Đến khi lên máy bay, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, thậm chí còn không biết mình đã đến đây như thế nào. " Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh...em sao vậy?" Cô hoàn hồn, vội trả lời: " À, không sao, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện." Cố Vạn Tinh hơi nghi ngờ nhìn cô, nhưng vẫn không tra hỏi tiếp. Cô...hơi lạ. Phương Mộc Tĩnh lại tiến vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ. .... Vừa ra khỏi sân bay, cô đã thấy một chiếc xe màu đen nổi bật đậu một chỗ, bên cạnh là Tần Liên đang đứng. Cô kéo vali, tiến đến. Tần Liên đỡ vali của cô lên xe: "Phương tiểu thư, tổng giám đốc đang đợi ở bên trong." Sắc mặt cô hơi đổi, chỉ là thoáng qua, Tần Liên cũng không phát hiện, cúi đầu cung kính mở cửa xe. Cửa vừa đóng, một nụ hôn ập tới bất ngờ, khiến cô tròn mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn đáp lại. Hắn buông cô ra, "Nhớ anh không?" Cô nhìn khuôn mặt của hắn, hơi hoảng hốt gật đầu. Hắn bật cười, cọ vào mặt cô: "Anh cũng nhớ em." Cô nhìn hắn, hơi ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi: " Đông Đường, anh...lúc gọi điện thoại, anh bảo có việc nên cúp máy, có việc gì vậy?" Cô nghĩ, nếu hắn không nói thì cô cũng không trách hắn, biết đâu đó chỉ là hiểu lầm, bức ảnh đó cũng không phải thật. Nhưng mà so với không nói gì, cô lại mong hắn sẽ nói với mình, nếu có hiểu lầm gì đó, hắn cũng sẽ giải thích với cô. Nhưng hắn lại khiến cô cảm thấy khá...thất vọng. "Anh đi gặp đối tác." Trước mắt đột nhiên bị bao phủ bởi màu đen, cô nở nụ cười, mi mắt rũ xuống che đi cảm xúc trong đó: "Vậy à?" Hắn hơi nhíu mày, nhìn cô: "Sao vậy?" "Không có gì, chỉ là muốn quan tâm anh một chút thôi." Cô nói, bàn tay mảnh lặng lẽ siết chặt. Hắn mỉm cười, ôm cô vào lòng, chỉ là trong mắt ẩn hiện tia khó xử. Cô nằm trong lòng hắn, lát sau nói nhỏ: " Đông Đường, xin anh, nếu sau này anh có nói dối em thì xin anh đừng để em biết được." Hắn hơi cứng người, ánh mắt cũng đông lại, nhìn cô chăm chăm. ...... Cô ngồi trong phòng khách, tay cầm điều khiển, nhưng ánh mắt lại suy tư. Cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. "Phương tiểu thư, có người tìm cô." Cô giật mình, đặt điện thoại lên bàn, sau đó đi ra. Vừa lúc, Hàn Đông Đường đi từ cầu thang xuống, ánh mắt lại vô tình rơi vào điện thoại. Hắn đi lại, cầm điện thoại lên, con ngươi co rụt lại. Bên trong tràn ra vô số cảm xúc... ...... Phương Cảnh nhìn căn biệt thự trước mặt, hoàn toàn không tin con gái ông ta ở đây, cho đến khi tận mắt thấy cô bước ra. Ông ta ngỡ ngàng: "Tiểu Tĩnh, con thật sự sống ở đây sao?" Cô nhìn ông ta, khuôn mặt bình thản: "Có chuyện gì?" Ông ta hơi đánh mắt, sau đó nói: "Ngày mai, con có thể đến không?" Cô hơi ngẫm nghĩ, sau đó mới nhớ mai là sinh thần của ông ta, lạnh nhạt nói: "Để tôi suy nghĩ." Ông ta gượng cười, nhưng vẻ mặt như nài nỉ: " Vậy được, nhưng mà, ba mong là con sẽ tới." Cô chỉ nhìn ông ta, không nói gì, ánh mắt đó lại khiến ông ta nhớ tới người vợ quá cố kia, một cỗ hối hận xông lên. " Vậy...ba đi trước đây." Cô đi vào, nhưng bước chân nhanh chóng dừng lại, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Cô hơi nhíu mày, sau đó ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại hắn đang cầm trên tay. Hắn thấy rồi? " Tiểu Tĩnh, tấm hình đó không phải thật." Cô hơi sững người, sau đó cười: " Ừ." Hắn cau mày, tiến lên ôm lấy cô: " Em không tin anh?" Cô ôm lấy hắn, "Tin." Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trong mắt lóe lên: " Anh..." Cô khẽ hôn lên môi hắn: " Đông Đường, nếu anh đã nói dối em thì tuyệt đối đừng bao giờ nói ra sự thật, còn nếu anh muốn nói sự thật thì đừng nói dối em, em nói rồi, em tin anh, chỉ cần anh đừng phản bội em, nếu sau này anh không muốn tiếp tục nữa thì chúng ta lập tức chia tay, em sẽ không níu kéo." Hắn nhìn cô, cô lúc nào cũng vậy, mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn đau lòng, nhưng hắn biết, cô thực ra đang cố gắng chịu đựng, chịu đựng mọi thứ. "Ừm." Xin lỗi em, Tiểu Tĩnh. Hắn áy náy, hối hận, hối hận tại sao lúc đó lại nói như vậy, ánh mắt dần xuất hiện tia nguy hiểm như loài lang sói. Tối đó, hắn gọi một cuộc điện thoại: "Điều tra cho tôi một người." _________