Vân dã

Chương 7

Ngày thứ hai là sinh hoạt lớp, Trần Dương mải mê chơi Du Hí Công Lược, cả gan làm loạn ngay lúc có sự hiện diện của giáo viên chủ nhiệm, nằm úp sấp chơi điện thoại để trong hộc bàn. Bị bắt ngay tại trận, không những bị tịch thu điện thoại, mà còn bị phạt phải một mình trực nhật lớp, trong kỳ hạn một tuần. Phùng Đường tự xưng là thiết ca (1) của nhóm, sau giờ học ngồi trước bàn của Văn Dã. Một bên nẻ hột dưa, xong đem vỏ hột dưa vứt xuống dưới sàn. Trần Dương thấy Phùng Đường lúc mình chó cắn áo rách không thèm giúp một chút, lúc này bi phẫn gần chết, vẫy vẫy chổi quét loạn một trận, làm cho phòng học dơ bẩn đầy bụi. Văn Dã ngày hôm nay rãnh rỗi, chờ bọn họ cùng về nhà, bỗng hít lấy một đám bụi nồng nặc. Hắn bịt chặt miệng mũi, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thức ăn cho mèo, nói, “Tôi đi cho bọn mèo ăn đây, lát nữa sẽ trở về.” Phùng Đường đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy theo, nhưng còn chưa kịp theo ra ngoài, đã bị Trần Dương một phát tóm gọn, ganh tỵ nói: “Tên chó chết! Mày đừng hòng chạy thoát!” Dự báo thời tiết đã ban bố báo động về một cơn bão tuyết từ sớm, vẫn lục tục rơi từ tối hôm qua đến tan học hôm nay mới dừng. Đến lúc này, khắp nơi trong trường đã hoàn toàn trắng xoá, còn chưa được dọn dẹp gì. Văn Dã cầm hộp thức ăn cho mèo đi đến góc Đông Nam, nơi có vài con mèo không có nhà để về. Hắn thỉnh thoảng sẽ ghé qua xem một xíu, giúp chúng có thêm chút thức ăn. Trong rừng cây nhỏ ở góc Đông Nam in một chuỗi vết chân mèo tròn tròn nho nhỏ. Văn Dã dùng giọng trầm thấp “Meo meo” mà gọi hai tiếng, tại nơi tuyết rơi trắng xoá này hắn hiện ra hết sức ôn nhu. Mèo hoang nhỏ trốn ở sau cây bí mật quan sát, thấy không có gì nguy hiểm, liền vui sướng nhảy ra chạy về hướng Văn Dã. Văn Dã ngồi chồm hổm trên mặt đất, cười và sờ sờ lỗ tai mèo hoang nhỏ. Chú mèo này thoạt nhìn như hoa lê trắng (2), với những vằn màu xám lông chuột (3). Nó chạy quanh Văn Dã kêu lên vài tiếng, lo lắng nhìn hộp sắt có vẻ chứa đồ ăn ngon. Văn Dã nhìn bốn phía một chút rồi hỏi: “Chỉ có một mình mày sao?” Mèo hoang nhỏ gấp đến độ bấu lấy mu bàn tay của hắn, Văn Dã không còn cách nào khác, chỉ có thể nâng đồ hộp đưa cao lên một chút, kéo nắp hộp ra, căn dặn: “Không thể ăn quá nhiều, biết không?” Nói rồi đem đồ hộp đặt ở bên mép của mèo hoang nhỏ. Con mèo nhỏ lần đầu tiên được nếm thử mỹ vị của cá hồi hộp, chỉ hận không thể đem đầu vụt cả vào trong hộp đồ ăn. Văn Dã lẳng lặng ngắm nhìn, tình cờ đem hộp đồ ăn dời qua một chút, chọc chú mèo lăn lộn trên tuyết trắng. Khí trời lạnh như thế này, hầu hết mèo hoang khác đã đi tìm chỗ ở ấm hơn cả rồi. Chỉ còn lại một con vật nhỏ này, không biết có phải là bị lạc rồi hay không.     Bất quá xem nó nhảy nhót sống động như thế này, chắc hẳn phải có nơi trú ẩn an toàn mà không cần bận tâm. Đang nghĩ ngợi, thì mèo hoang nhỏ hình như đã ăn no, nó cũng không có tham ăn, cọ lấy mu bàn tay của Văn Dã làm nũng. Văn Dã đóng nắp hộp đồ ăn lại và ẵm chú mèo lên ôm, tại đám lông xù trên bụng, phát hiện một ít sợi màu đỏ. Không chỉ có như vậy, trên cổ cũng quấn bởi một sợi len hảo hạng. Văn Dã vội vàng giúp nó gỡ sợi len xuống, chỉ lo mèo con không chú ý sẽ bị siết cổ mất. Kỳ quái là, sợi len màu đỏ này rất dài, nếu không phải là từ một cuộn len, thì chắc hẳn là đến từ một chiếc khăn quàng cổ. Văn Dã suy đoán, xem chừng là mèo hoang nhỏ đã dùng móng vuốt cào hỏng chiếc khăn quàng cổ lúc đùa nghịch, và đem sợi len quấn lên trên người. Cái này quá nguy hiểm rồi, Văn Dã trách cứ mà chọt chọt đầu nó. Xong đem nó để lại xuống đất, chuẩn bị len lén theo dõi nó, tìm đến chỗ cái khăn quàng cổ kia, đem giấu đi. Mèo hoang nhỏ ăn no xong, hậu quả là có chút mệt mỏi rã rời, liền quấn lấy Văn Dã chơi thêm một lúc. Xong mới chạy đi, dự tính đi ngủ. Nó lúc xế chiều đã phát hiện được một cái ổ ấm áp, nằm ở bên trong rất thoải mái. Văn Dã theo ở phía sau, đi vào bên trong rừng cây vài bước. Trên con đường lại có thêm một chuỗi dấu chân nhợt nhạt, đã bị tuyết rơi che lại không ít.     Thi thoảng mèo hoang nhỏ lại quay đầu lại, chỉ lo người này chiếm lấy ổ của nó, kêu lên vài tiếng “Meo, ngao” và tăng nhanh bước chân, biến mắt ở sau một cây cổ thụ lớn đã trọc lốc. Văn Dã vẫn im lặng mà đi theo, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cái ổ mèo nho nhỏ, nhưng lại không hề nghĩ tới, hốt nhiên lại nhìn thấy một người.     Người kia mặc đồng phục học sinh, bên người đeo cặp sách, trên cổ quấn khăn quàng mới may mắn trúng thưởng vào ngày thứ sáu. Cậu đang dựa vào thân cây, mi mắt khép chặt. Mèo hoang nhỏ nhảy lên người, vùi trong lồng ngực của cậu. Nó tìm được một tư thế nằm thoải mái, phát ra âm thanh “Ùng ục”. Văn Dã nhìn mặt của người kia, trên má đỏ ửng không được bình thường. Hắn đi qua sờ sờ trán của cậu, quả không sai, nóng hôi hổi. Hắn không nghĩ gì nhiều, giơ tay ôm ngang người đó, liếc nhìn qua chú mèo hoang đang khom lưng xù lông, bảo vệ lãnh địa của mình. Hắn ôm cả hai người vật bọn họ cùng nhau ra khỏi rừng cây.     Khi Vân Nhạc mở mắt ra, không nhận thức được mình đang ở nơi nào. Cậu chậm rãi ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía. Nơi này hẳn là một căn phòng ngủ, giường một người kê sát bên vách tường sơn màu hồng nhạt (4), chặn lại cánh cửa sổ là một tấm rèm treo màu cà phê. Bên cạnh giường đặt một cái bàn, trên bàn sách để một chiếc đèn có thể điều chỉnh. Lúc này ánh đèn khá mờ, nhưng vẫn có thể làm cho cậu thấy rõ bố cục trong phòng, cũng không cảm thấy quá chói mắt. Gian phòng không lớn, ngoài giường ngủ và bàn học, còn có một tủ quần áo đang mở phân nửa, thuận tiện để treo móc một vài chiếc áo khoác hay sử dụng. Vân Nhạc giơ tay lên, nhìn thấy trên cổ tay mình có dán băng keo cá nhân, chắc hẳn đã có người đem cậu đến bệnh viện. Sau một hồi đánh vật, cậu mới có thể vén chăn lên, mang vào chân dép lê để trong phòng, và đi ra ngoài. Trong phòng khách đang mở đèn sáng, giấy dán tường cũng cùng một màu hồng nhạt. Đồ đạc cũng khá giản lược, treo trên tường là một bộ TV hiện đại cực lớn. Trên ghế salon nhạt màu phủ một thảm len màu lam đậm. Một bàn trà hình dạng hình học rất giống với những mẫu hàng được bán tại cuộc triễn lãm, trên bàn đặt các loại đĩa và tay cầm chơi game, ngoài ra còn có ngổn ngang tạp chí. Vân Nhạc nhìn chằm chằm một lát, cũng không phát hiện thêm gì, đống báo này cũng là cùng nội dung trong ngày. “Bạn học? Cậu tỉnh rồi.” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm, Vân Nhạc quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười trông thật sự thân quen. Là học sinh chuyển truyền hỏi đường hôm kia. Hắn cầm ly nước và đưa cho Vân Nhạc, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Vân Nhạc chần chờ cả nửa ngày, mới xác định hắn có thiện ý, nhận lấy nước và gật nhẹ đầu. Ngay lập tức, học sinh chuyển trường thở phào nhẹ nhóm, thấy trong mắt cậu mang theo ý nghi hoặc, liền chủ động giải thích: ” Cậu phát cơn sốt, bất tỉnh ở trong góc của rừng cây. Vừa vặn tôi đi tản bộ qua, liền đem cậu đưa đến bệnh viện. Thế nhưng cậu vẫn không tỉnh lại, tôi cũng không rõ nhà của cậu ở đâu, liền mạo phạm, đem cậu về nhà mình.” Vân Nhạc gật gật đầu, cổ họng khàn khàn nói: “Cảm ơn.” Học sinh chuyển trường kia tựa hồ như rất vui vẻ, hắn cũng không khách khí, liền đem thuốc được kê đơn ở bệnh viện đưa cho cậu, nhắc cho cậu biết lượng dùng như thế nào, và nói: “Hiện tại đã muộn lắm rồi, cậu nên nghỉ ngơi thêm chút nữa.” Xong chỉ vào hành lý ở tiền sảnh nói: “Đồ đạc của cậu tôi đều để ở nơi đó, nếu như cậu muốn về nhà, cậu có thể xuống dưới gọi xe ngay, rất thuận tiện.”  Vân Nhạc uống một hớp nước, cũng không nói lời nào. Học sinh chuyển trường kia cũng không để ý đến cậu nữa, vò bứt tóc loạn xà ngầu, ngồi ở trên ghế salon, cầm lấy bút lông mà bôi bôi vẽ vẽ, cau mày nhắc: “Thật là nhiều ứng viên quá, biết tuyển ai bây giờ…” Vân Nhạc đứng tại chỗ yên lặng, mấy phút sau mới rời khỏi ly nước, mở miệng hỏi: “Cậu muốn tìm quản gia sao…” “Đúng vậy.” Học sinh chuyển trường khổ não ngẩng đầu lên, cầm lấy báo giấy mới mua về mà nói: “Tôi mới về nước không lâu, ba mẹ tôi thì bận rộn làm việc, có một mình tôi ở lại nhà thuê này. Thật đáng khổ tâm khi không có ai dọn dẹp nấu nướng, nhưng tôi đã tìm gần hai tuần lễ, cũng không tìm thấy có ứng cử viên phù hợp nào.” Xong hắn liền ngẩng đầu nhìn thời gian, rồi nói: “Cậu không trở về nhà sao? Bất quá giờ cũng đã muộn lắm rồi, nếu cậu không chê cũng có thể…”     Vân Nhạc ngón tay giật giật, nói: “Tôi.” “Cái gì?” “Tôi… Có thể…” Học sinh chuyển trường cười đáp: “Đúng vậy, cậu có thể ở lại nha.” Vân Nhạc lắc đầu, nhìn tờ báo trên tay hắn mà nói: “Tôi có thể… Phỏng vấn làm quản gia. Tôi biết làm cơm và quét tước dọn dẹp.” ~ Hết chương 7 ~