Vân Hách Liên Thiên

Chương 39 : Châu thai

Edit: Chrysanthemum! Thương Ngôn chỉ biết nhắm về hướng đông, luôn luôn nhắm về hướng đông mà đi, đến nỗi muốn tìm thứ gì ngược lại không còn trọng yếu nữa. Y mơ hồ biết, hồn phách của Hách Liên Vân Thiên dưới Đại Nhật Thần Hỏa có thể đốt cháy hết thảy trên thế gian thì làm sao có thể còn tồn tại. Chẳng qua trong lòng y không muốn tin tưởng việc người y muốn chung sống cả đời lại biến mất vô ngân mà thôi… Y không thể không vận sức bay nhanh về hướng đông. Bởi vì một khi y dừng lại, hình ảnh nụ cười dịu dàng của Hách Liên Vân Thiên tại thời khắc bị Thần Hỏa nuốt lấy sẽ giống như một lưỡi dao sắt bén không ngừng khoét từng khối thịt trên trái tim y, khiến y đau đến không thở nổi… Y cần làm những chuyện khác để phân tán lực chú ý, một khắc cũng không ngừng mà tiến về phía trước. Y ngay cả yêu lực hộ thân cũng không vận khởi, chỉ chăm chăm tiến về phía trước, trực diện ngênh đón gió lạnh. Kình phong thổi quét qua mặt ngược lại khiến cho vết thương trong lòng đang co rút đau đớn không nguôi dần trở nên dễ chịu. Vì thế Thương Ngôn càng thêm gia tốc, lại càng chính là tự ngược. Lấy tu vi Đại La Kim Tiên có thể thoát ly lục đạo luân hồi, tự do tiêu dao tam giới thất hải của y hiện tại, toàn lực đi đường cũng không hề chậm hơn việc không ngừng sử sụng Súc Địa thuật. Hơn nữa quanh thân y còn tỏa ra một vầng hào quang ngũ sách, khiến cho dân chúng khi thấy dị tượng này đều đồng loạt dập đầu quỳ lạy, miệng hô thần tiên hiển linh. Thương Ngôn bất chấp những thứ đó, chỉ lo mải miết chạy như bay. Tốc độ càng lúc càng nhanh, sắp đến mức không khí chung quanh đều giống như ứ đọng, mỗi bước đi về phía trước đều phải vận khởi yêu lực toàn thân. Y khát khao muốn nhanh hơn thời gian, đuổi kịp thời gian, khiến cho thời gian chảy ngược. Lần này thà rằng y buông tha toàn thân tu vi này, tuyệt không mạo hiểm độ kiếp, dù cho bị Lôi kiếp đánh trở về nguyên hình cũng được, y nguyện biến thành một con hổ bình thường chậm rãi cùng hắn từ từ già đi, cùng hắn đi hết đời này, chỉ cần có thể để cho hắn còn cùng với y là tốt rồi. Hắn từng nói, một đời này hắn vô tại vô họa, sẽ trải qua một đời bình an. Nếu như không gặp y, cản thay y một kiếp, thì sẽ không, sẽ không… Đều do y tham luyến ôn nhu của hắn, quấn quýt lấy hắn mà vọng tưởng cùng hắn bên nhau một đời. Đúng rồi, đều là do y, y nên một mình sống quãng đời cô độc còn lại, cớ sao lại si tâm vọng tưởng dây dưa với hắn, làm hại hắn chết bất đắc kỳ tử… Thương Ngôn tràn đầy hối hận tự trách, hận không thể lập tức chết thay cho Hách Liên Vân Thiên. Nếu như y chết mà Hách Liên Vân Thiên có thể sống lại, y e rằng đã sớm… Hay là y cùng đi trên đường đến Hoàng Tuyền với Hách Liên Vân Thiên. Con đường kia quá rét lạnh, y lo lắng hắn một mình… Không đúng! Chút tham vọng ấy của y hiện tại đều biến thành hy vọng xa vời. Hắn đã hồn phi phách tán, căn bản không thể xuống Hoàng Tuyền để lần nữa luân hồi… Mà đầu sỏ gây nên chuyện này, chính là y! “A…” “A a…” Thương Ngôn đã muốn bay đến phía trên Đông hải ngoài lục địa, bỗng nhiên gào thét một hơi, thổi quét khiến sóng biển quay cuồng, phong vân bắt đầu chuyển khởi. Âm thanh chấn động thiên địa bi thương thê lương vô hạn. Đây chính là tiếng gầm đau đớn khi lão hổ mất đi bầu bạn. Tiếng gầm như cách phóng thích tình cảm trong lòng một cách thống khoái. Bi thương, hoang mang, tự trách, áy náy, lưu luyến trong lòng đều theo một khắc này tiết ra, không hề giữ lại. Từng tiếng từng tiếng xông thẳng lên trời, dẫn tới thiên địa đều có chút biến sắc. Thống khổ cực độ, phát tiết điên cuồng. Thương Ngôn ở trong một loại trạng thái kỳ lạ, đầu óc trống rỗng, quên mất đất trời, quên mất Hách Liên Vân Thiên, thậm chí quên cả chính mình, chỉ có thể thông qua phương thức này để mà làm dịu nỗi đau xé lòng, bằng không quả tim đang đập kia nhất định sẽ đau đến mức đình chỉ. Đột nhiên trước mắt tối sầm, Thương Ngôn không hề báo trước mà đâm đầu xuống biển. Kỳ thật Thương Ngôn đã sớm là nỏ mạnh hết đà. Y lại vừa mới độ kiếp, tuy rằng thành công thì tu vi có thể sánh ngang với yêu tiên Đại La Kim Tiên, thế nhưng hao tổn yêu lực thì trong nhất thời không có cách nào bổ sung. Yêu lực hư không, dầu cạn đèn tắt. Thương Ngôn chẳng những không bổ sung mà còn tựa như không muốn sống, hao phí yêu lực mà phi nhanh như chớp giật. Lại thêm đả kích mất đi Hách Liên Vân Thiên khiến cho tâm thần tê liệt, chân chính là thể xác và tinh thần đều tiều tụy, toàn bộ đều dựa vào một hơi cố chấp với hy vọng nhỏ bé do Vân Sơ cho y mà chống đỡ. “Ầm” một tiếng rơi xuống biển, nháy mắt đã bị nước biển lạnh lẽo vây quanh, cơ thể dần chìm xuống. Thương Ngôn lại tựa như không phát giác, tùy ý để cho thân thể mình chìm xuống biển sâu. Nước biển rét lạnh như băng đột nhiên trở nên ấm áp, ấm áp tựa như ngày xưa Hách Liên Vân Thiên luôn ôm y. Trên mặt Thương Ngôn bỗng hiện lên một nụ cười hư ảo, y nhìn ánh nắng xuyên quan làn nước càng ngày càng mờ, thẳng đến khi hoàn toàn lâm vào hắc ám cũng không hề giãy dụa, cứ như vậy mà chìm xuống. Cứ mặc như vậy mà chìm xuống, không chống cự thì sẽ chết a, chết rồi thì liệu có thể nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên không? Cho dù là ở trong mộng, vì sao con tim đã mất đi Hách Liên Vân Thiên vẫn còn có thể nhảy lên chứ? Vì sao y vẫn còn chưa chết? Trong biển sâu yên tĩnh, duy nhất chỉ có thể nghe thấy được thanh âm trái tim mình đập chậm. “Thịch, thịch, thịch”, vô cùng rõ ràng. Thương Ngôn cứ như vậy mặc kệ chính mình, thống hận vì sao chính mình vẫn còn chưa chết. Nước biển thâm nhập vào trong miệng mũi, rõ ràng đã không thể hô hấp. Vì sao y lại là yêu tiên chứ, đến như vậy mà vẫn còn chưa chết… Đột nhiên một thanh âm luật động mỏng manh truyền vào tai Thương Ngôn, nhỏ bé mà từ tốn, trộn lẫn trong nhịp tim đập của y. Nếu hiện tại y không chuyên tâm lắng nghe, nếu chung quanh không tĩnh lặng vô thanh thì Thương Ngôn tuyệt đối sẽ không nghe ra được thanh âm nhược tiểu thế này. Mà thanh âm này vẫn luôn truyền ra từ trong cơ thể y. Thương Ngôn theo bản năng mà dò xét bên trong thân thể mình. Nội đan nguyên bản bây giờ đã biến thành kim tử sắc. Tuy rằng vốn ảm đạm vô quang, đã từ từ toàn chuyển mà hấp thu linh khí thiên địa mỏng manh để củng cố chính mình. Kỳ dị là dưới nội đan cư nhiên còn có một quang cầu được hào quang ngũ sắc bao quanh, chính giữa thỉnh thoảng lại có thanh quang lóe ra, tựa như có một sinh mạng tồn tại, nhịp đập nhỏ bé kia chính là từ nơi này truyền ra. Càng kỳ dị hơn nữa, linh khí được nội đan của y hấp thu còn chưa kịp ngưng kết đã bị quang cầu sáng mờ này hút đi. Hơn nữa viên cầu này còn lấy tốc độ vô cùng thong thả mà tách từng tia yêu lực từ trong nội đan hư không của y mà hấp thu, tự làm lớn mạnh mình… Chung quanh là quang mang rực rỡ như sao trời, chính giữa được vây quanh là một vật thể sáng rực được ngưng kết nào đó, Thương Ngôn chăm chú dõi mắt nhìn cũng không thấy rõ được là vật gì. Rõ ràng nhỏ bé như vậy, lại ở trong thân thể y tạo thành một hình ảnh vô cùng mỹ lệ tráng khoát. Chăm chú nhìn vào quang đoàn kia, Thương Ngôn tựa như xuyên qua trời cao hình thấy được ngân hà hư ảo, xinh đẹp dị thường. Tuy rằng nó rành rành bá đạo cướp lấy yêu lực của y. Khí tức quen thuộc lại xa lạ kia khiến cho Thương Ngôn khó hiểu. Đây là thứ gì? Bên trong dường như mơ hồ mang theo khí tức của y. Đây tuyệt đối là một vật thể sống! Ngoài ra nó còn mang một loại khí tức khác, y hình như cũng rất quen thuộc, thế nhưng y lại nhớ không nổi là ai… Thương Ngôn mạnh mẽ ôm lấy bụng mình, kinh ngạc mở to mắt nhìn trong bóng đêm. Khí tức kia là Hách Liên Vân Thiên… Lại nhớ đến khi bọn hắn triền miên giao hợp, hay đây chính là con của bọn hắn? Là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên? Vừa nghĩ đến khả năng này, phản ứng đầu tiên của Thương Ngôn không phải là nghi hoặc vì sao chính mình lấy thân nam tử thụ thai một cách nghịch thiên, mang thai hài tử của Hách Liên Vân Thiên, mà là ra sức bơi lên trên mặt nước. Trời ạ, y hại Hách Liên Vân Thiên, thiếu chút nữa tự tay giết chết con của bọn hắn. Vừa nghĩ đến vừa rồi y đã mặc kệ bản thân đâm đầu vào chỗ chết, đấy chẳng phải là đồng thời phá đi đứa bé trong bụng này? Thương Ngôn nghĩ lại mà sợ. Mạng của y không là gì, chỉ cần thứ này mang khả năng một phần vạn có thể là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên, thì y sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân vừa rồi thiếu chút nữa giết chết nó. Đây chính là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên a, là minh chứng duy nhất cho thấy Hách Liên Vân Thiên từng đến thế giới này, là lễ vật cuối cùng Hách Liên Vân Thiên lưu lại cho y. Y cư nhiên muốn giết nó, điều này làm sao có thể tha thứ! Về phần vì sao hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên lại là một quang đoàn vô cùng quỷ dị, tại sao lại đoạt yêu lực của y, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Thương Ngôn. Bọn hắn vốn là nhân yêu kết hợp, hoài thai thành thứ gì vốn không thể biết trước. Hiện tại… Sinh mệnh nhược tiểu đang khiêu động trong cơ thể y, chính là toàn bộ ý nghĩa trong sinh mệnh này của y! Cố tình vào lúc này, thân thể Thương Ngôn dường như muốn đối lập với ý muốn, không thể khống chế được. Yêu lực khô kiệt, y dù cực lực muốn bơi về phía trước nhưng áp lực trầm trọng dưới biển sâu khiến cho tứ chi của y đều như treo quả năng ngàn cân, không tài nào vùng vẫy nhúc nhích, thân thể lại mất tự chủ mà chìm xuống. Không, không được! Y tuyệt đối không thể chết! Hiện tại y không muốn chết, y muốn làm rõ sinh mệnh trong bụng có phải là hài tử của y và Hách Liên Vân Thiên hay không. Bất chợp dòng nước chớp lên dữ dội, một cái bóng đen dài cực lớn bơi thẳng về phía Thương Ngôn. Thương Ngôn cả kinh, là hải yêu dưới biển sâu? Có thể hành động tự nhiên linh hoạt như vậy dưới đáy biển sâu, e là thân thể kia phải cứng cỏi đến đáng sợ, hiện tại y chỉ sợ không phải là đối thủ. Không để cho Thương Ngôn nghĩ nhiều, bóng đen vừa động thân mình, cái đuôi đã quấn một vòng quanh Thương Ngôn, sau đó cứ như vậy mà lấy tốc độ cực nhanh lôi Thương Ngôn về phía mặt biển. Hắn ta đang cứu y? Thương Ngôn kiềm chế mà bất động, âm thầm liều mạng khôi phục yêu lực để làm tốt phòng bị. Chờ đến khi càng đến gần mặt biển, Thương Ngôn lúc này mới nghi hoặc phát hiện, “hải yêu” đang quấn quanh mình lại là một con rồng, là một con rồng cực lớn. Đến khi con rồng kia kéo Thương Ngôn phá nước mà ra, bay lượn trên mây trời, Thương Ngôn mới nhìn rõ diện mạo của hắn ta. Hóa ra là một chân long, một Hắc Long cực lớn. Bộ vảy lớn như chậu rửa mặt bao trùm toàn thân mang theo thủy quang, dưới ánh sáng mặt trời lóe lên sáng bóng của kim khí. Thân hình kia quả thực mang lại chấn động vô cùng. Hắc Long? Chẳng lẽ là hắn… Đợi đến khi Hắc Long dừng lại ở một phù đảo trên biển, hóa thành nhân hình, vẫn là trang phục hắc y như trước, quả nhiên là Hắc Long mà Thương Ngôn từng gặp – Thương Lan. Hiện tại Thương Lan đang cau mày nhìn Thương Ngôn cả người ướt đẫm. Thương Ngôn thì lại đề phòng nhìn chằm chằm Thương Lan. Tuy rằng hắn ta ba lần bốn lượt cứu y, thế nhưng hiện tại y không dám có nửa điểm sơ xuất, chuyện này liên quan đến tiểu sinh mệnh trong bụng kia. “Mỗi lần gặp đều thấy ngươi chật vật như thế.” Thương Lan lạnh lùng phun ra một câu, “Ngươi ở đây tìm hắn sao?” “Hắn” ở đây là ai, hiển nhiên không cần nói cũng biết. Thương Ngôn cũng không lên tiếng,  chỉ hỏi lại: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi nhận thức… Hách Liên Vân Thiên?” Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, thanh âm của Thương Ngôn cơ hồ run rẩy đến mức không thành tiếng. “Hách Liên Vân Thiên?” Thương Lan nhẹ nhàng đọc lại bốn chữ này một lần, tựa như đang thưởng thức ý vị trong đó, rồi nhẹ nhàng nỉ non một câu, “Hắn gọi là Hách Liên Vân Thiên…” Tiếp theo lắc đầu nói, “Ta là Thương Lan, ta không biết hắn, chỉ biết chủ nhân của khối ngọc kia.” Thương Ngôn nhìn sang Thương Lan. Khối ngọc bích kia của Hách Liên Vân Thiên vẫn còn được y nắm chặt trong tay, đâm sâu vào máu thịt, tựa như bảo bối mà thận trong thu vào lòng, đặt ở trước ngực. Y cũng không quan tâm chủ nhân ban đầu của khối ngọc này là ai. Hiện tại y chỉ thầm nghĩ muốn làm rõ sinh mệnh trong bụng mình có phải là cốt nhục của y và Hách Liên Vân Thiên hay không thôi. Đã khôi phục được chút yêu lực, vừa định xoay người rời đi, Thương Lan lại đột nhiên “A” một tiếng, “Trên người ngươi vì sao lại có khí tức của hắn?” Rồi lại thở dài một tiếng, “Hắn quả nhiên vẫn yêu thương ngươi như vậy a…”