Vân Hách Liên Thiên
Chương 47 : Kỹ thuật
Edit: Chrysanthemum
Vừa mở mắt ra, Thương Ngôn liền thấy Vân Hách Liên Thiên đang đùa giỡn chơi cùng một con mèo nhỏ, nhung mao mềm mềm lớn cỡ bằng bàn tay. Ghé vào trong ngực Hách Liên Vân Thiên, tiểu tử kia dường như muốn liếm mặt Vân Hách Liên Thiên, lại bị dùng một ngón tay giữ đầu lại không cho tiến tới, chỉ có thể phí công vùng vẫy tứ chi trong ngực hắn. Bộ dáng kia quả thực muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Thương Ngôn vừa tỉnh lại không hề ý thức được bản thân hiện tại không phải ở nhân hình, vẫn vui vẻ hớn hở lại gần cọ cọ Vân Hách Liên Thiên, nhìn hắn đùa với tiểu miêu, tổng cảm thấy tình cảnh này dường như đã từng quen biết, nhưng lại không nhớ được là chuyện khi nào, cũng hậu tri hậu giác nhớ đến việc tiểu miêu lớn cỡ nắm tay này xuất hiện từ nơi này. Y đang khó hiểu thì chỉ thấy tiểu gia hỏa kia bị chọc cho nóng nảy, há cái miệng nhỏ mà muốn cắn một ngụm lên tay Vân Hách Liên Thiên. Thương Ngôn quýnh lên muốn đưa tay xách nó ra, nào ngờ được thứ vươn ra không phải tay mà là móng vuốt, đập một cái đã khiến cho tiểu gia hỏa kia lộn nhào từ trên người Vân Hách Liên Thiên xuống.
Y cũng không nghĩ đến việc răng nănh của một tiểu tử như vậy có thể sắc bén bao nhiêu, đừng nói là cắn Vân Hách Liên Thiên, dù cho cắn lên tay người thường cũng chỉ để lại một cái dấu răng mà thôi, huống chi là Vân Hách Liên Thiên. Vân Hách Liên Thiên là ai? Là yêu mà có thể sánh ngang với thần tiên a, cho dù là mãnh thú thao thiết thượng cổ (phàm ăn và hung dữ) cắn xuống một ngụm cũng không thể phá của hắn được một mẩu da… Đại khái chỉ có một mình Thương Ngôn y xem hắn như Hách Liên Vân Thiên trói gà không chặt mà quan tâm đi.
“Tỉnh?” Vân Hách Liên Thiên nghiêng đầu nhìn Thương Ngôn bên gối, sau đó đưa tay thuận mao trên lưng y, đến lúc này mới nhặt Tiểu Tam vừa ngã trên người mình xuống, trấn an tiểu đông tây đang tạc mao, như nó muốn mà đặt nó trên hõm vai của mình, ngón tay ôn nhu vuốt ve lông tơ mềm mại của nó. Tiểu Tam lúc này mới thỏa mãn vung cho Thương Ngôn một cái chân, sau đó tiếp tục dựa vào Vân Hách Liên Thiên làm nũng.
“Ân.” Miệng thì đáp lời nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tiểu đông tây kia. Thương Ngôn chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa kia cực kỳ đáng giận, ỷ vào chính mình chỉ nhỏ một đoàn lại có thể cuộn mình trên vai Vân Hách Liên Thiên, còn vui vẻ liếm cằm của hắn, khiến cho Vân Hách Liên Thiên bị ngứa nhưng vẫn sủng nịch mà mặc nó làm càn, trên mặt thậm chí còn mang theo ý cười đạm nhiên, tuy rằng cực thiển nhưng cũng đủ khiến cho Thương Ngôn ghen tị. Thật chua a, cho đến bây giờ Vân Hách Liên Thiên cũng chưa đối xử với y ôn nhu như vậy, thế mà lại thân mật với một tên tiểu tế tử không biết từ nơi nào đến này.
Thương Ngôn làm sao biết được Vân Hách Liên Thiên chẳng qua là thấy bộ dáng này của Tiểu Tam và Thương Ngôn trước kia quả thực giống nhau như đúc nên mới thân mật như vậy. Tiểu Thương Ngôn cũng rất thích cuộn mình nằm trong lồng ngực của hắn, cũng thích thỉnh thoảng lại liếm mặt hắn, hơn nữa còn nhỏ hơn thế này một chút, mềm mại nhung tơ một đoàn, nhuyễn nhuyễn nhu nhu đến mức ngay cả đi đường cũng hay ngã nhào.
“Nó từ nơi nào tới?” Thương Ngôn nhấc cái đầu đang chôn ở hõm vai bên kia của Vân Hách Liên Thiên, buồn bực hỏi.
“Tiểu Tam.” Vân Hách Liên Thiên vẫn vươn ngón tay vuốt ve phần bụng nhỏ của Tiểu Tam như cũ, Thương Ngôn lại vẫn chậm chạp chưa phát hiện ra bản thân đang ở thú hình… Cái đầu nhung nhung mềm mại dán trên hõm vai Vân Hách Liên Thiên, quả thực không khác gì với Tiểu Tam đang làm nũng bán manh, thật sự không có tư cách gì để phán xét người ta không được làm nũng.
Thì ra là Tiểu Tam… Ân, đúng rồi, bộ dạng diễu võ dương oai kia, không phải là Tiểu Tam nghịch ngợm như tiểu quỷ kia thì còn có thể là ai. Thế nhưng tại sao nó lại biến thành nhỏ xíu như vậy? Đúng rồi, hẳn là Vân Hách Liên Thiên đã dùng phép thuật thu nhỏ nó lại a. Thương Ngôn nhìn lướt qua Vân Hách Liên Thiên, quả nhiên thấy được chỉ có một mình Tiểu Tứ đang nằm trên nền đất ghé vào bên giường. Ánh mắt Tiểu Tứ nhìn Tiểu Tam và Thương Ngôn đang nằm trên giường đầy ý xem thường. Thật sự là một đôi không có tiền đồ, chỉ biết bám dính lấy Vân Hách Liên Thiên…
Thương Ngôn nếu không muốn giữ mặt mũi thì chỉ sợ đã hận mình không thể biến thành nho nhỏ một đoàn giống như Tiểu Tam, được Vân Hách Liên Thiên ôm trong bàn tay trêu đùa…. Hắn đến tận bây giờ vẫn chưa từng ôn nhu sờ vuốt da lông y như vậy, cũng chưa từng xoa lỗ tai y đầy sủng nịch như vậy, cũng chưa từng lộ ra ý cười đạm nhiên như vậy với y. Thương Ngôn càng nghĩ càng hờn tủi, oán hận mà liếm liếm hai má của Vân Hách Liên Thiên.
Như thế lại vừa vặn, đại gia hỏa như y vừa liếm thì lập tức khiến cho mặt mày Vân Hách Liên Thiên ướt sũng, cũng rốt cuộc kéo lại được sự chú ý của hắn. Vân Hách Liên Thiên dành ra một bàn tay để đẩy lão đại bên cạnh ra, hắn cũng không định để cho Thương Ngôn dùng phương thức này rửa mặt giúp mình. Thế nhưng hắn đẩy ra lại càng khiến Thương Ngôn ai oán. Dựa vào cái gì chứ, nó liếm được, sao ta lại không liếm được?!
Vân Hách Liên Thiên nâng Tiểu Tam bỏ lên lưng Thương Ngôn, đưa tay vuốt phần lưng của Thương Ngôn đang nóng nảy, thuận mao cho y. Thương Ngôn lại cố ý động thân thể, quăng ngã Tiểu Tam từ trên lưng xuống, còn xấu bụng mà phủi chân một cái khiến cho Tiểu Tam vốn lăn thành một đoàn lại còn lăn thêm vài vòng, lập tức đập vào vách tường ở trong giường. Vân Hách Liên Thiên ở phía sau Thương Ngôn buồn cười mà nhìn Thương Ngôn khi dễ Tiểu Tam, nhéo nhéo cái lỗ tai dựng thẳng của y, cảm thấy Thương Ngôn quả thật vẫn phá phách đáng yêu như trước đây, lớn như vậy rồi mà còn đi khi dễ tiểu tử kia.
Lỗ tai mẫn cảm bị vuốt ve, Thương Ngôn nhất thời run lên, lúc này mới xấu hổ phát hiện ra bản thân đã hóa thành thú hình từ khi nào… Không phải là tối qua biến về trong lúc ngủ đó chứ? Phải chăng y đã làm cái gì đó với Vân Hách Liên Thiên… Bằng không vô duyên vô cớ sao lại biến thành nguyên hình? Thương Ngôn nhất thời vội vàng vận khởi pháp thuật biến lại thành nhân hình. Nhưng mà a, hóa lại thành hình người lại càng thêm xấu hổ. Bởi vì tay của Vân Hách Liên Thiên vốn đang khoát lên lưng y lập tức biến thành vòng qua eo, hơn nữa điểm đặt của bàn tay còn phi thường mỹ diệu, ngón tay cư nhiên lại vừa tầm chạm đến ω của y… (bản raw để cái hình ω nha, đã censored rồi nên vậy đó =)))
Có điều đầu ngón tay đụng chạm như có như không lại càng đượm vẻ khiêu khích, Thương Ngôn lập tức cứng người. Tư thế hiện tại này của y phi thường ám muội, toàn thân xích lõa bị Vân Hách Liên Thiên ôm vào trong lòng. Mà đây lại là hậu quả do y đột nhiên hóa thành nhân hình tạo thành, quả thực giống như y tự động nhảy vào lòng Vân Hách Liên Thiên. Da mặt Thương Ngôn lập tức đỏ bừng, may mà y đưa lưng về phía Vân Hách Liên Thiên. Sau đó y cẩn thận dịch chuyển hạ thân, muốn làm cho tiểu huynh đệ không nghe lời mà bắt đầu dần dần sung huyết đứng thẳng kia cách xa ngón tay của Vân Hách Liên Thiên một chút.
Bất quá, chúng ta phải nói rõ Vân Hách Liên Thiên không giống như Hách Liên Vân Thiên. Chút hành động nhỏ lén lút ấy của Thương Ngôn làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Vân Hách Liên Thiên. Dù cho có là một con kiến nhỏ cách xa ngàn dặm, chỉ cần hắn muốn thì e rằng đều có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở, huống chi người nọ lại nằm trong lòng hắn thì làm sao thoát được? Cho nên Thương Ngôn à, phải biết rõ người hiện tại đang ôm mình là ai, nếu như vẫn xem hắn giống như trước thì nhất định sẽ bị khi dễ thực thê thảm a~
Chẳng qua Vân Hách Liên Thiên dĩ nhiên sẽ không vạch trần Thương Ngôn, cũng không ác liệt mà cố ý đùa giỡn y. Hắn chỉ âm thầm mở lòng bàn tay đặt trên bụng Thương Ngôn, sau đó tinh tế vuốt ve. Chính tại nơi này đang dựng dục một tiểu sinh mệnh, mà tiểu sinh mệnh đó lại còn là con của hắn. Loại cảm giác này quả thật phi thường kỳ diệu, Vân Hách Liên Thiên chưa từng suy nghĩ đến việc có một đứa con của mình, tuy rằng chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng dễ dàng. Chỉ cần hắn muốn, thậm chí không cần giao hợp, chỉ cần đem tinh nguyên bổn mạng của hắn rót vào trong cơ thể. Với thuộc tính bá đạo của hắn, thông qua phương pháp dần dần xâm chiếm cơ thể mẹ thì vô luận giới tính nào đều có thể dựng dục hài tử của hắn. Chẳng qua nếu như không đủ cường đại, có lẽ qua vài ngày cũng sẽ bị hài tử của hắn “ăn” hết đi.
Vân Hách Liên Thiên ôn nhu vuốt ve bụng Thương Ngôn, không hề mang một chút dục niệm nào. Hắn chẳng qua chỉ đang nghĩ nếu như Thương Ngôn biết được dù cho mình có hy sinh tính mạng cũng chưa chắc có thể sinh hạ hài tử này, y liệu còn có thể chấp nhất như trước không? Dù cho phải vì hài tử mà khiến cho tu vi vạn năm của y bị hủy hoại trong chốc lát thì y vẫn nguyện ý sao? Dường như Thương Ngôn đã đưa ra câu trả lời cho câu hỏi này ở lần trên Ẩn Vân Điện, thế nhưng chưa đến bước đường cùng thì Vân Hách Liên Thiên vẫn không xác định được liệu Thương Ngôn có thể dao động hay không. Một lời nhiệt huyết nói ra rất dễ dàng, thế nhưng đó chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, có lẽ đến lần thứ hai y sẽ hối hận. Vả lại, phải trơ mắt nhìn hài tử trong bụng xem tính mạng mình như chất dinh dưỡng mà xâm chiếm, cái loại cảm giác này có thể nói không đáng sợ sao? Dù là như thế nhưng y vẫn có thể kiên định không suy chuyển được sao? Tự bức mình đi từng bước một tiến đến tử vong… Đoạn tình cảm này phải như thế nào mới có thể khiến y có dũng khí… đối xử tàn nhẫn với bản thân đến vậy…
Vân Hách Liên Thiên biết rõ kết cục nếu như Thương Ngôn lấy tu vi hiện tại mà dựng dục hài tử của hắn, thế nhưng lại quyết định lãnh nhãn bàng quan. Y đã nói với hắn là sẽ giữ nó không phải sao? Hơn nữa hắn vẫn chưa thể xác định được tình cảm của Thương Ngôn. Nếu như loại sợ hãi khi phải bước dần đến cánh cửa tử vong vẫn không thể khiến cho Thương Ngôn lùi bước, vậy thì hắn có thể tin tưởng vào y rồi đi? Mà trong lúc này cứ tận tình đối đãi y là được rồi.
Bên này Vân Hách Liên Thiên vô tri vô giác suy tư, chỉ khổ cho Thương Ngôn. Bị người mình thích vuốt ve như vậy khiến cho dục vọng hơi ngẩng đầu vừa rồi càng thêm không thể dịu xuống, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn, so với trực tiếp sờ chỗ tư mật cũng không thua kém. Vuốt ve cơ thể y, không những là người mình thích, lại còn là ái nhân mất đi nhưng tìm lại được. Có lẽ là ái nhân mà y trải qua muôn vàn khó khăn, thật vất vả mới tìm lại được, khiến cho mỗi một ngón tay, mỗi cái đụng chạm đều giống như hàm chứa ma lực, vỗ về tâm tư mỏi mệt của y. Tuy rằng đã tìm được ái nhân, thế nhưng biến hóa của Vân Hách Liên Thiên khiến cho y thủy chung vẫn luôn nơm nớp lo sợ, tâm tư lơ lửng không thể buông xuống, sợ hắn lại tan biến lần nữa. Y thật sự không thể chịu nổi đau đớn như vậy, thêm vào đó là sự khác biệt rất nhỏ giữa hai người cũng khiến Thương Ngôn thấp thỏm lo âu.
Thế nhưng những thứ đó đều theo bàn tay đang tinh tế vuốt ve kia mà rời đi, trái tim tựa như vẫn luôn bị treo ngược nay lại chậm rãi buông xuống. Từ một khắc tìm được Vân Hách Liên Thiên, lần đầu tiên có cảm giác kiên định, lại cảm nhận được tình yêu ôn nhu giống như của Hách Liên Vân Thiên, xác định được bọn họ thật sự cùng là một người, mặc dù có chút khác biệt thế nhưng không thể nghi ngờ được rằng cả hai có cùng một linh hồn. Một khi bất an luôn chế ngự trong lòng bị đuổi đi, dục vọng đã lâu ngày không được an ủi liền trở nên rõ ràng. Cơ thể căn bản không thể chịu nổi một chút trêu chọc, vội vàng mà bày tỏ khát vọng.
Thương Ngôn thật sự nhịn không được sự ôn nhu tế tế mật mật kia, một tiếng rên rỉ bật ra ngoài, cũng đánh thức người phía sau. Thương Ngôn chán nản cắn môi, đây còn ra thể thống gì nữa, Vân Hách Liên Thiên căn bản không có ý tứ như vậy. Thế mà y lại… động tình như vậy, còn dọa người như vậy… Sẽ bị chán ghét mất thôi, hắn thanh lãnh kiền tịnh như vậy, sạch sẽ đến mức không thể bị khinh nhờn.
“Ngô… A!” Thương Ngôn đang nghĩ ngợi xa xôi thì đã bị Vân Hách Liên Thiên nắm lấy nơi yếu hại, cả kinh đến mức thiếu chút nữa tiết ra, mất mặt đến mức không thể gặp người. Càng xấu hổ hơn chính là Thương Ngôn vừa mở mắt nhìn qua lại thấy Tiểu Tam tròn mắt tò mò nhìn mình. Trời ạ, y ngay cả tâm muốn chết cũng có rồi! Thương Ngôn theo bản năng mà kẹp chặt chân, chống cự yếu ớt, “Không được… A…”
“Ân? Vì sao?” Rõ ràng đã như thế này rồi, vì sao lại không cho hắn hỗ trợ? Vân Hách Liên Thiên kỳ quái hỏi, y không phải thích hắn sao? Chẳng lẽ y muốn tự làm? Vân Hách Liên Thiên mặc dù nghi hoặc nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, tỉ mỉ giúp Thương Ngôn giải phóng dục vọng, một tấc cũng không quên chiếu cố.
Thương Ngôn há miệng thở dốc. Vì sao ư? Chẳng lẽ phải nói bởi vì quá mất mặt sao? Nếu thật sự nói như vậy mới là dọa người… Thương Ngôn đành phải vô lực mà đưa tay ngăn trở tầm mắt tò mò của Tiểu Tam. Tốt xấu gì cũng không thể để cho người khác, à, hổ khác xem xuân cung trực tiếp được. Bất đắc dĩ bị Tiểu Tam linh hoạt tránh thoát, nhãn cầu xanh biếc lưu chuyển hữu thần nhìn chằm chằm vào Thương Ngôn. Thương Ngôn than thở một tiếng, cảm thấy sau lần này nhất định không thể ngẩng đầu trước mặt Tiểu Tam được nữa, sau đó liền giả lạc đà mà nhắm mắt lại, tự lừa mình dối người.
Vân Hách Liên Thiên phủi mắt Tiểu Tam, tưởng rằng Thương Ngôn bởi vì lúc này nên ngượng ngùng, thông cảm mà xách cổ Tiểu Tam ném xuống dưới giường để nó chơi với Tiểu Tứ. Sau khi làm xong, tay kia của Vân Hách Liên Thiên lại xuyên qua nách Thương Ngôn, hai tay cùng ôm lấy trung tâm dục vọng của y.
Kích thích lên Thương Ngôn càng lúc càng lớn, y nhắm chặt mắt lại, day cắn môi dưới, nhưng lại không thể ngăn cản khoái cảm dâng trào, khó nhịn mà vặn vẹo eo hông. Vân Hách Liên Thiên dán lên lỗ tai Thương Ngôn, hỏi: “Không thoải mái?” Hắn rõ ràng đã dựa theo kinh nghiệm phong phú để làm a. Tuy rằng bản tôn hắn chưa từng trải qua tình sự, thế nhưng hóa thân của hắn cũng không phải vô ích, trăm triệu hóa thân chẳng lẽ là chuyện đùa? Nhiều hóa thân như vậy, dù cho mỗi cái chỉ trải qua một hồi tình sự, lại nhân lên số lượng thì chỉ dùng từ kinh nghiệm phong phú đã không thể hình dung nữa rồi. Huống chi trong trăm triệu hóa thân của hắn lại có một vài cao thủ tình trường, nhân tài kiệt xuất trong chuyện đó… Tỉ như hái hoa tặc chuyên nghiệp, kỹ xảo này, thủ đoạn này, đều có thể nói là trải nghiệm của Vân Hách Liên Thiên.
Vì thế nên so với kỹ xảo của Vân Hách Liên Thiên thì động tác trúc trắc lúc trước của Hách Liên Vân Thiên thật sự không thể so sánh. Ngay cả Hách Liên Vân Thiên không có nhiều kỹ xảo cũng có thể khiến cho Thương Ngôn toàn quân tan rã, vứt giáp xin hàng, vậy được Vân Hách Liên Thiên an ủi làm sao có thể không thoải mái? Phải nói là cực thoải mái cực kích thích, thoải mái đến mức khiến Thương Ngôn muốn tiết ra chỉ qua vài cái…
Thương Ngôn nào dám trả lời. Thứ nhất là đáp không được, thứ hai là y sợ một khi mở miệng sẽ khiến cho y nghe thấy âm thanh rên rỉ đầy nhục nhã; thứ ba là y thật sự nhẫn nại vất vả lắm rồi, chẳng qua nếu như bị sờ vài cái liền bắn như vậy, thật sự rất tổn thương đến tự tôn giống đực của Thương Ngôn…
Biểu tình rối rắm lẫn sự trầm mặc này của Thương Ngôn khiến Vân Hách Liên Thiên cho rằng y không thoải mái, lại càng lùng sục trong biển ký ức bị hắn chôn sâu từ lâu, bắt chước thực hiện trên người Thương Ngôn.
Này thì tốt rồi, rốt cuộc như nguyện mà khiến cho Thương Ngôn run rẩy co quắp ngón chân. Y gầm nhẹ một tiếng, đạt đến cao trào. Ân, cái loại tự tôn giống đực kia cũng không còn thừa bao nhiêu. Thương Ngôn thở hào hển mà rối rắm, mình rốt cuộc kiên trì được bao nhiêu đâu… Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hoảng cắt đứt dòng xoắn xuýt của y.
“Thương Ngôn, cứu mạng a!”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
75 chương
50 chương
100 chương
126 chương
47 chương
117 chương