Vân Hách Liên Thiên

Chương 31 : Viên thú

Edit: Chrysanthemum Thương Ngôn hôn Hách Liên Vân Thiên không chịu buông tay, hơi thở cũng nặng dần, lại thấy Hách Liên Vân Thiên vẫn mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa vạn năm không đổi thì thật sự là tức giận đến thở không thông. Tiếu nhan ôn nhu như nước bình thường đều thấy vạn phần xinh đẹp, lúc này nhìn vào lại cực kỳ đáng hận. Trời a, y đều đã thế này rồi mà người nọ vẫn mang phong thái bình tĩnh như trước. Thế nào lại giống như nụ cười chào đón y trở về nhà mỗi ngày vậy chứ?  Hách Liên Vân Thiên vô dục vô cầu khiến cho Thương Ngôn quả thực sắp phát điên. Từ lần đầu thân mật do y chủ động làm mấy thứ mất mặt dọa người hấp dẫn hắn thì bọn họ tới nay vẫn chưa làm thêm lần nào, đây là người bình thường sao? Đôi khi Thương Ngôn thực sự muốn biết rốt cuộc hắn có tu tiên hay không. Coi trọng thanh tâm quả dục, hắn rốt cuộc có phải là người hay không a? Mặc kệ buổi sáng hay buổi tối, mùa xuân hay mùa thu, hắn hoàn toàn không có nhu cầu về phương diện kia sao… Thế nhưng y tại kỳ động dục đằng đẵng này vẫn luôn trong tình trạng dục cầu bất mãn a! Cho dù y hôn hắn thân hắn, hắn cũng chưa từng cự tuyệt mà còn có thể hôn đáp lại y, thậm chí đôi khi còn chủ động hôn y, không phải là loại hôn môi chạm nhẹ này mà là hôn môi chân chính. Thế nhưng người này sau khi hôn y đến mức khiến y mặt đỏ tai hồng, thở gấp không thuận thì kết thúc! Không có sau đó! Có nam nhân bình thường nào lại đốt lửa xong thì xoay người đi ngủ? Thương Ngôn buồn bực đến mức lông mao đều sắp bị trảo trọc. Mỗi lần ngẫm nghĩ lại, chẳng lẽ y quả thực ngay cả một chút mị lực cũng không có? Hách Liên Vân Thiên hoàn toàn không hề cảm thấy có chút hứng thú nào đối với y sao? Cuối cùng không phải về sau mỗi lần ở trên giường đều phải là tự mình y chủ động hấp dẫn hắn đó chứ… Thương Ngôn y đại khái sẽ là yêu quái đáng thương đầu tiên từ trước đến nay dâng mình lên tới tận cửa cho người ta ăn, mà cái người được ăn kia lại còn miễn cưỡng đến như vậy. Lần này bất thành, lần thứ hai sẽ thành, nhưng nhiều lần đều như vậy thì da mặt của Thương Ngôn y lại không dày đến trình độ đó a. Mỗi lần nhớ lại cảnh đó y đều cảm thấy không có mặt mũi gặp người ta, ở trước mặt Hách Liên Vân Thiên càng không thể ngẩng đầu lên nổi. Vì thế nên Thương Ngôn quyết định lạnh mặt với Hách Liên Vân Thiên, xem hắn rốt cuộc có thể bình tĩnh đến khi nào. Thương Ngôn tức giận buông Hách Liên Vân Thiên ra, hờn dỗi quay đầu, không để ý tới vẻ mặt không hiểu gì của Hách Liên Vân Thiên, dẫn trước đi vào bên trong. Nhờ một hồi thân thiết với Hách Liên Vân Thiên mà nỗi thương cảm khi phải chia ly với bọn Tiểu Tam Tiểu Tứ cũng vơi đi ít nhiều, sự tình trước đây được người nuôi nấng rồi lại bị vứt bỏ cũng không còn khó tiếp nhận như vậy, không giống như những lần trước nhớ lại đều là đau triệt tâm can. Hách Liên Vân Thiên bị Thương Ngôn bỏ lơ quay đầu đi thẳng nên biến thành có chút không hiểu, sao lại cảm thấy dường như y đang tức giận? Nhưng nghĩ lại thì không giống như bởi vì sự tình hắn bỏ lại Tiểu Tam Tiểu Tứ ở trong núi… Vậy là vì cái gì? Nghĩ đến chuyện gần đây mỗi khi thân thiết xong, Thương Ngôn đều không hiểu vì sao mà tình tự giảm sút, Hách Liên Vân Thiên bỗng nhiên nghiệm ra được điều gì. Thương Ngôn đi được vài bước, Hách Liên Vân Thiên ở phía sau không hề có chút phản ứng, cứ để mặc cho y đi như vậy, trong lòng y lại luống cuống, người này thực đáng giận mà… Mặt khác lại giận bản thân, biết rõ Hách Liên Vân Thiên sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng mà còn giận dỗi chỉ bởi vì hắn không hiểu chút gì. Tự thấy chính mình không khỏi giống như tiểu hài tử, Thương Ngôn muốn quay đầu lại nhưng lại cảm thấy xấu hổ, đành phải tiếp tục đi, lại sợ rằng Hách Liên Vân Thiên cảm thấy y cố tình gây sự. Cũng may Thương Ngôn do dự không bao lâu thì giọng nói thanh lãnh của Hách Liên Vân Thiên vang lên từ phía sau, giải cứu Thương Ngôn khỏi một hồi tiến thoái lưỡng nan. “Thương Ngôn.” Thương Ngôn thuận theo tiếng gọi mà quay đầu, nở nụ cười mừng rỡ thật tươi. Tự tuyết phục chính mình diễn trò biệt nữu với Hách Liên Vân Thiên làm gì cơ chứ, khiến cho Hách Liên Vân Thiên thấy tính tình y bướng bỉnh giống như nữ nhân sao? Thương Ngôn còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt Hách Liên Vân Thiên thì đã bị hắn đẩy lùi về sau vài bước, ấn dựa vào thành lan can phía sau. “Hách… Ân…” Thương Ngôn vừa mới miệng hé ra đã bị Hách Liên Vân Thiên tiến lên chặn môi lại. Thương Ngôn cứ như vậy bị Hách Liên Vân Thiên đặt ở trên lan can triền hôn, sau một chốc kinh ngạc thì chẳng những không đẩy kẻ đang xằng bậy trên người mình ra mà ngược lại còn đưa hai tay chống trên thành lan can, khẽ nâng đầu để tiện cho Hách Liên Vân Thiên xâm nhập. Đây quả thực chính là tư thế mê người mặc cho người đến giày vò. Đợi đến lúc Hách Liên Vân Thiên tách ra, hai tay hắn đã vươn đến xoa đường eo của Thương Ngôn, bắt đầu thay y giải khai thắt lưng. Đầu gỗ khiến Thương Ngôn kích động thế mà cũng thông suốt rồi! Bởi vì liên quan đến tư thế hiện tại, Thương Ngôn nửa tựa trên lan can tiêu trừ đi khoảng chênh lệch chiều cao, Hách Liên Vân Thiên ngược lại từ trên cao nhìn xuống sắc mặt ửng hồng của Thương Ngôn. Thương Ngôn từ kích động hoàn hồn lại, nhìn thấy phản quang trong mắt Hách Liên Vân Thiên thì bắt đầu có chút mất tự nhiên. Hiện tại chính là giữa thanh thiên bạch nhật a, hơn nữa bọn họ còn đang ở ngoài… Hách Liên Vân Thiên không phải sẽ muốn trực tiếp làm tại nơi này đó chứ? Thương Ngôn cúi đầu xem xét, bên dưới cái gì cũng không có, ngoại trừ thành lan can được y tựa lên. Như vậy quả thật có chút… Hai người họ hoặc là không làm, một khi đã làm thì lại chọn địa điểm to gan đến như vậy. Khi Hách Liên Vân Thiên sắp kéo vạt áo của y ra, lại giật thắt lưng của y xuống, Thương Ngôn cuối cùng cũng mở miệng: “Phải… ở chỗ này?” Hách Liên Vân Thiên nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: “Không thể sao?” “Có thể…” Thương Ngôn cắn răng trả lời. Giữa ban ngày ban mặt thì sao, ở bên ngoài thì sao? Dù sao nơi đây cũng là nhà của bọn họ, thích làm nơi nào liền làm nơi đó, ai quản được chứ! Được Thương Ngôn đáp ứng, Hách Liên Vân Thiên buông tay vuốt ve lên cơ thể lộ ra của Thương Ngôn. Làn da rắn chắc đầy tính đàn hồi khiến cho bàn tay của Hách Liên Vân Thiên du tẩu không ngừng trên eo lưng y. Sáu khối cơ bụng xinh đẹp lại càng được Hách Liên Vân Thiên quan tâm chiếu cố, dùng đầu ngón tay hết chọc lại nhéo một cách đầy thích thú ở nơi đó. Thương Ngôn thở hào hển nhìn bộ vị giữa hai đùi bị hở ra rõ ràng, xấu hổ nghiêng đầu nhìn về nơi khác, lại khó nhịn mà vặn vẹo phần eo, Hách Liên Vân Thiên sờ sờ khiến y thực ngứa ngáy a. Từng đốm lửa nhỏ loạn xuyến trên thân thể của y đều tập trung hướng đến bộ vị phía dưới, vậy mà người nọ cố tình lại hoàn toàn xem nhẹ, còn tập trung nhìn chằm chằm vào ngực y. Thương Ngôn buồn bực muốn hét lên, nhìn nữa cũng chỉ thấy phẳng thôi a, có cái gì đẹp mà nhìn, nhìn hoài cũng không ra hai cái “bánh bao” đâu! Hách Liên Vân Thiên dường như nghe được tiếng lòng của Thương Ngôn, quyết định không chỉ xem mà còn động thủ, một tay tiếp tục ôm lấy vòng eo rắn chắc của Thương Ngôn, một tay thì chụp lên bờ ngực bằng phẳng của y. Nơi đó hiển nhiên không có gì đầy đặn, Hách Liên Vân Thiên hoa tay múa chân vài cái, không có thứ gì nắm được nên nhéo lấy nhũ tiêm nho nhỏ kia của Thương Ngôn. “A…” Thương Ngôn không kiềm được bật ra một tiếng rên rỉ, rồi vội vàng ngậm chặt miệng lại, nhẫn nại chịu đựng Hách Liên Vân Thiên niết lấy đầu nhũ mình hết bóp nắn rồi lại vân vê. Một cảm giác kỳ dị dần khuếch tán từ nơi ấy, khiến cho y liều mạng mà cọ xát giữa hai đùi nhằm làm dịu đi cái loại ngứa ngáy kỳ dị này. Hách Liên Vân Thiên buông nhũ tiêm bị hắn niết đến mức có chút sưng đỏ, nhìn sắc mặt Thương Ngôn ửng hồng, thần tình đắm chìm trong dục vọng, cả người như nhũn ra tựa vào lan can thở gấp. Nam nhân rõ ràng cường tráng tinh kiền thế nhưng lúc này lại phảng phất một loại nhu mị đặc biệt đáng yêu, cả người tản mát khí tức hấp dẫn mãnh liệt, dụ dỗ hắn hôn lên nhũ tiêm vừa bị hắn chà đạp đến đỏ ửng, bắt lấy nó ngậm cả vào miệng duyện mút. “Ngô… Ân…” Thương Ngôn không đoán được hắn lại dùng chiêu này, hung hăng run rẩy, miệng lại bật ra một tiếng rên rỉ dị thường câu nhân, dọa người đến mức khiến y thực hoài nghi thanh âm này không phải là của mình. Hơn nữa! Hách Liên Vân Thiên từ đâu mà học được thủ đoạn lợi hại này a, rõ ràng trước kia cái gì cũng không biết, vậy mà lúc này lại… “Đừng cắn… A…” Thương Ngôn đẩy Hách Liên Vân Thiên một phen, tuy lực đạo không đáng kể đến nhưng Hách Liên Vân Thiên cũng theo ý muốn của y mà buông nó ra. Nhũ tiêm nho nhỏ dính đầy thóa dịch trong suốt đã hoàn toàn đứng thẳng, khiến cho Hách Liên Vân Thiên tò mò dùng ngón tay gảy nhẹ chơi đùa nó, dẫn tới Thương Ngôn càng run rẩy kịch liệt. Cũng may Hách Liên Vân Thiên không tiếp tục khi dễ nó, khiến cho Thương Ngôn nhẹ nhõm thở phào một ngụm to. Có quỷ mới biết nếu tiếp tục làm nữa thì y còn có thể làm ra loại phản ứng dọa người gì. Hách Liên Vân Thiên kéo đai lưng của Thương Ngôn ra, khố tử không còn trói buộc nữa liền rơi xuống, dục vọng bên trong đã sớm kêu gào nửa ngày lập tức bật ra. Vốn tưởng rằng Hách Liên Vân Thiên sẽ giống lúc bình thường mà an ủi hầu hạ nó, ai ngờ hắn lại không thèm để ý đến nó mà trực tiếp trượt tay xuống phía dưới, vuốt ve phần da thịt non mềm nhất giữa hai chân Thương Ngôn. Sau đó kéo một chân của Thương Ngôn, ôm lấy đầu gối y ép lên thành lan can, tư thế này nhất thời khiến cho nơi cấm địa thường ngày bị che lấp kia nay lại lộ rõ, khiến Thương Ngôn quẫn bách đến mức trên mặt nóng bừng. Y quả thực không dám tưởng tượng tư thế hiện tại của mình như thế nào. Một chân đứng, một chân vắt trên lan can, khố tử bị cởi ra vẫn còn móc trên mủi chân chưa rơi xuống, cả chỗ tư mật phía sau đều hoàn toàn mở rộng trước mắt Hách Liên Vân Thiên, mặc cho hắn nhìn không sót thứ gì. “Vật lần trước đã đưa cho ngươi đâu?” Hách Liên Vân Thiên hỏi. Đại não Thương Ngôn nhũn thành một đoàn, chậm chạp xoay chuyển nửa ngày mới phản ứng lại được, Hách Liên Vân Thiên hẳn là đang hỏi đến trơn tề lần trước hắn đưa cho mình. Thương Ngôn đành run rẩy đưa tay lấy ra đưa cho hắn, còn phải tự an ủi bản thân, tốt xấu gì lần này cũng không phải tự mình làm… Hách Liên Vân Thiên cũng không nhận lấy mà chỉ mở nắp hạp trên tay Thương Ngôn, dùng ngón tay quết một ít rồi đưa đến nơi mật xử phía sau của y. Nhuyễn cao lạnh như băng cùng ngoại vật xâm lấn khiến cho cửa huyệt kia co rút một trận, Thương Ngôn run rẩy thiếu chút nữa là không cầm được hạp nhỏ trên tay. “Vân Thiên… Ư…” Theo bản năng gọi tên, đến nỗi gọi hắn làm cái gì, Thương Ngôn cũng không hề biết. Hai tay buông thanh vịn phía sau ra, vòng tay bám lên cổ Hách Liên Vân Thiên, tựa như muốn tìm cột trụ cho chính mình. Hách Liên Vân Thiên cũng không vội vã tiến vào, kiên nhẫn nhu ấn bốn phía bên trong hậu huyệt. Trơn tề mang sắc hoa hồng được vẽ loạn trên nơi mật xử hiện lên vẻ tình sắc đặc biệt dâm mỹ. Đợi đến khi nơi đó của Thương Ngôn không còn ép chặt như trước thì Hách Liên Vân Thiên mới cho thêm một ngón tay vào thăm dò, mang theo trơn tề diễm lề chen vào chốn tư mật. “Ân…” Thương Ngôn hừ nhẹ một tiếng ngọt nị, nhấc đầu tựa trên hõm vai Hách Liên Vân Thiên, không ngừng hô hấp thả lỏng thân thể, phối hợp đển hắn dễ dàng thâm nhập. Nương theo ngón tay, càng nhiều trơn tề cũng chen vào. Cái loại cảm giác này tựa như đã từng gặp phải, từng đốm lửa ngứa ngáy thi nhau bùng lên, khiến cho Thương Ngôn hận không thể bảo Hách Liên Vân Thiên dùng ngón tay hung hăng cào cấu vài cái, thư giải cái ngứa đang quấy nhiễu y này. Càng khó chịu hơn chính là dục vọng đang sưng cứng phát đau ở phía trước, Hách Liên Vân Thiên dường như hoàn toàn không quên mất tiểu tử này, hết sức chuyên chú khai phá mật huyệt phía sau của y. Thế nhưng dù y có muốn tự mình tới cũng không được, bởi vì y sợ mình vừa lần tay xuống, cái chân hiện tại đang run rẩy kia sẽ hoàn toàn không chống đỡ được sức nặng của cả thân thể, cả người sẽ mất mặt trượt xuống ngay… Mấy ngón tay của Hách Liên Vân Thiên vẫn còn đang đảo quanh trong thân thể của y, cảm giác rõ ràng kia khiến cho thân thể Thương Ngôn cứng đờ, nhưng lại buộc mình phải thả lỏng, bằng không chỗ kia ép chặt lấy ngón tay của hắn chỉ làm y thêm mất mặt. Kiên nhẫn của Thương Ngôn dần dần bị bào mòn, màn tiền hí kéo dài đến mức tra tấn người ta của Hách Liên Vân Thiên vẫn chưa chấm dứt. “Hảo… Ân… Được rồi…” Thương Ngôn nhịn không được mà khàn giọng thúc giục.