Phong Vũ Vô Cực
Chương 1
Chương 1
Mùa đông lạnh giá vừa đi qua, khí trời dần ấm trở lại. Tuy rằng sáng sớm và đêm khuya vẫn còn một chút lạnh nhưng giữa trưa khi mặt trời lên cao là khoảng thời gian ấm áp dễ chịu nhất.
Phúc Lai là một huyện không lớn nhưng sầm uất, phía trong tiểu thành đường phố tề chỉnh, nhà cửa kiến trúc tao nhã nằm san sát, khắp phố bày bán rất nhiều mặt hàng nối tiếp nhau, đây chính là gặp đúng lúc phiên chợ náo nhiệt cách một ngày mới họp một lần.
Là khoảng thời gian mà thương nhân khắp nơi ra vào thành buôn bán, bởi vậy trong thành có rất nhiều người lạ mặt. Cho dù ngẫu nhiên một người phong tư xuất chúng (phong thái hơn người) xuất hiện cũng sẽ không thể gây chú ý nhiều.
Vậy mà lúc này, toàn bộ huyện thành lại đang náo nhiệt ở nơi dán cáo thị.
Thường ngày, trên khối thạch bản (tấm bảng làm bằng đá) chỉ dùng để huyện nha dán một vài bản cáo thị không liên quan, một số người biết chữ tình cờ đi ngang qua cũng chỉ liếc vài cái. Nơi này chính là từ khi được lập ra vẫn chưa bao giờ khiến quá nhiều người quan tâm để mắt tới.
Mà lúc này đây, gần như dân chúng trong thành người người truyền tai nhau, đều từ trong nhà chạy đến, vây lấy cổng thành, muốn tận mắt nhìn thấy vật nằm trên thạch bản kia.
Mặc dù trước đây quan phủ có lần dán cáo thị truy lùng một tên giang dương đại đạo cũng không có tấp nập người đến vây xem như hôm nay.
Hai tên bộ khoái (sai dịch) của nha phủ đang đi tuần trên phố, nghe tiếng huyên náo mà chạy tới, lập tức choáng váng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, vội vàng chen chúc giữa đám người đông nghịt, lách vào tận cùng bên trong.
“Mau tránh ra, mau tránh ra, tập trung đông như vậy. Nhìn xem, đường phố đều bị các ngươi làm cho tắc nghẽn! Mau về nhà đi!” Bộ khoái Giáp xô đẩy đám người, muốn đem họ đuổi khỏi đây.
Thế nhưng một mình gã đâu địch lại bách tính trong lòng đang hiếu kì, muốn đem tất cả đuổi đi nhưng không những không đi ngược lại còn khiến gã lảo đảo thiếu chút nữa bị xô ngã.
Bộ khoái Ất đem gã kéo lên, chỉ vào tờ cáo thị dán trên thạch bản, nói: “Mặc kệ bọn họ, ngươi đến xem cái này đi!”
Nghe nói vậy, bộ khoái giáp bèn nhìn về phía tờ giấy màu vàng được dán đè lên trên bản cáo thị mà huyện nha hai ngày trước vừa mới dán kia.
“Còn nhìn cái gì vậy, nơi này không cho phép tư nhân dán cáo thị, mau xé đi. Rõ là thêm phiền toái!” Bộ khoái Giáp nhịn không được mà nói, sẵn đưa tay muốn đem bản cáo thị xé xuống.
“Ngươi chờ một chút a.” Bộ khoái Ất ngăn gã lại, chỉ vào chữ viết trên bản cáo thị, nói: “Vô Cực sơn trang này ngươi chưa từng nghe qua sao? Gần đây nổi danh trên giang hồ đó, thanh danh thậm chí vượt qua cả Thanh Phong kiếm phái. Trong bản cáo thị này nói, Vô Cực sơn trang lão trang chủ thọ thần bảy mươi, muốn mời thiên hạ tân khách. Bất luận người trong giang hồ hay là bách tính tầm thường miễn là đi đều được tiếp đón.”
“Thì sao?” Bộ khoái Giáp vẫn không hiểu.
Bộ khoái Ất thở dài : “Nói ngươi nhiều một học vài chút chữ ngươi còn ngại khó. Nơi này viết, gỡ yết bảng giết không tha. Ta xem ngươi vẫn là không nên lỗ mãng, chờ Tống bộ đầu đến xem qua rồi nói sau.”
Bộ khoái Giáp lại vung tay lên nói “Ngươi thật đa sự! Trên giang hồ thì thích nói mấy chuyện gì đó dọa người, còn cái gì giết không tha, tự cho mình là hoàng đế sao?”
Miệng nói trong khi tay gã so với miệng còn nhanh hơn, đem bán cáo thị xé xuống, cuộn lại nhét vào trong tay áo.
Bộ khoái Ất không kịp ngăn cản, sắc mặt tái nhợt.
Bộ khoái Giáp vỗ vỗ nói: “Ta xé, ta đây không phải là không có việc gì sao. Ngươi và ta thân là người trong công môn, đây hẳn là chức trách phải làm. Ngươi cũng nhiều chuyện. Về sau ít đi trà quán nghe người ta nói mấy chuyện tào lao thì hơn.”
Nói xong lại hướng đám người trước mặt hô to: “Được rồi, đừng có thấy náo nhiệt mà tụ tập, mọi người đều về cả đi!”
Bách tính đang vây xem nghe vậy liền mất hứng, bắt đầu chậm rãi tản đi. Bộ khoái Giáp lại chuyển sang vẻ mặt cảnh giác nhìn ngó xung quanh cùng bộ khoái ất hướng đường cái đi đến. Còn chưa đi được hai bước, bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm băng lãnh: “Dán trở lại!”
“Kẻ nào?” Bộ khoái ất vừa nghe không khỏi toàn thân chấn động, cao giọng hỏi.
Bộ khoái Giáp cũng bắt đầu cảnh giác.
“Dán trở lại!” Nhìn xung quanh đều không thấy có người khả nghi, vậy mà âm thanh kia lại một lần nữa vang lên giống như ngay tại bên tai mà thì thầm. Âm thanh thô tháo (thô ráp, xù xì) cùng ngữ khí âm lãnh càng khiến người ta da đầu phát run lên, cả người ớn lạnh.
Bách tính vừa muốn rời đi lại một lần nữa dừng bước, hiếu kỳ nhìn xung quanh, còn có người nhìn về phía hai tên bộ khoái vẫn còn đang đứng gần khối thạch bản kia. Hiếu kỳ thì hiếu kỳ nhưng không người nào dám tiến lên phía trước, chỉ dám chen chúc ở trong đám người, đại khái cũng là đang khiếp sợ âm thanh làm người ta khó chịu kia.
Bộ khoái Giáp giương đao lên, cao giọng nói: “Các hạ là cao nhân phương nào, vì sao không dám xuất đầu lộ diện?”
Gã vừa dứt lời liền cảm thấy bên hông một trận gió lạnh phất qua, khiến bất giác trên người nổi một tầng da gà.
Bộ khoái Giáp cùng bộ khoái ất cảnh giác xoay người, đã thấy một người nam nhân toàn thân hôi y (quần áo màu xám tro) đứng ngay bên cạnh. Ở đây có mặt hơn mười bách tính còn có hai tên bộ khoái thân mang võ công thế nhưng lại không rõ kẻ kia làm cách nào đã đứng ở đây.
“Dán trở lại!” Người nọ khẽ nghiêm mặt, mí mắt nhíu lại, con ngươi lãnh ý màu đen gắt gao nhìn chằm chằm bộ khoái Giáp.
Bộ khoái Giáp tay năm chuôi đao. Chỉ nhìn khí thế kia liền biết ngay mình hẳn không phải là đối thủ của kẻ này. Nhưng mà giữa ban ngày ban mặt như vậy, chính mình lại là người trong công môn, bộ khoái giáp gã không tin người này thực sự dám ra tay đả thương người.
“Vị huynh đài này, đây là chức trách của hai người bọn ta, đều không phải là cố ý làm khó dễ.” Bộ khoái Giáp suy nghĩ một chút rồi lại tiếp: “Nếu như ngươi cần dán cáo thị, chỉ cần hướng nha môn đệ trình văn thư…”
Còn chưa nói hết câu, bộ khoái Giáp liền cảm giác trước ngực nóng lên, một bụm huyết hoa tiên diễm bắn tung tóe, còn có vài giọt văng lên mặt mang theo cảm giác vừa tanh vừa nóng. Bốn phía bách tính từng đợt khiếp sợ, rốt cục không dám vây quanh nữa, khắp nơi bỏ chạy.
Bộ khoái Giáp không dám tin mà cúi đầu nhìn thoáng qua. Binh khí trong tay chính là bị chém thành hai nửa, lưỡi dao sắc bén kia rời khỏi thân đao thẳng tắp một đường chém xuống ngực gã.
Còn có thể thấy được mảnh xương xung quanh miệng vết thương, da thịt đỏ tươi lộ ra ngoài, huyết dịch ào ạt mang theo tính mạng của gã mà trào ra.
Nếu không phải bộ khoái Ất nhanh tay nhanh mắt kéo gã lùi lại một bước chỉ sợ bộ khoái giáp lúc này đã sớm đoản mệnh.
Bộ khoái Giáp đau đớn kêu thảm, ngã về phía sau, luống cuống che trước ngực, hy vọng huyết dịch sẽ ngừng chảy.
Bộ khoái Ất đỡ lấy gã, cuống cuồng nhìn về phía người trước mắt, khí sắc nhợt nhạt “Chúng ta đối đãi với ngươi vẫn lấy lễ nghĩa, chưa một tiếng mạo phạm, ngươi làm sao lại hạ độc thủ như vậy?”
Người nọ trong cổ họng phát ra một âm thanh kỳ dị, mở miệng nói: “Các ngươi là cái gì, cũng không xứng Vô Cực sơn trang để tâm. Dám gỡ yết bảng, giết không tha. Hai kẻ vô danh tiểu bối các ngươi hôm nay có thể chết dưới kiếm Vô Cực sơn trang cũng là may mắn đi.”
Người nọ nói xong lại giơ kiếm lên, ánh mắt lạnh như băng giống như nhìn thấy loài giun dế đê hèn.
Bộ khoái Ất cắn răng kéo bộ khoái giáp lui lại mấy bước, hiểu rõ địch không lại nhưng cũng chỉ có thể giơ đao thủ thế.
Một trận âm phong kéo tới, quét ở trên mặt giống như đao tử (con dao nhỏ) sắc nhọn. Bộ khoái Ất không kịp suy nghĩ mũi kiếm có bao nhiêu sắc bén chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Cảm giác đau đớn lường trước vẫn chưa thấy, trước mặt gã lại không biết khi nào đã xuất hiện hai người thiếu niên toàn thân cẩm y.
Bộ khoái Giáp vẫn còn nằm trên mặt đất vô lực khẽ gọi, bộ khoái Ất ngơ ngác nhìn hoàng y thiếu niên trước mặt mình, nhất thời không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Một thiếu niên khác thân y phục màu ngân bạch, thắt lưng bó buộc, mái tóc dài đen nhánh như mực, đơn giản cột cao. Trên chân đang mang cũng là một đôi giày màu ngân bạch. Thân hình thon dài lại dẻo dai, kiền luyện (giàu kinh nghiệm), cả người toát lên vẻ mạnh mẽ, oai hùng.
Càng làm cho bộ khoái ất kinh ngạc chính là ngân bạch y thiếu niên chỉ cao tới ngực gã thế nhưng chỉ với một cây sáo nhỏ đã có thể đem kiếm của nam nhân đang muốn đối với gã hạ sát thủ kia ngăn lại. Hoàng y thiếu niên quay đầu hướng y cười, đôi mắt hoa đào tựa nắng xuân ấm áp lại càng mê người.
Thiếu niên chỉ nhìn y một cái lại quay đầu đi nhìn về hướng khác, dùng âm thanh trong trẻo nói : “Phụ thân, người nói kẻ vừa xấu lại vừa làm người ta ghét này phải xử trí như thế nào?”
CHƯƠNG 2
Bộ khoái Ất thuận theo ánh mắt hoàng y thiếu niên nhìn lại, nơi thiếu niên nhìn chính là tửu quán lớn nhất Phúc Lai huyện tên gọi Vạn Phúc các. Bên cửa sổ lầu hai của tiểu lâu lịch sự tao nhã nằm sát đường lớn kia chẳng biết khi nào đã xuất hiện một người nam tử.
Vùa liếc mắt một cái, bộ khoái Ất liền cảm thấy dường như trong phút chốc ngay cả dương quang sáng ngời cũng đều trốn mất, vạn sự vạn vật cũng đều lu mờ, trong tầm mắt chỉ còn lại bên cửa sổ màu son kia một thân ảnh thanh khiết mà lành lạnh.
Phúc Lai huyện giao thông thủy bộ đều phát triển, bộ khoái Ất sống ở đây đã lâu, phong tư xuất chúng nhân vật không phải là hiếm thấy nhưng vẫn chưa từng thấy qua người nào giống như nam tử đứng bên trong cửa sổ kia, chỉ là yên tĩnh đứng ở nơi đó nhưng lại lộ ra khí chất nổi bật bất phàm, làm người ta không đành lòng dời mắt đi.
Hàng vạn suy nghĩ cũng chỉ ở một ý niệm, hoàng y thiếu niên vừa dứt lời, bộ khoái Ất liền nhìn thấy nam tử kia thân hình nhanh nhẹn mà vụt ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống, đứng ở trước mặt gã cách một quãng không xa.
Một thân bộ pháp này lại làm cho khách môn tránh ở xa xa phía sau cánh cửa sửng sốt không thôi mà thì thào to nhỏ. Nhẹ nhàng tiêu sái như vậy giống như đây không phải là đề khí vận lực để thi triển khinh công mà giống như là cánh chim mà phàm nhân không thể trông thấy, đạp gió mà bay, thuận gió mà rơi.
Hoàng y thiếu niên hướng tới nam tử kia, thân thiết dựa vào bên cạnh y.
“Phụ thân, ta xem vị bộ khoái đại ca này bị thương thật sự rất nặng, nếu như không mau trị thương chỉ sợ sẽ mất máu mà chết.”
Sở Kỳ kéo ống tay áo Quân Thư Ảnh, ngón tay chỉ về phía bộ khoái Giáp đang nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch đã muốn mất đi ý thức.
Quân Thư Ảnh nhìn gã một cái, lông mày khẽ nhíu lại, lấy ra hai bình sứ, ném về phía bộ khoái Ất.
“Bạch bình để uống, hồng bình bôi ngoài da, trước cầm máu cho hắn, ngươi nhanh dẫn hắn đi tìm đại phu đi.”
Bộ khoái Ất bừng tỉnh, rối rít tay chân tiếp nhận hai bình sứ đang bay tới, ý thức được nam tử trước mặt là đang hướng về phía mình mà nói, nhất thời trong lòng luống cuống không biết đối đáp ra sao, chỉ có thể lộn xộn mà cúi đầu không dám nhìn y nữa, quay đầu lại cứu chữa cho bộ khoái Giáp.
Quân Thư Ảnh nhìn về phía nam nhân áo xám đang bị tiểu nhi tử của mình chế trụ, người nọ khẽ cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía y, khiến cho Quân Thư Ảnh hết sức không vui.
Quân Thư Ảnh còn chưa kịp nói, người nọ lại mở miệng trước “Vô Cực sơn trang, thiên hạ chí tôn. Dám trái lệnh trang chủ, phải chết!”
Sở Lân đột nhiên cảm thấy nội lực người nọ mạnh mẽ bùng lên suýt nữa khai phá sự kiềm chế của y, vội vàng tập trung tĩnh khí, chuyên tâm ứng đối. Tiếng binh khí va chạm nhau lanh lảnh như mưa dồn dập, lưỡng nhân thân ảnh đan xen nhanh đến nỗi chỉ còn thấy hai màu xám trắng hòa vào nhau. Trong nháy mắt xuất ra hơn mười chiêu, Sở Lân lại một lần nữa đem người nọ ngăn chặn, chế trụ tử huyệt của hắn.
“Ngươi dám đối với đệ đệ của ta hạ sát thủ!” Sở Kỳ cả giận nói, vung tay xuất ra hai chiếc ngân châm, hướng cẳng chân người nọ mà phóng.
Nam nhân áo xám kia ngay cả một chút chống cự cũng không kịp, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, ánh mắt cừu hận bắn về phía Sở Kỳ.
Quân Thư Ảnh đưa tay đem Kỳ Lân hai người kéo về phía sau mình, nhìn xuống nam nhân áo xám hai mắt đang đằng đằng sát khí.
Y tin tưởng bản lĩnh hai nhi tử, còn có bản thân mình coi chừng, người nam nhân này tuyệt đối không có khả năng thương tổn được Kỳ nhi cùng Lân nhi. Nhưng không có nghĩa là y có thể dễ dàng tha thứ kẻ nào dám dùng ánh mắt này để nhìn bọn chúng.
Sở Lân hiểu rõ ý nghĩ của Quân Thư Ảnh, vội vàng từ phía sau kéo tay y: “Phụ thân, người này giữa ban ngày ban mặt muốn giết người hành hung, nhưng chúng ta cũng không thể làm như vậy. Nơi này không phải giang hồ, chúng ta chỉ cần đem hắn giao cho quan phủ là tốt rồi.”
Quân Thư Ảnh hài lòng cầm lấy tay Sở Lân nhưng vẫn không ngoảnh đầu lại. Sở Lân lại nói: “Hơn nữa… Đợi một lát nếu a cha trở về lại muốn đau đầu.”
Quân Thư Ảnh thân hình ngừng một chút, cuối cùng cũng là thu hồi sát khí. Vẫn nũng nịu mà trốn ở phía sau phụ thân mình, Sở Kỳ cười cười hướng về phía đệ đệ dựng thẳng đứng ngón tay cái lên. Sở Lân nhìn thấy hắn bỡn cợt như vậy bất đắc dĩ mà áp chế tay hắn.
“Lân nhi ngươi thật đa sự, ta ngược lại cảm thấy người nham hiểm hèn hạ như vậy, giết quách đi.” Sở Kỳ nhỏ giọng nói.
Sở Lân không tán thành mà lắc đầu: “Nào có đơn giản như vậy. Người này võ công không tồi, lại là là người của Vô Cực sơn trang, huynh đừng làm bậy lại gây thêm phiền phức cho phái (Thanh Phong kiếm phái) và a cha .”
Trong lúc hai người phía sau Quân Thư Ảnh nói thầm hai câu, rất nhiều bộ khoái đã gấp gáp chạy tới, sớm nghe được tại cổng thành vừa phát sinh hỗn loạn. Một hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi đi ở phía trước hàng ngũ. Hơn mười tên bộ khoái nghiêm chỉnh tản ra bốn phía đem nơi này vây lại.
Bộ khoái ất đã cầm máu cho bộ khoái giáp, cảm kích nhìn Quân Thư Ảnh một cái rồi nghênh đón người từ phía trước đến: “Tống bộ đầu, chính là người này trong thành gây rối, còn ra tay đả thương tiểu Giáp, nếu không có mấy vị đại hiệp này tương trợ chỉ sợ chúng ta…”
Tống bộ đầu đưa tay ngăn lại, hướng về phía Quân Thư Ảnh ôm quyền nói: “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, Tống mỗ thay mặt thủ hạ đa tạ ân đức công tử. Người này ta muốn mang về phủ nha xử trí. Ngày khác ổn thỏa sẽ trọng tạ công tử!”
“Không cần. Cáo từ!” Quân Thư Ảnh thấy sự tình đã xong cũng không muốn ở lâu, xoay người muốn ly khai.
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử?” Tống bộ đầu lại vội vàng hỏi, Quân Thư Ảnh không muốn đáp, nhưng Sở Kỳ lại cười cười hướng người phía sau phất tay nói: “Thanh phong kiếm phái, Sở Phi Dương!”
Tống bộ đầu kia nghe được sửng sốt. Sở Phi Dương? Sở Phi Dương nổi danh nhiều năm, thế nào lại có diện mạo thiếu niên như vậy?
Tống bộ đầu chưa kịp truy vấn, nam nhân áo xám quỳ trên mặt đất kia lại đột nhiên phát ra một trận cười sằng sặc.
“Thanh phong kiếm phái? Thanh Phong kiếm phái bất quá chỉ là bùn đất dưới chân Vô Cực sơn trang, phi! Vô Cực sơn trang, thiên hạ chí tôn! Các ngươi hôm nay dám như thế đối đãi với người Vô Cực Môn, ngày khác trang chủ nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần! Dám trái lệnh Vô Cực trang chủ, phải chết!”
Rõ ràng đã bị người chế trụ thế nhưng nam nhân áo xám vẫn cứ kiêu ngạo gần như điên cuồng, xung quanh bọn bộ khoái nào ai đã từng gặp qua nhân vật như vậy, đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác không dám tiến lên tróc nã.
Quân Thư Ảnh nghe xong, lông mày nhăn lại, xoay người đi ngược lại trước mặt người nọ. Kỳ Lân hai người vội vã đi theo.
Nam nhân áo xám kia ngẩng đầu nhìn thẳng Quân Thư Ảnh, nhếch mép cười đến mức âm lãnh.
“Loại người trên giang hồ không biết tự lượng sức mình này, còn dám cùng Thanh Phong kiếm phái kề vai gọi tên. Cái gì là Vô Cực sơn trang, các ngươi dựa vào đâu mà xứng?” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ động, một cây ngân châm cắm thẳng vào cổ họng nam nhân áo xám khiến hắn đang cười bổng im bặt, miệng mở to nhưng lại không phát ra một âm thanh nào.
Quân Thư Ảnh lại rút lấy thanh đao của tên bộ khoái gần nhất, dùng chuôi đao, ở trên người nam nhân áo xám điểm vài cái khiến cho hắn vốn đang quỳ thẳng tắp đột nhiên mềm oặt mà ngã xuống đất.
Quân Thư Ảnh đem thanh đao ném xuống, xoay người bước đi. Sở Lân hướng về phía Tống Bộ đầu nói: “Người này võ công đã bị phế, các người mau áp giải trở về đi.” Nói xong liền bị Sở Kỳ kéo lấy, theo hướng Quân Thư Ảnh chạy đi.
Ba người trở lại gian phòng sát đường ở Vạn Phúc các, Quân Thư Ảnh cùng Kỳ Lân hai người tại cửa sổ mà ngồi. Sở Kỳ còn đang hào hứng bừng bừng mà ló đầu xuống phía dưới nhìn quanh, cho đến khi cảnh tượng náo nhiệt dần lắng xuống mới ngồi trở lại.
Quân Thư Ảnh nghiêng người dựa tại thành cửa sổ, thần sắc uể oải, không nói lời nào. Sở Lân vẻ mặt già dặn nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi bỏ lại Sở Kỳ một mình buồn chán.
Vốn là người một nhà bốn người sẵn dịp đầu xuân du ngoạn, ai ngờ a cha vừa vặn lại còn phải nhận mệnh lệnh của phái. Dọc đường đi ngay cả chơi đùa cũng không thể tận hứng.
Ngày hôm qua bốn người vừa đặt chân tới Phúc Lai huyện, Sở Phi Dương sáng sớm hôm nay lại vội vàng chạy tới Tào bang thu xếp chính sự. Tào bang này là do môn hạ Thanh Phong kiếm phái trông coi, cũng là một sản nghiệp kiếm tiền của phái, Sở đại hiệp có bận rộn thì cũng phải cố gắng.
Bốn người hẹn giữa trưa nay tại Vạn Phúc các gặp mặt, vậy mà Sở Phi Dương đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.
Sở Kỳ trăm điều buồn chán, muốn đi trêu ghẹo Lân nhi, Lân nhi cũng không để ý đến hắn, liền ngậm ngùi đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh.
Nghĩ đến vừa rồi Quân Thư Ảnh khinh công phiêu lượng, Sở Kỳ liền hào hứng.
“Phụ thân a, a cha đại hiệp có phải hay không lại dạy người thi triển khinh công như vậy?”
Như thế nào càng nhìn càng thấy đẹp mắt, vừa mềm mại uyển chuyển lại ung dung phiêu dật, thoáng như tiên giáng trần. Nhưng thực tế trong đó phải sử dụng rất nhiều động tác, lại tốn nhiều khí lực.
Sở Kỳ ở trong lòng than nhẹ một tiếng. A cha chính xác là vì lợi ích của chính mình.
Quân Thư Ảnh gật gật đầu: “Đây là a cha ngươi mới nghĩ ra một bộ pháp, còn nói nếu như tập thành, có thể làm ít hưởng nhiều. Tiếc là ta hiện tại trình độ chưa đủ, chung quy cảm thấy tương đối khó mà điều khiển.”
A cha nói gì người cũng tin ư? Hảo điều khiển mới là kì quái!
Sở Kỳ cảm thấy Sở đại hiệp tới trễ nhất thiết phải được giáo huấn, liền hắng giọng một cái, định bụng hãm hại cha hắn.
Một chữ còn chưa kịp nói ra, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói điềm đạm mười năm không thay đổi kia từ ngoài cửa truyền đến: “Thư Ảnh, ta đã trở về.” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
15 chương
194 chương
18 chương