Vân đạm

Chương 6 : Bệnh vương - liệt vương

Sáng sớm hôm sau, Mộ Tử Diệp mặc y phục cho Nhan Tư Tuyết một cách cẩn thận rồi bế cô từ trong băng động bước ra sau đó phi thân bay lên khỏi Vu Vực, khi Mộ Tử Diệp nhẹ nhàng đặt Nhan Tư Tuyết nằm lên chiếc giường ngủ trong phòng thì Sở Hy Phong cũng vừa bế Nhan Khuynh Ngọc trên tay bước vào. Mộ Tử Diệp nheo mắt nhìn Sở Hy Phong, Sở Hy Phong híp mắt nhìn lại Mộ Tử Diệp. Sở Hy Phong sau khi đặt Nhan Khuynh Ngọc nằm xuống chiếc giường một cách cẩn thận thì bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi quay sang nhìn tên áo đen đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đá trước cửa phòng cười tà lên tiếng: “ Diệp đệ! Đã lâu không gặp! … Huynh rất nhớ đệ a!“ “ Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? … Ta mới là huynh còn ngươi là đệ! “ – Mộ Tử Diệp lạnh lùng lên tiếng. “ Ngươi đi hỏi gia gia của ngươi thử xem! … Rõ ràng là ta ra đời trước ngươi nha! … Mẫu hậu ta sinh ta xong rồi mẫu hậu ngươi mới sinh ngươi xong a! “ – Sở Hy Phong híp mắt cãi lại. “ … Có gì khác nhau sao? … “ – Mộ Tử Diệp mím môi rồi lên tiếng hỏi. “ … Ta sinh ra trước! … Ta mới là huynh! … “ – Sở Hy Phong nhướn mày lên giọng khẳng định. “ … Phong Nhi! … Đệ nằm mơ rồi! “ – Mộ Tử Diệp mỉm cười lắc đầu đáp trả. “ … Vậy thì chúng ta tiếp tục so tài! … Ai thắng kẻ đó làm huynh! “ – Sở Hy Phong cười tà thách thức. “ Được! “ – Mộ Tử Diệp cầm ly trà trên tay một hơi uống cạn, mỉm cười nói. Vừa nói xong hai tuyệt thế mỹ nam một đỏ một đen lập tức xuất chiêu so tài. Sở Hy Phong cầm một chiếc lá trúc trong lòng bàn tay nhẹ nhàng phóng chiếc lá bay về phía Mộ Tử Diệp, chiếc lá mềm mại bỗng chốc trở nên sắc bén như một thanh phi đao vun vút lao về phía trước. Mộ Tử Diệp vẫn ngồi yên trên ghế, chàng cầm ly trà nhỏ trong tay phóng về hướng chiếc lá đang bay đến… Chén trà chạm vào chiếc lá vỡ tan thành từng mảnh vụn, chiếc lá cũng tả tơi rơi xuống đất. Sở Hy Phong nhoẻn miệng cười thích thú rồi lập tức nhanh như tia chớp phóng cùng một lúc hai thanh phi đao sắc bén tầm một gang tay, mỏng như cánh ve, ánh bạc sáng chói bay vào người Mộ Tử Diệp. Mộ Tử Diệp nhanh như một ngọn gió đưa tay kéo thắt lưng bằng vàng của mình thành một thanh kiếm mỏng như lụa, ánh vàng lóe sáng rồi vung tay đem thanh kiếm trên tay mình đón đầu hai thanh phi đao đang bay đến sau đó xoay mũi kiếm hất ngược hai thanh phi đao kia bay về phía Sở Hy Phong… Sở Hy Phong mỉm cười tà ngạo tung người như một con phượng hoàng đỏ rực bay lên cao, mũi chân khẽ lướt qua hai thanh phi đao kia làm chúng cắm phập vào một thân cây rồi không một giây chần chừ lập tức bay đến trước mặt Mộ Tử Diệp bắt đầu so quyền cước… Mộ Tử Diệp nhoẻn miệng cười rồi nhanh chóng quấn thanh kiếm mỏng như lụa kia lại thành đai lưng sau đó tiếp tục so chiêu thức cùng Sở Hy Phong… Những cây hoa trước sân bị nội lực của hai nam nhân kia làm cho hoa lá rơi xuống như mưa rồi tiêu điều xơ xác. Một màn long tranh hổ đấu của hai nam nhân một đỏ một đen làm hai ông lão đang đứng ở một góc sân chăm chú phấn khích theo dõi… “ … Hai tên gia hỏa này đúng là hai bậc kỳ tài võ học … nhưng chỉ tiếc lại vì cái danh xưng huynh – đệ tào lao kia mà như chó với mèo tranh tài từ nhỏ cho đến lớn … phiền chết đi được! Ta và lão phải lao vào can thôi chứ không Vu Sơn thành Hoang Sơn mất ! “ – Ma Y nheo mắt nhìn Độc Quỷ buồn rầu nói. Nói xong cả hai ông tung người bay đến can ngăn cuộc quyết chiến giành làm ca ca của hai đứa cháu nội rảnh rỗi nhà mình. *** Nhan Tư Tuyết và Nhan Khuynh Ngọc ngủ một giấc thật sâu cùng với cảm giác cơ thể vô cùng mát mẻ thoải mái thêm trọn 1 ngày nữa. Buổi sáng ngày thứ hai, hai cô mở mắt thức dậy, sau khi sờ soạng kiểm tra thân thể xem mình có gì bất thường hay không liền vội lấy y phục mới cùng khăn tắm chuẩn bị đi ra con suối vệ sinh tắm rửa. Hai cô mở cửa phòng bước ra ngoài sân lập tức nhìn thấy hai vị gia gia nhà mình đang ngồi trên chiếc bàn đá cùng hai nam nhân lạ mặt: một người mặc y phục đỏ tươi như máu mang chiếc mặt nạ ngân sắc che kín hết khuôn mặt chỉ chừa lại đôi môi tái nhợt như cười như không; một người mặc y phục màu đen tuyền viền những hoa văn kim sắc dưới tà áo và hai ống tay áo, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ hoàng kim lấp lánh che kín khuôn mặt chỉ để lộ một đôi môi mỏng vô cùng quyến rũ. Nhan Tư Tuyết và Nhan Khuynh Ngọc tuy thân thiết với nhau như chị em ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Khuynh Ngọc thì lạc quan sôi nổi tính cách hướng ngoại bao nhiêu thì Tư Tuyết lại nhẹ nhàng, bình ổn hướng nội bấy nhiêu. Nhan Khuynh Ngọc dễ bị cuốn hút với những cái gì xinh đẹp, nổi bật, rực rỡ còn Nhan Tư Tuyết lại bị những thứ gì huyền bí, lạnh lùng thu hút… Vậy nên điều mà Ma Y và Độc Quỷ từng lo lắng khi sợ hai cô học trò của mình “ thích “ nhầm đối tượng đã được chỉ định không thể xảy ra. Nhan Tư Tuyết đưa cặp mắt phượng tuyệt đẹp của mình nhìn nam nhân mặc hắc bào lạnh nhạt huyền bí kia một lúc sau đó cô khẽ gật đầu chào anh rồi cất bước đi thẳng. Nhan Khuynh Ngọc cũng đưa cặp mắt hạnh to tròn đen láy của mình quan sát nam tử mặc y phục đỏ tươi vô cùng thu hút kia rồi khẽ cúi đầu chào anh sau đó bước đi theo con bạn của mình. Đi được một đoạn khá xa, Nhan Tư Tuyết lập tức kéo tay Nhan Khuynh Ngọc tò mò hỏi: “ … Hai mỹ nam áo đen và áo đỏ kia là nhân vật nào trong truyện vậy? “ “ Haizzz! Mỹ nam áo đỏ là Sở Hy Phong, nhân vật mà mình trước khi chết mình vào Fan page bình chọn đó … trong truyện tên tác giả kia có nói qua khắp lục quốc này chỉ có hắn là nam tử duy nhất mặc trường bào màu đỏ tươi mà vẫn toát ra khí chất cao quý không ai sánh bằng như vậy thôi a … còn mỹ nam hắc bào viền hoàng kim kia chắc là Mộ Tử Diệp ! “ – Nhan Khuynh Ngọc khẽ nghiêng đầu rồi nhỏ giọng nói. “ … Hai người họ là hai nhân vật vì yêu mà bị thương tật và tàn phế đó hả? “ – Nhan Tư Tuyết nhíu mày hỏi tiếp. “ Uhm! … Tội nghiệp! … Đẹp trai ngút ngàn như vậy mà lại làm nam phụ … tiếc thật! “ – Nhan Khuynh Ngọc thở dài cảm thán. “ Sao cậu biết hai người bọn hắn đẹp trai ngút ngàn? … Đeo mặt nạ kín mít như vậy thì làm sao biết đẹp hay xấu? “ – Nhan Tư Tuyết nháy mắt trêu ghẹo. “ … Haizzz! … Nhìn phong thái cũng đủ biết rồi mà! ... Mình thật sự rất muốn tháo cái mặt nạ trên mặt của anh ta xuống để xem thử anh ta đẹp đến mức nào a! “ – Nhan Khuynh Ngọc nháy mắt đáp trả. Hai cô ra đến con suối đi đến bụi cây bạc hà đã được Nhan Tư Tuyết chăm sóc một cách cẩn thận hái vài chiếc lá rồi vò dập sau đó bỏ vào trong một ít muối tinh rồi cuộn lại làm bàn chải đánh răng và dùng lá bạc hà làm sạch tóc. Hai cô đi sâu vào hang đá mới cởi hết y phục trên người rồi bắt đầu tắm rửa … vừa ngâm mình trong dòng nước mát lạnh hai cô vừa nhắm mắt cố nhớ lại giấc mơ kỳ lạ mình vừa trải qua… Nhan Tư Tuyết đưa mắt nhìn Nhan Khuynh Ngọc thấp giọng nói. “ … Cậu có nhớ cái đêm mình và cậu bị sốt và cảm thấy ngứa ngáy khó chịu kia không? … Sau khi mình và cậu bị phun máu mũi rồi ngất xỉu cậu có mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ không? “ “ … Có! … Mình mơ thấy mình ôm hôn một nam nhân a … hình như lúc đó mình và anh ta không mặc gì hết! … Cảm giác đó rất tuyệt nha! “ – Nhan Khuynh Ngọc mỉm cười nói. “ … Uhm … mình cũng vậy … mình có cảm giác như mình đang thật sự trải qua hoan ái vậy! “ – Nhan Tư Tuyết khẽ lắc đầu mỉm cười đồng tình nói. “ … Có lẽ mình và cậu thật sự thiếu thốn cái gọi là quan hệ trai gái a! … Thử nghĩ xem, 12 tuổi mình và cậu đã vào trường thiếu sinh quân để chịu sự huấn luyện rồi, đàn ông trong quân đội thì xem mình và cậu là chiến hữu, đàn ông ngoài ngành trước mặt thì sợ mình và cậu như sợ cọp sau lưng thì nói mình và cậu thiếu cái gọi là nữ tính … Mình và cậu thậm chí đến mối tình đầu cũng chưa có đó! “ – Nhan Khuynh Ngọc nhăn mặt bất mãn nói. “ Uhm… chắc là vậy nên mình và cậu mới có giấc mơ kỳ lạ kia! …” – Nhan Tư Tuyết khẽ thở dài rồi nói. Nhan Tư Tuyết và Nhan Khuynh Ngọc sau khi vệ sinh tắm rửa xong thong thả đi bộ về đến nhà thì hai vị khách một đen một đỏ kia cũng đã rời đi, chỉ có Ma Y và Độc Quỷ nhìn hai cô với ánh mắt lo lắng cùng ái ngại. Hai ông chậm rãi giải thích lý do vì sao hai cô bị nóng sốt và khó chịu vào buổi tối hôm đó, cuối cùng Ma Y vuốt râu nghiêm nghị nhìn hai cô nói: “ Nữ nhân mang Dục Cổ khi 18 tuổi mà không trải qua hoan ái thật sự thì thất khiếu sẽ bị chảy máu đến chết. Hai đứa lần đầu tiên chịu sự dày vò của Dục Cổ mà máu mũi đã phun ra như suối rồi thì sau này sẽ tình trạng sẽ còn khủng khiếp hơn nữa … ta và lão Quỷ chỉ có thể kéo dài thời gian giúp hai đứa thêm 1 năm 6 tháng nữa thôi! … “ “ … Hai đứa hãy nghiêm túc suy nghĩ chuyện này đi … thời gian càng kéo dài thì mức độ nguy hiểm đến tính mạng càng cao! “ – Độc Quỷ thở dài một hơi mới lên tiếng nói. Nhan Khuynh Ngọc và Nhan Tư Tuyết nhìn nhau rồi cười khổ: “ … Tại sao hai cô chỉ muốn được sống nhưng lại gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy chứ??? … “