Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 8
Hôm nay xong việc, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi ra phố, nói muốn để cô nhìn ngắm phố phường thỏa thê. Chàng đưa cô đến một tiệm chuyên bán đồ dùng cá nhân, trong tiệm bàn chải, kem đánh răng, đồ dùng tắm rửa... cái gì cũng có. Đương nhiên tên gọi đều không giống với thứ Tô Tiểu Bồi biết, nhưng cô nhìn thôi đã vô cùng vui vẻ, đây chính là mục tiêu sống của cô sau khi đến thế giới này!
Mục tiêu sống đã trở nên nhỏ bé thấp kém như vậy, thiết nghĩ, thật sự khiến người ra phải đau lòng rơi lệ.
Tô Tiểu Bồi vừa cảm thán, vừa tính toán giá tiền, cái này cần hai trăm tiền, cái kia cần ba trăm tiền, cái này tám mươi tiền, rẻ quá, cái đó một trăm năm mươi tiền, xem ra không đến nỗi đắt, cái này lại đến tám trăm tiền, đắt gần một lượng bạc, cộng lại là hai lượng bạc rồi, đây là xa xỉ phẩm sao?
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa có khái niệm gì đối với tiền bạc ở thế giới này, đều phải nghĩ một lúc mới hiểu được, là đắt hay rẻ cũng không biết, nhưng những đồ này cô đều cần cả, đánh răng rửa mặt tắm táp gội đầu, cô rất nhớ những đồ dùng của thời hiện đại. Cô xem một hồi lâu, có vài thứ không biết dùng để làm gì, cũng không tiện hỏi, cô quyết định ghi nhớ cửa hàng này, đợi hai lăm lượng bạc kia vào tay rồi thì đến đây tiêu xài món tiền cổ đại đầu tiên của mình.
Lững thững bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang đứng ở trên phố đợi mình.
Nhiễm Phi Trạch chê bộ dáng của cô quê mùa, đi vào thành thấy thứ gì cũng kinh ngạc, như vậy rất mất mặt, thêm vào đó chàng biết rất rõ cô nương này chỉ có thể xem chứ không thể mua, liền ra ngoài trước, tránh bị chủ tiệm lườm nguýt. Nhưng mà, cô nương này thực sự rất được, chàng ở bên ngoài mà còn nhìn thấy chủ tiệm lườm rách cả mắt, vậy mà nàng ta không thèm đếm xỉa, cứ ì ra không đi, ngắm hết thứ này đến thứ khác. Nghĩ đến đây, Nhiễm Phi Trạch liền nhếch miệng cười.
Cười gì mà cười, Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, đang muốn nói, khóe mắt lại nhìn thấy thứ gì đó. Cô quay đầu lại, thấy Tư Mã Uyển Như đi ra khỏi một căn nhà ở góc phố. Nàng ta không dừng lại lâu mà nhanh chóng đi ra đường, sau đó vào một tửu lâu đối diện, lát sau, nàng ta cùng mấy vị sư tỷ muội của mình đi ra ngoài, hướng về phía Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch.
Hai nhóm người mau chóng đi lướt qua nhau, Tư Mã Uyển Như nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi thì mặt hơi biến sắc, nhưng không nói cái gì, chỉ nhanh chóng bỏ đi cùng với các sư tỷ muội.
“Vì sao trông cô nương ấy có vẻ chột dạ vậy?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp, nhưng lại đưa Tô Tiểu Bồi đến căn nhà Tư Mã Uyển Như vừa đi ra, qua cánh cửa lớn, nhìn thấy hai chữ “Thường Phủ” bên cửa. Nhiễm Phi Trạch nói: “Vị hôn phu của Tư Mã đại tiểu thư họ Thường đúng không?”
“Đúng.” Tô Tiểu Bồi cũng nhớ ra.
“Tỷ tỷ qua đời, muội muội đến nhà tỷ phu vô duyên kia bái kiến, là việc làm thất lễ, nàng ta đương nhiên chột dạ.”
“Như thế không được sao?”
“Thường là trưởng bối hai nhà qua lại, nữ nhi tất nhiên không tiện lộ diện thế này.” Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm, nói tiếp: “Bên phía quan phủ, không hề nhắc đến Thường phủ. Cũng chẳng biết giữa bọn họ và Tư Mã gia ngoại trừ chuyện hôn nhân suýt chút nữa đã thành kia, còn có quan hệ gì nữa không?”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng biết quan hệ giữa hai nhà. Sau khi quay lại nha môn, Nhiễm Phi Trạch tìm Tần Bổ đầu nói chuyện này, Tần Bổ đầu ghi nhớ và nói những chuyện có quan hệ với Tư Mã gia, bọn họ đều phải điều tra cẩn thận.
Sau đó chẳng còn việc gì, Tô Tiểu Bồi liền quay lại khách điếm sửa lại ghi chép của cô, suy xét tình hình vụ án.
Tối nay, Tô Tiểu Bồi thu dọn đồ đạc xong, đang định đi ngủ thì cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô nghĩ là Nhiễm Phi Trạch có chuyện đến tìm, mở cửa ra lại thấy người đứng bên ngoài là Tư Mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Như mặt lạnh tanh, trên tay lăm lăm thanh kiếm.
Tô Tiểu Bồi giật bắn người, cô định thần, vừa muốn hỏi nàng ta đến có chuyện gì, Tư Mã Uyển Như đã lên tiếng trước: “Ta đến tìm cô nương nói chút chuyện.”
Cầm theo thanh kiếm đến tìm cô nói chuyện?
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, Tư Mã Uyển Như cũng bất động, dường như đang đợi Tô Tiểu Bồi mời nàng ta vào trong.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nghiêng người để nàng ta đi vào.
Tư Mã Uyển Như vào trong phòng, thản nhiên ngồi xuống ghế, không hề khách khí.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nhíu mày, tiểu thư của gia đình giàu có mà bất lịch sự quá! Trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, chỉ nói một câu: “Cô nương đợi chút.” Sau đó quay đầu đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng Nhiễm Phi Trạch.
Kết quả không có người đáp.
Tô Tiểu Bồi nhớ ra, lúc ăn tối Bạch Ngọc Lang có nói buổi tối muốn đưa Nhiễm Phi Trạch đi gặp huynh đệ bổ khoái của cậu ta một chút, mọi người rất muốn làm quen với chàng. Chắc không phải ra ngoài đàn đúm đến giờ vẫn chưa về đấy chứ. Tô Tiểu Bồi xuống lầu tìm tiểu nhị của khách điếm, bảo cậu ta mang một ấm trà nóng đến phòng, lại dặn dò nếu như nhìn thấy khách nam bên cạnh phòng cô quay về thì bảo chàng đến tìm cô.
Tiểu Nhị đã nhận lời, nhưng trước chuyện nữ tử có vẻ ngoài cổ quái này muốn bảo vị khách nam đêm hôm đi tìm nàng ta, còn dám nói với người ngoài như cậu ta, thực sự thấy hơi khinh thường. Nhưng tiểu nhị không nói gì, chỉ luôn mồm nói sẽ nhắn hộ, rồi chạy đi pha trà.
Tô Tiểu Bồi quay lại phòng, Tư Mã Uyển Như vẫn đang ngồi đó, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ rất sốt ruột.
“Ta bảo tiểu nhị pha ấm trà, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.” Tô Tiểu Bồi giải thích, nhìn thanh kiếm nàng ta đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.
Tư Mã Uyển Như không nói gì, chằm chằm nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng: “Cô nương chột dạ sao?”
Cô chột dạ? Tô Tiểu Bồi mím môi không đáp, cô hoàn toàn không có thiện cảm với Tư Mã Uyển Như.
Lúc này tiểu nhị đưa trà đến, giúp hai vị cô nương bày cốc rót trà, suốt quá trình đó lại hiếu kì nhìn sang Tư Mã Uyển Như mấy lần. Biểu cảm trên mặt Tư Mã Uyển Như không thay đổi, Tô Tiểu Bồi thở phào một hơi.
Tiểu nhị rót trà xong, đi ra ngoài, trước khi đi còn khép cửa lại.
Lúc này Tư Mã Uyển Như lại nói tiếp: “Cô nương không làm chuyện hổ thẹn thì hà tất phải sợ ta, ta chẳng có ý làm gì cô nương cả, ta đến tìm cô nương, nhiều cặp mắt nhìn thấy như thế, đâu cần thêm một nhân chứng là tiểu nhị kia. Cô nương yên tâm đi, ta chỉ là đến để hỏi cô nương vài câu thôi.”
“Tư Mã cô nương bình thường đi tìm người nói chuyện đều mang theo kiếm?” Tô Tiểu Bồi thực sự thấy yên tâm hơn nhiều, cô hỏi lại Tư Mã Uyển Như, dùng ngữ khí và tốc độ tương tự như nàng ta.
Tư Mã Uyển Như nhìn thanh kiếm bên tay nàng ta, không đáp mà lại tiếp tục hỏi: “Phán đoán của cô nương rất có sức thuyết phục, hung thủ sát hại tỷ tỷ ta không phải là tên hung phạm trong cáo thị treo thưởng, vậy theo cô nương, hung thủ là kẻ nào?”
“Những điều ta biết, hôm nay đã nói hết ở trong phủ rồi.”
“Nhưng một ngày đã qua, lẽ nào cô nương không có suy đoán chuẩn xác hơn? Hung thủ có thân phận thế nào? Vì sao giết tỷ tỷ ta? Động cơ là gì?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
Tư Mã Uyển Như nghiến răng, nhìn cô chằm chằm, lại nói: “Chẳng phải cô nương có thể nhìn thấu tâm tư của người khác sao? Chẳng phải là từ hành vi của tên tội phạm liên hoàn kia có thể biết được nội tình của hắn sao? Chẳng phải chỉ hỏi chuyện liền biết tên tội phạm liên hoàn đó không giết tỷ tỷ ta sao? Vì sao đến lúc hỏi là ai giết tỷ tỷ ta, thì lại không biết chứ? Hung phạm giết tỷ tỷ ta có nội tình như thế nào, cô nương không đoán ra sao?”
Nàng ta càng nói càng nhanh, cuối cùng trở nên vô cùng kích động.
“Tư Mã cô nương!” Tô Tiểu Bồi gọi cắt ngang lời của nàng ta. Cô nhìn vào đôi mắt đỏ au và cơ thể căng thẳng của nàng ta, đột nhiên dịu giọng nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi cô nương quay về, vẫn chưa nghỉ ngơi phải không?”
Tư Mã Uyển Như không đáp, lạnh lùng lườm Tô Tiểu Bồi.
“So với tên hung thủ không biết tung tích kia, Tư Mã cô nương muốn tin tưởng kẻ sát hại lệnh tỷ chính là tên tội phạm liên hoàn kia hơn, đúng không? Như thế, ít nhất sự tình đã được rõ ràng , không cần canh cánh trong lòng, mơ hồ không biết kẻ thù là ai, có đúng không?” Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn vào mặt Tư Mã Uyển Như. “Thực ra cô nương cảm thấy lời của ta có lý, nhưng cô nương không cam tâm, có phải hay không? Nếu như hung thủ là kẻ khác...”
Tô Tiểu Bồi kéo dài chữ cuối cùng, rồi dừng lại.
Yên lặng một lát, cô lại hỏi: “Tư Mã cô nương, cô nương có lời gì muốn nói với ta?”
Tư Mã Uyển Như nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Tô Tiểu Bồi, một lúc sau mới hỏi: “Tô cô nương, cha ta đã tìm người kiểm tra, tỷ tỷ đúng là không trúng độc. Tỷ ấy không kêu cứu, không kháng cự, không phải là bị người ta điểm huyệt, thì chính là người quen biết, nên tỷ ấy mới không đề phòng, đúng chứ?”
Tô Tiểu Bồi không đáp, hỏi lại: “Cô nương chắc nghĩ ra manh mối gì rồi?”
“Tỷ tỷ ta đối đãi với người trước nay không tệ, không có quan hệ xấu với ai, mọi người ai cũng thích tỷ ấy.”
“Nhưng cô nương bái sư học nghệ, chẳng phải đã xa nhà rất lâu sao? Có lẽ mấy năm nay lệnh tỷ đã xảy ra một số chuyện nhưng cô nương không biết.”
“Ta đi đã ba năm, tỷ tỷ và ta thường xuyên thư từ, chuyện gì tỷ ấy cũng nói cho ta, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Từ nhỏ tỷ ấy đã ngoan ngoãn vâng lời, chưa từng gây họa.”
“Vậy cô nương thì sao?”
Tư Mã Uyển Như đột ngột ngước mắt lên nhìn Tô Tiểu Bồi.
“Cô nương có gây họa không?” Tô Tiểu Bồi hỏi: “Cô nương có kết oán với ai không?”
Tư Mã Uyển Như lườm cô, cả nửa ngày mới thốt ra một câu: “Lời này của cô nương có ý gì?”
Tô Tiểu Bồi chú ý thấy khi nàng ta hỏi, tay đã nắm chặt kiếm. Tô Tiểu Bồi yên lặng một lát, lại hỏi nàng ta: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp tròn mười tám.” Tư Mã Uyển Như lại cụp mắt xuống.
“Mười tám à, không còn nhỏ nữa nhỉ.” Tô Tiểu Bồi đang nghĩ, ở thời đại này, mười tám tuổi chưa xuất giá, có coi là lớn tuổi không?
“Vậy tỷ tỷ cô nương, mười chín, hai mươi rồi?” Tô Tiểu Bồi hỏi. “Nghe nói đối tượng đính hôn của Tư Mã đại tiểu thư là thanh mai trúc mã Thường công tử, tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ mới thành thân?”
Tư Mã Uyển Như lườm Tô Tiểu Bồi. “Cô nương, chuyện hôn nhân riêng tư, cô nương thảo luận như vậy, không thấy vô lễ sao?”
“Ờ.” Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, “Thật sự xin lỗi.” Thực ra cô thấy đêm hôm cầm kiếm đến cửa hỏi chuyện người ta mới thật sự là vô lễ.
“Cô nương hiểu biết bao nhiêu về Thường công tử? Cô nương và anh ta cũng là thanh mai trúc mã nhỉ, theo như cô nương thấy, anh ta và tỷ tỷ của mình có hòa thuận không?”
Tô Tiểu Bồi còn chưa hỏi xong, Tư Mã Uyển Như đã bật dậy, quát: “Cô nương! Tỷ tỷ ta xương cốt còn chưa lạnh, cô nương sao lại có thể hỏi những lời thế này?”
Tô Tiểu Bồi lùi người ra sau, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Tư Mã Uyển Như hít thở sâu mấy cái, bình ổn cảm xúc của mình, sau đó nói: “Cô nương nói chuyện nên cẩn trọng.” Nàng ta một tay cầm kiếm lên, giống như định bỏ đi, nhưng còn nói thêm: “Cô nương, hôm nay ta đến Thường phủ, chỉ là muốn nói với Thường đại ca về chuyện của tỷ tỷ... hy vọng cô nương chớ rêu rao ra ngoài. Tỷ tỷ gặp phải bất hạnh này, vẫn mong cô nương chú ý đến danh dự của tỷ ấy.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
“Xin cô nương chuyển giúp lời chào hỏi đến Nhiễm tráng sĩ.”
Tô Tiểu Bồi lại gật đầu.
Tư Mã Uyển Như cúi đầu, nói: “Vậy thì, đã làm phiền cô nương rồi.”
Nàng ta quay người muốn đi, Tô Tiểu Bồi lại gọi nàng ta lại: “Tư Mã cô nương, ta còn có một câu hỏi.”
Tư Mã Uyển Như nhíu mày, quay người lại.
Tô Tiểu Bồi hỏi: “Cái chết của lệnh tỷ, vì sao cô nương lại thấy áy náy?”
Sắc mặt Tư Mã Uyển Như thoáng biến sắc, nhưng rất mau chóng lại nghiêm túc trở lại, nàng ta hất hàm, chằm chằm nhìn Tô Tiểu Bồi rồi nói: “Ta vì có chuyện trì hoãn, về nhà chậm mất một ngày. Nếu như ta quay về sớm một chút, tỷ tỷ gần gũi với ta, đêm đó chúng ta chắc chắn sẽ ngủ chung nói chuyện thâu đêm, tỷ ấy sẽ không ở một mình, có lẽ... chuyện này đã không xảy ra.”
Tô Tiểu Bồi không nói gì, Tư Mã Uyển Như nghiến răng, hỏi: “Cô nương còn muốn biết điều gì?”
Điều cô muốn biết còn rất nhiều, nhưng mà hiện tại không phải là cơ hội tốt để hỏi, Tô Tiểu Bồi cười cười, khách khí đáp: “Đêm khuya rồi, cô nương đi đường cẩn thận.”
“Đa tạ cô nương.” Tư Mã Uyển Như lạnh lùng quay người bỏ đi.
Tô Tiểu Bồi không đứng dậy tiễn nàng ta, một mình ngồi trong phòng thẫn thờ nhìn ấm trà, cẩn thận hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi. Một lúc lâu sau, cô bật dậy đi lấy giấy bút ghi lại chuyện này, đúng lúc đó cửa phòng lại vang lên tiếng gõ. Tô Tiểu Bồi sững người, trực giác cho cô biết là Nhiễm Phi Trạch quay về, liền nhanh chóng chạy ra mở cửa. Vừa đến gần thì cửa phòng đã bị đẩy ra, mùi rượu xộc vào trong phòng, ngoài cửa là một người say rượu.
Tô Tiểu Bồi không quen biết người này.
Khi Tư Mã Uyển Như rời đi, cô không khóa cửa, không ngờ rằng lại có người xông vào như thế này.
Gã say nhìn thấy Tô Tiểu Bồi thì có phần kinh ngạc, lầm bầm nói: “Tại sao lại là cô tử?” Nhưng gã nhanh chóng toét miệng cười, một tay đóng cửa lại, một tay sờ lên mặt Tô Tiểu Bồi, nói: “Cô tử cũng tốt, vừa hoàn tục đã muốn được nam nhân yêu rồi?”
Thật kinh tởm! Tô Tiểu Bồi vừa sợ vừa giận, hất bàn tay thối của gã ra, quát: “Ngươi là ai? Cút ra khỏi phòng của ta!”
Gã say kia có vẻ đau, nhưng không chịu đi, còn đột ngột tiến đến, ấn cái miệng thối lên mặt Tô Tiểu Bồi: “Đùa với ông sao? Nào nào, để ta chiều nàng.”
Tô Tiểu Bồi lớn tiếng hét lên, dùng toàn lực đẩy gã ta ra: “Cút, không ta gọi người đến!” Giọng của cô rất to, nhưng không nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh gì.
Gã say bị đẩy vào tường, lưng đập đến phát đau, thẹn quá hóa giận, vung tay định tát cô. “Tiện nhân, dám đánh ông!”
Tô Tiểu Bồi lần này đã có phòng bị, vội vàng lùi lại hai bước, gã say thấy Tô Tiểu Bồi tránh được càng tức giận hơn, tuôn ra một tràng chửi mắng tục tĩu, xong lại nhào đến. Tô Tiểu Bồi còn tức hơn hắn nữa kìa, cô biết giằng co thế này không phải là đối thủ của gã, thế là dứt khoát tung một cước đá luôn vào háng gã. Gã say chẳng tài nào ngờ được rằng một nữ tử sẽ xuất chiêu “độc” kiểu này, trúng một cước, gã kêu thảm một tiếng, ôm lấy phần bụng dưới, ngã khuỵu xuống.
Tô Tiểu Bồi đá xong liền bắt đầu la hét, lao ra ngoài cửa lớn tiếng kêu “cứu mạng”.
Nhiễm Phi Trạch vừa vào đến cửa khách điếm, nghe thấy giọng cô liền vội vã xông vào trong, nhìn thấy cửa mở, trong phòng là một gã say đang ôm lấy háng đổ vật xuống đất kêu rên, Tô Tiểu Bồi đứng ở cửa bình an vô sự, lớn tiếng kêu hét.
Nhiễm Phi Trạch ngây người ra đó.
Tô Tiểu Bồi nhìn thấy chàng về, liền ngậm miệng lại.
Lúc này ngoài cửa có mấy người bị tiếng hét “cứu mạng” của Tô Tiểu Bồi gọi đến, thò đầu vào nhòm ngó.
Gã say trong phòng lúc này đã khá hơn, tay vẫn ôm lấy háng, quát Tô Tiểu Bồi: “Con tiện nhân, dám đánh ta!”
Nhiễm Phi Trạch hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Hắn xông vào phòng muốn phi lễ với ta.” Tô Tiểu Bồi lau mặt, ghê tởm đến buồn nôn.
“Là con tiện nhân này gọi ta vào.”
“Nói láo linh tinh, mẹ kiếp!” Tô Tiểu Bồi tức đến cực điểm, bắt đầu chửi tục.
Nhiễm Phi Trạch kinh hãi, quay sang nhìn cô, tuy không biết ý nghĩa của từ đó là gì, nhưng chắc chắn cực thô tục.
Tô Tiểu Bồi lườm chàng, cô chính là kẻ thô tục đó, thì sao nào?
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng bước lên mấy bước, xách gã say rượu kia lên. Gã say rượu lớn tiếng càu nhàu: “Chính nàng ta gọi ta đến, tiểu nhị có thể làm chứng !”
Tiểu nhị mang ấm trà cho Tô Tiểu Bồi run rẩy bước ra, xua tay nói: “Không, không, ta chỉ tiện miệng nói đùa.” Lúc ở dưới lầu, cậu ta đem lời dặn của Tô Tiểu Bồi ra đùa cợt với tiểu nhị khác, trong lúc nói có thêm mắm dặm muối vào, gã say này vừa khéo nghe thấy bọn họ nói chuyện, phòng hắn ở cũng là phòng kế bên phòng của Tô Tiểu Bồi, nhưng là ở bên kia. Nghe xong, gã cười khanh khách, chắc mẩm là đợi gã đến. Tiểu nhị không để tâm, nghĩ gã đang đùa, liền nói thêm vài câu kiểu như “ngài mau đi đi”, không nói người mà Tô Tiểu Bồi đợi là vị tráng sĩ cùng đến với cô. Thế là gã say mượn rượu giả điên, liền đi lên. Vừa lên lại thấy cửa phòng không khóa, càng cảm thấy chắc chắn, không nghĩ sự việc lại ầm ĩ thế này.
Nhiễm Phi Trạch nghe xong không nói gì, Tô Tiểu Bồi sắc mặt sa sầm, tiểu nhị sợ run lẩy bẩy, nhào đến quỳ xuống, tự vả vào miệng hai cái, luôn miệng nói chỉ là nói đùa, không ngờ vị khách này lại làm bừa như vậy.
Gã say kia lúc này thấy tình hình không ổn, men rượu đã tan bớt, gã cũng chẳng dám làm loạn nữa. Nhiễm Phi Trạch nắm áo gã ta lên kéo ra ngoài, lại xua mọi người đi rồi giúp Tô Tiểu Bồi đóng cửa. Một lát sau, chàng quay lại gõ cửa, nghe thấy Tô Tiểu Bồi đáp, đẩy cửa nhìn vào, thấy cô đang rửa mặt, kỳ mạnh đến mức mặt đỏ hết cả lên.
Nhiễm Phi Trạch thản nhiên hỏi: “Cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa hết giận, còn muốn đá tên ác nhân kia thêm mấy cái, nghe thấy chàng hỏi cũng chẳng đáp. Nhiễm Phi Trạch đi vào trong, tìm ghế ngồi xuống.
Tô Tiểu Bối rửa mặt đủ rồi, ném mạnh chiếc khăn vào trong chậu.
“Cô nương có bị thương không?” Tuy trông cô vẫn ổn, nhưng chàng vẫn quan tâm xem cô có phải chịu ấm ức gì không, có điều chuyện này không tiện hỏi thẳng, nên chàng mới hỏi vậy.
“Không.” Tô Tiểu Bối quay người lại, ngồi đối diện với chàng.
Nhiễm Pi Trạch không nói gì thêm, nhẫn nại chờ đợi.
“Ta cảm thấy ta rất ngu ngốc, ngu chết đi được.” Tô Tiểu Bồi đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn thấy hơi khó chịu. Chuyện này tuy là lỗi của gã say đó, nhưng căn nguyên lại là do lời lẽ cử chỉ không giữ kẽ của cô gây ra hiểu lầm. Ở trong mắt người khác, e rằng cô chính là kẻ vừa thô tục vừa không biết xấu hổ. Cô cảm thấy rất buồn.
“Vì sao cô nương tìm ta?” Nhiễm Phi Trạch giả vờ không nghe thấy lời tự trách của cô.
Tô Tiều Bồi day day thái dương. “Tư Mã nhị tiểu thư đến tìm ta, cầm theo kiếm, trông rất hung dữ, ta đã hơi hoảng, đi tìm huynh thì huynh không có trong phòng, ta liền bảo tiểu nhị đưa ấm trà đến, lại dặn cậu ta để ý nếu như thấy huynh quay lại thì bảo huynh đến đây tìm ta. Ta muốn để tiểu nhị nhìn thấy Tư Mã cô nương, tốt xấu gì cũng có nhân chứng, nàng ta sẽ không dám làm gì cả, huynh quay lại rồi, đến tìm ta, ta cũng vững dạ hơn một chút.”
Nhiễm Phi Trạch rót cốc trà cho cô, hỏi: “Tư Mã cô nương tìm cô nương có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, ta nghĩ mục đích chính của cô nương ấy có lẽ là muốn ta đừng đem chuyện hôm nay nhìn thấy cô ấy từ Thường phủ đi ra rêu rao bên ngoài, còn muốn ta nói với huynh một tiếng. Nhưng cô ấy cũng nói một vài điều khác, bọn ta tán gẫu một chút, ý ta là, bọn ta nói chuyện một chút.”
“Cô nương có nhìn ra cô nương ấy có gì không ổn không?”
Tô Tiểu Bồi thở dài một hơi, ổn định lại cảm xúc. “Có. Ta cảm thấy, hôn sự của tỷ tỷ nàng ta hơi có vấn đề. Bọn họ cùng Thường công tử là thanh mai trúc mã, muốn đính hôn thành thân, chẳng phải nên làm sớm một chút sao? Tráng sĩ, nữ tử mười tám, mười chín tuổi chưa kết hôn, có phải là hơi muộn không?”
“Đúng vậy. Nhưng mười tám, mười chín mới thành thân, thực ra cũng không ít.”
“Tư Mã nhị tiểu thư rất căng thẳng, có vài người hễ căng thẳng liền dùng khuôn mặt lạnh lùng để ngụy trang. Nàng ta có bí mật, nàng ta thích dùng câu phản vấn, đây là biểu hiện lẩn tránh và chột dạ, đặc biệt là khi ta hỏi nàng ta có từng gây họa hay không, nàng ta hỏi lại ta có ý gì. Ta hỏi tỷ tỷ nàng ta với Thường công tử là thanh mai trúc mã, vì sao lại muộn thế này mới thành thân, nàng ta lại hỏi ta không cảm thấy vô lễ sao. Ta hỏi nàng ta có hiểu rõ về Thường công tử không, chàng ta với tỷ tỷ nàng ta tình cảm như thế nào, nàng ta hỏi lại ta tại sao có thể nói ra được những điều này.”
“Những vấn đề này thực sự...” Nhiễm Phi Trạch nghĩ xem nên nói thế nào, “ừm, không hợp lễ nghi lắm.”
Tô Tiểu Bồi mím môi, những câu nói cô cảm thấy rất bình thường thì ở đây luôn bị coi là không hợp lễ nghi. Nghĩ đến chuyện bị tiểu nhị và gã say sỉ nhục cười nhạo chỉ vì một câu nói, cô lại cảm thấy khó chịu.
“Cô nương cảm thấy Tư Mã cô nương có gì không bình thường?” Nhiễm Phi Trạch kéo sự chú ý của cô về chủ đề cũ.
“Ta nói rồi, nàng ta có bí mật, cho nên thường dùng câu hỏi để tránh né, mà ba lần phản vấn ta vừa kể, không những tránh né, mà còn có tính công kích. Nàng ta đang dùng sự chỉ trích, phẫn nộ để từ chối trả lời, ba câu hỏi này đã đâm trúng tim đen nàng ta. Đây là chìa khóa của vụ án, nàng ta tỏ ra mệt mỏi, nóng nảy, muốn giấu giếm, chứng tỏ nàng ta vô cùng áy náy về chuyện của tỷ tỷ mình.”
“Áy náy?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu. “Điều này ta đã trực tiếp hỏi nàng ta, nàng ta nói do mình quay về muộn một ngày, nếu như sớm quay về thì tỷ tỷ nàng ta có lẽ sẽ không bị hại chết.”
Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm. “Cô nương cảm thấy nàng ta nói dối có phải không?”
“Khó nói lắm.”
Nhiễm Phi Trạch liếc cô một cái, Tô Tiểu Bồi nhún nhún vai. “Ta đâu có phải là chuyên gia vi phản ứng, ta chỉ hiểu chút xíu.”
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, lộ ra biểu cảm “nghe không hiểu.”
Tô Tiểu Bồi xua xua tay. “Chính là bản lĩnh của ta vẫn chưa đủ. Nhưng ta biết, nàng ta vô cùng hy vọng ta có thể tin lời mình. Điều này có nghĩa là, cứ coi như nàng ta không nói dối, nhưng đằng sau nhất định còn có ẩn tình.”
“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch đột nhiên hỏi: “Cô nương là người thông minh nhất ta từng gặp, sao lại nói là mình ngu ngốc chết đi được?”
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, nhận ra chàng đang an ủi mình. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, “ngu chết đi được”, từ này chàng nói ra nghe hơi kỳ cục, cô thấy rất buồn cười.
“Nhưng mà, “ngu chết đi được” là ý gì vậy? Nghĩa là ngu đến cựu hạn đúng không?”
Tô Tiểu Bồi thực sự không nhịn được cười.
“Tráng sĩ giúp ta đánh hắn chưa?”
Một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, Nhiễm Phi Trạch lại có thể nghe hiểu.
“Ừm, đã đánh hắn mấy chưởng. Hắn không dám đánh trả, thu dọn tay nải trả phòng rồi.”
“Vì sao phải trả phòng?”
“Ta bóp vỡ vụn một chiếc cốc trước mặt hắn, có lẽ hắn sợ nếu như không cút đi ta sẽ bóp nát thứ khác.”
Tô Tiểu Bồi bật cười sảng khoái, giơ nắm tay khua khoắng. “Thật sự ta nên đánh hắn thêm mấy cái nữa, thật nặng vào!”
“Khụ khụ.” Nhiễm Phi Trạch ho khan hai tiếng, mặt mày trở lại nghiêm túc.
Tô Tiểu Bồi liếc xéo chàng, lại sắp nói ra những lời gì đó kiểu như “cử chỉ bất nhã, cô nương đừng như vậy” sao?
“Cô nương.” Quả nhiên chàng lên tiếng rồi.
“Chuyện gì?!” Tô Tiểu Bồi tiếp tục liếc xéo chàng.
“Cử chỉ bất nhã...”
Hừ, cô biết ngay mà.
“Nhưng nếu như lại gặp phải chuyện này, cô nương cứ dùng thoải mái.”
Hả?
Tô Tiểu Bồi sững sờ nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng cười với cô.
Nụ cười của Nhiễm Phi Trạch thật ấm áp, Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, không kìm được khóe môi cũng cong lên.
Cười xong rồi, cô lại thấy cảm động tự đáy lòng.
“Tráng sĩ.”
“Chuyện gì?”
“Ta...may mắn gặp được tráng sĩ. Nếu không thì cũng chẳng biết hiện giờ lưu lạc chốn nào.”
Nhiễm Phi Trạch cười rất tươi. “Cô nương biết cảm ơn trân trọng, là ta thấy vui rồi.”
Tô Tiểu Bồi đột nhiên sững sờ. Tự mãn thế này, thật phá hoại không khí quá.
Hai người ngồi nhìn nhau không nói, cuối cùng bất giác lại cười.
“Tráng sĩ tối này đi gặp các bồ khoái, có chuyện gì thú vị không?” Tô Tiểu Bồi rất lưu tâm cách dùng từ, cô gây ra nhiều rắc rối quá rồi, thật sự phải kiểm điểm một chút.
“Chuyện thú vị cũng có, nhưng không thích hợp để cô nương nghe. Chuyện chính cũng có, điều này thì có thể nói cho cô nương.”
Tô Tiểu Bồi sa sầm mặt, chuyện thú vị không thích hợp nói ra, lẽ nào những người đàn ông trong thế giới này tụ tập với nhau cũng sẽ nói về những chuyện đó?
“Được rồi, nói chuyện chính xem.”
“Sẩm tối hôm nay, các sư tỷ muội của Tư Mã nhị tiểu thư đã rời khỏi Tư Mã gia quay về sư môn rồi.”
Tô Tiểu Bồi thấy hơi kinh ngạc. “Nhanh như vậy? Chẳng phải hôm nay chúng ta mới nhìn thấy bọn họ cùng nhau dạo phố đó sao.”
“E rằng Tư Mã nhị tiểu thư chính là mượn cơ hội cùng các sư tỷ muội ra ngoài để đến Thường phủ, lại vì trong nhà có tang sự, mời khách rời đi cũng là lẽ thường. Nhưng mà vừa rồi cô nương nói nhị tiểu thư trì hoãn hồi phủ chậm một ngày, trì hoãn vì chuyện gì, cũng có thể điều tra một chút.”
“Điều tra?” Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ. “Vậy ngày mai nói với Tần đại nhân, chúng ta lại đến Tư Mã phủ xem sao.”
“Ngày mai không vấn đề gì, nhưng ta thấy còn có một biện pháp tốt hơn.” Nhiễm Phi Trạch nói: “Mấy vị sư tỷ muội kia rời khỏi Tư Mã phủ cũng là chuyện tốt. Bọn họ đi nửa ngày rồi, chắc chưa đi xa lắm. Lát nữa ta đi tìm Lão Lục, bảo cậu ấy nhanh chóng phi ngựa đuổi theo. Mấy cô nương đó cùng nhau quay về với nhị tiểu thư, trên đường có chuyện gì, bọn họ chắc chắn biết rõ. Giữa đường rời khỏi nhóm lén quay về nhà gây án, xong lại quay lại cùng các tỷ muội, chuyện này cũng có khả năng.”
“Tráng sĩ hoài nghi nhị tiểu thư?”
“Ta chỉ thắc mắc chuyện này thôi, tìm hiểu rõ cũng là điều tốt. Hôm nay Tần Bổ đầu đưa theo các bổ khoái đến mấy gia đình thân thiết với Tư Mã phủ, trong đó bao gồm cả Thường phủ. Thường phủ đã chuẩn bị kỹ càng cho hôn sự này, thiếp mời đã viết, sính lễ đã bày, chỉ đợi mấy ngày nữa là bái đường thành thân. Không ngờ, ngày bái đường lại biến thành tang lễ của Tư Mã đại tiểu thư. Mọi người trong Thường phủ đều ở trong nhà vào đêm đại tiểu thư bị hại, cũng không nghĩ ra kẻ nào có khả năng gây án. Ta và Lão Lục đã nghe ngóng, tình cảm của Thường đại công tử và Tư Mã đại tiểu thư rất tốt đẹp, chuyện kết thân là anh ta chủ động đề nghị. Phụ mẫu vô cùng vui mừng, thế là hai nhà bàn bạc rồi quyết định luôn, mau chóng xem ngày định hôn sự.”
“Tình cảm tốt đẹp vì cớ gì phải đợi đại tiểu thư mười chín, hai mươi mới xin thành thân? Chẳng phải là thanh mai trúc mã sao? Trong đó còn có sóng gió gì? Trước khi đại tiểu thư và Thường công tử kết thân, có phải còn có vướng mắc với người khác không?”
Nhiễm Phi Trạch cười cười, chàng cũng đã hỏi câu hỏi giống như vậy, nên biết được đáp án. “Họ đã đính hôn từ ba năm rưỡi trước, khi đó đại tiểu thư mười sáu, chính là độ tuổi thích hợp để kết hôn, nhưng khi định chuyện hôn nhân, Thường công tử lại thay đổi thái độ, nói là đại trượng phu lấy lập nghiệp làm trọng, muốn đợi thêm một vài năm. Trưởng bối hai nhà tuy có ý chê trách, nhưng hôn sự đã định, cũng thấy yên lòng, nửa thúc giục nửa đồng ý, chuyện này liền kéo dài đến bây giờ.”
“Tráng sĩ, Thường công tử kia biết võ không?” Tô Tiểu Bồi đột nhiên hỏi.
“Biết. Võ quán lớn nhất trong kinh thành Ninh An này chính là sản nghiệp của La Khuê, cậu ruột của Thường công tử. Thường công tử từ nhỏ đã theo cậu học võ. Hai vị tiểu thư của Tư Mã gia cũng là do sư phụ trong võ quán của La gia dạy dỗ, sau đó nhị tiểu thư rời nhà, bái sư làm môn hạ của Minh Tú phái.”
Nhiễm Phi Trạch nói xong, đợi một lát thấy Tô Tiểu Bồi không nói gì, liền hỏi: “Cô nương hoài nghi Thường công tử?”
“Không phải hoài nghi, chỉ là muốn gặp anh ta một chút. Chủ động cầu thân, quyết định hôn sự xong thì kéo dài hơn ba năm, theo tráng sĩ thấy có phải là chuyện kỳ lạ không?”
“Có chút kỳ lạ. Nhưng mà nghe nói Thường công tử này là một đấng anh tài có lễ nghi, phàm là người quen biết đều hết lời tán dương. Mấy năm nay y chăm chỉ cần mẫn, quản lí mấy cửa tiệm của gia đình ngày một phát đạt. Mà chuyện thành thân cũng là do y chủ động đề xuất.”
“Y chủ động đề xuất hôn sự, sau đó kéo dài thời gian, đến giờ lại chủ động định chuyện thành thân, trước khi thành thân, vị hôn thê mất mạng?” Tô Tiểu Bồi nghiêng đầu. “Ta càng muốn gặp y hơn.”
“Vậy ta nói với Tần đại nhân xem.”
“Vâng, nếu như không cần đến Thường phủ thì càng tốt. Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với một mình y.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy hài lòng với chuyện đã thành công dùng được từ “chuyện trò”.
“Cô nương.”
“Hử?”
“Nam nữ đơn độc tiếp xúc, người ta sẽ đàm tiếu.”
“À.” Tô Tiểu Bồi bừng tỉnh. “Ý huynh là Tần đại nhân sẽ không giúp, sẽ coi thường ta, cảm thấy ta vô sỉ?”
“Tần đại nhân biết việc làm của cô nương nên không sao. Chỉ e Thường công tử kia không chịu đi gặp. Nhưng phàm là nam tử coi trọng lễ tiết, tự sẽ tránh những điều này. Nghe nói Thường công tử cực kỳ thủ lễ, cho nên ta mới đoán vậy.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười. “Ta là kẻ giang hồ thô lỗ, quá coi trọng lễ tiết thì chẳng cách nào sống được.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu thật mạnh. “Tráng sĩ không quá coi trọng lễ tiết là tốt, nếu không thì ta cũng chẳng cách nào sống được.”
Nhiễm Phi Trạch bật cười ha ha. Tô Tiểu Bồi nói: “Tráng sĩ có thể nói với Tần đại nhân, bảo Tần đại nhân hẹn Thường công tử, ta đi theo cùng.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu đồng ý.
Tô Tiểu Bồi nói tiếp: “Hẹn cả Tư Mã nhị tiểu thư đến nhé, thời gian khác nhau, chớ nói cho bọn họ biết. Với Tư Mã cô nương, cứ nói là ta hẹn cô nương ấy nói về kẻ tình nghi. Ta muốn xem, khi Tư Mã cô nương gặp Thường công tử sẽ xảy ra chuyện gì.”
Nhiễm Phi Trạch suy nghĩ, lại khẽ gật đầu.
“Tráng sĩ, nếu ta đoán Thường công tử thích nhị tiểu thư, nhưng không biết vì sao chuyện đính hôn lại biến thành với đại tiểu thư, nhị tiểu thư cũng có tình ý với y nên mới đau lòng buồn bã, bỏ nhà đi. Thế có coi là vô lễ không?”
“Đương nhiên.” Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Anh rể và em vợ có tình cảm, tổn hại đến phong tục lễ giáo, hơn nữa lại là nhà có tang sự, quan hệ tế nhị, nếu không có chứng cứ, nói năng tùy tiện thì càng là đại bất kính. Cô nương tư duy nhạy bén, nhưng trong lời nói, vẫn cần phải cẩn trọng.”
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, tráng sĩ tiên sinh này rõ ràng có cùng suy đoán, nhưng đúng là nói chuyện cẩn trọng hơn cô nhiều. Cô thầm thở dài, nếu như ở hiện đại, những người này sớm đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà phối hợp điều tra rồi, có là vấn đề tế nhị đi chăng nữa cũng hỏi xong rồi, đâu giống như ở đây chứ
Nhưng nhập gia tùy tục, cô vẫn phải nhanh chóng thích ứng mới được. Ở thời hiện đại câu hỏi loại này dẫn đến phản ứng chột dạ, nhưng ở nơi đây có lẽ là cô quá tùy tiện nên dẫn đến phản ứng giận dữ thật sự, cô phải tính toán thật kỹ mới được.
Tô Tiểu Bồi cảm tạ Nhiễm Phi Trạch nhắc nhở, hai người thương lượng tỉ mỉ kế hoạch xong, Nhiễm Phi Trạch nói chàng phải ra ngoài tìm Tần đại nhân và Bạch Ngọc Lang nói chuyện, bảo Tô Tiểu Bồi đóng cửa cẩn thận. Chàng còn nói sẽ dặn dò khách điếm, không để người khác khinh suất tùy tiện nói với cô nữa.
Dặn dò rồi nhắc nhở một lượt, chàng còn kiểm tra xem trong phòng cô có thiếu thứ gì không, lúc sắp đi lại còn nhìn cửa, bảo cô khóa lại cẩn thận trước mặt chàng.
Tô Tiểu Bồi ghi nhật ký, thu dọn xong thì đi ngủ. Đêm khuya vắng vẻ, trong lòng lại thầm cảm ơn Nhiễm Phi Trạch. Đây có được coi là may mắn lớn nhất trong chuyến hành trình xuyên không bất hạnh của cô không nhỉ?
Sáng hôm sau, Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch ăn sáng xong, thông thả đi đến nha môn. Tần Đức Chính đã có mặt ở đó từ lâu, lúc này đang nhắc nhở mấy vị bổ khoái ở trong sân, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đến, ông ta vội chào hỏi: “Tô cô nương, vị này là Cố Bổ đầu. Cáo thị treo thưởng của Mã Chính Viễn đã truyền lệnh gỡ bỏ toàn bộ rồi, Cố Bổ đầu hôm nay sẽ đến thành Tế giám sát Mã phủ và nơi Mã Dao xuất gia làm ni. Khu vực gần đó cũng sẽ thắt chặt kiểm tra.”
Vị Cố Bổ đầu kia chắp tay hành lễ với Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bồi vội học theo Nhiễm Phi Trạch, cũng chắp tay hồi lễ.
Lần này không ai chê cười việc cô chắp tay là vô lễ, Cố Bổ đầu kia còn nói những lời khách khí kiểu như “nghe nói Tô cô nương liệu sự như thần, hôm nay được gặp thật là may mắn”, Tô Tiểu Bồi cười cười, đáp lại vài câu khiêm tốn. Tần Đức Chính và Cố Bổ đầu lại thảo luận vài câu nữa, sau đó Cố Bổ đầu gọi thủ hạ chuẩn bị xuất phát. Tần Đức Chính quay sang Tô Tiểu Bồi, hỏi: “Tô cô nương còn có lời nào cần dặn dò không?”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cô thực sự đã bỏ sót một vài việc, hôm nay mới nghĩ ra. Cô nói với Cố Bổ đầu: “Xin Cố đại nhân nói với Mã Dao cô nương và Mã phủ kia, nếu thấy Mã Chinh Viễn thì chớ lộ ra biểu cảm sợ hãi.”
“Vì cớ gì?”
“Không sợ hắn, có thể giữ mạng.”
“Không sợ hắn thì có thể giữ mạng?” Mọi người bán tín bán nghi.
Tô Tiểu Bồi không muốn giải thích quá nhiều, liền nói rằng không tiện giải thích dài dòng, nhưng điều này thực sự hữu dụng, bảo Cố Bổ đầu buộc phải chuyển lời.
Cố bổ đầu nhìn Tần Đức Chính, thấy Tần Đức Chính không có ý kiến khác, liền gật đầu đồng ý. Ông ta nhảy phóc lên lưng ngựa, đưa theo mấy thủ hạ, cầm lệnh bắt giữ xuất phát.
Tần Đức Chính nhìn theo bóng dáng bọn họ đi khuất xong thì mời Tô Tiểu Bồi vào phòng. Mấy người lại nói chuyện một hồi, nói Bạch Ngọc Lang đêm qua đã đuổi theo mấy vị sư tỷ muội của phái Minh Tú, hỏi chuyện của Tư Mã Uyển Như. Sau đó là chuyện hẹn Thường công tử và Tư Mã Uyển Như ra ngoài, Tần Đức Chính muốn cùng Tô Tiểu Bồi thống nhất kế hoạch hành động. Tô Tiểu Bồi đã nghĩ ra cách, Tần Bổ đầu đồng ý rồi phái người đi thực hiện.
Hôm nay, trên dưới nha môn đều bận rộn gấp gáp. Buổi chiều, Tô Tiểu Bồi vẫn đóng giả thành nha dịch, cùng với Nhiễm Phi Trạch và Tần Đức Chính ngồi trong quán trà đợi Thường Quân. Tô Tiểu Bồi đề nghị không chọn Thường phủ, hay nha môn, cuối cùng Tần Đức Chính quyết định đến quán trà. Phòng ăn trong góc tầng trên khá yên tĩnh,có thể thấy cảnh đường phố trước cửa quán, có thể nhìn thấy động tĩnh ở cầu thang, Tô Tiểu Bồi cảm thấy chỗ này thật sự khá tốt.
Đợi một lát đã thấy Thường Quân cùng người hầu đi lên. Tô Tiểu Bồi nhìn từ cửa sổ ra ngoài thấy trong tay người hầu đó ôm kiếm. Cô nhìn sang Nhiễm Phi Trạch dò hỏi, Nhiễm Phi Trạch nhỏ giọng nói với cô: “Đó là tiểu đồng hầu kiếm. Người tập võ mang kiếm bên mình là để tượng trưng cho thân phận. Trên giang hồ thì chẳng cần nói, các công tử con nhà giàu có cũng thích mang kiếm, một là để làm đồ trang sức biểu thị sự tôn quý, hai là thể hiện bản thân mình biết võ đa tài.”
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, thầm nghĩ tối qua Tư Mã Uyển Như cầm theo kiếm đến, cô đã hiểu nhầm nàng ta rồi sao?
Thường Quân vào phòng, bái kiến Tần Đức Chính, chào hỏi Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, sau đó bảo tiểu đồng ra ngoài cửa đợi, còn mình thì ngồi xuống. Toàn bộ quá trình đều thể hiện sự trang nghiêm bình thản, thêm vào đó là tướng mạo đoạn chính, quả nhiên phong thái ngời ngời.
Tần Đức Chính làm theo kế hoạch đã bàn với Tô Tiểu Bồi, hỏi Thường Quân mấy vấn đề. Bao gồm có từng nghe Tư Mã Uyển Thanh tâm sự phiền nào gì không, có biết nàng ta có oán thù với ai không, tình hình hôn sự chuẩn bị như thế nào, đêm xảy ra vụ án y đã ở đâu, có từng nghe qua chuyện gì khả nghi không...
Thực gia những câu hỏi này Tần Đức Chính đều đã hỏi khi ở Thường phủ rồi, Tô Tiểu Bồi cũng đã biết, nhưng thấy Tần Đức Chính hỏi lại một lần nữa, Thường Quân kia cũng không hề mảy may tỏ ra thiếu kiên nhẫn, y hơi cụp mắt xuống, ngữ khí bình ổn, nghiêm túc trả lời.
Hành động hơi cụp mắt xuống này, hôm nay Nhiễm Phi Trạch đã đặc biệt dạy Tô Tiểu Bồi, chàng nói khi nói chuyện trực tiếp nhìn thẳng vào người khác thì không có lễ lắm, giang hồ hay người quê mùa thô lỗ không coi trọng lễ nghi, thường không để ý, nhưng trong gia đình giàu có, hoặc quan giới, đối với người không thân thuộc lắm, để khách khí hoặc thể hiện sự tôn kính, thì người nói sẽ cụp mí mắt xuống. Vừa không hạ thấp thân phận, lại không tỏ ra vô lễ. Tô Tiểu Bồi khi đó liền nghĩ, bản thân cô trước nay đều nhìn thẳng vào người khác mà nói chuyện, hóa ra cô là người thô thiển, vô lễ với người khác.
Cử chỉ nói chuyện “có lễ” này cô đã biết, cho nên bây giờ cô không tiện quan sát ánh mắt của Thường Quân, cũng không thể từ đó mà phán đoán Thường Quân có đang lẩn tránh che giấu điều gì không. Y nói chuyện bình tĩnh lưu loát, nhưng như thế này cũng cho thấy y có chuẩn bị kỹ càng. Tô Tiểu Bồi vẫn chưa xác định được là y quá coi trọng lễ nghi hay trong lòng có điều khuất tất.
Khi Thường Quân trả lời xong, Tần Đức Chính đột nhiên giống như vô tình hỏi Thường Quân chuyện liên quan đến tỷ muội Tư Mã gia, ví dụ như những chuyện khi họ còn nhỏ; chuyện đính hôn; Tư Mã Uyển Thanh thể chất yếu ớt lại thích học võ, y có lo lắng rằng nàng ta sẽ không chịu được không; Tư Mã Uyển Như rời nhà, Tư Mã Uyển Thanh có bao giờ tâm sự với y rằng nàng ta nhớ muội muội không; hai tỷ muội bọn họ từ nhỏ đến lớn có chuyện đặc biệt gì không...
Đây là do Tô Tiểu Bồi yêu cầu, cách hỏi và nội dung liên quan cũng đã nói qua với Tần Đức Chính rồi. Thái độ trả lời của Thường Quân cuối cùng đã có sự thay đổi. Y không còn đối đáp lưu loát như trước nữa, chuyện của hai tỷ muội, y phải mất chút thời gian cân nhắc, cũng băn khoăn Tần Đức Chính vì sao lại quan tâm đến những điều này. Có vài câu hỏi Tần Đức Chính giải thích là để tìm hiểu nhiều hơn về tình hình của tỷ muội Tư Mã gia, xem xem có thể tìm ra được đầu mối từ trong đó không. Có vài câu liên quan đến chuyện riêng tư thì ông ta cười trừ lấp liếm, giống như là vô tình hỏi mà thôi. Tô Tiểu Bồi thầm khen Tần Đức Chính quả nhiên là tay lão luyện trong việc thẩm vấn.
Nói một đống chuyện tốn không ít thời gian, nhưng trong lòng Tô Tiểu Bồi đã có vài suy luận. Lúc này Nhiễm Phi Trạch rót trà, không cẩn thận làm ấm trà va phải cốc, ám hiệu này trước đó họ đã thương lượng, Tư Mã Uyển Như đã đến.
Thế là Tần Đức Chính kết thúc cuộc trò chuyện, cảm tạ sự hợp tác của Thường Quân. Thường Quân khách khí đáp lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc này anh ta không còn khách sáo cụp mí mắt xuống nữa, mà nhìn thẳng vào mắt của Tần Đức Chính, khẩn thiết nói: “Đại nhân, Tư Mã cô nương chết oan uổng, nếu hung thủ thực sự không bị trừng phạt, linh hồn nàng ấy sao có thể được yên nghỉ? Xin đại nhân nhất định phải bắt được tên ác tặc đó, để Tư Mã cô nương được an nghỉ nơi cửu tuyền.”
Tần Đức Chính chắp tay, chân thành gật đầu. Lúc này tiểu đồng của Thường Quân ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên: “Nhị tiểu thư.”
Thường Quân bỗng có phần chấn động, nét mặt không còn bình thản như trước. Tư Mã Uyển Như lúc này cũng đã nhìn thấy tiểu đồng và tình hình trong phòng, bỗng chốc sắc mặt biến đổi rất phức tạp. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tư Mã Uyển Như nhanh chóng cúi đầu, Thường Quân cũng hơi cúi người xuống, hành lễ: “Uyển Như muội muội.”
Hai người hành lễ xong, đi lướt qua nhau, Thường Quân quay đầu nhìn Tư Mã Uyển Như một cái, còn Tư Mã Uyển Như toàn thân cứng đờ, không phản ứng lại.
Thường Quân đưa tiểu đồng đi, Tư Mã Uyển Như ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn ba người bọn Tô Tiểu Bồi. Khuôn mặt nàng ta vẫn lạnh tanh, trên tay vẫn cầm thanh kiếm kia.
Tần Đức Chính vẫn dùng chiêu cũ, hỏi mấy vấn đề vốn đã hỏi qua. Tư Mã Uyển Như lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, hơn nữa còn bất mãn đối với việc quan phủ không có chút tiến triển gì trong chuyện truy bắt hung phạm. Tô Tiểu Bồi nhìn ra tâm trạng hôm nay của nàng ta rất giống với buổi tối hôm trước, căng thẳng, đề phòng và nóng nảy.
Nhiễm Phi Trạch nhìn thanh kiếm của Tư Mã Uyển Như, đột nhiên nói: “Tư Mã cô nương nên thay kiếm rồi.”
Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn, thanh kiếm này có vẻ quá đơn giản, cô không biết xem kiếm, nhưng thanh kiếm này so sánh với kiếm của Thường Quân, thực không giống đồ của người giàu có.
Tư Mã Uyển Như sững người. Nhiễm Phi Trạch nói tiếp: “Thân kiếm này vừa ngắn vừa hẹp, ta tuy không thể ước lượng giá của nó, nhưng nhìn cái là có thể biết nó dành cho thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi dùng, cô nương giờ đã trưởng thành rồi, kích thước và lực tay đều đã thay đổi, không còn thích hợp dùng nó nữa, ta thấy cô nương cầm đã không hợp tay, cô nương không muốn thay một thanh khác sao?”
Tư Mã Uyển Như sa sầm mặt, đáp: “Các vị mời ta đến nghị án, đến giờ lại nói mấy điều này, đây chính là cách làm án của quan phủ sao? Các đại nhân đều không có chuyện để làm nữa chăng?”
Tần Đức Chính vội tiếp tục hỏi chuyện. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch nhìn nhau, nàng ta lại thế rồi, phản vấn mang tính công kích.
Cuộc nói chuyện với Tư Mã Uyển Như kết thúc nhanh chóng, bởi tâm trạng của nàng ta khá kích động. Sau khi nàng ta lạnh lùng bỏ đi, mọi người đều thở phào một hơi.
Tô Tiểu Bồi nói: “Lúc này nếu ta nói giữa hai người bọn họ có tình ý, không coi là nghi ngờ vô lễ chứ.” Ánh mắt họ nhìn nhau khi đó, thực sự quá rõ ràng.
Tần Đức Chính nhìn Nhiễm Phi Trạch, nói: “Ta sẽ phái người âm thầm điều tra thanh kiếm đó.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Thanh kiếm đó chắc là kỷ vật cũ của cô nương ấy, người tập võ, cầm binh khí không vừa tay thực sự không hợp lẽ thường. Kiếm cũ, vỏ kiếm lại có dấu vết mới sửa. Đại nhân có thể bảo người nghe ngóng một chút xem.” Hai người thảo luận vài câu, lại cùng nhau chuyển hướng sang Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi chống cằm, nói: “Thường công tử nói Tư Mã cô nương chết oan uổng, nhưng lại gọi nhị tiểu thư là Uyển Như muội muội, tuy có khác nhau về ngữ khí và đối tượng trần thuật, nhưng vẫn thấy rõ sự khác biệt. Khi y nói đến hai tỷ muội, thường gọi là ‘tỷ muội bọn họ’, ‘mọi người’, chứ không phải ‘Uyển Thanh và muội muội của nàng ấy’, cho thấy trong lòng y, không hề đem vị hôn thê xếp cao hơn muội muội nàng ta. Anh ta cũng không sử dụng sở hữu cách, kiểu như ‘vị hôn thê của ta’...” Cô ngập ngừng một lát, thế giới này coi trọng lễ giáo, vừa rồi hình như cô lại dùng từ không đúng rồi. Cuối cùng hỏi: “Y ứng đối quá mức cẩn trọng, có vẻ không hợp với tâm trạng khi bị hỏi về cái chết của nữ tử mình thương yêu, đúng chứ?”
Tần Đức Chính và Nhiễm Phi Trạch đều nhíu mày lại. “Thường công tử giữ lễ, là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đối với việc nữ tử mình yêu thương qua đời, phản ứng của y thực sự là quá coi trọng lễ giáo.”
“Sự giận dữ của Tư Mã nhị tiểu thư với y quá rõ ràng, giữa hai người bọn họ, chắc chắn có bí mật gì đó.”
Ba ngày sau, việc phá án không có tiến triển lớn nào. Điều tra một vòng, không có ai khả nghi hơn Tư Mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Thanh là người lương thiện, không gây thù kết oán với ai, Tư Mã gia và những người quen biết nàng ta suy nghĩ nhiều ngày cũng không nghĩ ra có kẻ nào muốn hại nàng ta. Tư Mã gia làm ăn phát đạt, cuộc sống yên ả, cũng không có oán thù lớn đến mức phải giết hại con gái nhà người ta để xả hận. Đến giờ tra đi tra lại, giết người vì tình là khả năng duy nhất.
Vì sao Tư Mã Uyển Như lại khả nghi hơn Thường Quân? Đó là vì tuy Thường Quân cũng có điểm kỳ lạ, nhưng nếu anh ta bất mãn với chuyện thành thân, muốn lấy Tư Mã Uyển Như, tuy sẽ gặp phải sóng gió, mất thể diện, nhưng chuyện cải hôn này có ầm ĩ cũng chẳng thể xấu bằng giết người được. Huống hồ chuyện kết thân còn do Thường Quân tự đề xuất. Tư Mã phủ và Thường phủ quan hệ luôn tốt đẹp, cũng chưa từng nghe nói Thường Quân đưa ra bất cứ ý kiến khác trong chuyện hôn sự.
Những điều này đều khiến người ta cảm thấy, cứ coi như Thường Quân có tình cảm với Tư Mã Uyển Như, cũng không đến mức phải lựa chọn thủ đoạn giết người tàn khốc đến thế này. Còn Tư Mã Uyển Như nữa, nàng ta có tình cảm với Thường Quân, muốn lấy y, nhưng Thường Quân không muốn thoái hôn, trưởng bối hai nhà đều không rõ sự tình, mắt thấy tỷ tỷ sắp đến ngày xuất giá, vậy giết tỷ tỷ đi, bản thân nàng ta sẽ có cơ hội thay thế, đây là khả năng lớn nhất.
Nhưng người người đều nói tình cảm hai tỷ muội Tư Mã gia sâu nặng, chuyện gì cũng nói với nhau, tỷ tỷ từ nhỏ thân thể yếu ớt, muội muội càng thêm yêu thương.
Nhưng Tô Tiểu Bồi biết, một người bỏ ra quá nhiều mà không được báo đáp, điều này có thể trở thành sự đả kích tinh thần mạnh mẽ, khiến người ta làm ra những chuyện không ai ngờ tới.
Còn chuyện thanh kiếm của Tư Mã Uyển Như, Nhiễm Phi Trạch và một bổ khoái đã tra được tin tức. Thanh kiếm này do một tiệm binh khí ở ngoại thành làm ra, được bán từ bốn năm trước, lúc mới làm trông nó vừa ngắn vừa nhỏ, các công tử đều không thích, cho nên mãi không bán được. Thanh kiếm đặt ở trong tiệm rất lâu, nên ông chủ mới có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
“Đó là một thanh kiếm tốt.” Ông ta nhìn bức họa Nhiễm Phi Trạch vẽ, nghe chàng miêu tả về thanh kiếm, lập tức nhớ ra luôn. “Cuối cùng là công tử Thường gia mua về. Cậu ấy vừa nhìn đã ưng ý luôn, nhưng đến tận ba lần mới mua. Ta nhớ rất rõ.”
Vậy, thanh kiếm này là tín vật tình yêu?
Để có được đáp án, Tần Bổ đầu đã hỏi Tư Mã Uyển Như ngay trước mặt Tư Mã lão gia và phu nhân về chuyện tình cảm với Thường Quân. Tư Mã lão gia và phu nhân hết sức kinh ngạc, mắng Tần Bổ đầu vô lễ to gan, đặt điều xằng bậy. Còn sắc mặt Tư Mã Uyển Như thì không thay đổi, nàng ta trợn mắt lườm Tần Bổ đầu, lạnh lùng hỏi: “Đại nhân cảm thấy điều này có quan hệ tới cái chết của tỷ tỷ ta?”
Cuối cùng cũng không tra ra kết quả gì, bởi Tần Đức Chính không có chứng cứ, cứ coi như thanh kiếm này là Thường Quân tặng thì sao chứ, có thể chỉ ra nó có quan hệ đến cái chết của Tư Mã Uyển Thanh sao? Sự bình tĩnh ứng đối của Tư Mã Uyển Như khiến bọn họ phải bó tay. Tần Đức Chính đưa Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch chán nản quay về.
Nhưng phản ứng của Tư Mã Uyển Như càng khiến mọi người cảm thấy nàng ta khả nghi. Khi các bổ khoái mở cuộc họp, thậm chí đều suy đoán Tư Mã Uyển Như yêu cầu Thường Quân thoái hôn lấy nàng ta, Thường Quân không chịu, Tư Mã Uyển Như tức giận bỏ đi, Thường Quân đau lòng vì điều này liền kéo dài chuyện hôn sự mấy năm. Sau đó hôn lễ vẫn phải cử hành, Tư Mã Uyển Như thấy uy hiếp không thành, liền lén lút quay lại, chuyển sang yêu cầu tỷ tỷ, hy vọng bản thân mình cũng có thể gả vào nhà họ Thường, không ngờ tỷ tỷ tình cảm khăng khít bấy lâu lại không đồng ý. Tư Mã Uyển Như trong lúc tức giận, đã xuống tay sát hại tỷ tỷ mình, sau đó để che giấu tội ác, nàng ta liền cạo tóc của tỷ tỷ, giả vờ như bị Mã Chinh Viễn giết hại.
Tư Mã Uyển Như lạnh lùng kiêu ngạo, khiến rất nhiều bổ khoái không có thiện cảm với nàng ta, cho nên ai nấy đều hoài nghi nàng ta. Lúc sẩm tối, Bạch Ngọc Lang quay về, mang theo một tin tức quan trọng, càng khiến mọi người cảm thấy suy đoán của mình có căn cứ.
Bạch Ngọc Lang đã hỏi các sư tỷ muội của Tư Mã Uyển Như, được biết một ngày trước khi bọn họ vào thành, kiếm cuả Tư Mã Uyển Như không cẩn thận bị rơi, vỏ kiếm bị hỏng, Tư Mã Uyển Như vô cùng lo lắng, liền bảo mọi người dừng lại, còn mình thì đi tìm tiệm binh khí nhờ sửa kiếm. Các tỷ muội chẳng có cách nào, liền nghe theo. Hôm đó Tư Mã Uyển Như cũng không ăn tối cùng bọn họ, chẳng biết là khi nào mới quay về. Sáng sớm hôm sau, nàng ta mới từ trong phòng đi ra, cùng mọi người lên đường.
Lần này, Tần Đức Chính không dám đến tận Tư Mã gia truy hỏi nữa. Quay về khách điếm khi nào? Trong thời gian đó đã đi đâu? Câu hỏi này có quá nhiều cách biện giải. Hống hồ, Nhiễm Phi Trạch cũng nói vỏ kiếm đúng là đã được sửa, nên nếu không có chứng cứ xác thực hơn, sợ là có hỏi cũng vô dụng. Với hiểu biết của Tư Mã gia và những người quen biết hai tỷ muội, cũng sẽ không có ai tin Tư Mã Uyển Như lại là hung thủ sát hại tỷ tỷ.
Vụ án đã được xác định nghi phạm rồi, nhưng rơi vào cục diện khó khăn.
Các bổ khoái theo dõi Thường phủ không thấy động tĩnh bất thường, các bổ khoái theo dõi Tư Mã phủ cũng không tra ra được manh mối hữu dụng, những chỗ khác cũng không có đột phá.
Hai ngày nữa trôi qua, chính vào ngày mai táng Tư Mã Uyển Thanh, trên dưới Tư Mã gia đều chìm trong không khí bi thương, tất bật chuẩn bị tang lễ. Phủ doãn tìm Tần Đức Chính, gia tăng áp lực, bảo ông ta cần phải tăng tốc phá án. Tần Đức Chính chẳng có cách nào, liền gọi Tô Tiểu Bồi đến, hỏi cô xem nên làm thế nào.
“Theo như các đại nhân thấy, Thường công tử kỳ thực không cần dùng cách giết người để giải quyết hôn sự, nhưng Thường công tử trọng lễ nghi thể diện, nếu thoái hôn thành thân với người khác, chắc cũng ảnh hưởng đến thanh danh của y, đúng không? Huống hồ, trưởng bối hai nhà có thể đồng ý sao? Y thoái hôn rồi, danh dự của Tư Mã đại tiểu thư phải làm thế nào? Nếu muội muội và tỷ tỷ ân tình sâu nặng, vậy Thường công tử phụ tỷ tỷ như thế, muội muội làm sao có thể đồng ý lấy y?” Tô Tiểu Bồi đã cùng Nhiễm Phi Trạch thảo luận nhiều lần, thỉnh giáo được không ít kiến thức về nhân tình thế thái ở thế giới này. Cô nói tiếp: “Về Tư Mã nhị tiểu thư, ta vẫn còn vài điểm nghi hoặc.”
“Điểm gì?”
“Theo như ta thấy, lén lút giết người để tiện thế chỗ, đây không phải là mong muốn của Tư Mã nhị tiểu thư. Yêu cầu của nàng ta cao hơn và thuần túy hơn kìa. Giết tỷ tỷ rồi, có được tân lang chẳng qua là ‘không được vàng đành chọn bạc’, vì tỷ tỷ không còn nữa mới quay sang lấy nàng ta, điều này không phải thứ nàng ta mong đợi.”
Tần Bổ đầu nhíu mày. “Cô nương cảm thấy nhị tiểu thư không phải là nghi phạm?”
“Ta thực sự nghĩ không ra.”
“Vậy cô nương còn có suy nghĩ gì khác không, bây giờ vụ án bế tắc, cũng khó có tiến triển.”
Tần Bổ đầu vừa mới nói dứt lời, đột nhiên bên ngoài có nha dịch chạy vào báo: “Đại nhân, lão gia, phu nhân và công tử Thường gia đến chia buồn với Tư Mã gia, nhưng Tư Mã cô nương đã xảy ra tranh chấp với Thường công tử, đến giờ đang đấu kiếm ở hoa viên Tư Mã phủ, tình hình vô cùng căng thẳng.”
Tần Bổ đầu nghe xong, liền vội vàng cùng Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bồi và một đám thủ hạ chạy đến đó.
Tô Tiểu Bồi vốn chậm chạp nên cô cùng Nhiễm Phi Trạch là hai người đến muộn nhất, đến nơi chỉ thấy hậu hoa viên đông kín người đang ầm ĩ bàn tán. Những kẻ đều đã tránh đi, chỉ còn lại người nhà vây quanh đó, nói là đánh nhau nhưng thực ra là Tư Mã Uyển Như đang dùng kiếm kề vào cổ Thường Quân, còn Thường Quân thì chỉ đứng im ở góc tường.
Tô Tiểu Bồi vừa đến, liền nghe thấy Tư Mã Uyển Như lớn tiếng quát: “Huynh nói dối!”
“Uyển Như, muội tin ta đi.” Thường Quân rõ ràng đã bị nàng ta dùng kiếm uy hiếp một lúc lâu rồi, trên trán y toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người vây quanh đều không dám bước lên một bước, kiếm của Tư Mã Uyển Như rất sắc, trên cổ của Thường Quân đã lộ ra vệt máu.
“Uyển Như, chớ làm bừa.” Tư Mã phu nhân vừa khóc vừa gọi.
“Huynh ấy nói dối!” Tư Mã Uyển Như hai mắt đỏ rực, quát lớn.
“Nhị cô nương, Quân nhi đêm đó thực sự ở nhà, tiểu đồng của nó có thể làm chứng.” Thường phu nhân cũng lo lắng sắp không đứng vững nữa.
“Nói dối!” Tư Mã Uyển Như trừng mắt nhìn Thường Quân, một lúc lâu lại thốt ra câu đó.
Ai lấy đều lo lắng hoảng sợ, vừa khuyên vừa gọi, Tư Mã Uyển Như cũng không manh động, nàng ta chỉ chằm chằm nhìn Thường Quân, nói đi nói lại một câu: Thường Quân nói dối.
Tô Tiểu Bồi chen đến bên cạnh Tần Đức Chính, Tần Đức Chính đã dò hỏi nguyên do dẫn đến chuyện này, thấy cô đến vội nói: “Nhị tiểu thư thấy Thường công tử đến, cũng chẳng biết hai người tại sao lại đi đến hậu hoa viên chuyện trò, kết quả xảy ra tranh cãi, nhị tiểu thư hỏi có phải Thường công tử làm hại đại tiểu thư không, Thường công tử đương nhiên phủ nhận. Nhị tiểu thư lại truy hỏi anh ta tối đó ở đâu, rồi sau đó cứ lẩm bẩm Thường công tử nói dối.”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày lại, nàng ta khẳng định y nói dối?
“Nếu như không phải huynh sát hại tỷ tỷ, vì sao huynh không dám nói thật?”
Ta sẽ không làm tổn hại tỷ tỷ của muội, muội biết mà, ta cũng sắp lấy muội ấy rồi, vì sao phải giết muội ấy?”
“Vậy đêm đó huynh ở đâu?”
“Ở trong phủ.”
“Nói dối!” Kiếm của Tư Mã Uyển Như lại ép xuống, nhưng Thường Quân không hề lộ ra một tia sợ hãi hay đau đớn, y chỉ đăm đăm nhìn Tư Mã Uyển Như.
“Ta không thể giết muội ấy”, y nói. “Ta sẽ không làm tổn thương muội ấy. Nếu ta khiến muội ấy không vui, muội sẽ giận ta. Ta kéo dài chuyện hôn sự, trong lòng muội ấy nôn nóng, liền than thở với muội, muội viết thư trách ta, ta đọc xong liền gấp rút chuẩn bị thành hôn. Chuyện muội không thích, ta sẽ không làm. Nếu ta làm chuyện có lỗi với Uyển Thanh, làm sao còn mặt mũi gặp muội?”
Lời này rõ ràng có thể coi là thổ lộ tình cảm, thân thích hai nhà đều tròn mắt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó sắc mặt đều trở nên phức tạp.
“Nếu không phải huynh làm, vì sao huynh không nói sự thật?” Tư Mã Uyển Như vẫn không chịu tin.
“Câu nào huynh nói cũng đều là thật.” Thường Quân bất lực đáp lại, nhưng vẫn khẳng định chắc chắn.
“Vì sao muội không tin?” Tư Mã Uyển Như khổ sở lên tiếng, nhưng lại khiến mọi người chẳng thể nào hiểu được, nàng ta không tin, sao lại hỏi người khác vì sao.
Mặt Thường Quân toát lên nỗi bi thương, “Uyển Như...”
“Ta không tin huynh.” Tư Mã Uyển Như giống như bị ma nhập. “Huynh nói dối, ta có thể cảm thấy điều đó, huynh đang chột dạ.”
“Điên rồ cả rồi sao?” Tư Mã lão gia lớn tiếng quát. “Uyển Như, buông kiếm xuống!”
Thường Quân nói không nên lời, đưa tay về phía Tư Mã Uyển Như, dường như muốn an ủi nàng ta.
Tư Mã Uyển Như giận dữ nhìn y, nghiến chặt răng, lại vung kiếm lên. Mọi người nhất tề thét lên, nhưng thanh kiếm đó không chém vào cổ Thường Quân, mà lại hướng đến cổ của chính Tư Mã Uyển Như.
Trước đó, mọi người đã bị Tư Mã Uyển Như quát nạt bắt lùi ra xa, tuy ai cũng biết võ nhưng đều không dám manh động. Nhưng Thường Quân lại không như vậy, y chỉ cách Tư Mã Uyển Như một thân kiếm, thấy nàng ta kề kiếm vào cổ, y không chút do dự nhào đến tóm lấy thân kiếm định ngăn cản, một nhát kiếm đó, không rạch được lên cổ Tư Mã Uyển Như nhưng lại chém phải tay của y.
Tư Mã Uyển Như sững sờ, bàn tay cầm kiếm như phải bỏng, thanh kiếm rơi xuống, nhìn lòng bàn tay của Thường Quân, máu đỏ tuôn ra thành dòng.
Lúc này một nữ tử trẻ tuổi từ trong đám người xông ra: “Nhị cô nương, cô nương chớ như vậy, đêm hôm đó, biểu ca thật sự không làm chuyện ác, huynh ấy không đến Tư Mã phủ, huynh ấy đã uống say ở quán rượu Lộ Hương.”
Tư Mã Uyển Như bị máu của Thường Quân dọa cho tái mặt, chân mềm nhũn ra ngồi phệt xuống đất. Giọng nói của nữ tử vừa nãy như kim nhọn đâm vào tai, nàng ta quay đầu lại, đó là biểu muội La Linh Nhi của Thường Quân, khi còn nhỏ cũng thường chơi đùa với nhau.
“Đã uống say ư...” Tư Mã Uyển Như bật ra một tiếng cười nhạo. “Chẳng trách, chẳng trách...”
Mọi người ùa đến đưa Thường Quân ra. Tư Mã lão gia tát con gái của mình một cái, mắng: “Cái đồ nghịch tử này.”
Tư Mã Uyển Như vừa được mẹ đỡ lên, lại bị cha đánh cho một cái đau điếng, liền ngã ngồi xuống đất, nàng ta không khóc không làm loạn, chỉ đờ đẫn nhìn Thường Quân.
Thường Quân cũng không màng đến vết thương trên tay, vội gào lên với Tư Mã lão gia: “Chớ trách muội ấy, là cháu không tốt, là cháu không tốt.”
“Con cũng câm miệng đi.” Thường lão gia giận dữ quát con trai. “Thế này vẫn chưa đủ mất mặt sao, còn muốn thế nào nữa?”
Ầm ĩ một trậ, sắc mặt mọi người đều khó coi, hai nhà muốn đưa con cái rời đi, Tần Bổ đầu nhanh chóng nắm bắt cơ hội làm rõ chuyện, hỏi: “Thường công tử đêm đó không ở trong phủ, uống rượu ở Lộ Hương, có người nào làm chứng?”
Vừa rồi Tư Mã Uyển Như và Thường Quân tạo ra cuộc “tỏ tình” ầm ĩ kia, lại lộ ra chuyện y nói dối, mọi người nghe thấy câu hỏi của Tần Bổ đầu đều sững sờ. Thường lão gia trừng mắt lườm con trai, quát: “Chuyện gì vậy?”
Sự việc đến nước này Thường Quân cũng không giấu được nữa, đành lí nhí nói: “Hôm đó con buồn phiền, liền một mình đi đến tửu lâu uống rượu, uống đến say mềm, khi tỉnh lại trời đã sắp sáng, con thu dọn hồi phủ, lặng lẽ đi về phòng.”
Tần Bổ đầu lại hỏi: “Quán rượu Lộ Hương? Thường công tử say rượu ở đó, người nào có thể làm chứng?” Ông ra hiệu cho một vị bổ khoái lặng lẽ lùi ra, nhanh như bay chạy đến quán rượu Lộ Hương kia tra hỏi.
Thường Quân mím môi không lên tiếng, Thường lão gia tức giận quát: “Đại nhân đang hỏi con đó.” Ông ta cũng không đợi Thường Quân đáp, lại quay sang phía Tần Bổ đầu: “Nó uống say ngủ lại ở đó, chắc chắn có chưởng quầy hay tiểu nhị nhìn thấy, có thể làm chứng, đại nhân cứ tự nhiên đi hỏi.”
Lúc này La Linh Nhi đang cúi đầu sợ hãi, khẽ nói: “Con, con cũng có thể chứng minh. Con nhìn thấy biểu ca lén ra ngoài, liền hiếu kỳ đi theo, thấy huynh ấy một mình buồn bã uống rượu liền đến đó uống cùng huynh ấy vài chén, huynh ấy say rồi, con...con ở bên cạnh trông nom một đêm...”
Mặt nàng ta đỏ bừng lên, sắc mặt mọi người lại càng thêm khó coi. Cậu của Thường Quân là La Khuê quát con gái: “Bừa bãi!”
Bất luận có xảy ra chuyện gì hay không, cô nam quả nữ ở cùng một phòng cả đêm, thực sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nõi rõ được. Thương Quân trước khi kết hôn lại làm ra chuyện này, chẳng trách đánh chết cũng không dám nhận. Thường Quân và Tư Mã Uyển Như nhìn nhau, một người áy náy xấu hổ, một người thì khinh bỉ lạnh lùng.
“Tiểu bối vô tri các ngươi! Chỉ giỏi gây họa!” Thường lão gia giận tím mặt, quát: “Chúng ta quay về!” Cả gia đình đến chia buồn, lại làm ra chuyện xấu hổ thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
“Nhị tiểu thư làm sao biết rõ Thường công tử hôm đó không ở trong phủ?” Tô Tiểu Bồi hỏi.
Tần Đức Chính nhíu mày, ông ta đã nhận ra màn kịch vừa rồi. Ầm ĩ một trận, tuy là mất mặt, nhưng hiềm nghi đối với hai người đều có thể giũ sạch. Thường Quân không có mặt ở hiện trường, có người làm chứng, còn Tư Mã Uyển Như chỉ cần nói tối hôm đó nàng ta lén chạy đến Thường phủ tìm Thường Quân, đợi một đêm cũng không thấy y quay về, điều này cũng có thể giải tỏa được nghi ngờ về hành tung của nàng ta.
Chiêu này thật cao tay, nhiều người nhìn thấy thế này, sau này quan phủ còn có thể nói gì được? Cho nên Tô Tiểu Bồi hỏi câu này, chính là đã gợi ý cho Tư Mã Uyển Như, để nàng ta thuận lợi trút bỏ nghi ngờ. Tần Đức Chính bực bội, thầm trách Tô Tiểu Bồi không hiểu chuyện.
Nhưng câu trả lời của Tư Mã Uyển Như lại không giống Tần Đức Chính suy đoán, nàng ta cười nhạt, nói: “Làm sao biết rõ? Ta chính là biết rõ thôi. Ta hỏi hành tung của huynh ấy, huynh ấy nói dối, ta biết được ngay.”
Lời này tuy nghe rất đơn giản, nhưng mọi người lại cảm thấy bên trong dường như còn rất nhiều ẩn ý. Nhưng rốt cuộc ẩn ý gì, thì lại không nói rõ được.
Thường Quân nhìn sang Tư Mã Uyển Như, ánh mắt vừa đau đớn vừa bi thương.
Tư Mã Uyển Như đột nhiên đứng dậy, chẳng nói câu nào, quay người rời đi.
Người nhà họ Thường cũng không nhiều lời nữa, đưa theo Thường Quân lên đường hồi phủ.
Tư Mã lão gia căn bản chẳng còn tâm trạng nói chuyện, chỉ vẫy tay bảo người hầu tiễn khách, bọn Tần Bổ đầu cũng bị đuổi ra ngoài luôn.
Tần Bổ đầu quay lại nha môn, chắp tay sau lưng đi đi lại lại một hồi, thật là đau đầu. Tư Mã Uyển Như lại không lợi dụng cơ hội tốt để tạo ra chứng cứ ngoại phạm, nàng ta có ý gì? Thường Quân đã nói dối, nàng ta biết, nhưng đến giờ hiềm nghi về Thường Quân đã hóa giải, trái lại hành tung của chính Tư Mã Uyển Như lại không rõ ràng. Nàng ta tuy chưa nói hết lời, nhưng quan phủ không có chứng cứ xác thực thì chẳng thể làm gì cả.
“Hai người bọn họ rất khả nghi, rốt cuộc còn có điều gì chưa hợp lý?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, cô cũng nghĩ không thông, nhưng cô muốn nói chuyện thêm với Tư Mã Uyển Như. Khi cô nói ra suy nghĩ này, Tần Đức Chính lại lắc đầu: “Sắp tới tang lễ rồi, hôm nay ầm ĩ một trận, e là chúng ta không thể vào cửa nhà họ được nữa. Cô nương muốn trò chuyện với nhị tiểu thư thì phải đợi thêm một thời gian.”
Nhưng thời gian càng kéo dài, vụ án sẽ có biến cố càng lớn. Tần Đức Chính đương nhiên cũng biết, ông ta đi qua đi lại, vô cùng phiền não, cuối cùng nói: “Hàng ngày ta sẽ gửi thiếp, nhờ Phủ doãn đại nhân giúp đỡ thêm, xem xem có cơ hội không.”
Nhưng hai ngày đã qua, tang lễ của Tư Mã Uyển Thanh cũng đã làm xong, Tư Mã phủ vẫn không để Tư Mã Uyển Như lộ diện, càng không đồng ý để người của quan phủ vào trong. Tô Tiểu Bồi ngày nào cũng đến xin gặp, nhưng đều bị chặn ở ngoài.
Nhưng Thường Quân thì lại đột nhiên đến gặp Tần Bổ đầu, sau chuyện ở đám tang, có vài chuyện y không muốn giấu nữa. Hóa ra ngay từ đầu, người y yêu thương là Tư Mã Uyển Như, thấy tuổi tác của nàng ta sắp đến lúc thành hôn, y liền tặng nàng ta một thanh kiếm theo đúng ý thích của nàng ta, nói với gia đình muốn lấy cô nương của Tư Mã gia làm vợ.
Người nhà Thường Quân liền đồng ý luôn, hóa ra gia đình y và Tư Mã phủ cũng có ý kết thân, nhưng mục tiêu lại là tỷ tỷ Tư Mã Uyển Thanh. Y vừa lên tiếng, người nhà họ Thường không khỏi vui mừng, liền nhanh chóng định chuyện hôn sự. Hai bên đều vô tình hiểu lầm ý nhau, Thường Quân nhẫn nại chờ đợi, không ngờ rằng chuyện đính ước thuận buồm xuôi gió này lại dành cho y và Tư Mã Uyển Thanh.
Lúc đi trên phố được người ta chúc mừng, Thường Quân mới biết có nhầm lẫn, y cuống quýt đi tìm Tư Mã Uyển Như giải thích, hứa sẽ nói rõ với người nhà, người y muốn lấy là nàng ta. Nhưng Tư Mã Uyển Như lại nói tỷ tỷ vô cùng vui mừng, nàng ta kéo mình đi nói chuyện cả đêm, hóa ra trong lòng Tư Mã Uyển Thanh từ lâu đã có Thường Quân, có điều ngại ngùng nên không nói ra, nay có gia đình sắp xếp hôn sự, nàng ta vui mừng khôn xiết. Tư Mã Uyển Như nói với Thường Quân, nếu y thoái hôn, tỷ tỷ chắc chắn sẽ đau lòng, mà nguyên nhân thoái hôn lại là vì nàng ta, vậy nàng ta còn mặt mũi nào để nhìn tỷ tỷ nữa? Thế là sự nhầm lẫn này cứ thế phải giấu kín, hai người đều rất đau khổ.
Thường Quân không thể quên đi chuyện này để cưới Tư Mã Uyển Thanh, thế là tìm cớ kéo dài. Mà sau đó Tư Mã Uyển Như cũng không gặp y nữa, thậm chí thấy y ngập ngừng không cưới, liền hạ quyết tâm đi xa bái sư học nghệ. Thường Quân vô cùng đau khổ, lặng lẽ gửi thư cho nàng ta, nhưng nàng ta chưa từng hồi âm, sau này nàng ta đột nhiên gửi về một phong thư, lại nói y chần chừ không cưới khiến tỷ tỷ buồn bã, tỷ tỷ không vui, nàng ta cũng đau lòng. Đọc được thư, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thường Quân đã bị dập tắt, y không muốn nàng ta buồn, y còn muốn nhìn thấy nàng ta nữa. Thế là y định ngày thành thân, chuẩn bị làm anh rể của nàng ta. Chỉ không ngờ khi gặp lại nhau, lại là vì chuyện tỷ tỷ bỏ mạng nơi hoàng tuyền, muội muội giận dữ hỏi y đã làm gì có lỗi. Y nói ra tất cả mọi chuyện, duy chỉ có hành tung trong đêm đó là nói dối. Y nói mình ngủ ở trong phủ, chẳng có ai nghi ngờ, ngoại trừ Tư Mã Uyển Như.
Tô Tiểu Bồi nghe xong, nói: “Nếu vậy, ta càng cần phải gặp Tư Mã cô nương.”
“Cô nương có dự định gì?”
“Hành tung đêm đó của nàng ta có điểm đáng ngờ, nhưng nếu đêm đó nàng ta thực sự vì sửa kiếm mà phải chạy đôn chạy đáo, trong khi tỷ tỷ chết thảm, người yêu lại say rượu ở chung với nữ tử khác, dưới sự đả kích này, nàng ta không đi khắp nơi kể lể về hành tung của mình cũng là hợp lý. Chắc chắn lúc này Tư Mã Uyển Như đang rất đau khổ, cần nói chuyện cẩn thận với nàng ta, nếu nàng ta là hung thủ thực sự, có thể nhân cơ hội này vạch trần nàng ta, nếu không phải, có lẽ cũng hỏi được vài đầu mối. Có vài chuyện, vẫn cần Tư Mã nhị tiểu thư phối hợp.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
119 chương
10 chương
130 chương
9 chương
26 chương