu Tĩnh cũng mắng, “Em bị dở hơi à, chưa đi xem concert bao giờ? Có đáng để khóc lớn như thế này không? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn muốn làm fan não tàn?”
Nhậm Đình Đình rút khăn giấy đưa cho Đồ Tiểu Ninh, nhịn không được bênh vực cô, “Không phải tất cả mọi người theo dõi idol đều là sùng bái mù quáng đâu, thần tượng của chị tiểu Đồ thích và nhóm của anh ấy đã ra mắt mười bảy năm, em nghĩ chị ấy đã qua cái tuổi làm fan não tàn rồi, sự yêu thích này hiện tại giống như một đoạn tình cảm, nếu còn không cuồng nhiệt thì già mất rồi, ai không có ngày tháng thanh xuân cơ chứ?”
Cô quả thực nói ra hết những lời trong lòng Đồ Tiểu Ninh, làm Đồ Tiểu Ninh mở mang tầm mắt, không ngờ cô bé này cũng có tư tưởng chính kiến riêng.
Triệu Phương Cương phất tay, lười để ý đến tâm tư thiếu nữ của mấy cô gái này, thấy Đồ Tiểu Ninh không bị gì thì cũng rời đi.
“Thế giới của người trẻ tuổi mấy cô, người lớn tuổi như tôi thường không hiểu được, đu idol thì đu, nhưng về sau đừng có dọa người như vậy được không?” Nhiêu Tĩnh cầm bút gõ nhẹ vào đầu cô.
“Thực xin lỗi, em chỉ là, chỉ là quá kích động.” Đồ Tiểu Ninh thấp giọng nói, thanh xuân của cô, đó chính là thanh xuân của cô.
Nhậm Đình Đình lại vỗ vỗ vai cô, “Chị tiểu Đồ, không sao, bọn họ không hiểu chị, em ủng hộ chị, dũng cảm đuổi theo đi, giấc mộng thanh xuân.”
Lời nói của cô khiến Đồ Tiểu Ninh vô cùng cảm động, “Cảm ơn em, Đình Đình.
“
Nhậm Đình Đình mỉm cười với cô, lộ ra một đôi má lúm đáng yêu, Đồ Tiểu Ninh nghĩ đây là một cô gái đáng yêu hiểu chuyện, sao lại thích một người không đáng tin cậy như Triệu Phương Cương?
“Chị thích họ từ lâu rồi, thích nhất là hát chính, mười bốn năm rồi, trước đây khi đi học rất nghèo, tất cả tiền tiết kiệm đều để mua album của họ và áp phích, lần gần nhất họ mở concert là khi chị học đại học năm nhất, lúc đó một buổi concert vé hội trường là 1200 trở lên, cộng với chi phí đi lại và nhà ở đến thành phố, chị lúc đó là một sinh viên nghèo, chi phí sinh hoạt một tháng chỉ có 1200, muốn hỏi mượn bạn cùng phòng, nhưng họ đến cả tiền chăm lo cho bản thân còn không có, lấy đâu ra cho chị mượn, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp 4, cuối cùng đã không đi được.
Hôm đó ngồi trong ký túc xá khóc cả đêm.” Đồ Tiểu Ninh không nhịn được chia sẻ cho cô bé những câu chuyện xảy ra trước kia.
Nhậm Đình Đình dù sao cũng không có việc gì làm, nên kéo ghế đến ngồi cạnh Đồ Tiểu Ninh, cô thán phục, “Mười bốn năm? Em thật sự khâm phục chị vì có thể thích họ lâu như vậy, hôm nay sau khi nghe chị nói cái tên kia em còn hiếu kỳ đi xem một chút, có rất nhiều tên giống của anh ấy, khó khăn lắm mới gõ đúng được, em đọc thông tin trên mạng, bọn họ ra mắt năm 15 tuổi, bởi vì ra mắt sớm nên bây giờ mới hơn 30, hơn nữa người chị thích đã kết hôn rồi.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, nói đến chuyện này cô có thể nói cả ngày không hết, “Vợ anh ấy cũng là ngôi sao, năm đó cũng là tiểu thiên hậu, hai người đồng thời ra mắt, tuổi trẻ thành danh, nghe nói là quen nhau qua một chương trình giải trí, sau đó lén lút yêu nhau, nhưng giấy không gói được lửa, có một ngày hai người bị paparazzi chụp lén ở dưới căn hộ của anh ấy, bởi vì đều là người nổi tiếng, lúc đó gây ra náo động không nhỏ trong giới giải trí, cả một đêm công ty hai bên liên tiếp đăng bài thanh minh, nhưng fan hai bên đã bắt đầu đánh nhau, rồi bắt đầu thoát fan.
Sau đó bắt đầu công kích cá nhân trên mạng, không còn biện pháp nào khác, hai người dưới áp lực dư luận tự mở một cuộc họp báo làm rõ mối quan hệ này, trận sóng gió này mới dừng lại.
Nhưng tin đồn trong giới giải trí dù làm rõ rồi, cũng không thể xóa đi sự thất vọng trong lòng fan hâm mộ, hơn nữa thần tượng của chị còn làm ảnh hưởng đến nhóm nhạc của công ty, bị công ty đóng băng trong một năm, giới giải trí thay triều đổi đại rất nhanh, khi trở lại thì đã không có được sự huy hoàng của năm đó nữa.”
Nhậm Đình Đình nghe rất nghiêm túc, còn có hứng thú hỏi cô.
“Sau đó thì sao?”
“Phía nữ cũng bị tin đồn này ảnh hưởng, khiến cho nhân khí giảm sút, ông chủ của cô ấy lại bắt đầu bồi dưỡng người mới, lúc ấy có tin đồn mấy nhãn hàng đại diện muốn chấm dứt hợp đồng với cô ấy, nữ minh tinh là người kiếm tiền nhờ thanh xuân, càng lớn tuổi thì tài nguyên càng ít, không kiếm được tiền thì công ty không coi trọng, dần dần cũng bỏ qua, một thời gian sau chẳng còn ai nhớ đến bọn họ.
Chỉ có những fan trung thành như bọn chị còn nhớ tới, sau đó vào năm thứ ba chị học đại học, cô gái kia đột nhiên đăng một bài weibo khá dài, thông báo cho người hâm mộ rằng trong mười lăm năm qua mỗi một khoảnh khắc vui buồn đều có anh ở bên, tuyên bố kết hôn còn tag tên thần tượng của chị, thần tượng của chị còn là người đầu tiên chia sẻ.
Lúc ấy một số fan cũ trực tiếp bùng nổ, thì ra bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy rồi.” Đồ Tiểu Ninh cảm thán, “Tuy rằng lúc này hai người đều bị đám fan bọn chị gọi là flop đến tuyến mười tám rồi, nhưng trong giới giải trí nhiều năm như vậy có thể đi tới bước này nhất định không dễ dàng, hai người bọn họ không còn là thiếu niên thiếu nữ sợ công ty như năm ấy, bọn chị cũng không còn là fan của xúc động năm đó nữa, đều gửi cho bọn họ lời chúc chân thành nhất.” Đồ Tiểu Ninh nói những lời này khóe miệng đều bất giác nở nụ cười, trong mắt tràn ngập niềm vui của môt fan cứng.
Nhậm Đình Đình cảm thán, “Thật lãng mạn, có thể nói bọ họ ngay từ lúc ra mắt đã ở bên nhau rồi, bên nhau suốt mười lăm năm.”
“Đúng vậy, rất lãng mạn, trong giới giải trí phức tạp mà lại có tình yêu đích thực như vậy rất không dễ dàng, chị cảm thấy chị không thích sai người, thần tượng nhiều năm của chị, anh ấy lại đẹp trai như vậy.” Mắt Đồ Tiểu Ninh như phát sáng, lại nói cho Nhậm Đình Đình, “Bọn họ đã có hai đứa con rồi.
“
Nhậm Đình Đình hai tay chống cằm, “Đúng là tình yêu khiến người ta hâm mộ, cho nên nổi tiếng hay không nổi tiếng có là gì, so làm sao được với người không đi không rời, vĩnh viễn ở bên cạnh mình.”
“Cho nên buổi concert này chị nhất định phải đi, nhớ lại anh ấy và tuổi trẻ nhiệt huyết của mình, cũng là cảm ơn anh ấy đã cùng chị trải qua thời thanh xuân trong sáng và thuần khiết, chị nghĩ ý nghĩa của thần tượng chính là mang lại cho người hâm mộ năng lượng tích cực, hơn nữa còn đồng hành cùng fan gặt hái thành công.” Đồ Tiểu Ninh nói, tâm trạng không tránh khỏi xúc động, giống như trở về thời cấp hai liều mình đạp xe đến cửa hàng điện tử vậy.
Dirge, Lận Tập Dư, là người đã đồng hành cùng tuổi thanh xuân của cô.
Hi vọng khi mọi người trở về vẫn còn là thiếu niên!.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
56 chương
11 chương
224 chương
48 chương
575 chương