Đại phu đi rồi, hắn đành phải gọi Tiểu Tức tới, đem bình dược giao cho nàng, sau đó đi ra ngoài, lúc gần đi, còn quay đầu nhìn thoáng qua. Lắc đầu, có một số việc, hắn phải cùng Tướng quân nói rõ ràng…… Tiểu Tức cầm bình dược. Nhìn thân thể dính đầy máu của Vân Tâm Nhược, che miệng lại, nước mắt không ngừng rơi xuống Nàng ta…. Sao có thể chịu được vết thương nặng đến như vậy……. Nhịn nước mắt xuống, một bên cởi quần áo Vân Tâm Nhược ra, cẩn thận chà lau thân thể cho sạch sẽ, nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương, từ đầu tới cuối, nước mắt của Tiểu Tức không ngừng rơi, một bên bôi thuốc, một bên dùng ống tay áo lau lệ, sợ nước mắt của mình rớt xuống miệng vết thương của Vân Tâm Nhược, sẽ làm đau nàng. Nhưng Vân Tâm Nhược vẫn không hề có biểu hiện sắp tỉnh lại…… Hạ Chi tìm được Lê Hân ở thư phòng, lúc này Lê Hân đang ngồi trên ghế, gương mặt luôn anh tuấn tà mị lúc này lại có chút tịch mịch, hai mắt tràn ngập tội lỗi, thân thể im lặng không nhúc nhích, giống như một món đồ vật không có sinh mệnh “Tướng quân!” Hạ Chi hành lễ Lê Hân ngẩn người, ngữ khí khàn khàn, không thể hiện âm sắc gì “Nàng ta….không sao chứ?” Chỉ nói một câu như vậy, tựa như đã rút hết chân khí của hắn, sắc mặt hắn so với Vân Tâm Nhược cũng không tốt hơn bao nhiêu “Đại phu đã trị liệu, nói là……” dừng một chút, hắn nhìn về phía Lê Hân, ngữ khí có chút u ám “Sống hay chết, phải xem tạo hóa của nàng…..” Lê Hân tâm giống như bị cắt một nhát, hình như có cái gì đó vừa rời bỏ hắn, môi khẽ nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở mắt ra Nhìn Hạ Chi im lặng lên án mình, chậm rãi nói: “Hạ Chi, ngươi đang trách cứ ta sao?” “Thuộc hạ không dám!” Hạ Chi cung kính trả lời, đúng thái độ lễ phép của cấp dưới đối với cấp trên Lê Hân thất bại vô lực cười một tiếng, khóe môi giống như tiêm nhiễm nhiều cay đắng “Hôm nay Thiển Y tới đây, Thanh Hàn cũng tới đây, ngươi biết không?” Hắn ngữ khí chua chát nói “Thiển Y trên người có một cây trâm cài tóc hình nguyệt, thế nhưng lại cùng Vân Long của Thanh Hàn bỗng dưng phát sáng….” “Ngươi biết điều này có ý nghĩa là gì không?” Lê Hân thống khổ hỏi “Thuộc hạ……” Hạ Chi vừa nghe, khí thế vừa rồi cũng nhất thời biến mất “Phách nguyệt tái hiện! Ha ha……Hơn nữa, người trong lòng của Thiển Y là ai? Ngươi đoán không ra phải không, cũng chính là Thanh Hàn a!” Lê Hân có chút thất thần nói “Ta nghĩ rằng tất cả những việc này đều do Vân Tâm Nhược an bài, lại quên mất, nàng căn bản chỉ ở Phủ tướng quân, hơn nữa nàng ta cũng không có phép phân thân, sao có thể đi mật báo được, ta thừa nhận vừa rồi là do ta mất đi lý trí. Ta thừa nhận vừa rồi là ta có lỗi với Vân Tâm Nhược, nhưng một người mới nếm thử tình yêu như ta, thật sự đã bị tra tấn tới mức điên rồi……” Thế nhưng trung nhân của Vân Thiển Y lại là Quốc sư Thanh Hàn, hơn nữa phách nguyệt tái hiện…..Hạ Chi kinh hãi trợn to hai mắt, không lẽ Vân Thiển Y chính là…….Trách không được Tướng quân lại mất lý trí như vậy. Vậy… Vân Thiển Y cùng Quốc sư Thanh Hàn, một người hữu tình, một người mệnh định, vậy thì Tướng quân…… Lúc này hắn bắt đầu có chút thông cảm cho Lê Hân, hiện tại thật sự khó có thể trách tội Lê Hân được….Nhưng nhớ tới Vân Tâm Nhược hiện tại sống chết không rõ nằm trên giường, hắn vẫn không thể buông xuống sự trách móc đối với bản thân mình Nghĩ tới đây, Hạ Chi trầm ngâm nửa ngày mới mở miệng nói: “Tướng quân, mặc kệ Vân Thiển Y như thế nào, Vân Tâm Nhược kỳ thật mới là người vô tội nhất. Kỳ thật thuộc hạ đã điều tra rõ, chuyện thay gả, không phải là ý định của Vân Tâm Nhược, mà là Vân Hồng Đào cố ý dùng tỳ nữ bên người nàng ép buộc nàng phải làm như vậy…..” Nhưng là, Hạ Chi than vãn, hiện tại nói ra những điều này còn có tác dụng gì Lê Hân vừa nghe xong, thân mình đột nhiên dựa vào lưng ghế, khoát tay, nói với Hạ Chi “Ngươi đi ra ngoài đi!” “Tướng quân…..” Thấy Lê Hân nhắm mắt không trả lời mình, Hạ Chi cũng xoay người không nói gì nữa. Những gì nên nói hắn đã nói, nên làm hắn cũng đã làm, nhưng….. Tướng quân, hy vọng tương lai người sẽ không hối hận Không nên hối hận, từng có một cô gái phong hóa chính mậu chết trong tay người….. Tâm của hắn, có chút lạnh lẽo…..