Vạn biến hư ảo

Chương 41 : tam sát lệnh

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Tóc tách! Giọt nước mắt lấp lánh ánh trăng khẽ rơi vỡ tan xuống sàn, Dương Tuấn Vũ thầm thở dài, giữa hai người họ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sột soạt! Sau lưng được phủ thêm một lớp áo choàng, bên trong vẫn còn giữ hơi ấm của hắn, bất ngờ này làm cô ngừng khóc, giọng nói có chút hoảng hốt: - Ngươi... ngươi làm gì vậy? Hắn vỗ vỗ vai cô: - Ở đây rất lạnh. Được rồi, đi nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, cách giải quyết vấn đề chính là mạnh mẽ đối mặt, đừng nên trốn tránh. Rin không giằng ra nữa, cô ngồi thu chân lại, cằm tựa lên đầu gối, nhìn cô bây giờ nào còn vẻ lạnh lùng quyết đoán như lúc thực hiện nhiệm vụ, đơn thuần, cô cũng chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi. Dương Tuấn Vũ thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh, đầu ngước nhìn trăng, miệng bắt đầu kể: - Năm ấy, có một chàng trai trẻ tuổi vẫn còn đang tuổi ngồi trên ghế nhà trường, ừm, cô ở đây có học qua thời học sinh không? ... Tình cảm hai người chẳng biết từ khi nào đã trở nên sâu nặng, mỗi phút mỗi giây đều nghĩ về nhau, chàng trai luôn rất cố gắng, dùng mọi cách để bảo vệ nụ cười ấy. Cho tới một ngày, hậu quả của cuộc tranh đấu ngầm đã làm gia đình cậu ta bị nhắm tới, bọn sát thủ dùng kế điệu hổ ly sơn, nhân lúc chàng trai không có ở nhà mà đem người tới bắt đi. Hắn cùng hai chiến hữu quyết tâm xông vào hang ổ kẻ địch, đánh bất ngờ cho chúng không kịp trở tay. Người nhà cậu cuối cùng dưới sự nỗ lực thần kỳ đã thoát khỏi móng vuốt của đám sát nhân, nhưng không muốn cả ba đều bồi mạng lại, cậu quyết định một mình ở lại giữ chân kẻ địch cho mọi người đủ thời gian chạy thoát. Nhưng người tính không bằng trời tính, đám sát thủ không chỉ có những kẻ cận chiến mà còn có xạ thủ ẩn nấp trên núi. Trong lúc chàng trai liều mạng giải quyết đám địch nhân ở xung quanh thì cũng vô tình đã trở thành con mồi trong tầm ngắm của tên xạ thủ. Rồi cuối cùng tiếng súng cũng vang lên, sức hắn đã cạn kiệt, trong đầu cậu khi nghe thấy âm thanh đó liền biết mình sắp chết, nhưng bất ngờ ... Rin, cô ấy đã đột nhiên xuất hiện như thiên thần, che cho tôi ba phát đạn chí mạng, rồi mang theo những đóa hoa máu và nụ cười dịu dàng rơi xuống vực sâu vạn trượng. Rin chẳng biết từ khi nào đã nhập tâm vào câu truyện ấy, khi nghe tới đoạn người yêu hắn dùng tính mạng đỡ đạn thì trái tim không tự chủ khẽ thắt lại đau đớn. “Trên đời này còn có thứ tình cảm thuần khiết như vậy ư?” Cô lẩm nhẩm. Bất giác nhìn vào gương mặt kiên nghị trước mặt, cô biết hắn còn rất trẻ tuổi, nhưng không thể nghi ngờ những gì hắn trải qua cho tới ngày hôm nay chắc cũng không dễ dàng gì. Bên tai vang lên âm thanh có chút khàn đặc: - Tôi đã tìm cô ấy suốt bao năm, trong lòng luôn hi vọng cô ấy rơi xuống biển thì còn có cơ may sống sót, nhưng một chút tin tức đều không tim thấy được. Cho tới gần một năm trước ... Hắn lấy từ trong ngực ra sợi dây chuyền thất thải đã mờ đi nét đẹp rực rỡ, thậm chí còn có những đường nứt nhỏ li ti, đằng sau mặt còn khắc hàng chữ “Forever love You V&C”, rồi nói ra lý do mà mình gia nhập Hồng Kinh Hội. Rin bị câu chuyện của hắn cảm động, vội lau trộm khóe mắt ẩm ướt: - Không nhìn ra tên ngốc ngươi lại có một tấm chân tình. Tốt rồi, giờ đã có được tin tức từ Envy chắc ngươi đã biết mình cần đi đâu tìm cô ấy chứ? - Hội Tam Hoàng! - Ừ, thì ra là ở Hội Tam Hoàng. Rin gật gù, cuối cùng hắn cũng biết tới nơi nào tìm được người yêu, thật mừng cho hắn ... Ơ mà khoan... Mắt cô bỗng mở lớn, đôi mắt to đẹp huyền ảo dưới ánh trăng làm người khác dễ bị lún sâu vào, nhưng giờ nó đang chứa đầy sự ngạc nhiên cùng kinh hãi. - Ngươi... Sao cô ấy lại dính líu tới Hội Tam Hoàng? Dương Tuấn Vũ cũng đã đọc xong quyển sách phân chia thế lực ở Zero, mặc dù không có nhiều thông tin hữu ích, nhưng từ đó hắn đã sơ bộ biết tổ chức có cái tên Tam Hoàng kia có bao nhiêu tà đạo. Hắn thở dài gật đầu: - Biết sao được, Envy nói sợi dây chuyền này là chính tay cô ta cướp từ tay một trong Tam Hoàng- Quỷ Búp Bê, LiLy. Rin nhíu chặt hàng lông mày xinh xắn: - Bọn chúng rất mạnh, nếu nói về thủ đoạn ám sát thì Ám vệ không so được với Tam Hoàng. Tổ chức này cực kỳ thần bí, nhưng thủ đoạn lại khiến bất cứ ai nghe tới đều phải rùng mình. - Ừ. Dương Tuấn Vũ cũng không khỏi lo lắng, theo như tin tức mà hắn đọc được, phàm là những kẻ rơi vào tay của Tam Hoàng đều không có được một cái chết dễ chịu. Tam Sát Lệnh nếu được tìm thấy trong gia tộc nào thì xác định gia tộc đó không sống được quá đêm trăng tròn giữa tháng. Điều này không có nghĩa bọn chúng phải vất vả giải quyết suốt nhiều ngày, mà chỉ là chúng chỉ thích hành động dưới ánh trăng tròn lạnh lẽo, cứ tới ngày 15, ngày rằm, gia tộc xấu số sẽ bị chúng tắm máu, chó gà không tha, có bao nhiêu người giết bấy nhiêu. Chưa dừng lại ở đó, bất cứ thành viên nào có tên trong gia tộc dù có bỏ trốn tới chân trời góc bể thì tới ngày 15 cũng bị giết chết. Nhớ lại tư liệu về ba người đứng đầu tự xưng Tam Hoàng, thái độ hắn trở nên thận trọng: - Nhất Hoàng: Dead Violin, mỗi khi hành sát đều kéo một khúc Vĩ cầm như một khúc nhạc đưa tiễn vong linh. Nhị Hoàng: Red Rose, nơi hắn đi qua, người ta tìm được quanh đống xác tanh tưởi một đóa hoa hồng màu máu. Tam Hoàng: Stitch Corpse, LiLy. Nữ nhân duy nhất trong tổ chức, chưa ai từng nhìn rõ diện mạo, chỉ biết cô ta có thân hình của một đứa trẻ đội mũ trùm đầu, giọng nói lanh lảnh non nớt, trên tay luôn cầm một con gấu Teddy màu nâu. Nơi bị cô ta nhắm tới, khi được người khác phát hiện thì đều thấy một màn buồn nôn vô cùng. Các xác chết bị cô ta khâu tay chân, đầu tóc, thậm chí là phủ tạng của người này với người khác, thủ đoạn vô cùng ghê rợn này khiến người ta gọi LiLy- Kẻ Khâu Xác. Rin nghĩ tới cái tên LiLy này trong bụng cũng là một cảm giác muốn ói, bản thân cô cũng là một sát thủ, nhưng sở thích biến thái kia khiến người ta khó mà chấp nhận được. Cái chết đã là cái giá kẻ đó phải trả, nhưng khi chết rồi, ân oán đã xong, việc hành hạ xác chết thật sự khiến người khác căm giận. Vì lẽ đó, Hội Tam Hoàng vừa là hội sát thủ được mệnh danh mạnh mẽ nhất Zero, nhưng cũng là đối tượng bị rất nhiều tổ chức muốn tiêu diệt. Chỉ có điều, Hội mặc gì có tên Tam Hoàng nhưng số thành viên không chỉ dừng lại ở con số ba, mà cái tên chỉ nói lên tổ chức có 3 Hoàng do ba người kia đứng đầu, còn lại hội viên số lượng tuyệt không ít. Muốn tận diệt không dễ dàng gì. Khoảng 4 năm trước đây, có 6 tổ chức tầm trung thuộc Tu La Giới đã ngầm liên thủ với nhau, đồng loạt tấn công Hội Tam Hoàng, nghe đâu cũng giết đơn hơn 100 nhân thủ tinh nhuệ, cho tới khi ba vị Hoàng ra mặt, 6 tổ chức này lập tức thảm bại, chạy trốn toán loạn. Nhưng tới ngày 15 của tháng kế tiếp, không một kẻ nào sống sót, theo kể lại có người đã nghe thấy tiếng Violin vang lên trong đêm, có người nhìn thấy những đóa hoa máu đỏ rực, có người nôn tới tái mét khi bắt gặp một cái xác có các bộ phận bị khâu từ ít nhất 5 người khác nhau. Kể từ ngày đó, các tổ chức đều rất kiêng kị Tam Hoàng, thậm chí, ở nhiều nơi, con số ba và chữ Hoàng bị người dân cấm đặt tên cho con cái. Đương nhiên, họ không phải sợ hãi gì, mà chẳng qua không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với chúng. Rin nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ tái đi: - Này, đừng nói tên ngốc ngươi định tới Black Town để tìm hỏi bọn điên đó nhé? Dương Tuấn Vũ mặt trầm trọng, hắn còn sự lựa chọn khác sao? Dù biết phía trước là biển lửa, một khi Minh Châu đang ở đó hắn cũng sẽ lao xuống. Thấy hắn im lặng không nói gì, nhưng thái độ kiên quyết được hiện rõ lên trán, Rin mắng: - Chắc gì cô ấy đã lọt vào tay bọn chúng, mà nếu có lọt vào thì ... À, ý ta không phải vậy, một người tốt như vậy chắc chắn sẽ ở hiền gặp lành. Không nói thì thôi, nói xong chợt thấy mình chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đôi mắt to tròn khẽ liếc sang, y như rằng nhiệt độ xung quanh hắn như muốn lạnh hơn tuyết đang rơi bên ngoài. Đấu tranh một hồi, cô chợt lớn tiếng nói: - Được rồi, nếu ngươi đã muốn đi tìm chết thì ta sẽ đi cùng. Dù sao muốn sống an lành thoát ra khỏi đám Cửu Giới cũng là điều không tưởng. Hừ, chung quy đều là một đám tà đạo. Nếu so về độ hắc ám, Tam Hoàng là một lũ điên cuồng chém giết thì Cửu Giới cũng là một đám bỉ ổi vô sỉ không thua kém. Chết ở đâu chẳng là chết. Bản cô nương sẽ đi cùng ngươi. Thấy bộ dạng hai tay chống hông, gương mặt nhỏ hung hăng mắng chửi, Dương Tuấn Vũ chợt bật cười, tay không tự chủ vươn ra định xoa đầu, nhưng được nửa đường thì cười gượng thu lại: - Ai nói cần cô đi tìm chết cùng tôi? - Ngươi. Mặc kệ, ta quyết muốn đi xem mặt mũi đám Tam Hoàng đó xấu tới mức ma quỷ chán ghét thế nào mà trên mặt luôn đeo mặt nạ với áo choàng trùm kín đầu. - Việc này không liên quan tới cô, đừng quậy, ở lại đây. Mặc dù ta không biết cô và Idle có khúc mắc gì, nhưng ít nhất nhìn thấy cô xuất hiện ở Cửu Giới, hắn sẽ không để cô bị giết đâu. - Mặc kệ hắn. Ta sống hay chết thì có liên quan gì tới hắn? - Yamamoto Aiko. Em tới khi nào mới hết quậy? Chẳng biết từ khi nào trên cây Phong Vĩ ngoài sân đã có một thân ảnh lười biếng nằm trên đó. Nhưng lời hắn nói ra hoàn toàn trái ngược với bộ dạng kia, nó mang đậm sự quan tâm và trách móc. Dương Tuấn Vũ nghe thấy không khỏi liên tưởng tới Tuyết Yên, đúng vậy, cảm giác hai người này qua cách xưng hô và thái độ, hắn thầm đoán quan hệ của hai người này thân thiết như anh em. Dáng vẻ hùng hổ, ương bướng kia chợt biến mất, Dương Tuấn Vũ thấy thân hình cô khi giọng nói kia vang lên chợt run rẩy một chút, nhưng rất nhanh nó được thay bằng sự tức giận, phẫn nộ: - Tên khốn chết bầm Fujiwara Toshiro, ngươi còn mặt mũi nói với ta. - Ài. Tiếng thở dài vang lên, rất nhanh bóng dáng của Idle xuất hiện, hai tay đúc túi quần, trên miệng đang ngậm một chiếc lá Phong Vĩ lững thững bước tới nhìn rất giống một tên bụi đời bỏ nhà ra đi. Hắn thấy Rin càng nhìn càng tức, thậm chí trong đêm yên tĩnh còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két. Đương nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh Idle được Rin đón tiếp nồng hậu bằng hai lưỡi dao sắc bén. Chỉ có điều mặc kệ cho Rin có ra tay biến ảo như thế nào thì Idle đều tránh né, hóa giải được. Điều này làm cô gái tức tới phát khóc, cuối cùng ném quách hai lưỡi tiểu đao xuống nền thạch bích, vùng vằng đi vào nhà, ngay trước mũi Idle cô đóng rầm cửa lại, kèm theo đó là một từ: - Cúttt ! Idle nhìn Dương Tuấn Vũ mắt tròn mắt dẹt đứng bên thì gãi đầu: - Để người anh em chê cười rồi, con bé này không ngờ sau nhiều năm vẫn bướng bỉnh như thế. Cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cho nó. Dương Tuấn Vũ nhún vai: - Không có, là tôi mang nợ cô ấy. Chính Rin đã cứu tôi ra khỏi địa lao Đường gia. Idle nghe vậy khẽ “ồ” một tiếng rồi gật đầu cũng không hỏi thêm, chỉ là khi nhìn cánh cửa trước mặt hắn lại không biết phải làm sao. Không ngờ sau bao nhiêu năm con bé vẫn không tha thứ cho hắn.