Vạn biến hư ảo

Chương 40 : hội tam hoàng

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Đã lấy được đủ nguyên liệu rồi? Envy hơi ngạc nhiên vì tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của tên người mới này, đôi mày liễu hơi nhướng lên. Ném phần nguyên liệu tới, Dương Tuấn Vũ thản nhiên nói: - Cô cũng nên hoàn thành lời hứa của mình. Kiểm tra chất lượng các nguyên liệu làm Envy không khỏi ngạc nhiên, đây toàn bộ đều là đồ tốt hiếm có. Thấy cô ta đang nghĩ tới điều gì, một ngọn lửa trong tay khẽ bùng lên, biến đổi trên khuôn mặt khiến Dương Tuấn Vũ nhíu mày. - Không ngờ cô ta lại có thể truyền – nhận tin theo cách đó. - Theo dao động vừa kiểm tra, có lẽ là một loại truyền tin bằng tần số sóng rất phức tạp kèm theo một tia năng lượng tinh thần. Nghe Triệu Cơ phân tích, hắn càng thêm tò mò về cách thức này, cô ta giống như một mụ phù thủy có khả năng sử dụng phép thuật vậy. Trong lúc hai người trao đổi với nhau, Envy đã thu được tin tức tình báo, khóe môi cô khẽ nhếch lên: - Thì ra là con ả Faith nhờ Idle giúp đỡ ngươi. Bảo sao một tên mới chỉ tới đây chẳng được bao lâu lại có thể trong thời gian gần 2 tháng đã tìm được đủ 3 loại nguyên liệu cao cấp. - Tôi có cần thiết phải nói cho cô quá trình làm thế nào không? Ngay từ ban đầu giao kèo cũng không hề nói tới tôi không được mượn lực lượng bên ngoài. Nói tới đây hắn híp mắt lại, âm thanh chuyển sang lạnh lẽo cực độ: - Đừng nói cô sẽ nuốt lời. Tôi chưa chắc đã thắng được cô, nhưng muốn trở mặt thì cũng nên xác định cần trả một cái giá đắt. Envy đương nhiên không bị hắn dọa sợ, nghe hắn nói cô bỗng bật cười, một nụ cười mê hoặc chúng sinh, vừa nói cô vừa đứng dậy bước sát tới, mùi hương như mật ngọt khẽ cuốn lấy thân ảnh trước mặt: - Có ai nói với cậu rằng lúc cậu tức giận rất có sức hấp dẫn không? Nhưng lúc này Dương Tuấn Vũ không bị điệu bộ uốn éo không xương kia đánh lừa, hắn vẫn im lặng chỉ là khí thế tỏa ra không có ý định nhượng bộ. Envy thấy hắn thoát khỏi mị lực của mình thì nhoẻn miệng cười. Ngả lưng vào ghế, vô tình để lộ ra những đường cong hút mắt, cô nói: - Đương nhiên ta không nuốt lời. Chỉ là nói ra với ngươi bây giờ cũng vô ích. - Có vô ích hay không tôi cũng muốn biết. Nghe hắn kiên quyết vậy, Envy khẽ liếm môi cuốn đi vị rượu còn vương lại, ánh mắt thích thú đánh giá: - Dương Tuấn Vũ, quốc tịch Việt Nam, chủ tịch tập đoàn kinh tế đa lĩnh vực Thịnh Thế, đồng sáng lập tổ chức ngầm Dragon’s Eyes. Cấp độ hiện tại: Thân vương, năng lực Ki hệ ánh sáng cấp độ 4, sở trường dùng vũ khí loại thương, cung... Tôi nói không sai chứ? Dương Tuấn Vũ nhíu chặt đôi mày rậm, đám người này quả thực năng lực điều tra rất mạnh. Việc hắn đứng sau Thịnh Thế ít nhiều người cũng biết, nhưng đứng sau tổ chức Dragon’s Eyes thì không mấy ai nắm bắt được, bởi vì khi hoạt động hắn luôn đeo mặt nạ. - Nếu các người nghĩ dùng gia thế bên ngoài của tôi để thao túng kẻ này thì các người hoàn toàn phạm phải một sai lầm trí mạng rồi. Envy thấy khí thế hắn bỗng dưng thu lại, nhưng cảm ứng nhạy bén khiến cô ngửi thấy một nguy hiểm, đôi mắt đỏ hơi co lại, con hổ khi tấn công không đáng sợ, đáng sợ là lúc nó thu khí thế, co móng vuốt lại rồi đột ngột lao ra vồ mồi, tên này chính là đang ở trạng thái đó. Là người rất hiểu phong tình, Envy đương nhiên biết lúc mềm lúc chặt, cô khẽ cười: - Tôi biết những kẻ dùng người nhà để uy hiếp cậu đều không có kết cục tốt lành gì, yên tâm, Zero mặc dù coi mạng người như rác, nhưng ân oán nơi đây đều sẽ được giải quyết tại đây, chúng ta không có hứng thú với những thường nhân bên ngoài. Dương Tuấn Vũ ngồi xuống ghế đối diện, người hơi ngả ra sau: - Không phải các người không có hứng thú, mà Zero nói cho cùng vẫn có qua lại không ít với các quốc gia bên ngoài, hai bên nước sông không phạm nước giếng, các cường quốc mặc dù không nhiều cao thủ nhưng vũ khí họ sở hữu khiến Zero thận trọng, mà các hảo thủ ở vùng đất bí mật này nếu lẻn ra ngoài làm loạn cũng làm các quốc gia đau đầu. Nếu tôi đoán không sai, cả hai đều đã ngồi với nhau đặt ra một số điều luật cơ bản. Mà điều luật này khiến cánh tay các thế lực trong Zero muốn vươn ra ngoài có lẽ không dễ dàng gì. Thấy nụ cười không được tự nhiên của ả, Dương Tuấn Vũ biết mình nói không sai. Đối với tính cách ả phù thủy này, nếu cứ e dè thì sẽ bị ả nuốt cả thịt lẫn xương. Cách duy nhất khiến ả ta biết điều chính là bá đạo hơn ả. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn chợt ngả người về phía trước, tay chủ động vươn tới lấy ly rượu vang từ tay Envy rồi ngửa cổ uống cạn. - Ngươi! Envy bị thái độ thay đổi đột ngột của hắn làm bất ngờ, tới khi giọt rượu cuối cùng bị nuốt mất cô mới sực tỉnh, phẫn nộ quát. - Hừ. Nữ nhân nhỏ nhen, một ly rượu cũng làm cô nổi điên sao? Nếu muốn tôi đi mua cho vài chai. Envy bị hắn trêu tức tới bật cười, thềm ngực trắng muốt khó kìm được theo nhịp hô hấp càng thêm phập phồng. - Ngươi tưởng trêu tức ta thì sẽ có kết cục tốt sao? Nhưng mà thôi, có kẻ khác sẽ thay ta xử ngươi. Nói tới đây cô lại chủ động rướn người ra trước làm bộ ngực lớn qua cổ váy rộng càng lộ ra nét hấp dẫn hút hồn, không đợi hắn hỏi, cô híp mắt nói: - Sợi dây chuyền đó ta cướp được trong tay Tam Hoàng, ngươi tới đó sẽ biết. Ừm, nhớ đừng nói là Envy ta giới thiệu, nếu không chúng sẽ xé xác ngươi ra làm bữa tối đấy. Haha. - Ý cô là chủ nhân sợi dây chuyền này đang nằm trong tay kẻ được gọi là Tam Hoàng? - Này, ngươi vẫn nên đi tìm hiểu một chút kiến thức cơ bản về thế giới này đi. Tam Hoàng ở Tu La Giới mà cũng không biết. Tam Hoàng không phải là một người, mà là một tổ chức siêu cấp sát thủ gồm ba kẻ đứng đầu, sợi dây chuyền này là ta “mượn” được từ tay LiLy, người đứng thứ ba trong cái tổ chức ấy. Ả ta có vẻ rất thích nó, trong một lần truy sát một nhóm người, con nhỏ đó đã cướp được. Sau này ta nhìn thấy nó liền là của ta, tuy vậy, lần ghé “mượn” đó cũng khiến ta phải đánh đổi không ít mới thu được về tay, sợi roi quen thuộc cũng theo đó mà bị hủy, ừm, lần này ngươi đem về nguyên liệu tốt coi như đền bù cũng là hợp tình hợp lý. Nếu không phải lão Yon nói có việc vô cùng quan trọng thì ta đã không đưa nó ra, hừ, ai mà biết lão lại dùng nó đưa một tên ngu ngơ như ngươi tới đây. Tốt rồi, giờ đã biết chân tướng, ngươi định làm thế nào? Bộ dạng hậm hực của cô ta khi nói tới câu cuối cùng chợt biến mất rất nhanh được thay thế bằng ánh mắt mong chờ kẻ khác gặp họa. Theo đó mà nói, một kẻ đứng thứ ba đã có thể đánh tương đối ngang tay với Envy, điều này chứng tỏ tổ chức này không phải hư danh. Nhận được đáp án, Dương Tuấn Vũ cũng đứng dậy rời đi, hắn không có hứng thú ngồi để ả ta trêu tức thêm. Tiện đường gặp Greed, cả hai mặc dù không cùng một phe, nhưng cũng có chút quen biết, hắn không phản cảm với Greed, Greed cũng không căm ghét gì hắn, vì thế, Dương Tuấn Vũ lập tức không khách sáo hỏi mượn một cuốn sách về các thế lực trong Zero, đặc biệt là các thông tin liên quan tới tổ chức Tam Hoàng. Kể ra, đợi khi về, nhờ Rin cẩn thận giải thích một hồi có lẽ cũng có được các tin tức cơ bản, nhưng hắn không muốn quá làm phiền cô, thứ gì có thể chủ động làm thì nên tự vận động. Chỉ là, trong lúc hỏi mượn, hắn cũng để ý tới thái độ của Greed khi nghe tới hai từ này, từ trong ánh mắt thoáng qua mà hắn bắt được, Dương Tuấn Vũ nhận thấy có chút kiêng kị trong đó. Không ngờ một kẻ có thực lực bá đạo như Greed mà cũng tỏ ra thận trọng như thế, Tam Hoàng này rốt cuộc là địa phương nào? Nó đã có được bao nhiêu truyền kì? ... Trở về căn nhà riêng mà Yon đã sắp xếp, thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi đả tọa hắn khẽ lách người đi tới phòng đọc sách. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là hơn hai tiếng đọc xong đại khái kiến thức trong quyển sách dày hơn 5000 trang nói khái quát về các thế lực ở Zero, bên tai hắn liền vọng lại tiếng guốc gỗ đang tiến lại gần. Cánh cửa phòng mở ra, cô gái với gương mặt xinh đẹp, mái tóc trắng bạc rất riêng bước vào: - Đã thu thập đủ rồi? - Ừ. May mắn hoàn thành. - Có lẽ lão già Yon kia đã tác động không ít. - Cô không tin năng lực của tôi sao? - Cũng không phải, ngươi không ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, săn ba loại yêu thú cấp bậc đó mặc dù hung hiểm nhưng không tới nỗi ngươi không hoàn thành được. Tuy vậy, nếu chỉ dựa vào mình bản thân ngươi thì nhanh nhất cũng cần nửa năm tới một năm. Giờ mới qua bao lâu? 1 tháng 26 ngày đã xong, nếu không có người giúp thì có quỷ mới tin. Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười, thực ra có người giúp cũng không mất mặt gì, bản thân hắn không phải ngồi ngây ngốc mà đã khổ chiến một hồi. - Đúng vậy, Idle đã giúp. - Idle? Nghe thấy cái tên này, hắn thấy tâm trạng lạnh lùng của Rin bỗng gợn sóng, ánh mắt cô chợt trở nên phức tạp, dường như cố gắng kìm chế thứ gì đó. - Hai người biết nhau? Rin nghe như vậy người hơi khựng lại, rồi lúc sau khẽ thở dài: - Đúng là có quen, ta cứ nghĩ hắn chết rồi, không ngờ lại xuất hiện ở đây, lại còn làm Vương của một tổ chức bên phe Hắc Đạo. Cha hắn mà biết tin này chỉ sợ sẽ tức tới thổ huyết. Ngẩng lên thấy bộ mặt ngu ngốc đang ngạc nhiên, cô chợt phì cười: - Ngươi... Cái tên này. Nhìn không ra ngươi cũng là một tên thích xen vào việc bao đồng. Hắn lắc đầu, nhún nhún vai: - Cô nói sai rồi. Cái này gọi là tò mò, chứ ta cũng đâu có tham gia đâu mà gọi là xen vào việc bao đồng. Nhưng Rin dường như không nghe thấy hắn nói, Dương Tuấn Vũ thấy cô ngẩng lên nhìn trăng tròn sáng vằng vặc, không biết từ đâu lôi ra một cây ngọc tiêu màu trắng, đôi môi nhỏ nhắn khẽ thổi. Tiếng tiêu rất hay, chỉ là bên trong chứa đầy sự bi ai, buồn đau. Dương Tuấn Vũ không ngờ một kẻ có thể được coi là cỗ máy sát thủ lạnh lùng không có cảm xúc lại có thể thổi ra được một bài nhạc khí đầy tâm trạng như vậy. Hắn cứ ngồi đó không lên tiếng, cũng không hỏi cô thêm điều gì, hai người theo ánh trăng như hòa mình vào không gian u ám. Trong lúc tiếng tiêu vang lên, ở một nơi nào đó, một tên đầu trọc miệng đang đọc kinh văn chợt dừng lại, hắn quay sang nói với một kẻ đang dựa lưng vào ghế ngủ khò khò: - Không định nói rõ ràng mọi chuyện sao? Tiếng khò khò chợt biến mất, nhưng kẻ này vẫn không mở mắt, từ đó có thể thấy hắn ngay cả lúc ngủ cũng biết xung quanh đang xảy ra những chuyện gì. Đối với một người bình thường, lúc ngủ là lúc thư thái nhất. Đối với một kẻ nắm trong tay thứ sức mạnh khác người như bọn họ đây, khi ngủ cũng thu lại mấy phần cảnh giác. Nhưng kẻ đầu trọc biết tên vốn được mọi người coi là con sâu lười nhác kia lại hoàn toàn không có được sự thư thái, hay tâm trạng thả lỏng ngay cả trong giấc ngủ. Rốt cuộc hắn đã đối mặt với những thứ kinh khủng gì mà trở nên như vậy? Gray tay vẫn tiếp tục bấm chuỗi tràng hạt phật châu, miệng thở dài hơi lắc đầu: - Bao nhiêu năm như vậy, cũng nên mở lòng ra. Ngươi rất hợp với tu hành, ta nói rồi, bất cứ khi nào cũng có thể xuống tóc làm sư đệ của ta. - Ta mới không làm con lừa trọc như ngươi. Hừ. Hòa thượng ăn thịt, tâm cảnh thật thanh tịnh a. Nghe Gray nói, Idle chợt thấy tóc mình bay sạch, đầu nhẵn thín, nghĩ thế hắn nhảy dựng lên khỏi giường mở miệng mắng lớn. Gray khẽ nhếch môi: - Đám thịt này quá tà đạo, ta ăn vào rồi niệm kinh văn chính là để phổ độ cho chúng. Idle khinh bỉ phỉ nhổ: - Phi phi phi. Miệng chó không mọc được ngà voi. Phật pháp gì ngươi, toàn thứ tà đạo. Gray thở dài lắc đầu, có lẽ đại đạo của hắn không mấy người hiểu được, nhưng hắn là người kiên định, một khi đã đi theo con đường xuất gia thì sẽ đi tới cùng. Nghĩ vậy miệng niệm thêm vài câu phật ngữ, bên tai vẫn văng vẳng tiếng tiêu trong vắt đượm buồn, hắn nói: - Ít ra cũng nên nói với ai đó trong gia tộc chuyện của ngươi, ừm, không thì nói với con nhóc kia cũng được. Đừng để nó đêm nào cũng thổi tiêu làm gián đoạn cuộc nói chuyện của ta với Phật tổ. Gray nói xong đã thấy Idle ngả lưng nằm trên giường nhưng không phải ngủ, hắn đang suy nghĩ. Im lặng một hồi, Gray chợt thấy tiếng khò khò vang lên, hắn khẽ lắc đầu nhưng không nói thêm, những gì cần hắn đã nói, quyết định thế nào phải do chính Idle làm. Miệng tiếp tục nhẩm niệm kinh văn, sau lưng Gray tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng dường như khiến bóng tối bị đẩy lùi, rất kì ảo.