Phụ hoàng ta có một thú vui, một sở thích mà ta cực kì không lấy làm thích thú đó chính là săn bắn hươu nai. Từ bao giờ chiến công của đấng nam tử được tính bằng số những con thú, những con vật mà người ấy giết hại? Bao quanh trường bắn cung là ngút ngàn rừng thông, là trăm mẫu đất rừng với biết bao nhiêu con thú như hươu, nai, thỏ, chồn,... Tất cả chúng đều vô hại, chỉ có con người là "có hại" thôi. Lại còn ai bắn được nhiều thú nhất sẽ được phụ hoàng trọng thưởng. Ta trong lòng phẫn uất lại nổi lên cái máu thấy chuyện bất bình không thể lặng thinh đã lén vào thao trường săn bắn. Khi những tên vương hầu quý tộc giương cung lên bắn, ta sẽ dùng ná gỗ bắn chệch đường mũi tên bay, đôi khi ta sẽ dùng đá ném, đánh động cho mấy chú hươu, nai tháo chạy. Chúng bắt đầu nghi ngờ và ráo riết đi tìm kẻ phá hoại, dù đã thoát nguy vài lần nhưng cuối cùng ta cũng bị phát hiện, người bắt quả tang ta đang "làm việc tốt" chính là Trung Thành Vương. Ta cứ nghĩ hắn là kẻ địch cần tránh xa ai ngờ hắn tự đầu hàng mà đứng về phe ta. Vì ta chỉ mang theo đúng chiếc ná gỗ do Quốc Tuấn tặng nên ta đành chỉ hắn ném đá đánh động. Ta và Trung Thành Vương phá hoại biết bao nhiêu đường cung tên hoàn hảo, cứu thoát biết bao con thú vô tội. Ngay cả Khánh Dư hay Hoảng cũng đều thét lên đầy tức tối, ta và Trung Thành Vương nấp sau bụi cây nhìn nhau lấy tay bịt miệng mà nén cười, đập tay ăn mừng nhưng chỉ dám chạm nhẹ để không phát ra tiếng động. Đến khi kết thúc cuộc thi săn bắn, ai dù ít dù nhiều cũng đều bắn được con thú nào đó nhưng Trung Thành Vương thì đội sổ, không săn được con thú nào. Ta thấy phụ thân của hắn nhăn nhó, lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng về cậu con trai quý tử lắm, không biết khi về phủ hắn có bị phụ thân mắng cho một trận không, ta tự dưng cảm thấy có lỗi với hắn. Rồi lần săn bắn sau đó thậm chí Trung Thành Vương còn đỡ cho ta một mũi tên bay lạc đường. Lần đầu ta nhìn thấy máu chảy nhiều đến vậy, máu thấm đẫm lưng áo hắn, ta còn tự hỏi nếu lỡ hắn chết thì sao? Cũng may hắn phúc lớn mạng lớn mà qua khỏi. Kể từ sau đợt đó, mỗi lần ta định càu nhàu khi hắn cứ bám đuôi hay ta định lớn tiếng với hắn thì hắn lại mang chuyện cũ ra: "Em phải nhớ là em nợ ta một mạng đấy" hay "Em không được lớn tiếng với ân nhân của mình như vậy". Trung Thành Vương thực sự đối xử với ta rất tốt, ta rất cảm kích tình cảm của hắn nhưng giữa ta và hắn chỉ có thể dừng lại ở tình bạn, quả thực không thể đi xa hơn được nữa vì trong tâm trí và trái tim ta chỉ có mỗi Quốc Tuấn mà thôi. Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đến ngày ta được theo bác Thụy Bà lên chùa Thắng Nghiêm, lần này ta sẽ ở lại chùa khoảng một tuần, vậy là ta sẽ có nhiều thời gian bên Quốc Tuấn. Ta háo hức chạy ra bờ sông tìm Quốc Tuấn thì ta thấy anh ấy đang cười rất sảng khoái, anh ấy hào hứng trò chuyện với mọi người xung quanh, còn có một cô gái trông rất xinh xắn mang vò nước cho Quốc Tuấn rồi còn kiễng chân lau mồ hôi trên trán anh ấy. Quốc Tuấn chẳng chút e ngại hay ý muốn khước từ, anh ấy tiếp nhận thật nhẹ nhàng. Ta cứ đứng thất thần ra đó, có phải ta quá ích kỉ khi chỉ muốn ta là cô gái duy nhất xuất hiện trong cuộc đời Quốc Tuấn. Anh ấy khôi ngô là vậy, mẫn tiệp là thế, việc có những cô gái theo đuổi hay thầm thương trộm nhớ đâu phải điều khó hiểu. Ta sẽ làm gì ư, giận dỗi bỏ đi, không thèm nhìn mặt anh ấy ư, người gặp vẫn phải gặp chứ, không phải biết bao ngày xa cách ta mới được gặp anh ấy ư, vị trí của ta trong lòng anh ấy chắc sẽ khác với những cô gái khác phải không? Ta đâu phải lo sợ gì chứ. Ta tự an ủi mình, dẫu bao năm tháng kỉ niệm đã qua của anh ấy là ta nhưng hiện tại bây giờ khoảng cách không gian có phải quá lớn không? Nếu không có ai đó nhắc khéo chắc anh ấy cũng không biết ta đứng đợi bên bờ sông bao lâu rồi cũng nên. Quốc Tuấn nhẹ nhàng cốc đầu ta: - Em đợi ta lâu chưa? - Không có. - Sao mặt tiu nghỉu thế này? Quốc Tuấn vừa nói vừa bẹo má ta. Ta nhăn nhó gạt tay anh ấy ra. - Em có mang chè đỗ đen hạt sen mà anh thích đấy, Nhàn Hạ đang đi hâm nóng lại rồi, anh mau đi ăn đi. - Anh thấy ngon không? Ta chống cằm nhìn Quốc Tuấn ăn. Dạo này da anh ấy có lẽ do ra nắng nhiều quá nên trông đen hơn một chút, cũng may là anh ấy cũng không bắt nắng lắm. Đàn ông con trai như vậy trông mới khỏe khoắn, chứ như mấy ông công tử bột, chân yếu tay mềm, ta không ưa một chút nào. - Rất ngon, bác lúc nào nấu cũng ngon hết. Em để ta ăn tự nhiên được không. - Quốc Tuấn lấy tay che mắt ta lại. - Anh nói thật chứ? Thực ra là em nấu đấy. - Ta tự hào khoe thành quả sau bao ngày dày công khổ luyện. - Ta rút lại lời khen lúc nãy được không? - Anh không được nuốt lời, như thế là ăn gian. - Được rồi, em nấu rất ngon. - Thật không? Em không nghe rõ, anh nói lại lần nữa được không? Ta vươn người lau khóe miệng Quốc Tuấn rồi nhận được ánh mắt "khó hiểu" của anh ấy. - Anh có thể tự làm được. - Vậy mà anh để cô gái khác lau mồ hôi cho anh đấy thôi. - Ta hậm hực. Rồi ta thấy Quốc Tuấn bụm miệng cười, kiểu như là khoái chí khi thấy ta tức ấy. - Em dạo này thế nào? - Anh nghĩ không có anh thì em như thế nào? Em còn suýt nữa bị cung tên đâm trúng, suýt nữa vĩnh viễn không thể gặp lại anh được đấy. - Em nói gì? Mặt Quốc Tuấn tỏ rõ vẻ lo lắng, mặt nghiêm nghị nhìn ta như muốn tra vấn vậy. - Anh lo lắng cho em phải không? Quốc Tuấn đang lo lắng kìa. - Ta đang rất nghiêm túc? - Thôi mà, em không sao cả. Tại em lẻn vào thao trường để cứu lũ hươu nai thôi. Trung Thành Vương đã đỡ cho em mũi tên ấy. - Không sao là tốt rồi. - Anh nghĩ hai người bên nhau lâu ngày có thể nảy sinh tình cảm không, là kiểu mưa dầm thấm lâu đấy? - Còn xem người đó là ai. Cho dù mưa dầm thấm lâu đi nữa thì ngay từ đầu người được theo đuổi cũng có chút tình cảm với người theo đuổi mình rồi. Em và Trung Thành Vương thì không khả thi đâu. - Thế anh với cô nương lau mồ hôi cho anh ý có khả thi không? - Sao em không hỏi ta với em có khả thi không? Ta ấp úng, còn chưa biết đáp lại như thế nào thì Quốc Tuấn đã đứng lên với cái nét mặt đầy "xảo quyệt". - Ta đùa thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Làm sao ta không thể nghĩ ngợi với câu nói nửa như thật nửa như đùa của anh ấy chứ.