Xong đời. Hướng phát triển này quá đỉnh cao rồi. Đường Ngự Thiên sẽ phản ứng như thế nào? ___ À hiểu rồi, ai viết truyện ký về ba thế này. ___Chả nhẽ cạnh tôi có đặc vụ mai phục? Mao Cát Tường tích cực não bổ, khóe mắt lại liếc thấy đồng minh nhà mình một mặt bình tĩnh, trên mặt không mảy may một tia rung động. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ, sao người này không căng thẳng chút nào vậy. Kỳ thực Tần Ý cũng không quá hồi hộp, anh nghĩ vậy cũng được, nếu đã bị phát hiện thì cứ thuận theo tự nhiên mà tiến thôi. Dù sao anh cũng có kế hoạch để làm việc này, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Quan niệm về tình yêu của Tần Ý khá cũ kỹ, anh nghĩ hai người không nên giấu diếm gì với nhau. Đường Ngự Thiên vừa mới nhìn được hai trang mục lục, không ngờ lại có âm thanh truyền đến từ ngoài cửa: ____ "Các người đang làm gì?" Giọng nói kia bọn họ đều quen thuộc. Tang thương lại uy nghiêm. Chỉ thấy Đường Bát gia đứng ở cửa, một thân tangzhuang, cắt may rất nho nhã và đặc biệt, trên vạt áo thêu một dải mây màu xám bạc. Một thời gian không gặp, cả người lão xem ra cũng có chút thay đổi, trở nên hơi... nữ tính. Đường Ngự Thiên đưa mắt nhìn lão, mặt không đổi sắc mà kéo tay Tần Ý về bên cạnh hắn. Đường Bát gia nhìn họ từ đầu đến chân, đánh giá vài lần, sau đó mới xoay người nhắc nhở: "Đến giờ ăn cơm rồi." Mao Cát Tường thở phào, đoạt lấy sách từ trong tay Đường Ngự Thiên: "Quyển truyện này thực sự không hợp với anh, cực kỳ tục, chờ lần sau tôi đọc được bộ nào hay ho sẽ đề cử sau." Sau đó chỉ lo Đường Ngự Thiên đoạt lại sách, giấu thật nhanh vào trong túi, đi theo hai người bọn họ xuống nhà, nghĩ xem làm thế nào để tạm biệt. Bởi vì vào giây tiếp lấy quyển sách, Tiểu Xấu Xa nhắc nhở hắn rằng nhiệm vụ đã hoàn thành. Thế nhưng đến khi hắn xuống lầu, nhìn thấy Bạch thiếu khí định thần nhàn ngồi trên ghế salon thưởng trà, dây thần kinh trong đầu hắn như đứt một cái pặc. "Bạch thiếu, đã lâu không gặp." Đường Ngự Thiên từng bước đi xuống, "Không bằng lưu lại ăn một bữa cơm?" Con mắt Bạch thiếu như dán trên người Mao Cát Tường, bình tĩnh đáp: "Được, quấy rầy rồi." Được cái gì mà được! Mao Cát Tường rụt cổ. Bữa cơm này tương đối lúng túng. Đường Bát gia kia dùng thế lan hoa chỉ lau miệng, ánh mắt vẫn đầy dò xét đảo quanh người Đường Ngự Thiên. Bạch thiếu bên cạnh lại dồn sức gắp rau cho hắn, làm hắn không nhịn nổi mà thấy kinh hoàng. Ngược lại với bọn hắn, Tần Ý một mực kiểm soát bát ăn của Đường Ngự Thiên, hắn cứ gắp một miếng thịt vào bát, anh lại gắp ra. "Anh ăn nhiều súp lơ một chút, có thể làm tăng khả năng giải độc cho gan, tăng cường các chức năng miễn dịch, phòng cảm mạo và bệnh máu xấu, khiến máu trở nên khỏe mạnh." Đường Ngự Thiên: "..." Ai bảo hắn bây giờ nằm trong hàng ngũ vợ quản nghiêm, vợ hắn nói gì hắn cũng muốn quy phục vô điều kiện. Mấy ngày nay hắn đã sớm luyện được skill ăn rau dưa không chớp mắt, Tần Ý gắp cho hắn món gì hắn cũng dùng dao nĩa cẩn thận chia làm mấy khối nhỏ, đến độ có thể nuốt luôn mà không cần nhai. Đường Bát gia đi căng da, hiệu quả đem lại khá rõ rệt, da dẻ cả người bóng loáng, láng mịn hơn không ít. "Ngự Thiên, con ăn nhiều thịt một chút." Bát gia là như không để ý tới Tần Ý, gắp một đũa thịt bò vào bát Đường Ngự Thiên, "Không phải con thích ăn thịt nhất sao." Đường Thanh Long ngồi bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng trắng, gã đột nhiên "cạch" một tiếng để đũa xuống: "Tôi no rồi, mọi người cứ chậm rãi dùng." Không đúng. Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Ý. Vốn dĩ anh cũng cảm thấy nhiệm vụ của hệ thống lần này rất không thể giải thích được, thế nhưng Bát gia lại liều mạng mời anh ấy ăn thịt, cũng khiến anh nhìn ra điểm kỳ quái. Anh không khỏi có chút suy đoán như người mắc chứng vọng tưởng bị hại, thịt này có lẽ có vấn đề. Tần Ý nghĩ như vậy, cổ tay tì trên bàn, quên mất trên đũa còn kẹp thức ăn. Đối với sự nhiệt tình của Đường Bát gia, Đường Ngự Thiên chỉ dịch chuyển bát của mình, miễn cho lão ta thực sự để thịt vào bát hắn, trên mặt rõ ràng viết lớn hai chữ ghét bỏ. Ngược lại cực kỳ chủ động gắp mấy cây cải thìa từ đũa Tần Ý. Ăn đồ trên đũa, dính nước bọt của người khác, giáo dục hà khắc trước đây dành cho Đường Ngự Thiên vô cùng bài xích hành vi này, trước khi gặp Tần Ý, hắn cũng không biết cam tâm tình nguyện ăn đồ dính nước bọt người khác là cái trải nghiệm gì. Nụ cười trên mặt Đường Bát gia nhất thời sụp đổ. Bàn tay già nua đầy nếp nhăn của lão run rẩy nâng ly rượu đỏ trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, trong đôi mắt vẩn đục tựa hồ là một tầng sương mù sâu không lường được. Ăn cơm xong, Bạch thiếu định trước mang Mao Cát Tường về, tính sổ đầy đủ. Mao Cát Tường ợ no một tiếng, lại bắt đầu thấp thỏm. Đường Ngự Thiên đẩy đĩa nhỏ trước mặt, dùng khăn ăn: "Nếu không có chuyện gì, bọn tôi cũng nên đi rồi." Bát gia đứng dậy: "Để ta tiễn mọi người." "Không cần giả khách sáo," Đường Ngự Thiên nhận khăn quàng cổ từ tay Hồng Bảo, quàng lên giúp Tần Ý, sau đó nắm tay anh, không quanh đầu lại mà nói, "Đi thôi." Tần Ý được hắn nắm tay, tâm tư lại không biết chạy đi nơi nào, đi cách phòng ăn một đoạn mới mở miệng giải thích: "Ban nãy... Chuyện kia..." "Yêu cầu của nhiệm vụ?" Nếu như ngay cả suy nghĩ của đứa ngốc nhà hắn mà hắn cũng không đoán nổi, vậy thì không xứng với cái danh bạn trai này rồi, "Ban nãy em rất hồi hộp, gắp súp lơ rơi mất hai lần." "... Vậy sao?" "Về sau có chuyện như vậy, cứ trực tiếp nói với anh là được." Đường Ngự Thiên dùng lại, thắt lại khăn quàng cổ đã hơi lỏng lẻo của Tần Ý, đổi đề tài, "Nãy anh ăn không no." Lời này hiển nhiên chỉ là một nửa, nửa còn lại kia, mong rằng đối phương sẽ thay hắn nói ra. Có lẽ vì khăn quàng hơi chặt khiến anh bị nóng, Tần Ý há mồm hít hít, nhỏ giọng nói: "Anh muốn ăn gì, lát về nhà em làm cho anh." Đường Ngự Thiên hài lòng, hắn khom lưng, thoải mái đặt lên đỉnh đầu Tần Ý một chiếc hôn: "Là đồ em làm, gì cũng được." Hai người bọn họ đang ngào ngọt chán ngán với nhau, Mao Cát Tường còn đứng ở cửa phòng khách quay đầu lại gọi: "... Hai người đừng có mà tú ân tú ái nữa, Đường tổng, phiền anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa đi." "A?" Người ngẩng đầu lên là Tần Ý, "Sao vậy?" Bạch thiếu dắt Mao Cát Tường về phòng, nghiêm mặt nói: "Cửa bị khóa rồi." Cửa lớn màu đỏ sậm, còn chạm khắc rất nhiều hoa văn rườm rà kiểu Âu, giờ khắc này đóng chặt, như một người bảo vệ trầm mặc. "Hồng Bảo." Ánh mắt Đường Ngự Thiên trầm xuống, quay đầu hô, "Đã xảy ra chuyện gì." Hồng Bảo thầm nghĩ, không phải chứ. Cậu ta lập tức chạy chậm đến, lôi tay nắm cửa mấy lần, cánh cửa kia vẫn không chút nhúc nhích. Hơn nữa người trông cửa Đường gia thường 24h đều có giờ lại không thấy bóng dáng. Hồng Bảo cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra qua khe cửa, đúng là cửa đã bị khóa, nhìn từ khe hở, từ dưới lên trên phải bảy, tám tầng khóa chụp. Đây là muốn làm gì? Tâm trạng Hồng Bảo cũng chìm xuống. "Chúng ta... Bị nhốt rồi?" Mao Cát Tường nhìn đồ trang trí lộng lẫy xung quanh đột nhiên trở thành phòng khách trống trải to lớn, một người làm cũng không có, "Có chuyện gì vậy chứ." "Keng." Tiểu Manh Manh: "Chúc mừng kí chủ, hiện tại có một cơ hội hiếm có đặt trước mắt ngài, ngài muốn kiếm được trên dưới 50 điểm chứ? Muốn đường về nhà lại gần thêm một bước chứ?" Thấy Mao Cát Tường đối diện mắt như tỏa sáng, Tần Ý biết chắc hắn cũng nghe được câu nhắc nhở này. Anh châm chước nói: "Cơ hội gì?" Lần nhiệm vụ có điểm cao gần đây nhất vẫn là tìm Đường Thanh Long trên biển. Tiểu Manh Manh: "Cùng kí chủ thứ ba chiến một hồi sinh tử." "..." "Mấy ngày nay, tổng bộ đã tiến hành phân tích toàn diện đối với kí chủ thứ ba này, cuối cùng đưa ra kết luận, nó là ý chí còn sót lại của một nhân vật trong Hào môn thế gia, tiến hóa thành một nhân cách, tự ý bám vào nhân vật sống, gây nhiễu loạn thế giới." Tần Ý nghe xong, trên mặt cũng không hiện lên sóng gió gì: "Điều này cùng suy đoán lúc trước không có gì quá khác biệt." "Có, khác biệt ở chỗ, hiện tại chúng ta biết cách để tiêu diệt nó. Kí chủ, ngài không ngại thì đoán xem?" Lúc này, Đường Ngự Thiên nhét dao quân dụng Thụy Sĩ vốn ở bên hông hắn vào tay Tần Ý, dạy anh nên đâm vào đâu để có thể một đòn lấy mạng. Tần Ý bị đối phương thu hút sự chú ý, cảm thấy lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ của người nọ bao lấy tay anh, cùng với ngón tay trỏ khớp xương rõ ràng, còn có... Hô hấp ấm áp ghé vào bên tai anh. Tiểu Manh Manh: "Kí chủ, ngài như vậy tôi rất bất đắc dĩ, lại có chút không biết phải làm sao. Ngài có thể chú ý nghe tôi nói được không? Từ khi hai người các ngài nói chuyện vui vẻ, ngài không còn là kí chủ tôi từng biết nữa." Liền nghe Tần Ý đáp: "Thật xin lỗi, cậu nói tiếp, tôi nghe." Tiểu Manh Manh lúc này mới nói đến vấn đề chính: "Phương pháp tiêu diệt, có chút giống với việc thu quỷ trên TV... Tiêu trừ chấp niệm của nó, khiến nó tự mình tiêu tan." Phải trải qua đủ loại nhiệm vụ thiên kỳ bách quái, bây giờ lại còn muốn họ bắt quỷ? Nhìn ra trong đầu Tần Ý đã bắt đầu không ngừng tưởng tượng về mấy bộ phim ma kinh điển, Tiểu Manh Manh nói thêm: "Tuy rằng nói đến cũng khá thần quái, nhưng ngài tuyệt đối không nên có gánh nặng trong lòng, vật này không có khả năng đặc biệt gì, cũng chỉ như người thường mà thôi..." Tiểu Manh Manh vừa nói xong, đèn trong đại sảnh đột nhiên tắt bằng sạch. Cơ hồ là chuyện trong nháy mắt, chờ đến khi Tần Ý thích ứng được với mảnh hắc ám trước mắt, người cũng đã ở trong lồng ngực Đường Ngự Thiên. Đường Ngự Thiên cúi đầu, ghé vào bên tai anh động viên: "Đừng sợ." Tần Ý vừa định nói, anh không cần lo lắng như vậy, em không sợ tối... Liền nghe thấy đồng chí họ Mao nhảy dựng lên gọi: "A_____! Mẹ ơi!" Ngay sau đó là âm thanh bất đắc dĩ của Bạch thiếu: "Chíp bông, đừng đứng trên ghế salon, cẩn thận ngã." Mao Cát Tường thất kinh: "Em, em động cũng không dám! Vừa nãy sao lại nhảy tới được!" Tiểu Xấu Xa nói với hắn về vụ ma quỷ kia xong, hắn liền không kìm được mà hoang mang. Người tên Mao Cát Tường này không sợ trời không sợ đất, ngoại trừ sợ chết, đứng thứ hai trong danh sách chính là sợ quỷ. Hai chân hắn run lên: "Anh à, ban nãy là tự em nhảy lên thật sao?" Tần Ý: "..." Có so sánh mới thấy khác biệt, Đường Ngự thiên cảm thấy người trong lồng ngực mình lúc này chẳng chút động tĩnh, đặc biệt khiến người ta bớt lo. ... Mà chính vậy lại càng có chút không hiểu phong tình. Tần ý đẩy hắn ra, mặt mày nghiêm túc: "Đường tiên sinh, em nghĩ việc cấp bách cần làm bây giờ là kiểm tra mạch điện." Anh vừa dứt lời, bọn họ liền nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến. Cộp, cộp, cộp. ____ có bóng người chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang.