Chương 7 Hơn mười một giờ, người khách cuối cùng mới rời khỏi nhà hàng. Thuỷ Trúc khoác túi xách lên vai lững thững bước ra ngoài. Tâm trạng cô không được tốt vì mệt mỏi thì ít, mà vì cuộc đụng độ lúc nãy với Đường Quân thì nhiều. Hình ảnh Hồng Hoa cặp kè sát bên anh ta cứ ám ảnh cô mãi. Đang lóng ngóng nhìn ra đường cô hoảng hốt vì bị cánh tay khoẻ chụp lấy bờ vai mảnh khảnh. - Làm gì mờ ám hay sao mà sợ dữ vậy? Nhận ra cách nói châm chọc cũng chết giọng ... xốc óc người ta, cô không cẩn đoán cũng nhận ra ai, trong ánh đèn mờ nhạt hất ra từ nhà hàng, cô nhận ra. Ánh mắt sáng rực của anh, nụ cười ngạo nghễ lại hiện trên môi. Anh ta cười cũng phải thôi. Cô vung tay gạt cánh tay khoẻ mạnh của Đường Quân ra khỏi vai mình. Một chút vui mừng vì nghĩ rằng anh ta về sớm để đợi cô ngoài cổng nhưng chỉ ìa ý nghĩ thôi: Một người không có trái tim như anh ta không biết làm những việc đó bao giờ.. Chắc là gây gỗ gì đó với cô Hồng Hoa nên mới đứng đây. Cô thầm nghĩ, trừng trừng mắt nhìn anh: - Xin ông tự trọng cho! Cau mày muốn đụng nhau, cô gọi anh bằng "ông", Đường Quần tự ái bởi cách nói xa lạ của cô. Mím chặt môi hai tay thọc vào túi quần để kềm nén nổi tức giận trong iòng. Đây ìa thái độ dùng để đối xử với anh sau bao ngày xa cách? Chuyện gì làm cộ thay đổi một cách chóng vánh:.. Anh hất hàm với dáng vẻ ngang tàng nhìn cô giễu cợt: - Tôi không biết tự trọng ìa thế nào, cô dạy cho tôi đi. Tôíchỉ biết làm theo bản năng của tôi. Anh ta muốn nói gì? Thuỷ Trúc hoang mang thật sự. Bầy giờ nhìn kỹ anh, cô mới giật mình. Anh ốm đi thấy rõ, râu tóc xồm xoàm như một người rừng, gương mặt đen thui lại hốc hác. Trông anh già đi hàng chục tuổi. Ánh nhìn tha thiết của cô như trận mưa rào tắt ngắm cơn giận đang bùng cháy trong lòng. Trái tim anh đập liên hồi nhìn cô, lòng xao xuyến chỉ muốn ôm cô vào lòng và nói hết bao yêu thương trong lòng. Xa cô, anh đau khổ còn cô cũng đâu hơn gì anh. Cô bé gầy gộc và xanh xao như tàu lá. Trái tim anh chết lặng nhìn cô. Cứ như thế cả hai đứng nhìn nhau, mỗi người tự kiềm nén cảm xúc trong tim. Hai cơn sóng dữ cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần một giọt nước mất tràn mi, kế tiếp ìa một cái dang tay mạnh mẽ thì hai cơn sóng đã sẽ nhập làm một, thành một đại dương mênh mông với bao yêu thương dữ dội đang ẩn chứa bên trong. Nhưng đáng thương làm sao, tự ái vì ghen tuông đã cao hơn lý lẽ con tim lòng tự trọng khiến đôi mắt to đen chỉ long lanh lệ rồi một cái chớp mi như trò ma thuật. Đôi mắt ráo hoảnh. Sự kiên cường dã chiến thắng sự yếu đuối ngập tràn trong tim, Thuỷ Trúc bình thấn nhìn trả lại. Ít ra, trong giờ phút này, cô không để bộ sự uỷ mị, yếu mềm của mình trước mặt anh. Đầu hàng vì thái độ kiên quyết của Thuỷ Trúc, anh đâu lạ gì tánh ngang ngạnh bướng bỉnh của cô. Đường quân biết tối nay anh mà dùng thái độ cứng rắn thì phải tìm kiếm cô nàng khắp nơi nữa, có khi mất dạng chứ chẳng chơi. Từ giờ bàn tay to đùng của mình vuốt bờ má mịn màng của người yêu, anh chợt khựng lại vì tiếng gọi gấp gáp của ai đó: - Thuỷ Trúc ! Buông thõng đôi tay trong không khí, cả hai quay nhìn ra lộ. Thiên Iộc băng qua đường thật nhanh, anh như nhào đến bên Thuỷ Trúc, giọng lo âu: - Xin lỗi, đợi anh lâu lắm phải không? Mải lo ôn bài, anh quên cả giờ để đón em. Đón? Nghĩa là ... Đường Quân không dám nghĩ tiếp.Vừa lúc Thiên Iộc, nhận ra anh lúng túng nhìn Đường Quân, anh hơi run giọng: - Anh ... Anh Quân. Tôi không thấy ...xin lỗi anh ...- Anh đứng một đống mà hắn bảo không thấy, Đường Quân nghe giận làm sao. Nhường hẳn một căn nhà riêng, cho nghỉ ăn lương mấy tháng để cậu ta tập trung ôn thi. Đi đầu anh cũng phải lái xe một mình thế mà bây giờ ... Đường Đường Quân bẽ bàng thế này đây ư? - Tình huống này người ta gọi là gì nhỉ? Thuỷ Trúc đứng ở giữa nhìn hai người đàn ông. Dáng vẻ bên ngoài Thiên Lộc không thua gì Đường Quần nhưng trong ánh mắt anh tỏ ra có gì đó khiếp sợ làm cô hơi thất vọng. Đêm đó khi bỏ ra đi cũng may cô đã gặp anh trên đường đi học về. Một chiếc xuồng nhỏ chênh vênh trong cơn bão đã tìm được hòn đảo, nên cô đã xem anh là người thân của mình. Cũng chính anh đã cho cô tá túc bấy lâu, Thuỷ Trúc rất cảm kích vì sự giúp đớ vô điều kiện của anh. Tuy không nói ra, nhưng cô cũng miễn cưỡng chắp nhận sự săn đón của anh, đó cũng là giải pháp tốt nhất để cô quên Đường Quân. Mà tại sao phải quên hắn? Anh ta nào đã nó gì với cô để cô phải nhớ nhung chờ đợi. Một mình cô đơn phương thôi. Nghĩ đến đây, bao uất nghẹn trong lòng lại trào lên, quắc mắt với Đường Quần. Cô ôm cánh tay Thiên lộc, giọng ngọt ngào: - Cậu Ba tình cờ gặp em, em đang hỏi thăm về chị Thanh Trúc. Giờ thì mình về đi Thiên Lộc! Lóng ngống trước sự thân mật bất ngờ này, Thiên Lộc nhìn Đường Quân ái ngại. Sự khiếp sợ của anh thể hiện rõ trong giọng nói: - Ờ ...ờ ... chờ anh chút! Anh Quân à! Xin lỗi anh, tôi ... tôi ... về trước nghen. - Đợi đã! Anh ung dung bướa đến, ánh mẩt không lạnh lùng là rất nồng nàn. Tuy nhiên đó lại là sự y hiếp đối phương, anh ngột ngạt: Tôi muốn nói chuyện với cô bé này chút xíu. Cậu thông cảm về trước, không vấn đề gì chưa? Thuỷ Trúc không tỏ vẻ gì, cô đang chờ một sự quyết đoán của Thiên Iộc.Anh ta có quyền đó khi mà cô đang ôm cánh tay anh. - Ờ ... tôi ... Trong khi Thiên Lộc còn ngập ngừng suy nghĩ thì Đường Quân đã chụp tay Thuỷ Trúc kéo mạnh, khiến cô ngã chúi vào ngực anh. Cô chưa kịp phản ứng gì thì giọng anh lạ sắc lạnh vang lên: - Cậu về đi, ít hôm nay tôi sẽ nói chuyện với cậu sau. Vừa dứt lời, Thuỷ Trúc đã bị anh nắm chặt lối đi băng băng ra xe. Cô chỉ kịp ngoáy lại nhìn Thiên lộc bơ vơ với chiếc Dream. Mở cửa, Đường Quân dúi mạnh cô vào xe khiến cô chúi nhủi va đầu vào ghế đau điếng. Tiếp theo ìa cái đóng cửa thô bạo. Bực mình, anh dằn từng bước đi, vòng qua mở cửa ình, ngồi trong xe chợt anh nhìn qua cô. Thuỷ Trúc đang hoảng loạn nhìn anh thật tội nghiệp. Cô đoán anh còn e ngại vì một lần cũng thế này, cô đã ngất đi. Dựa vào đó Thuỷ Trúc không thèm khiếp sợ anh nữa, cô nguẩy mặt qua ồ cửa: - Tôi muốn về nhà! - Nói địa chỉ đi! Quay người iại thật nhanh, cô nhìn thẳng vào mất anh.. Sao mà cô ghé. Cay ghét đắng nói chuyện nửa như chiều lòng người, nửa như thách thức của con người này vậy không biết nữa. Nhìn bộ dạng tức giận của cô, anh tiếp tục bằng chất giọng khiêu khích: - Sao? Đừng nói quen được đưa đón nên cả địa chỉ cũng không thèm nhớ nghen. - Anh cứ phải nói móc mỉa như thế mới vui à ? Đưa đón hay không đâu dính dấp gì tới anh, điều đó làm anh khó chịu ư ? Thái độ bướng bỉnh, nghênh ngang của cô đã thành công trong việc làm Đường Quân nổi điên lên. Anh mạnh bạo chụp lấy vai cô bé kéo sát mặt mình, anh rít giọng: - Cô thông minh lắm! Nhưng đừng có, thông minh không đúng chê sẽ trở thành ngu ngốc đó. Tia mắt khắp gương mặt cô như cảnh cáo anh gầm gừ: - Đừng dại dột thách thức tôi: Khôn hồn thì ngồi im đi. Tống cô ngồi trở lại, anh hầm hầm đề máy xe. Sự giận dữ đang làm anh mất bình tĩnh, nhưng Đường Quân vẫn nhận vẻ bướng bỉnh của cô. - Cái áo thun mong manh đố sẽ làm cô Iạnh cóng nếu anh phóng xe đi: Cới nhanh chiếc áo khoác, anh ném mạnh vào người cô Thuỷ Trúc từ mắt nhìn anh, cử chỉ mất lịch sự của anh làm cơn giận cô tăng lên. Phủi cái áo ra khỏi đùi, cô dẩu môi quay mặt đi. Đường Quân muốn phì cười trước cử chỉ trẻ con đó, anh cho chiếc xe lướt êm và màn đêm. Thật lâu mà mà cả hai không nói lời nào. Hai người, người nào cũng tự ái cao ngất trời, không chịu mở miệng làm hoà trước. Chiếc xe chạy chậm rồi đừng hẩn lại. Thuỷ Trúc ngạc nhiển nhìn qua anh Đường Quân hơi khom người nhìn qua ô cữa bên Thuỷ Trúc, cố ngạc nhiền nhìn theo ánh mất anh. Bà chủ bán bánh bao nhìn cô cười: - Tìm được bà xã rồi hả cậu? - Vâng! Cũng nhờ có bánh bao của bà đấy. Bà ta mặc bộ đồ sẫm, Thuỷ Trúc đoán bà ta là người Hoa. Bỏ hai cái bánh bao thơm phức vào hai chiếc bọc nhỏ, bà đi vòng qua thò đầu vào cửa xe, cười với Đường Quần. - Hình như họ thân với nhau lắm thì phải cậu có cô vợ đẹp quá! Hên chi mà ... Bà bỏ lững câu nói nghiêng đầu nhìn qua Thuỷ Trúc, anh cũng ranh ma cười cười nhìn cô Thuỷ Trúc đã nổi khùng vi câu nói của bà mà còn nhận hai ánh mắt soi mói, cô muốn điên lên. Trừng mắt nhìn anh như ngầm bảo hãy đinh chính đi. Nhưng Đường Quân tảng lờ, anh móc tờ giấy bạc năm mươi ngàn: - Cảm ơn bà quá khen. Nhưng bà muốn nói gì, sao không nói? Được anh khuyến khích nên bà ta mạnh dạn hơn: - Hèn chi mà vợ vừa giận thì tối nào cậu cũng lấy xe đi tim. Cô thật có phước nên mới có ông chồng thế này. Cười nhìn qua Thuỷ Trúc, từng chữ tửng lời của bà ta đang là ngọn lửa làm hai gô má cô ửng hồng lên. Thuỷ Trúc muốn vung tay đấm vào bờ ngực kia cho hả giận hết sức. - Bà không cần thối lại đâu. Hôm nay "vợ chồng" cháu làm hoà rồị. - Nên cậu mới vui thế phải không? Chẳng bù mấy hôm trước, quạu quọ khó coi, Thôi, tôi chúc cô cậu vui vẻ nghen! - Vâng, cháu cám ơn bà! Đón hai cái bánh bao, anh cho xe chạy thẳng ra bờ sông. Dừng lại, anh nhìn qua Thuỷ Trúc, cô đang nến những cảm xúc dạt dào trong lòng bằng cách nhìn ra ngoài. Vậy đó, cô luôn sống trong yếu đuối khi ở cạnh anh, dù cô có cứng cỏi thì cũng bị anh khuất phục thôi. - Không đói à ? Thuỷ Trúc quay qua, nheo mất nhìn anh. Nói cộc lốc như vậy ai mà ăn cho vô. Cô hất hàm quên mất mình đang gây chiến với anh: Anh không thể nói ngọt ngào hơn để mời người ta ăn? - Nhìn cái mặt khó ưa của mấy người thì mới ngọt được thôi. Cô chu môi, anh ta nói cứ như ghen thì phải. Tự nghĩ để rồi tự thất vọng, anh ta làm gì biết yêu mà ghen. Không biết che giấu sự ngượng ngập của mình bằng cách nào, cô giật hai cái bánh bao trên tay anh ngồi ăn ngon lành. - Ham ăn thế à? Đang xé một miếng nhỏ bánh bao vào miệng, Thuỷ Trúc đã phải ngồi lặng người để đè nén những yêu thương trong lòng vì chất giọng ngọt ngào của Đường Quân. Nuốt vội miếng bột đặc quấnh trong miệng, cô lừ mất: - Anh ăn mấy tháng nay chưa đã hả ả? Đường Quân cười cười, thái độ tỉnh bơ của cô lúc nãy khiến anh tưởng cô không quan tâm đến những lời nói của bà bán bánh nào ngờ ... - Anh nói tinh tinh: Người dưng nước lã còn động lòng trước cảnh anh lang thang ngoài đường tìm vợ, mấy người là người trong cuộc mà vô tâm thế à?- Lời nói trách móc đến não lòng của anh làm cô muốn mắc nghẹn. Cứ cái kiểu đẩy đưa ngọt ngào thế này không sớm thì muộn cô cũng sẽ là người làm hoả trước thôi. Cứu vãn tình thế bằng cách ném cái bánh bao lên đùi anh, cồ xẳng giọng: - Chuyện vợ con mấy người liên quan gì đến tôi đừng lôi tôi vào! - Thật à? Cắt đứt quan hệ luôn? Cô liếc anh một cái bén ngót. Xé từng mảnh nhỏ bánh bao cho vào miệng, Đường Quân cũng bắt chước làm y hệt cô. - Thấy cảnh đó, Thuỷ Trúc kêu lên: - Anh làm gì vậy? Nhờ ăn bánh bao lâu nay, anh học được cách ăn đó đó hả? Đường Quân lắc đầu: - Không, anh bắt chước em đấy chứ! Thuỷ Trúc nhìn xuống tay, chỉ còn thịt vả hai quả trứng cút. Đảo mắt nhanh qua anh, Đường Quân cũng còn y như cô. Cả hai chợt nhìn nhau, bao nhiêu yêu thương như gởi qua ánh mất, rồi chợt giọng anh thật ấm vang lên: - Anh muốn em giải thích. Quay mặt thật nhanh ra cửa, gió sông thổi vào sẽ làm tự ái của có được vuốt ve phần nào. Thuỷ Trúc nghĩ bụng. Con người Đường Quăn luôn kiêu ngạo, anh không bao giờ từ bỏ được điều đó. Vốn dĩ là bản tính rồi mà cô thấy tủi thần vì cách nói đầy quyền hành của anh. Cái cảm giác cố đơn, nhỏ nhoi, lẽ loi cô.Không đến gần anh được. Đối với cô anh là cây cổ thụ cao lớn mà thân leo phải Phục tùng mệnh lệnh cô thấy đau vì điều đó. - Tôi muốn về. Anh làm ơn đưa tôi về. Đường Quân vẫn lạnh lùng: - Không muốn giải thích à? - Không. Vì không quay qua nhìn, nên Thuỷ Trúc không thấy được vẻ mặt của anh cả hai cùng nhìn ra sông mà mỗi người một ý nghĩ. Đường Quân đang cố phân tích vấn đề của cô Thiên Lộc một cách sáng suốt nhất. Có lẽ Thiên Lộc đã biết mối quan hệ giữa cô và anh ... Hình ảnh Thuỷ Trúc cặp tay Thiên Lộc hiện lên, cô như đã quen được hắn che chở. Đường Quân thấy trái tim mình quặn lại có một cái gì đó rất nhọn đâm xuyên trái tim anh. Nổ máy, hai tay anh bấu chặt vô lăng, bất ngờ Đường Quân cho xe de lại rồi chồm lên phóng vào màn đêm. Chiếc áo khoác nằm chỏng trơ giữa hai người như chứng tỏ sự bướng bỉnh của Thuỷ Trúc. Cơn giận bùng phát nên Đường Quân chàng nghĩ được điều gì.Trong anh bây giờ là cả một đại dương cuồn cuộn sóng, sẵn sàng cuốn phăng đi mọi thứ, kể cả người con gái phụ tình đang ngồi cạnh bên. Ngã chúi trước, rồi lại bị bật ra thành ghế, Thuỷ Tri đau điếng nhưng cấn răng chịu đựng khói thèm rên la tiếng nào. Đường Quân lái xe một hồi lâu, nhưng đây đâu phải là đường về nhà. Đây là ngoại ô mà. Cô kêu hoảng lên: - Thắng lại! Tôi bảo anh đừng lại có nghe không? Không buồn nhìn cô lấy một lần, anh lầm lì lái xe. Sự sắt đá của anh như bức tường thép khiến Thuỷ Trúc run sợ. Chiếc xe cứ xé màn đêm lao đi, còn cô thì không biết anh làm gì trong tâm trạng nóng nảy thế kia. - Nước mắt lưng tròng, cô nói như khóc: - Anh điên rồi sao? Bỏ tôi xuống, có muốn chết thì chết một mình anh đi. Hai môi Đường Quân mím lại tỏ vẻ tức giận tột độ. Trong lúc hoảng loạn cô nói thế nhưng anh lại nghĩ khác. Cô muốn cất đứt quan hệ vđi anh đẽn độ tuôn ra những lời tàn nhẫn như thế. Né tránh anh như thế sao? Một chiếc xe tải ngược chiều pha đèn sáng rực. Thuỷ Trúc đứng tim khi anh rẽ một cua quẹo. Hai tay bịt kin mắt cô chờ đón điều tồi tệ nhất xảy đến. Thuỷ Trúc không sợ chết, thậm chí đó là liều thuốc giúp cô giải quyết mọi đau đớn. Nhưng cô không thể bỏ Thanh Trúc ở lại một mình sự yếu đuối mong manh. Của chị cô sẽ không thể nào chấp nhận được chuyện đó. Cảm giác êm đềm khiến cô bé tay nhìn ra màn đêm không có chuyện gì xảy rạ. - Cô bắt đầu không tin tưởng vào tôi tự khi nào thế? Cách nói hờn mát, chăm chọc của Đường Quân chính là mồi lửa bùng cháy bao giờ dữ trong lòng cô. Nỗi sợ hãi lúc nãy cùng lời nói của anh khiến cô hét. Lên: - Anh là tên điên rồi. Anh định đưa tôi đi đâu? Có mau thắng xe lại không? Khẽ nhếch môi cười với vẻ đểu cáng, anh nói như. Tỉnh: - Nha Trang.. - Cái gì? Trừng mất nhìn anh muốn đổ lửa, Thuỷ Trúc ngỡ mình nghe lầm. Nửa đêm thế này mà lái xe ra Nha Trang. Anh ta đúng là bị ma ám mà. Trong phút chốc, cô run sợ thật sự trước hành động liều lĩnh của anh. Không còn suy nghĩ được gì, cô nhào đến chụp lấy tay anh ghì lại: - Tôi không đi. Cho tôi xuống đây. Anh không có quyền làm thế với tôi. Vung tay gạt cô sang bên, anh tiếp tục lái xe. Không có quyền ư? Tại sao anh lại tước đoạt quyền đó? Vì Thiên Lộc ư? Sự ghen hờn làm lu mờ lí trí, anh nắm chặt vô lăng tập trung lái xe. Thuỷ Trúc bị anh thô bạo đẩy ra ngã nhào vô cánh cửa u một cục to tương trên trán. Cắn môi muốn bật máu, cô không muốn khóc hành động đó sẽ bị hiểu lầm là cô đang gia bộ để anh rũ chút lòng thương hại: Cô không muốn gió bẽn đường thổi vào lạnh cóng, Thuỷ Trúc người lại cho ấm, cô. Cố lay giọng thật sắc lạnh: - Anh không dừng xe, tôi nhảy xuống ngay. - Két ... Tiếng xe thắng gấp xé toạc màn đêm Thuỷ Trúc bị mất đà chúi nhủi vế trước, một cú va dập ngoạn mục nữa lại diễn ra. Cô bưng mặt vì đau, cái mai ê ếm: Thuỷ Trúc không hình dung đượo chuyện gì đã xảy ra. Lúc nãy u trấn còn bây giờ. .... ôi Cái mũi ăn trầu ư? - Không phải cô đòi xuống à? Tiếng Đường Quân cất lên cộc lốc, Thuỷ Trúc nghe tủi thân làm sao. Trên đời này sao cổ một gã ... cô hồn đến thế chứ? Máu anh ta làm bằng băng tuyết nên chẳng chút chạnh lòng. Một người lạnh lùng, khô cằn như anh ta mà cô lại đau lòng, xé thắt con tim cơ đấy. Trừng mát nhin anh như muốn cất anh ra từng mảnh, Thuỷ Trúc để mặt máu mũi chảy dài ra. Cố nuốt nghẹn, cô không ình khóc, đối với người máu lạnh như anh ta nào biết thương ai dù đó là lòng thương hại. Tự ái, tủi thần đã tạo cho cô một chát giọng thật lạnh lùng hơn cái nét mặt Đường Quân. Cô mở cửa bước xuống với bao căm giận. - Cám ơn. Đường Quân nhìn qua đáng nhỏ nhắn của cô Thuỷ Trúc đứng đó không thèm quay mặt lại nên Đường Quân không biết được tình trạng của cô. Nhìn xuống chiếe áo khoác nằm trên ghế, nửa muốn năn nỉ. Nửa tự ái, Đường Quân nhìn bờ vai thon thả mà nghe lòng tự giằng xé dữ dội. Cô bướng bỉnh như ngầm chống đối anh. Nguyên nhân là gì? Yêu cô, anh chi biết có cô và công việc, không hề để mắt đến cô gái nào, thậm chí việc ly dị của cô anh cũng bỏ qua. Đánh đổi lại sự lạnh nhạt thế ư? Lánh xa, né tránh anh như thể trong anh là những gì xấu xa, đê tiện nhất vậy. Nghỉ đến đây, anh giận run vì bản lĩnh tự ái người đàn ông không cào phép anh bước xuống. Nắm chặt vô lãng, anh cố dằn sự nóng giận của mình xuống. Van xin một chút tình thừa, không phải là cá tính của anh. Đường Quân này không cần ai thương hại cả. Nhấn ga để xả cơn giận đang bừng lên dữ dội, chiếc xe nhảy chồm lên như con thú dữ rồi phóng vào màn đêm. Đường Quân lái xe như điên, lúc nãy anh buột miệng thế thôi chứ anh không c6 chủ. Ý đi Nha Trang ra ngoài đó, mọi người thì vui vẻ, còn anh thì lặng lẽ uống rượu, gặm nhắm nỗi cô đơn của mình: Như thế thà ở lại thành phố này, ít ra anh cũng cô cảm giác gần gũi cô hơn. Nghĩ đến Thuỷ Trúc, anh giật mình thắng gấp xe lại. Chạy một đoạn thật xa, cơn giận đã vơi anh mới thấy được cơn giận điền rồ của mình. Thò đầu nhìn ra cửa Đường Quân điếng hồn vì hai bên đường toàn là cây. - Mình đã ra ngoại ô? Đập mạnh vào vô - lăng, anh tự xỉ vả mình. - Điên rồi! Sao minh có thể làm thế chứ! Cô bé chắc sợ điếng rồi. Quay xe lại thiếu điều muốn lật ngang, anh nhắn ga như bay. Chưa bao giờ anh rơi vào tâm trạng tồi tệ thế này. Ngồi trên ghế nệm mà anh tưởng mình đang ngồi trên đống than đỏ rực. Mắt căng ra nhìn vào màn đêm, anh lẩm nhẩm với chính mình như một người mộng du: - Trúc ơi! Đợi anh, đừng xảy ra chuyện gì nha em. Lạy trời rồi cướp, rồi rắn rết ... bao nhiêu nguy hiểm lại hiện ra khiến Đường Quân phát điên lên. Anh ước gì mình có một đôi cánh để bay đến bên cô tức khắc. Chiếc đèn pha tạo thành hai vệt sống trên đường giúp Đường Quân nhìn rõ mọi vật hơn. Từ xa, trái tim anh chết lậng khi cố dáng cồ lẻ của Thuỷ Trúc đập vào mất. Tạ ơn người! Tạ ơn người vì vẫn để cô bể đây cho con. Anh thầm nói với mình anh không biết rồi mình sẽ như thế nào nếu cứ chạy mãi mà không nhìn thấy cô. Nhưng không như anh nghĩ, Thuỷ Trúc không ngồi bó ngồi khóc lóc chờ người đến giúp. Nghe tiếng xe, cô dã bật dậy lao nhanh ra giữa đường giơ hai tay lên vẫy vẫy. Nỗi vui mừng như tan biến, Đường Quân cảm nhận rất rõ là mình đang sắp nói điện lên. Cô cứng cỏi gai góc hơn anh nghĩ thất vọng phải anh nghe một nỗi thất vọng nào đó đang xoáy lấy tim mình. Sao cô không yếu đuối để được anh che chở? Trên đường đến đây anh đã nghĩ biết bao nhiêu điều xảy đến cho cô. Đường Quân không mong muốn cố xảy ra chuyện, nhưng anh nghĩ là cô sẽ ngồi đó khóc nức nở đợi anh quay trở lại Không ngờ ... Nhẹ nhàng đạp thắng, chiếc xe từ từ dừng lại Thuỷ Trúc bi ánh đèn pha vào mất nên không nhận ra Đường Quân. Có sửa lại túi xách chạy đến, giọng vồn vã: - Xin lỗi, tôi bị lỡ đường ông làm ơn ... Cô trợn trừng mắt nhận ra anh:Là anh? Tại sao lúc nào tôi cũng gặp anh. Đồ xui xẻo, đồ ác độc! Vừa nói, cô vừa nhào vào đánh đấm tùm lum vô ngực, vô vai. Đường Quân vẫn ngồi yên trên xe, hình như đó là lệ thường mỗi khi anh chọc cho cô nổi giận. Mong mỏi nhận thấy những giọt nước trong mắt trên má cô những khi nước mắt ràng rụa trên mặt. - Thuỷ Túc thì anh lại gặt gịọng: Đánh một hồi không có tài xế về đây Thuỷ Trúc dừng tay, giận vì bị anh bỏ Rơi giữa đường cô quát lên: - Anh chết đi! Tôi làm gì mà anh lại đối xử tệ bạc với tôi hả? Anh có biết là tôi sợ ma thế nào không? Ngồi đầy một mình như tôi đi anh sẽ biết. Đồ xấu xa! Trời? Không sợ kẻ xấu bắt ... Đường Quân cố nín cười. Hoá ra cô nàng sợ ma chứ không sợ bọn xấu như anh nghĩ. Đúng là con gái đánh đấm một lúc như hả giận,. Cô lại nấc lên: - Lúc nãy tôi sợ thế nào, anh có biết không? - Sợ thế nào? - Còn hỏi? Đương nhiên là sợ anh không quay lại rồi. Câu nói trong lúc tức giận của cô làm chấn động Đường Quân dữ dội. Bao tự ái giận hờn trong anh đã bị những giọt nước mắt kia cuốn phăng rồi. Anh vội nhìn ra trước để giấu sự xúc động: Không lên xe đi! Hai bên toàn là cây, gió lại vi vu giữa kẽ lá, nãy giờ Thuỷ Trúc sợ muốn chết thế mà Đường Quân còn cất giọng cộc lốc. Đang khóc, cô làm tới luôn sự thông minh của cô đã nhận ra sự yếu đuối của Đường Quân khi cô khóc nên Thuỷ Trúc quay mặt lại chỗ khác, cô thút thít: - Không thèm. Tôi sẽ đứng đây muỗi chích chết luôn. Nói dứt lời, bờ vai của Thuỷ Trúc run lên bần bật. Đường Quân hoảng hốt mô cửa bước xuống anh lúng túng: - Thôi ... thôi ... được rồi làm ơn đừng khóc nữa! Đêm khuya trời tối tiếng khóc của cô càng oán hờn. Cô nấc nghẹn: - Quát nạt người ta anh vui lắm chứ gì? Đường Quân cúi sát mặt cô. Nhận ra cái mũi đó hồng của cô, anh hết hoảng xoay cô ra ánh đèn: Sao thế. Kẻ nào làm em thế này hả?Đường Quân gầm lên như con hổ bị thương. Nghĩ đến cảnh bị bọn cướp trần Lột mà anh nhói cả lòng. Thuỷ Trúc thì giương mất nhìn anh lạ lẫm, cô lừ híp mắt: - Còn làm bộ. Kề đó là ... đây nề. Vừa nói cô vừa xĩ xĩ tay vào ngực anh, giọng hờn mát: Thắng xe như bị ma rượt, để người ta thế này còn bảy đặc hả? Tặng tiếp một cái nhìn bén ngót như muốn cạo luôn bộ râu quai nón nham nhở của anh, cô đi vòng qua mở cửa xe sau khi doạ anh: - Cái mũi tôi mả có vấn đề gì, thì anh cũng chết với tôi luôn bật cười, Đường Quân mở cửa leo lên, đề máy nhưng không vội cho xe chạy, anh chồm qua cô Thuỷ Trúc còn giận nên né người khi Đường Quân chờn vờn định hôn cô. Anh cười nói tỉnh bơ: Bất quá cất cái mũi đền thôi làm gì mà bất người ta chết.. Đồ hung dữ cô cũng hất hàm: - Hung dữ rồi sao? Hiền quá mới bị anh ăn hiếp nè. - Ăn hiếp hồi nào? Cái nhướng mày vô tội của anh làm Thuỷ Trúc giận lên, cô chu môi: - Còn chối. Chỉ giỏi dẻo mồm. Anh hành hạ người ta thì vui lắm. - Thế còn hơn em. - Tôi sao? Đối xử với tôi như một nô lệ. Chủ nô như cô thật có tài trong việc biến tôi thành kẻ vô gia cư, tối ngày chỉ biết lang thang ngoài dường như một thằng khùng đấy. Liếc mắt qua cô trước khi cho xe chạy, anh tiếp: - Bà bán bánh còn tội nghiệp cho đấy, không thấy hả. Chiếc xe lại lướt êm trên đường gió lùa vào se se lạnh như ôm ấp bao yêu thương của hai ngưởi. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ Thuỷ Trúc rối bời trước những lời anh nói trước những sự việc tối nay. Cô muốn ngả vào bờ ngực kia cho thoả bao cơn giận hờn nhưng ... Cô làm thế chẳng khác nào kẻ trộm. Tệ hại hơn cô lại di trộm tình yêu của kẻ khác. Mà người đó lại là Thư Oanh, người ơn của cô.- Nghĩ gì vậy? Giọng Đường Quân đã trở nên ấm áp nên Thuỷ Trúc chỉ nguýt anh. Cô nhích người xa ra. Đường Quân bật cười cử chỉ trề con đó:Em chỉ sợ ma thói chứ có sợ người đâu mà né. Cố liếc anh bén đột ngột, trái tim nãy giờ muốn đứng lại vì cái nhìn nồng nàn lẫn lời nói pha chút nữa ấm của anh cố chống chế, cô lẫm bẩm: - Chỉ giỏi đoán mò. Nếu nói hay vậy thì sao lúc nãy không đính chính với bà bán bánh bao đi? Anh có lý do của anh. Còn em, cũng lý sự lắm mà cô trề môi quay ra cửa. Nhìn màn đêm côn hơn nhìn cái mặt ... mốc quyến rũ đó ăn phải cái gì mà nói ngọt dữ váy không biết. Cô thầm cảnh cáo mình. Tôi đã có "quảng cáo" mình là vợ anh mà phải đính chính Đường Quân nói tỉnh bơ: - Vậy anh im lặng là phải rồi. Công lao anh ... quảng cáo em là vợ anh, lý nào anh lại phủ nhận.. - Anh. .... Cô mím môi trợn mắt quay qua nhìn anh được soi vào đôi mắt đẹp, Đường Quần nói tiếp: - Tay nghề của anh cao chứ? Không cần Người mẫu hay áp phích hoặc bất kỳ hiệu ứng nào cũng ... lăn xê được. - Anh có thôi đi không, lúc nào cũng đùa cợt được.. - Hơi quay qua nhìn cô Đường Quân đáp lại tỉnh bơ: Lái xe đường dài, hổng lẽ im lặng mãi buồn ngủ lắm! - Giật mình khi nghe anh nói, Thuỷ Trúc căng mắt nhìn vào màn đêm. Đường dài? - Nghĩa là ... Cô kêu lên: - Đưa tôi đi đâu nữa đây? Thật tình đến giờ này, Đường Quân mới xác định chủ ý đi đâu. Lúc nãy giận quá phóng xe đi thôi chứ anh nào đã định hướng được đâu. Bây giờ chẳng lẽ quay lại. Anh cười cười, một tay giữ vô- lăng, một tay gãi gãi đầu, tỏ về hối lỗi: - Xin lỗi. Mọi người đang chờ em ở Nha Trang, anh sợ em không đi nên mới không nói. - Eo ơi! Vậy mà bảo là nô lệ, mắng người ta chủ nô, vô lương tâm. Cô lại bĩu môi như trả lời cầu hỏi của anh. Thấy cô im lặng mặt bùng thụng, Đường Quân chồm người chụp tay cô: - Giận à? - Rút nhanh tay qua lại cô xẩng giọng: - Không. Chiếc xe tấp vào lề rồi dừng hẳn lại. Theo sự tò mò, cô ló đầu ra xem:Nhà trọ Hoàng Hoa. Khi quay qua thì Đường Quân đã xuống xe, đoán biết anh không muốn đi tiếp nên dừng lại nghỉ ngơi. Thuỷ Trúc không hài lòng lắm nhưng đành chịu. Cả ngày nay vừa học, vừa đi làm, cô mệt đừ người chỉ muốn ngủ một giấc thôi. Tuy một trai một gái vào nhà trọ rất bất tiện, nhưng cô tin tưởng Đường Quân. Thuỷ Trúc thầm mỉm cười với suy nghĩ đó. Cô cũng không biết sao mình lại có lòng tin với anh như thế. Dựa vào đâu nhỉ cô chống tay lên cửa sổ suy nghĩ. Có lẽ do cô đã từng ở cạnh anh trong một thời gian: không phải là ngắn. Vừa tìm được câu trả lời, cô đã giật mình vì cánh cửa bật mí:Định đoảng lo thả hồn lên Đường Quân kéo cánh cửa khiến cồ chúi nhủi vô anh ôm gọn cô, anh ầm oán: - Làm gì vậy? Có sao không? - Nhăn nhó vì cái mũi ăn trầu còn va vào bờ ngực rấn rỉ, cô làu bàu: - Tôi sứt cái mũi ra là anh biết tay tôi người gì mà vô tâm. - Đưa anh coi! Đường Quân không thèm cự nự, anh lo lắng năng cằm cô lên nhìn chăm chăm vào cái mũi đỏ hồng hơi bị sưng của cô. Bây giờ nhờ ánh sáng hất ra từ nhà trọ anh mới nhận ra cục u trên trán cô. Trái tim anh đập mạnh với bao thương yêu dạt dào khi đưa tay vén tóc cho cô: - Đau lắm hả? Muốn tan ra trong mắt anh, cô ngọ ngứa trong lòng anh để chống trả nhịp đập tím, cô sợ anh thấy được trái tim mình đập loạn xạ. Giọng cô cự xự: Ghét quá đi! Người ta bị gì mặc kệ người ta giọng nói yếu đuối và cử chỉ quay mặt chứ không xô anh ra giúp Đường Quân hiểu cô đang thẹn. Anh ngó lên nhìn bảng hiệu. Cô bé chắc sợ lắm với hai chữ "nhà trọ" Nhưng anh chợt nhớ đến hai từ "ly dị mà nghe bẽ bảng. Cô bé phức tạp quá, đâu còn là con gái mà ngượng ngùng khiến anh cũng lúng túng theo. Xoè bàn tay trước mặt cô, Thuỷ Trúc ngạc nhiên nhìn chìa khoá nhỏ trên tay anh. - Vào đi! Phòng trọ chỉ còn có một, em vào nghĩ đi anh nghỉ ngoài xe. Cô lơ mơ nhìn vào ông chủ đang đứng đợi bên trong là ý gì? Chỉ còn một phòng cô làm sao mà yên giấc khi bỏ mặc anh đây. Nhưng lẽ lại mở miệng bảo anh ta cùng vào. Thế nào cũng bị mắng "đàn bà" này, con gái nọ cho xem. Nghĩ thế cô Chẳng thèm nhìn đến chiếc chìa khoá lần thứ hai. Nhìn thẳng mặt anh một lúc, cô làm mặt giận quay đi. Hai tay vò muốn đứt quai túi xách cố suy nghĩ tìm cách giải quyết tốt nhất trong tình cảnh dở khóc dở cười này. - Nói không nghe sao còn đứng đó? Mím môi Thuỷ Trúc vẫn bướng bỉnh đứng yên cái con sâu bướng của cô mà trỗi dậy thì khỏi chê. Đường Quân chào thua. Giữa đường tối như mực cô còn đám đứng thì còn sợ gì. Không vô thì anh vô. Giỏi thì đừng một mình đợi mà ra đi.Lính quýnh chạy lúp xúp theo anh, cô dắt kịp anh ngay bậc tam cáp tự nhiên. Cặp tay anh cô thán nhiên bước ngang qua ông chủ. Ông ta đang ngạc nhiên vì phòng đơn, nhưng lại ở đôi đây mà. Cô thầm đoán: Cười gì mà tủm tĩm vậy? Bị bất ngờ, Thuỷ Trúc bụm miệng.. Ngó dáo dát, cô hơi hoảng khi nhận ra Đường Quân đang tra chìa khoá vào ổ. Nhà trọ này không cao cấp, nhưng khá sạch sẽ với dãy phòng đối diện nhau phòng cô nằm: cuối dãy hành lang nơi khá yên tĩnh.. Mà giờ này mọi người cũng say ngủ hết rồi. - Ai vào trước đây? Cồ mở to mắt nhìn anh, ánh mắt như có lửa nhưng đầy giều cợt khiến ngượng chín người. Huơ huơ tay vào khôi khí, cô đáp : - Dĩ nhiên là tôi! vọt lẹ vào trong, cô ngồi lên mép giường nag tinh queo: - Giường này là của tôi đang quan sát căn phòng, Đường Quân quay lại nhìn cô. Anh nhếch môi cười cười đồ con nít giành chi ệt một khi Đường Quân này đã không nhường. Vừa lúc có tiến cửa phòng, ông chủ đang đứng ngay cửa. Ai ngạc nhiên nhìn nhau. Đường Quân bước ra: - Có việc gì thế ông chủ? - Cô cậu có cần gì không? Hơi ngạc nhiên, Đường Quân nhìn lại căn phòng. Một cái giường, một tủ quần áo và một phòng tắm. Nhà trọ ở một vùng quê cũng khá chu đáo, ông chủ hỏi thế chứng tỏ cách phục vụ cũng ân cần. - Ở đây có thức ăn khuya không? - Nếu cô cậu đói thì chúng tôi có món cháo. Cảm ơn. Ông cho tôi hai phần nhé! Ông chủ lịch sự trao cho Đường Quân hai túi xếp giống hệt nhau, nụ cười của ông đầy ngụ ý: - Đã lâu chưa có bạn trẻ nào hưởng tuần trăng mặt tại đây. Nhà trọ này thật hân hạnh, đây quà chúc mừng của chúng tôi.Ông ta khép cửa, sau khi bồi tiếp một câu khiến Thuỷ Trúc đứng tim: - Vợ cậu xinh quá! Đường Quân đào mắt về phía cô, mắc cỡ muốn độn thổ với ánh mắt có lửa của anh, Thuỷ Trúc vội quay đi. Anh ngồi xuống mép giường cạnh cô. - Kiểu này chắc ế vợ quá! Nghe anh than thở mà hai lỗ tai Thuỷ Trúc lùng bùng. Hình như là tại cô thì phải, quay qua cô gắt: Nói vậy là ý gì? Cứ như tại tôi á! - Không tại mấy người thì tại ai, lúc nãy ai cặp tay cặp chân nào? Lần này thi Không thể đổ thừa tại quảng cáo nữa nhé. - Cắn chặt răng, cô hếch mũi: - Lắm chuyện! Biết cãi không lại cái tật ăn nói ngang tàng của anh, cô chụp túi xách trên tay anh đổ ra giường. Hai bộ đồ ngủ có khăn lông, bàn chãi đánh răng và ... Thuỷ Trúc ngượng cứng người, cô liếc quanh qua anh: - Cười gì mà cười. Chưa thấy đồ lót phụ nữ bao giờ à? Nhướng mày, trề môi như trêu tức cô, giơ túi xách còn lại lên, Đường Quân nói tỉnh bơ: - Có muốn xem đồ của anh không? - Vô duyên! Cô liếc xéo một cái rồi ôm đồ cho trở lại túi xốp đi thẳng vào phòng tắm. Tới cửa cô chợt quay lại: - Anh đừng có giở trò. - Trò gì? - Cô nạt trước gương mặt vô tội của Đường Quân: - Đừng giả nai anh mím môi cười cười: - Nếu anh làm điều đó thì đã sao? Em cũng đã thay đồ cho anh rồi còn gì thật chàng công bằng nếu. - Có im đi không? Người gì ăn nối chẳng biết ngượng, trơ trẽn làm sao. Nói xong, cô đóng sầm cửa lại để giấu gương mặt như gấc chín của mình. Ngồi một mình, Đường Quân bát cười rung cả vai. Không nói lại người ta mà cứ hay kiếm chuyện. Đúng là con gái? Khi Đường Quân tẩm xong cũng là lúc ông chủ bưng hai tô cháo nóng hổi lên. Đặt lên chiếc bàn nhỏ, anh và Thuỷ Trúc ngôi ăn ngon lành. Nè! Ăn thế này, anh lại nhớ đến. Thôi nha! Bộ không thấy người ta xấu hổ hay sao mà cứ nhắc đến tối đó hoài vậy? - Anh cười cười: Em cứ như con giun trong bụng anh, hiểu được suy nghĩ của anh. - Cô chun mũi: - Cám ơn anh đã khen, nhưng cái chức con giun đó để dành cho người khác đi. - Người khác nào? Đường Quân kêu lên khổ sở. Thuỷ Trúc phớt lờ, cô đi đánh răng rồi phóng lên giường, ngồi xếp bằng trên giường cô phán: - Anh là thủ phạm gầy ra vết thương trên mặt tôi, vì thế không được lên giường ngủ ... Biết cô còn giận vì chuyện đó, Đường Quân không thèm trả lời. Ai bảo anh dại dột đi yêu một người lạnh lùng y mình làm gì. - Nhưng nghĩ cũng lạ, may người của anh là phụ nữ dịu dàng, biết nghe lời cơ mà. - Nè! Anh hút thuốc, khói bay đầy trong phòng ai mà ngủ được. - Ờ, anh xin lỗi. Thuỷ Trúc bật người dậy cự nự khiến Đường Quân lật đật dụi đại điếu thuốc xuống sân nhà. Nếu không nhận sứ mạng quan trọng là hộ tống cô ra Nha Trang như lời mẹ anh thì Đường Quân chẳng để cô yên thế này đâu. - Tưởng hay lầm chắc. - Nè? Anh cứ đi tới đi lui như thế, làm sao người ta ngủ. Hoa cả mất rồi nè. Đứng lại nhìn cô trừng trừng, anh tưởng chừng ai đó đặt một quả trứng trên đỉnh đầu mình, cũng có thể chín chứ chẳng chơi. Trong ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ, ánh mắt vui tươi của Thuỷ Trúc hiện rõ ràng. Cô đang cố ý chọc tức anh đây mà. Thật là quá đáng không cho người ta ở ngoài xe vì sợ ma rồi hành hạ người ta thế này đây ư? Muốn hét lên cho hả cơn giận nhưng không lẽ rơi vào bẫy của cô. Thằng khờ cũng nhận ra cô đang chọc anh tức giận không ra Nha Trang nửa. Đừng có hòng được rồi. Xin lỗi em, anh không đi nữa em ngủ đi. - Ngồi bẹp xuống nền gạch, anh giận run khí nghe tiếng cười khúc khích của cô. Bây giờ chỉ cần anh nổi giận thì cô ta sẽ đùng đùng nổi giận bỏ về cho xem. Muốn nằm xuống ngủ một giấc cho quên đi bực tức trong người sàn nhà lạnh ngắt, Đường Quân chống tay lên mà suy nghĩ. Nhưng nào đã được yên đâu, vừa khép mắt, Thuỷ Trúc lại cằn nhằn: - Nè? Anh nhìn chằm chằm như thế ai mà ngủ được há? Thuỷ Trúc ngồi xếp bằng trên dường như trêu tức anh. Chịu hết nổi, anh bật người dậy nhào đến mép giường, hai tay chụp lấy vai cô lắc mạnh: Đừng có quá đáng nha! Tưởng tôi không dám làm gì cô hả? - Bị đau, Thuỷ Trúc kêu lên: - Tôi làm gì mà quá đáng hả? - Còn dám hỏi? Hút thuốc không cho đi lại bảo chóng mặt, nhắm mắt ngủ thấy được gì mà bảo chóng mặt, người ta ngồi lại kêu nhìn mình không ngủ được. Thế còn chứ chịu quá đáng hả Vung mạnh gạt tay anh ra, cô cười tủm tim chỉ tay lên trán: - Tại vết thương này nó hành chứ tôi đâu có muốn. - Nguỵ biện! Chỉ giỏi làm người khác phải nổi sùng lên thôi. Tôi nói cho cô biết, tôi vẫn chưa bỏ qua cái trò mất tích của cô đâu đó. Nghe anh nhắc, Thuỷ Trúc xụ mặt. Hình ảnh của anh và Thư Oanh rất thân mật lại hiện lên, cô nằm vật xuống giường: - Tôi ngủ đây. Kéo cái mền tuột khỏi người cô, anh vứt luôn xuống góc giường, giọng gắt gỏng: - Tối nay phải nói cho rõ. Tôi không để yên đâu. - Bị anh đối xử một cách quyền hành, cô uất ức nên cũng bật dậy quát lớn: Người phải nói rõ là anh đó, nếu tôi không tận mắt chứng kiến thì tôi vẫn còn là con ngốc, đúng không? Nhìn những giọt nước mắt lăng trên má cô, Đường Quán muốn nổ tung lên được, anh cố nén cơn giận nhưng giọng vẫn gằn gằn: - Em đã chứng kiến cái gì mà bỏ đi hả? Có biết tôi khốn đốn thế nào không? Nếu tối nay tôi không tình cờ đến nhà hàng đó thì đến khi nào tôi mới gặp em. - Cô nức nở: - Gặp làm gì? Anh đã có người khác rồi mà. Đường Quân như đang mày cuối ha vào mắt cô: - Muốn nói đến tối nay à? Cô gái đó chỉ là bạn thôi. Phải rồi là bạn. Chị Thư Oanh mới là người yêu chứ gì.. Muốn bật ngửa, Đường Quân như không tin vào tai mình. Anh kêu lên: - Ai nhỉ? Bọn anh cũng chỉ là bạn. Quẹt ngang nước mắt, cô ngã trở lại giường, lần này Thuỷ Trúc lăn tuốt tám giường giọng nũng nịu: Không ai thêm tin lúc anh bệnh, chị ấy lo lắng thế mà. Và còn chìa khoá nhà nữa chứ gì? Vừa nói, Đường Quân vừa chồm người vòng tay kéo cô sát vào người. Thuỷ Trúc vung tay đẩy anh ra nhưng không được anh thủ thỉ: - Yêu anh đã yêu lâu rồi, đâu đợi đến hôm nay. - Anh đang đóng kịch nữa. - Có biết nói thế anh tự ái không? Đường Quân kéo mặt cô đối diện với Mình, hơi thở nóng ấm phà lên mặt Thuỷ Trúc. Em thật hết cách làm anh khổ đó Thuỷ Trúc. Những tháng qua, anh luôn tìm kiếm em như một thằng khùng. Có gì sao không nói thẳng với anh, im lặng là giết hết tình yêu của chúng ta đấy nhóc. Không dấm tin vào những lời ngọt ngào của anh, Thuỷ Trúc cứ nằm im khôn nói gì. - Đường Quân hôn thật sâu trên trán cô, anh thủ thỉ: Giận thế quá đủ rồi em. Thư Oanh và anh là bạn, không có bất cứ quan hệ nào khác ngoài tình bạn cả, nghe không? Thấy cô cứ im lặng anh tiếp: - Mẹ xem cô ấy giống người thần trong nhà, giống như là em vậy đó. Thuỷ Trúc cựa quậy định nói gì đó, nhưng anh đã ngăn lại: - Còn anh thì khác. Bạn bè, em gái anh có rất nhiều, nhưng người yêu thì khác. - Cô chu môi nũng nịu: - Khác sao? - Đương nhiên là chỉ có một chứ sao? Một cô vợ ngóc nghếch là muốn chết rồi. - Hứ! Ai là vợ con gì anh? Đường Quân phì cười ghì chặt cô, cả hai như chìm trong đấy mắt nhau - Anh chưa hỏi tội em về cái cặp tay với Thiên Lộc đó Em ...Không muốn nghe lúc này đâu anh ngăn cô lại bằng một nụ hôn lên trán nữa. Chợt mặt mũi Đường Quân lướt tê sóng mũi thanh tú của Thuỷ Trúc cảm giác nhồn nhột khiến cô không dám mở mất ra nhìn. Anh hôn nhẹ lên khoé môi cô, giọng ra: - Nhớ quá Trúc ơi! Những tối không tìm được em, về nhà có biết anh phát điên lên vì nhớ em không? Tình yêu của cô dành cho anh cũng đâu thua kém gì: Càng được thiên Iộc săn đón, cô lại nhớ đến anh. Nỗi nhớ cồn cào, quay quắt bờ môi tham lam của Đường Quân đậu nhẹ lên môi cô, Thuỷ Trúc hơi run lên khi nụ hôn của anh trở nên cuồng nhiệt. Lời giải thích của anh lúc nãy chưa đủ xoá sạch nghi ngờ trong cô nhưng giờ đây cô chẳng muốn nghĩ đến. Thuỷ Trúc để một mình xuôi theo những lời yêu thương dữ dội trong lòng. - Anh yêu em ... yêu nhiều lắm Trúc. Thuỷ Trúc mạnh dạn lùa hai tay vào tóc - Anh đan lại, cô thở hổn hển dưới môi anh: - Em cũng thế ... Đường Quân, em yêu anh. Bao yêu thương dạt dào trong lòng như ngọn lửa sắp tắt được khơi lên, anh ghì cô chặt hơn. Cả hai chi biết có nhau, chợt anh khựng lại. Anh không thể làm thế với cô bé, nhưng nếu dừng lại Thuỷ Trúc sẽ cho rằng anh không bỏ qua được quá khứ của cô, cô sẽ hiểu lầm và cho anh là tên ích kỷ. Một chút lý trí còn sót lại giúp anh suy nghĩ được tới đó. Thuỷ Trúc ngây thơ dan tay ôm lấy tám thân vạm vỡ của anh, sự nhớ nhung bấy lâu khiến cô không ý thức được ranh giới nào. - Đường Quân! Em nhớ anh.Đường Quân cuống quýt lên khi nghe lời thì thầm của cô. Anh cúi xuống chiếc cổ trắng ngán như bù đấp bao thương như bấy lâu. - Hai cơ thể nóng rực như hoà làm một trước bao yêu thương ... Thuỷ Trúc kéo mền trùm kín đầu để trốn cái nhìn rực lửa của Đường Quân. Anh mím môi cười với bao hạnh phúc ngập tràn trên mật, ôm ghì lấy cô, anh nói yêu thương: - Thuỷ Trúc! Giận anh hả em? - Không có.- Kéo nhẹ mền khởi đầu cô, anh trêu: Vậy thì nhìn anh nói chuyện đi. Chiếc mền vừa được kéo xuống, Đường Quân đã kéo cô sát lại, anh úp mặt lên tóc cô giọng xúc động dữ dội: Xin lỗi, anh tệ quá phải không? Rụt rè đưa tay áp vào má anh, Thuỷ Trúc Không ngờ có lúc con người cao ngạo này cũng biết nói những lời đó. Dang tay nâng đầu cô đặt lên vai, anh ôm Thuỷ Trúc: - Nói gì đi cưng. Anh không chịu nổi ánh mắt em đâu. Cô úp mặt vào cổ anh: - Em ... hạnh phúc lắm. - Ôi, Trúc! Đường Quân mín lịm, người trước giọng nói ngây thơ của người yêu. Siết chặt cô, thật lâu anh mới nói: - Anh có chuyện muốn nói với em. Nhiều khi nghe xong, em sẽ giận, nhưng anh vẫn muốn nói cô ngạc nhiên người nhìn anh, Đường Quân trầm giọng: - Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu say đắm. Màu hồng hạnh phúc hiện rõ trên má cô khiến anh cành ray rứt hơn. Nếu biết cớ sự thế này, lúc nãy anh đâu. - Cô giơ ngón tay bịt miệng anh: Đã bảo không giận mà. Hay anh hối hận vì có một người yêu dễ dãi? Hôn đánh chụt lên môi cô, anh cất giọng trầm ấm: Đừng yêu anh nhiều thế! Anh là kẻ xấu nghe anh nói hết đi. Lúc nãy, thật sự - Anh kềm được mình, anh không muốn ... vượt rào đâụ. - Đường Quân hơi cười để trêu cô: Lúc ai gặp em ở văn phòng của Thư Oanh và lần đánh nhau ở tiệm ăn, anh ... anh không dám ngừng lại vì sợ em tổn thương, vì nghĩ rằng anh không chấp nhận quá khứ của em. - Cô lo lắng: - Quá khứ thế nào? Anh ngập ngừng nhìn vào mắt cô: - Rằng em đã từng có một đời chồng và đang làm thủ tục ly dị. - Gì cơ? Thuỷ Trúc nhận trước lời của anh, Đường Quân lính quýnh ôm ghì lấy cô, dỗ dành: Đừng giận em ơi, đừng gián mà tội cho anh. Thật sự vì hiểu lầm nên anh sợ em bị tổn thương, anh đã:.. Anh yêu em thật lòng mà. Anh không dối em đâu, Trúc - Không dối nhưng nói nhiều thế cũng lầm tường là dối có. - Đường Quân buông cô ra, anh khắp khởi: - Không giận hả? Cô rúc vào ngực anh như chú mèo ngoan nằm trên tay cậu chủ, giọng kể lễ:Nhà phá sản, bố mẹ em mất, chị Hai phải lấy một gã có tiền để nuôi em ăn học. Hắn đối xử tệ bạc với chị ấy lắm nên em mới nhờ đến chị Thư Oanh. Từ lúc vào đại học thì em không cho ai ăn hiếp chị Thanh Trúc hết, em thà chịu vất vả chứ không để chi ấy khổ. Thành Trúc rất yếu đuối. - Anh hôn lên môi cô: - Hèn chi mà hung dữ như vầy. - Hối hận hả? Anh kéo sát cô áp bờ lưng trần vào ngực mình, kê đầu lê tai cô, Đường Quân tự hứa sẽ bảo vệ người yêu mình trọn đời. Anh ngọt ngào: - Nè! Học một lúc hai trường đại học lại còn làm thêm nữa, bây giờ em mà lấy chồng thi sẽ được phong danh hiệu giỏi việc trường, đảm việc nhà đấy. Thùa cùi chó vào ngực anh cô mắng mà. Ham lắm, định dụ à? - Anh vờ nũng nịu: - Trách nhiệm gì? Trách nhiệm với anh, với con. - Ôi cơ? Sao lại có con cái ở đây? Thuỷ Trúc quay qua kêu ré lên, Đường Quân mở to mắt nhìn cô nói tỉnh queo: - Nè? Không phải em chứ Dụ được anh qua đêm với em rồi không cưới hả? Cô nhào đến đám thùn thụp vào ngực anh. Không hiểu anh ăn phải cái gì mà nói - Cứ phá ăn nói báng bể thế hả? - Tí! Thế mà có người đỏ mặt kìa. - Hả? Không ai thèm. Anh vội chụp cô lại khi Thuỷ Trúc làm giần quay đi: - Xin lỗi, anh đùa thôi. Anh yêu em, anh muốn có trách nhiệm với tình yêu của chúng ta. Vì biết đầu chừng cố một mầm móng tình yêu sớm ra đời thì sao? Vừa nói, anh vừa sờ lên bụng cô. Thuỷ Trúc kêu lên: Anh nói bậy không hà em còn đi học - Anh đâu bảo em nghĩ. Và nếu em mướn chúng ta sẽ ra nước ngoài sống, lúc đó xem như em đi du học. Cô chun lũi chuồi người xuống mền: Ham lắm! Anh xem kìa, râu ria lười cạo, tóc tai không chịu cắt. Như thể cưới vợ về làm sao chăm sóc. Đường Quân lì lợm kéo cô sát vào mình, anh có mấy cọng râu lên cầm cô: - Kệ tui! Thế mà lúc nãy cố người ... ôm mãi không chịu buông ra kia ... Xấu hổ chết đi được. Đường Quân đúng là quỷ sứ, chỉ giỏi ân nói bậy bạ. Thuỷ Trúc bị anh nhìn thẳng mật nên không biết trốn Đi đâu cho bớt xấu hổ, cô đành chịu trận cố nạt lại: - Ừ! Thì tại trời tối thui, hổng thấy đường chứ bộ Đường Quân bật cười, cô bé chẳng chịu thua ai bao giờ. Nhưng có lẽ vì điều này mà trái tim anh điên đáo. Thuỷ Trúc vòng tay qua cổ anh có tinh nghịch: - Nè?, lúc nãy ... nghe anh nói thật lòng mình em hạnh phúc lắm. Nên đã không phải lo lắng hay ân hận khi cô người yêu độ lượng như anh. Nhưng mà cô lên đôi mắt: - Khi biết rồi ... sao không dừng lại? Không ngờ cô nhóc của anh biết hỏi. Cắc cớ, cũng biết dồn người ta vào thế bị động. - Đường Quân cười cười nhìn cô nhức lửa: - Dù gì cũng phạm phái tội tày trời là: ăn trái cấm rồi, ngu gì dừng lại. Cô cũng không vừa: Thế tội này phải phạt thế nào hay phạt ở tù chung thân đi. - Nhưng phải chung với em, anh mới chịu cô cấu vào hông anh đau điếng: - Khôn quá đi! Anh cúi xuống môi cô, Thuỷ Trúc chỉ ú ớ rồi lại khép mắt đốn nhận nụ hôn đê mê của anh. - Anh sẽ làm tất cả để bù đấp thiệt thòi cho em, biết không? - Là do anh hứa đó: Không án hận nha? - Ừ miễn là em đừng bắt anh để em lấy người khác thì OK hết. - Đáng ghét!