Vẫn Lạc Trần Ai

Chương 16 : Rõ Ràng

Lão nhân mù dùng nguyên khí điều động bút lông trên không trung, chấm một ít nước chu sa đỏ, vẽ giữa khoảng không trước bàn gỗ một đạo phù văn tối nghĩa, sau đó phất tay cắm cho bốn đạo cờ đứng thẳng ở bốn góc bàn, trong lư hương cắm một nén nhang chừng năm phân. Một luồng khí tức không thuộc về nhân gian tràn ngập khắp phòng, lão nhân mù bắt thủ quyết ba lần, sau đó lầm bầm đọc những chú cổ ngữ kì lạ không thể hiểu rõ. Thần thức của Tình Phi chợt run rẩy một cái, trong mi tâm chợt lóe lên một hình bóng màu đen lao ra trước tế đàn. Xung quanh tối sầm lại, bốn đạo cờ sáng lên lập lòe như ánh đèn dầu. Bóng đen dần lộ rõ hình dáng của người, nhưng không thấy rõ ngũ quan chi tiết. Bóng đen này đứng bên cạnh Tình Phi, nghiêng đầu nhìn Sở Nhiên, đột nhiên nó xông lên đấm một cái trên mặt Sở Nhiên khiến hắn đau đớn ngã ra đất. "A Ngưng? Đệ đệ tốt? Là ngươi sao? Mau mau đuổi nữ tử kia ra, trở lại thân xác của ngươi đi." Sở Nhiên kích động muốn xông tới. Bóng đen kia chỉ trỏ hắn, bộ dạng lại hung dữ muốn đá cho hắn một cái như Sở Nhiên may mắn tránh được, trong lòng có chút không hiểu. "Sao ngươi lại đá ta. A Ngưng, là ta không tốt. Không nên bỏ ngươi ở địa cung, khiến ngươi bị đưa lên Hình Đài. Ta rất áy náy, nhưng ta thật sự có nỗi khổ riêng. Bây giờ chỉ cần ngươi đuổi nữ nhân kia ra, đoạt hồn hồi dương lần nữa ta đảm bảo bù đắp lại cho ngươi. Mua cho ngươi mấy chục căn nhà trên huyện thành..." Sở Nhiên huơ tay múa chân nói liên hồi. Bóng đen vẫn còn tức giận, chỉ tay vào mặt hắn mà nói gì đó, chắc là mắng hắn. A Ngưng có chút ngốc nhưng tuyệt đối biết mắng người, hơn nữa còn mắng rất ác. Lúc này, một luồng sáng từ giữa tế đàn bỗng xuất hiện, chân mày lão nhân mù nhíu chặt lại, lão vội vã đánh đổ bốn đạo cờ, trên không trung nhanh chóng vẽ ra một đạo phù văn khác, lại lẩm bẩm đọc ngôn ngữ tối nghĩa kia. Chớp mắt, bóng đen trước tế đàn biến mất chui vào mi tâm của Tình Phi. "Thật nhanh. Suýt nữa thì bị nàng phát hiện." Lão nhân mù lau trán đổ mồ hôi, lẩm bẩm. Tình Phi trên giường mở mắt ngồi thẳng, tứ chi vô lực lúc trước đột nhiên khôi phục bình thường. Nàng trầm mặc nhìn hai người, thở ra một hơi. "Ta phát hiện ra, A Ngưng dường như có liên quan đến ta." Tình Phi có chút không ngờ đến nói. "Hả?" Sở Nhiên cảm thấy trí tuệ của mình bị tụt xuống đáy. Đầu năm nay sao phát sinh ra nhiều chuyện hắn không thể nào lí giải theo cách bình thường vậy chứ? "A Ngưng cô nương ở thế giới này chỉ có ba phách cùng một tia nguyên hồn chủ thể. Thần hồn của cô nương từ thế giới khác dung nạp vào vốn là phần mà A Ngưng bị thiếu sót. Như vậy, đây không phải là đoạt xác sống lại, mà là trở về chốn cũ, trở về lại đúng trên cơ thể này mà thôi." Lão nhân mù rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện, lão chầm chậm vuốt râu nói. "Như vậy, vốn dĩ nàng chính là A Ngưng?" Sở Nhiên nghiêng đầu hỏi. "Trước đây nguyên hồn chủ thể A Ngưng vốn đã không hoàn chỉnh, một tia thần hồn này trở về lại thân xác thay thế nguyên hồn đã bị đánh tan kia, vừa vặn bổ sung vào thân thể nàng." Lão nhân mù cũng không biết nói sao cho đồ tôn mình hiểu. "Tóm lại, nàng chính là A Ngưng. Nhưng là phiên bản hoàn chỉnh hơn, nhưng không có đầy đủ ký ức lúc trước. Cho nên bóng đen vừa nãy không phải xuất hiện từ Minh Đô, mà là ở giữa mi tâm của cô nương này." Lão nhân mù vuốt râu nói. "Nếu như vậy, A Ngưng ngốc lúc trước hiện tại hết ngốc rồi?" Sở Nhiên tròn xoe mắt nhìn Tình Phi trước mặt. "Ta tên Tình Phi." Tình Phi lạnh nhạt nói. "Sở Nhiên." Sở Nhiên thi lễ cúi đầu, áy náy dâng lên trong lòng thật sâu, nhưng sau đó hắn liền cười cười lại gần hỏi. "Không biết Tình Phi cô nương đã từng nghe qua Thiên Thánh Môn chưa?" Hắn ngẩng đầu, đôi mắt chân thành chớp chớp hỏi nàng. Lão nhân mù bên cạnh thở dài, không thèm quan tâm đồ tôn không có tiền đồ như hắn, xoay người liền biến mất. Tình Phi tròn mắt, hiện tại nàng đây là được tên oắt con này chào mời gia nhập tà giáo đó ư? "Tu vi ta kém cỏi." Tình Phi khéo léo từ chối đáp. "Chỗ của ta có công pháp thượng thừa, có thể gia tăng tu vi. Một lời ba, trong vòng ba tháng sẽ tinh tiến đến tu vi tầng thứ năm. Cô nương xem, công pháp chỗ ta đều là đồ cổ gia truyền..." Sở Nhiên không biết từ đâu lấy ba cuốn kinh thư công pháp cũ kĩ, chất giấy ngả màu vàng đất đưa đến trước mặt Tình Phi, thao thao bất tuyệt về công dụng của chúng, sau đó lại lấy hết vốn liếng ra kể về những người đã thử nghiệm trở nên tốt như thế nào. Trong lòng Tình Phi lộp bộp mấy cái, ở chỗ này cũng gặp được một tên đa cấp điêu luyện thế này ư? Hơn nữa nhìn đi nhìn lại vẫn rất thuận mắt, ừm, đẹp trai, anh tuấn, khí chất phóng khoáng, có chút giảo hoạt. "Công tử, ta thấy sắc mặt ngươi có chút đen. Có phải khí huyết không thông, ăn uống không điều độ, thường xuyên cảm thấy tim đập mạnh, bước đi có chút khập khễnh không? Chỗ ta có một bài thuốc gia truyền có thể chữa khỏi bệnh của người. Ài, lương y như từ mẫu. Ta nói bệnh của ngươi sớm thì ba tháng, lâu thì chín tháng mười ngày sẽ khỏi. Đặc biệt, càng để lâu thì triệu chứng sẽ càng nặng, cơ thể từ từ sẽ lở loét, da vàng đi...!Công tử, nể tình bằng hữu cũ, ta khám bệnh bốc thuốc cho ngươi. Không nhiều, chỉ năm mươi lượng bạc. Lương y như từ mẫu." Tình Phi liền ở trong tay nải móc ra một cuốn kinh thư, trên mặt bìa đề bốn chữ Kinh Mạch Nội Môn, mà cuốn sách này tùy tiện tìm ở tiệm thuốc là có. Sở Nhiên bị nàng nói lưu loát dọa đến ngây người, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Còn cẩn thận lấy ra một chiếc gương cầm tay soi thử mặt mình có phải bị đen thật không. Suýt chút nữa tin lời nàng mua thuốc khám bệnh, mất toi năm mươi lượng bạc. "Ta nhớ A Ngưng ngốc của ta." Hắn rơm rớm quệt nước mắt sau đó lắc người chạy mất. Tình Phi cười hài lòng cất y sách vào trong tay áo, ngồi trên giường nghỉ ngơi. Rốt cuộc cũng đuổi được tên phiền toái đó đi. Nàng tĩnh tâm đả thông kinh mạch, bảy bảy bốn mươi chín chu thiên luân chuyển từ đan điền đi khắp kinh mạch trên dưới. Ngoài dự đoán lại vô cùng thuận lợi, không có chút di chứng nào. Nguyên khí xung quanh ồ ạt tràn vào đan điền, được một luồng khí tức nho nhỏ tôi luyện trở nên trong suốt tinh thuần, hóa ra một sợi tơ tử sắc bám ở vách ngăn đan điền.