Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 28 : Bị tính kế

Cuối tháng năm, con đường mùa hạ quanh co khúc khuỷa, gió mát phất qua mặt. Khánh Nhiễm vừa giáo huấn Tứ lang mặt dầy, ánh nắng cũng tươi sáng, kinh đô đã ngay tầm mắt, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều. Nàng giục ngựa lao khỏi khu rừng, không bao lâu liền đến được ngoại ô Nam Sơn của kinh đô Chiến quốc, Thước ca thành. Lúc này mấy bông hoa mùa xuân ở Nam Sơn đã tàn nhiều, cánh hoa hồng thắm tuôn rơi, tạo thành một dòng hoa kéo dài thả xuống, bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng bay lên không trung, rồi lại nhập vào dòng nước chảy, non nước kì ảo mơ hồ, lá cây xanh hoà làm một với núi đồi xanh biếc, không gian tươi mát và trong lành. Chỉ cần đi qua Nam Sơn này, nàng sẽ đến được Thước ca thành, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Khánh Nhiễm cũng không vội vàng đi nữa, nàng chuẩn bị đồ đạc, kiếm chỗ dừng chân nghỉ trên núi một đêm, sáng ngày mai khi cửa thành mở, nàng sẽ tiến vào. Nam Sơn này có nhiều người qua lại, nàng cũng không sợ trên này có thú dữ. Nàng dừng trước một hồ nước xanh biếc trên cốc, mặt trời đã lặn, tịch dương còn sót lại phía chân trời, nàng vừa thả người ngồi xuống, bên cạnh đã truyền đến tiếng ngựa rên rỉ. Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng ngựa nhỏ sùi bọt mép, nó ngã đổ xuống đất , bốn vó đá vung đạp lung tung, hai tròng mắt tỏ ra rất đau đớn. Nàng cả kinh, phi thân nhảy lên, nhíu mày ngồi xổm xuống trước mặt nó. Con ngựa nhỏ của nàng phát bệnh rất nhanh, nàng không khỏi có chút nghi ngờ, một đường này nó cũng đâu ăn phải cỏ độc gì, tại sao lại có triệu chứng như vậy, nàng tỉ mỉ kiểm tra miệng và mũi của con ngựa. Chỉ thấy trên mũi ngựa có lưu lại một chút bạch phiến , ánh mắt nàng hơi lóe lên một chút, lạnh lùng nói. “Tiểu tử chết tiệt!” Nàng tháo xuống mấy túi nước trên lưng ngựa, buồn bực đứng dậy, chạy tới bên hồ lấy chút nước, nàng đem mũi ngựa rửa sạch sẽ, cũng cho nó uống một chút. Thấy tình hình của nó tốt lên đôi chút, Khánh Nhiễm mới thở dài, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve cái bờm nhỏ. Con ngựa này là nàng dùng tiền lấy được của Phượng Tiệp mua ở Tước Câu trấn , dù không phải là lương câu (*) , nhưng cũng đã theo nàng được nửa năm, tính tình nó ôn hòa, nàng cảm thấy rất thích. Hiện tại thấy nó như vậy, tâm tình nàng khó tránh khỏi có chút buồn bực, nhớ tới tên Tứ lang đáng ghét kia, nàng thầm mắng mình tại sao lúc nãy lại mềm lòng. (*) Giống ngựa khỏe tốt Lúc hắn ngã xuống, không biết thình lình lúc nào đã hạ dược con ngựa nhỏ của nàng! Quả thực là đáng hận mà! Khánh Nhiễm đang mắng thầm trong lòng, thì một tiếng cười vui vẻ từ xa đã truyền đến, vào thời điểm lúc này có thể nói chẳng khác nào ma âm, nàng giật mình bắn người lên. Quay đầu nhìn lại, quả là tên Tứ lang đáng ghét đã theo sơn đạo một đường chạy đến đây, một mặt còn vẫy tay hô to . “Thanh muội, ha ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tịch dương buông xuống chiếu phía chân trời, nụ cười hắn rất sáng lạn, ánh sáng mơ hồ đến từ phía sau, làm đầu hắn như nhiễm một tầng bụi vàng, hàm răng trắng bóc trông rất rực rỡ, nhìn thấy như vậy, không hiểu sao Khánh Nhiễm có cảm giác ão não. Nàng chỉ cảm thấy mình với tên tiểu hỗn đản này luôn có cừu oán, mỗi khi thấy hắn, thì trên đầu nàng giống như có đống hơi nước sôi xèo xèo bốc khói. Tứ lang chạy tới bên cạnh Khánh Nhiễm, đang định xoay người xuống ngựa, thì con lừa nhỏ dưới chân đã hí lên một tiếng, rồi chạy đến cọ cọ bên người Khánh Nhiễm, mắt nó to, chớp chớp, quẩy quẩy cái đuôi trụi lũi, bốn vó không ngừng vui vẻ đá tứ tung. Khánh Nhiễm ngẩn ra, nghĩ đến lần trước, nàng tình thế cấp bách muốn chạy tới Khánh thành, con ngựa nhỏ này bị cướp đi rồi còn bị nàng tàn nhẫn sử dụng , chịu cũng không ít khổ. Lúc sau nàng còn bắt nó ném ở ngoại ô Khánh thành, hiện tại con ngựa này giống như cũng không có ghét nàng, còn nhiệt tình như vậy, Khánh Nhiễm không khỏi cảm thấy mềm lòng, nàng liếc nhìn Tứ lang trên lưng nó, sau đó đưa tay nhẹ vuốt ve cái bờm nhỏ. “Hắc hắc, Thanh muội đối với con lừa nhỏ thì tốt như vậy, nhưng sao lại lạnh nhạt với ca ca.” Tứ lang cười xuống ngựa, kề sát vào mặt Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm phát hiện, nàng sở dĩ luôn bị hắn chọc cho tức xịt khói như vậy, cũng bởi da mặt hắn quá dầy, mỗi khi nàng lạnh lùng đối xử với hắn, tên nhóc này cũng chẳng thèm để trong lòng. Nàng càng lạnh nhạt hắn càng hăng hái, nàng càng tức giận hắn càng cao hứng. Nàng tự nhận công phu chơi xấu của mình không thể hơn tên vô lại này được, Khánh Nhiễm đã muốn không thể tỏ vẻ lạnh lùng với hắn được nữa. “Giải dược.” Nàng trừng mắt hỏi Tứ lang. “Giải dược gì?” Tứ lang mở to mắt chớp chớp, tràn đầy ý cười. “Ít giả bộ đi.” Khánh Nhiễm đi về phía con ngựa nhỏ của nàng, nhíu mày trợn mắt nhìn Tứ lang. Tứ lang cười hì hì, biết hắn lại làm cho Khánh Nhiễm tức giận, cũng không nhiều lời nữa, từ trong lòng lấy ra một đống bình sứ nhỏ. Khánh Nhiễm chỉ thấy hắn đặt mông ngồi dưới đất, lục lọi tìm kiếm nửa ngày, trong miệng còn lẩm bẩm. Cái gì hủ cốt tán, ma ma dương, xuyên tâm cao, thất trùng giảo (*). . . toàn là những thứ cổ quái, nghe qua thì đều là độc dược. (*) Hủ cốt tán: bột làm xương thối rữa. Ma ma dương: thuốc nổi mẫn ngứa. Xuyên tâm cao : dầu xoa đau đớn thống khổ. Thất trùng giảo: bảy con trùng độc. Khánh Nhiễm nhíu mày, trong lòng âm thầm cảnh giác. Nam hài này ra cửa lại mang nhiều độc dược như vậy, nhất định không phải bình thường. Nàng không biết rõ thân phận của hắn, còn nam hài này lại dị thường thông minh, nàng nhất định phải cẩn thận một chút mới được. “A! Tìm được rồi, cho nó ngửi cái này sẽ liền khỏe lên thôi.” Tứ lang tìm kiếm nửa ngày, mấy bình sứ nhỏ bị hắn xào qua lộn lại kêu leng keng, đến cuối cùng mới chọn được bình sứ màu xanh biếc. Hắn cầm bình sứ dương dương tự đắc, hướng Khánh Nhiễm nhướn mày, thế này mới mở nút bình ra. Tay hắn đưa đến mũi của ngựa nhỏ, khi sắp đến gần, đột nhiên cổ tay hắn lật lại, quét tới hướng Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm cả kinh, thân thể liền đột ngột né sang một bên, nhưng mà động tác của hắn rất nhanh, cổ tay linh hoạt như rắn, bình sứ trong tay đã dí sát vào mũi nàng. Ngay tại khắc nàng bắn lên, rõ ràng ngửi được một mùi thơm lạ lùng, cảm thấy trước mắt một trận mơ hồ, dưới chân mềm nhũn liền ngã xuống đất. “Ha ha, Thanh muội muội, xem ngươi lần này chạy đâu cho thoát!” Tứ lang hì hì cười, ngồi xổm xuống đem gương mặt đầy đắc ý để sát vào mặt Khánh Nhiễm. “Ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào?” Khánh Nhiễm nhíu mày, lạnh giọng trừng mắt với Tứ lang. Cũng là Tứ lang lắc đầu cười khẽ:“Ta là Tứ lang, vẫn là Tình ca ca của Thanh muội, không phải mới vừa rồi ngươi gọi ta như vậy sao. Tiểu nha đầu, chúng ta xem như cũng có giao tình thân quen, không cần thù địch lớn như vậy.” Khánh Nhiễm quả thật muốn xé rách cái bản mặt tươi cười sáng lạn của hắn, người này âm thầm dùng độc với nàng, cư nhiên còn nghi ngờ nàng có địch ý với hắn, thật là trộm muốn bắt trộm. Nhìn hắn, nàng đã biết hắn sẽ không muốn nói chuyện đứng đắn, nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, rõ ràng không cần phải nhiều lời nữa. Tứ lang thấy nàng cúi đầu không quan tâm đến mình, liền bĩu môi đứng dậy, từ trong tay áo rút ra một cây ngân châm, hắn đi tới bên cạnh con ngựa nhỏ, cúi xuống ở đầu ngựa đâm vài cái, ngựa nhỏ đang thở dốc trên mặt đất đột ngột hí lên, lộc cộc đứng dậy. “Thực là ngoan, con lừa nhỏ à, đây là nương tử ta mới tìm được cho ngươi, mau dẫn em ấy đi chơi đi.” Tứ lang đưa tay vuốt ve cái bờm của ngựa nhỏ, một tay vỗ vỗ vào mông lừa lông ngắn đang hưng phấn mài móng. Lừa lông ngắn dường như nghe hiểu lời hắn nói, chân trước giương lên tung tăng đi tới trong núi. Chạy được một đoạn thì nó đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn nhìn, bộ dáng giống như không rõ vì sao vợ mình còn chưa đi theo . “Thanh muội, ngựa của ngươi gọi là gì vậy? Sao nó không chịu nghe lời của ta!” Tứ lang ồn ào mở to mắt nhìn Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm liếc hắn một cái:“Không có tên, ngươi hạ độc nó, nó không đá ngươi đã là may lắm rồi.” Tứ lang vốn tưởng rằng nàng sẽ không trả lời, không nghĩ tới lại nghe nàng nói chuyện, hắn hơi ngẩn ra, vòng quanh Khánh Nhiễm hai vòng, trong miệng lẩm bẩm nói. “Nguyên lai là Thanh muội thích bạo lực, Tình ca ca hiểu rồi.” Khánh Nhiễm nghe hắn nói như vậy thì thiếu chút nữa tắt thở phun máu, nàng hung dữ trừng mắt cảnh cáo hắn, cũng không dám nói thêm lời nào. Tứ lang cất bước dùng sức vung cho ngựa nhỏ một roi, ngựa nhỏ hí lên một tiếng, chạy thẳng tới phía trước, không bao lâu đã đến chỗ lừa lông ngắn chờ đợi, hai con ngựa cùng vui vui vẻ vẻ mà đi. Khánh Nhiễm cũng không sốt ruột, nghĩ đến Tứ lang này hạ mê dược với nàng, lại đem ngựa nhỏ chạy mất, nhất định là có mục đích gì đó . Lúc nãy nàng thấy Tứ lang lấy ra nhiều chai lọ như vậy liền cảnh giác đề phòng, thấy hắn vừa giựt nút bình nàng đã nín thở, tuy rằng trong lúc hoảng hốt có hít phải một tý, cảm thấy hơi không khỏe nhưng cũng không đáng lo lắng. Lúc nàng ngửi được chút hương lạ lùng kia thì toàn thân hơi nhũn ra, nghĩ đến trong bình kia nhất định đựng dược làm cho người ta mất hết sức lực, nàng liền tương kế tựu kế ngã xuống đất, làm cho Tứ lang nghĩ nàng đã trúng độc, nàng cũng là muốn nhìn xem hắn thật sự muốn làm gì. Tứ lang nào biết tâm tư của nàng như vậy, thấy nàng ngồi yên không nói, hì hì cười, ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống. “Thanh muội, ngươi xem, hiện tại sắc trời đã trễ thế này, chúng ta có phải hay không nên tìm một nơi để nghỉ ngơi? Ta có biết một cái miếu hoang, ở phía trước không xa đâu, chúng ta tới đó ở tạm một đêm, thế nào?” Mắt Khánh Nhiễm thờ ơ nhướn sang một bên:“Chân nhũn rồi, không đi được.” “Ha ha, không sao, không sao, Tình ca ca sẽ cõng ngươi.” Tứ lang hì hì cười, ở trước mặt Khánh Nhiễm ngồi xổm xuống, nghiêng người đem nàng kéo lên lưng, vừa đi vừa nhảy đến ngọn núi phía Bắc trước mặt. Khánh Nhiễm cũng vui vẻ thoải mái dựa vào lưng hắn, hung tợn trừng mắt nhìn cái ót của Tứ lang, nếu thằng nhãi này biết nàng có thể đi được, không biết sẽ có biểu tình như thế nào. Nhất thời nàng cũng muốn biết, tên này hao hết tâm tư đem nàng đến cái miếu đổ nát làm gì. Bất quá không biết vì sao, hắn tính kế nàng như vậy, nhưng nàng một chút cũng không cảm thấy hắn sẽ làm hại nàng. Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức sạch sẽ, hoặc do khí chất trên người hắn quá mức nhẹ nhàng khoan khoái, tuy là nghịch ngợm nhưng lại chưa từng làm cho nàng cảm thấy âm trầm. Qua một nén nhan, ánh nắng đã muốn thay cho bóng tối , miếu hoang trong lời nói của Tứ lang đã xuất hiện trong tầm mắt. Miếu thờ không lớn, lưng tựa vào núi, thấp thoáng bên trong lùm cây xanh xanh, ngôi miếu mơ hồ lộ ra ánh lửa, đúng là có người đang ở. Khánh Nhiễm đang kinh ngạc, Tứ lang đã buông nàng xuống, cười hắc hắc, đem áo khoát của mình cởi ra, lộ ra một bộ bố y cũ nát. Hắn cũng không nói nhiều, trên mặt đất lăn hai cái, biến thành một bộ dạng vừa bẩn vừa xấu, thế này mới bước tới bên cạnh Khánh Nhiễm, cũng lấy chút đất bôi lên mặt nàng. Khánh Nhiễm vẫn im lặng, chờ hắn mở miệng. Quả nhiên, sau khi đã chuẩn bị hết thảy, hắn cười hì hì nói:“Ngươi có biết trong miếu kia có loại người nào đang ở không?” Khánh Nhiễm hừ lạnh một tiếng:“Có chuyện liền nói.” Tứ lang cũng không để ý, khuôn mặt đang cười hì hì lập tức lạnh lùng đe dọa:“Hiện tại trong miếu tất cả đều là quan binh, ngươi nói xem, ta đem ngươi giao cho bọn họ có thể đổi được bao nhiêu ngân lượng? Thanh muội muội sợ rồi sao? Không, nên gọi là…Vân muội muội mới đúng.”