Vân Thiển Y thấy hai người nói chuyện với nhau không coi ai ra gì , trong mắt ghen tỵ chợt lóe lên. Nàng vươn tay, rút trâm gài tóc trên đầu xuống, giọng nói ôn nhu như nước”Quốc sư, tiểu nữ có chuyện không biết làm thế nào cho phải? Muốn mời quốc sư giải đáp giúp tiểu nữ.” Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Y, sau đó liếc nhìn trâm gài tóc trong tay nàng. tròng mắt bình tĩnh là một mảng lạnh nhạt, thậm chí không chút gợn sóng.”Vân cô nương có phải không muốn hỏi, vật trong tay ngươi có Phách Nguyệt, đúng không?” Hắn tất nhiên biết nàng muốn hỏi điều gì? Vân Thiển Y sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Thanh hàn trực tiếp như thế. . Lê Hân sắc mặt trầm xuống, không nói, chẳng qua là tiếp tục uống rượu, rượu giải sầu, một chén lại một chén. . Tiêu Thanh hàn nhìn ly trà trên tay, lạnh nhạt mở miệng, “Chuyện về Phách Nguyệt, thế gian này trừ bổn tọa ra, không người nào biết được, phải hay không phải, bây giờ còn chưa xác định rõ ràng, cho nên bổn tọa cũng không thể đưa ra kết luận bừa bãi, trâm gài tóc trong tay Vân cô nương có lẽ cùng Vân Long liên lạc chút ít, nhưng có phải Phách Nguyệt hay không thì bổn tọa cũng không rõ ràng lắm, chuyện Phách Nguyệt, bổn tọa cũng không nói xằng bậy được, ta nói như vậy, Vân cô nương có hiểu không?” Vân Thiển Y cầm chặt trâm gài tóc, lời đều thẳng thừng như thế, nàng có thể không hiểu sao. dung nhan kiều mỵ giống như hoa rơi trong gió, không còn vui tươi nữa. “Thanh hàn, ngươi đừng nói nữa.” Lê Hân nghe Tiêu Thanh Hàn nói vậy, lại nhìn Vân Thiển Y, không đành lòng lên tiếng. Thầm nghĩ trong lòng. Thiển Y a Thiển Y, nàng là cần gì phải thế. Thanh hàn làm việc, từ trước đến giờ đều có nguyên tắc của hắn, hắn nói không ra, thì dù ai cũng không cách nào buộc hắn thừa nhận, hơn nữa hắn càng sẽ không nói giỡn chuyện liên quan đến cả thiên hạ. Chuyện của Phách Nguyệt, nếu như lời hắn nói, có thể có kết quả nào ư? Như vậy thì. . . . . . Lê Hân không dám suy nghĩ nữa, vì càng suy nghĩ thì hi vọng càng lớn. Ngẩng đầu, đem ly rượu uống, cố gắng giải khát cho cổ họng khô khốc khó nhịn. Vân Tâm Nhược lẳng lặng uống trà, mắt lưu chuyển không ngừng nhìn Tiêu Thanh Hàn cùng Vân Thiển Y, cách Tiêu Thanh hàn nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta giống bị đâm, rất khó chịu, hắn lại không giữ nửa phần tình cảm và thể diện cho ngườ ta. Hắn thầm đem chuyện về Phách Nguyệt và Vân Thiển Y kéo xa, mà uyển chuyển từ chối. Đột nhiên ánh mắt hận ý của Vân Thiển Y nhìn nàng , ly trà trong tay Vân Tâm Nhược run lên. Nàng ta hận nàng? Lí do? Thế gian này không có hận thù nào mà không có nguyên do, chẳng qua, Vân Thiển Y hận nàng cái gì chứ? Từ hận này, để nàng dùng mới đúng mà. Lòng người, quả nhiên khó đoán. Không hiểu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn lúc này cũng đang nhìn nàng, trong đó có một mảng ấm áp, như mặt trời mùa đông, một mảnh cảnh xuân rực rỡ, tình cờ một loại men say tràn ngập , mặt của nàng có chút hơi nóng, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần. Lúc nào thì……trà, cũng có thể say lòng người. . . . . . Ngồi một lúc lâu sau, Lê Hân và Vân Thiển Y mới rời khỏi phủ quốc sư, thu thập xong tất cả, Vân Tâm Nhược đang cầm ly trà nhàn nhạt nhìn đình trước guồng nước, suy nghĩ càng bay xa. . . . . . Đột nhiên, tiếng đàn thanh thoát truyền đến, giống như ánh mắt sáng tỏ, nước chảy thanh linh, nàng đặt ly trà trong tay xuống, đi theo tiếng đàn. bên trong đình Thanh Trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi bên trong đình, bạch y ngồi thẳng, vài sợi tóc lòa xòa trước người trên đàn, tiếng đàn không ngừng từ trong tay hắn truyền ra. Ống tay áo theo âm luật nhẹ nhàng phất lên, sau đó sẽ ưu nhã rơi xuống. Giống như như mây che bóng nguyệt, lay động tựa tuyết bay trong gió, như thần như tiên. Nàng từng nghe Vân Thiển Y đàn, khi đó nghĩ rằng nàng ta đánh đàn cực tốt rồi, tất cả các cung bậc cảm xúc: vui buồn hờn giận đều bày tỏ trong đó, nhưng không biết thì ra là có người đàn tốt hơn Vân Thiển Y nhiều. Không linh, tuyệt mỹ. Giống như hoa sen nở rộ, chậm rãi, cởi mở ngay trước mắt. Đàu ngón tay như cánh bướm khiêu vũ. Một lớp, một lớp, như hoa lê tươi mát thoát tục, lượn lờ như khói, bình tĩnh như nước chảy. Nàng ngưỡng mặt lên. Tiếng đàn như gió nhẹ , chậm rãi chạm trên mặt, nhắm mắt lại, ánh mặt trời nhẹ nhàng quét vào trên người nàng, cảm giác thật tốt. Trong lúc lơ đãng nhớ tới một bài thơ. Nàng mở mắt ra, nhẹ giọng thì thầm: “Đạm đạm yên vũ, đạm đạm sầu Đạm đạm minh nguyệt thượng tây lâu Đạm đạm lưu thủy khê trung quá Đạm đạm ngư nhân thủy trung du Đạm đạm thanh hương hương doanh tụ Đạm đạm hồ điệp lạc tú cầu Đạm đạm yên chi, đạm đạm từu Đạm đạm từu giải, đạm đạm sầu” ( dịch 1: Nhàn nhạt mưa bụi nhàn nhạt buồn, Nhàn nhạt Minh Nguyệt thượng tây lâu Nhàn nhạt nước chảy qua trong suối Nhàn nhạt con cá trong nước bơi Nhàn nhạt mùi thơm ngát hương doanh tụ, Nhàn nhạt Hồ Điệp rơi tú cầu Nhàn nhạt phấn, nhàn nhạt rượu, Nhàn nhạt rượu, nhàn nhạt buồn Dịch 2 : (ngocquynh520) Mưa bụi lăn tăn nhàn nhạt buồn, Trăng sáng nhấp nhô trên lầu Tây Nước chảy lăn tăn xuyên qua suối Con cá nhấp nhô bơi trong nước Hương thoang thoảng nhàn nhạt tụ về Bươm bướm thấp thoáng tú cầu rơi Phấn son nhàn nhạt rượu nhè nhẹ, Giải rượu nhàn nhạt nhàn nhạt buồn Dịch 3: (Hương cỏ) Mưa bụi thoảng bay nhẹ nhẹ sầu Vầng trăng lơ đãng phía Tây lâu Dòng nước lững lờ trong suối vắng Ngẩn ngơ cá lội dưới lòng sâu Hương thơm nhàn nhạt đưa trong gió Bướm bay thấp thoáng biết về đâu Rượu nhẹ, phấn hoen lòng cô tịch Hết say lòng cũng chẳng hết sầu) Thanh linh giọng nữ, không linh tiếng đàn, trên không trung giao hòa với nhau, Tiêu Thanh Hàn trở tay đàn, tựa như đáp lại nàng, tiếng đàn thấu lòng người vang lên, giống như tiên nhạc, bất nhiễm thế tục, không chút bụi trần.